Lúc trời sáng, Tiểu Trương chân nhân vẫn ngồi ở cửa sổ đọc sách như thường ngày. Nàng cảm thấy sáng sớm mỗi ngày là thời điểm trí nhớ của một người tốt nhất, những gì đã đọc đều sẽ ghi nhớ, nhưng hình như nàng cũng không chuyên tâm, thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, cảm giác như mình không đợi gì, lại cảm thấy hẳn là mình đang đợi cái gì đó.
Trong nồi đất trên lò bắt đầu sôi ùng ục ùng ục, cháo đã nấu rất nhuyễn, nàng đứng dậy rời khỏi bàn sách, đột nhiên sực tỉnh, cả buổi sáng nay mình đọc sách lại không nhớ một chữ nào cả, vì thế tâm trạng trở nên càng không tốt.
Húp cháo, kèm một đĩa đồ ăn kèm nho nhỏ, thức ăn là lạc luộc và cải thảo trộn với nhau, mùi vị thanh đạm.
Sau khi ăn sáng xong thì bắt đầu dọn dẹp phòng, trong ngoài sạch sẽ, sau đó tiếp tục ngồi xuống đọc sách, mãi cho đến giữa trưa.
Tiểu Trương chân nhân lại ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, cửa mở ra, nhưng không có ai đến.
Lúc nấu cơm lại chút không yên lòng, nàng cẩn thận hỏi mình có phải là có vài ý nghĩ gì khác với Trì Chân đạo nhân hay không. Lúc cẩn thận hỏi câu hỏi này trong đầu lại bỗng dưng xuất hiện dáng vẻ của một người khác, nàng dùng sức lắc đầu, rõ ràng số lần gặp người đó ít đến mức thương, so với Trì Chân còn ít hơn rất nhiều rất nhiều, tại sao dáng vẻ của hắn lại thường hay xuất hiện trong đầu mình?
Đáng ghét.
Có lẽ chính bởi vì dáng vẻ của người này xuất hiện cho nên nàng đã xác định một chuyện, nàng cũng không có ý nghĩ gì đặc biệt đối với Trì Chân đạo nhân, chắc hẳn là như vậy.
Chỉ là nàng cảm thấy hứng thú với những chuyện mà hôm qua Trì Chân đạo nhân kể, một trưởng tử bị đưa vào đạo quán, nhớ nhung đệ đệ không biết giờ đang ở đâu, nàng cảm thấy đây chắc hẳn là một thứ tình cảm tốt đẹp trên đời này, cho nên nàng bị thu hút.
Điều chính yếu nhất là nàng thật sự cảm thấy Trì Chân đạo nhân sẽ xảy ra vấn đề gì.
Phụng Ninh Quán xây dựng ở vị trí rất tốt, kiến trúc cũng rất tốt, những gì Đạo gia có thể chú ý thì đều chú ý đến, tránh né tất cả nhân tố không tốt, cho nên Tiểu Trương chân nhân xác định chỉ cần trong thời gian sắp tới Trì Chân đạo nhân không rời khỏi Phụng Ninh Quán thì chắc có lẽ sẽ không sao. Nhìn từ tướng mặt của gã ta thì nên là một người âm trầm thô bạo mới đúng, nhưng sau khi tiếp xúc lại cảm thấy có thể là mình đã nhìn sai, Trì Chân đạo nhân tính cách ấm áp hiền hoà.
Tướng mặt của con người cũng không phải là bất biến, mà vô định như gió.
Con người ở thời khác nhau kì, tướng mặt sẽ có sự thay đổi khác nhau, có thể mình không phát giác được, có lẽ chỉ là tưởng rằng khí sắc khác nhau, mà vị lão chân nhân trên núi Long Hổ kia từng nói, cái gọi là tướng mặt khí sắc con người, là để vận thuật, tướng mặt là trường vận, khí sắc là đoản vận.
Nàng còn tính mệnh cho Trì Chân đạo nhân, nếu bản thân Trì Chân đạo nhân nhớ không sai ngày giờ sinh, kết hợp với tướng mặt, trong 1 – 2 năm này cuộc đời sẽ xuất hiện một ngã rẽ rất lớn, chỉ xem bản thân gã ta lựa chọn như thế nào, một bước trời cao biển rộng, một bước vực sâu vạn trượng.
Tiểu Trương chân nhân nghĩ mình vẫn phải nhắc nhở gã ta một chút, cứu một mạng người luôn là chuyện tốt. Nàng đã làm xong cơm trưa nhưng lại không ăn, thu dọn một chút rồi ra ngoài, đến tiền viện thì phát hiện các đạo nhân kia lại đang ngồi uống trà ở trong viện. Dường như bọn họ rất thích viện tử này, bất kể là xuân hạ thu đông đều muốn ngồi ở trong sân trò chuyện.
Nàng tính cách đơn thuần, không tiếp xúc với nhiều người và nhiều chuyện, cho nên đâu có nghĩ đến những đạo nhân kia ngồi ở trong viện uống trà trò chuyện thì bất luận nói chuyện cái gì cũng an toàn hơn nói ở trong phòng, nói chuyện trong phòng sẽ lo lắng tai vách mạch rừng, ở trong viện trống trải như vậy, ai bước vào viện này vừa liếc mắt là thấy, đề tài có thể lập tức dừng lại, cũng có thể chuyển sang hướng khác.
Nhìn thấy Tiểu Trương chân nhân đi ra, các đạo nhân của Phụng Ninh Quán vội vàng đứng dậy, từ rất xa đã cúi người thi lễ, đó dù sao cũng là Đạo tông chân nhân, là quốc sư Đại Ninh.
Tiểu Trương chân nhân khẽ gật đầu, tìm trong đám người nhưng không tìm được Trì Chân.
"Trì Chân đâu?" Nàng hỏi.
"Đi lấy nước rồi." Trì Minh đạo nhân vội vàng trả lời: "Chum nước đã sắp hết sạch."
Tiểu Trương chân nhân ồ một tiếng, đi về, đi được vài bước lại quay đầu lại: "Tại sao mấy người các ngươi không đi lấy nước?"
Trì Minh đạo nhân bọn họ nhìn nhau, không ai trả lời.
Tiểu Trương chân nhân bất đắc dĩ thở dài một tiếng, trở lại hậu viện của mình, đóng cửa lại, thế giới lại trở thành ngăn cách lần này, thế giới nơi này là của nàng, trong thế giới của nàng nhưng không phải đều là của nàng.
Thành Trường An, đường Khánh Dư.
Cao Tiểu Dạng nhìn Trần Nhiễm với vẻ mặt hoài nghi: "Ngươi có nhớ nhầm chỗ hay không?"
Trần Nhiễm hừ một tiếng: "Ta làm thám báo ở trong quân, nếu nhớ nhầm bất kỳ một tin tức nào đều có thể sẽ dẫn đến vô số huynh đệ chết đi, ngươi nói liệu ta có nhớ nhầm không?"
Cao Tiểu Dạng liếc nhìn bốn phía chung quanh: "Nhưng tại sao vừa rồi chúng ta gõ cửa nhà kia, người ta nói ngươi đi nhầm?"
Trần Nhiễm: "Đường Khánh Dư thì không sai, nhà thứ mấy ở đường Khánh Dư... Dù sao cũng không có mấy nhà, chúng ta đi hỏi từng nhà không phải được rồi à."
Đúng lúc này trong căn nhà mở cửa lúc nãy lại có người đi ra, là một đại tẩu, nhìn Trần Nhiễm và Cao Tiểu Dạng: "Dư Yên cô nương mà các ngươi muốn hỏi ở hậu viện, ta đây cũng là hồ đồ, ngươi nói Dư Yên với ta làm nhất thời ta không kịp phản ứng, từ nhỏ đến lớn đều là gọi tên tục của nàng ta là Nha Nhi. Các ngươi tìm nàng ta làm gì?"
Trần Nhiễm lấy thẻ bài chiến binh của mình ra: "Ta được một vị huynh đệ nhờ vả đến thăm nàng ta."
Nhìn thấy thẻ bài chiến binh kia, đại tẩu ngây ra, sau đó ra khỏi cửa chạy về căn nhà ở đằng sau, chạy đến cửa gõ cửa: "Mẹ Nha Nhi mau mở cửa, trong chiến binh có người đến."
Không bao lâu sau cửa viện mở ra két một tiếng, một cô nương có khuôn mặt thanh tú xuất hiện trước mặt Trần Nhiễm, Trần Nhiễm và Cao Tiểu Dạng liếc nhìn nhau một cái, hai người không tự chủ được đều nở nụ cười.
Cô nương này thật đẹp.
"Có phải Nhiếp Dã đã xảy ra chuyện rồi không? Vị đại ca này, huynh nói cho ta biết có phải Nhiếp Dã đã xảy ra chuyện rồi không?"
Cô nương tên tên Dư Yên sắc mặt tái nhợt.
"Phải."
Trần Nhiễm rất nghiêm túc gật đầu.
Cao Tiểu Dạng hận không thể đạp cho gã một cước.
Tay Dư Yên run lên, đưa tay ra vịn vào khung cửa mới không ngã xuống.
"Hắn đã gặp chuyện lớn."
Trần Nhiễm nhìn Dư Yên cười nói: "Hắn ủy thác ta đến nhà ngươi cầu hôn."
Vị đại tẩu lúc nãy ra sức vuốt ngực mình: "Ngươi làm ta sợ muốn chết, con người ngươi đây nói chuyện còn nói quá lên."
Sắc mặt Dư Yên cô nương dịu xuống một chút, khóe miệng không tự chủ được gợi lên một nụ cười, sau đó bỗng nhiên bật khóc, xoay người chạy về trong viện.
Cao Tiểu Dạng không nhịn được, cho Trần một cước Nhiễm vào mông: "Ngươi nhanh đi giải thích với người ta!"
Trần Nhiễm gãi đầu: "Ta chỉ đùa một chút thôi... Ta đã nói ngươi không được đạp mông ta nữa mà."
Cao Tiểu Dạng lại đạp một cước.
Trần Nhiễm bất đắc dĩ: "Một cước cuối cùng đấy, không chiều ngươi nữa."
Cao Tiểu Dạng lại đạp thêm một cước.
Trần Nhiễm: "..."
Đại tẩu kia: "Các ngươi cầu hôn sao lại đến tay không?"
Cao Tiểu Dạng nhìn Trần Nhiễm, Trần Nhiễm nhìn Cao Tiểu Dạng.
Cao Tiểu Dạng nhỏ giọng hỏi: "Ngươi có mang thứ gì tốt tốt một chút không?"
Trần Nhiễm vẻ mặt oan uổng: "Đã nói lần này chỉ là đến thăm dò, ta đâu có chuẩn bị cái gì."
Cao Tiểu Dạng liếc mắt một cái nhìn thấy miếng ngọc bội treo trên đai lưng của Trần Nhiễm, chỉ chỉ: "Cái này."
Trần Nhiễm biến sắc mặt: "Cái này không được, dù thế nào cũng không được."
Cao Tiểu Dạng hừ một tiếng: "Keo kiệt chết đi được."
Nàng ta lục tìm trong cái túi nhỏ của mình lấy ra một cái trâm ngọc đưa cho đại tẩu kia: "Làm phiền đại tẩu đi vào hỏi thử, nếu như nhận trâm ngọc này, ngày mai chúng ta lại đến chính thức cầu hôn."
Đại tẩu kia nhận lấy trâm ngọc: "Được, chờ ta hồi âm."
Hai người đứng chờ ở ngoài cửa, Cao Tiểu Dạng nhìn chằm chằm miếng ngọc bội kia của Trần Nhiễm: "Cô nương nhà ai tặng cho ngươi? Mà quan tâm như vậy."
"Chẳng phải nhà ai cả."
"Chưa từng thấy ai keo kiệt như ngươi."
Trần Nhiễm hừ một tiếng, lấy từ trong ngực ra một tờ ngân phiếu đưa cho Cao Tiểu Dạng: "Đây là tiền cái trâm của ngươi, những thứ khác thì cái gì cũng được, ngọc bội này thật sự không được."
Cao Tiểu Dạng nheo mắt: "Còn nói không phải là tín vật đính ước?"
Đang nói thì đại tẩu từ trong viện cười ha ha đi ra: "Nha Nhi của chúng ta đã giữ đồ lại, ngày mai các ngươi bảo Nhiếp Dã đích thân đến nhà, nếu hắn không đến, đừng trách chúng ta đuổi người tới ra ngoài."
"Được ngay, được ngay."
Trần Nhiễm vội vàng nói cảm ơn, liếc nhìn qua Cao Tiểu Dạng, Cao Tiểu Dạng hừ một tiếng sau đó quay đầu bước đi.
Trần Nhiễm có cảm giác giống như mình mắc nợ nàng ta vậy, đuổi theo: "Ngươi không lấy ngân phiếu?"
"Ta thèm chút bạc này của ngươi?"
Cao Tiểu Dạng chắp tay sau mông bước đi, đi rất nhanh cho nên bím tóc đuôi ngựa cũng vung vẩy.
Trần Nhiễm cảm thấy Thẩm Lãnh có một câu nói cực kỳ đúng, Thẩm Lãnh từng nói ngươi không biết tại sao nữ hài tử lại tức giận, cũng không biết nên dùng biện pháp thế nào để dỗ dành nàng ta, cho nên giao tiếp với một nữ hài tử thật sự là chuyện khiến người ta đau đầu. Đương nhiên Thẩm Lãnh còn có một câu phía sau... ta thì khác, ta không có phiền não này.
Gã đuổi theo, còn chưa mở miệng nói thì đột nhiên phía sau có động tĩnh gì đó khác thường, ở trong quân đội nhiều năm khiến Trần Nhiễm nhạy bén với nguy hiểm hơn người bình thường nhiều. Gã lập tức nhào lên phía trước ôm lấy Cao Tiểu Dạng, nhảy một bước lớn, gã vừa mới đi khỏi thì mấy mũi tên nỏ ngắn bắn lên phiến đá xanh dưới mặt đất, âm thanh lanh lảnh.
Cao Tiểu Dạng bị Trần Nhiễm ôm làm giật mình, lúc quay đầu lại nhìn mới chú ý thấy hai bên đường có hắc y nhân lao ra, trong tay không phải là liên nỏ mà là một loại cung nỏ được chế tác đơn giản, mỗi lần chỉ có thể bắn một mũi tên nỏ nhưng lực độ lớn hơn.
"Người nào?!"
Cao Tiểu Dạng quát một tiếng, thò tay ra sờ đoản kiếm của mình nhưng lại nhớ ra lúc cùng Trần Nhiễm ra ngoài căn bản là nàng ta không mang theo.
Mấy tên hắc y nhân xông lên phía trước, vừa chạy vừa nhét tên nỏ vào, bắt đầu nhắm bắn hai người bọn họ. Trần Nhiễm ôm Cao Tiểu Dạng né trái né phải trên đường, vừa đến đầu đường thì lại có ba hắc y nhân xông đến từ một phương hướng khác, giơ cung nỏ lên bắn. Trần Nhiễm quay người lại đưa Cao Tiểu Dạng sang bên khác, tăng tốc lao ra ngoài đầu đường, tốc độ của gã cực nhanh, dựa vào xe ngựa và người đi lại trên đường cái để ngăn cách sát thủ. Những tên sát thủ kia không thể nhất kích tất sát cũng không dám đuổi theo nữa, đành phải ảo não lui về trong ngõ, nhanh chóng biến mất không thấy đâu nữa.
Cao Tiểu Dạng quay đầu lại thấy không ai đuổi theo, giơ tay lên đánh Trần Nhiễm một cái: "Còn không buông ta ra?"
Trần Nhiễm ừ một tiếng, buông Cao Tiểu Dạng ra sau đó há miệng thở hổn hển: "Chỉ là cầu hôn mà thôi, sao lại còn bị mai phục."
Cao Tiểu Dạng phì một tiếng, đi lên kéo Trần Nhiễm: "Chúng ta phải đi mau, mời người của phủ Đình Úy đến đây điều tra."
Trần Nhiễm ừ một tiếng nhưng lại không động đậy: "Ngươi đi trước đi."
"Tại sao?"
"Ta mệt rồi."
"Đồ mập!"
Cao Tiểu Dạng khinh thường nói một câu, đi lên phải đỡ Trần Nhiễm, nhưng Trần Nhiễm lại nghiêng người tránh ra: "Không cần, ngươi đi trước đi, ta nghỉ một lát là có thể tự đi được."
Cao Tiểu Dạng dậm chân: "Thích đi thì đi."
Nàng ta đi vài bước lại xoay người lại, sau đó nhìn thấy Trần Nhiễm khó nhọc ngồi xổm xuống, một khắc khi ngồi xuống, nàng ta nhìn thấy mũi tên đang cắm trên lưng Trần Nhiễm. Gã bảo nàng ta đi là vì hôm qua Cao Tiểu Dạng vừa mới nói, nàng ta sợ máu.
Cao Tiểu Dạng chạy về: "Tên ngu ngốc nhà ngươi."
Nàng ta khom người: "Lên đi!"
Trần Nhiễm lắc đầu.
Cao Tiểu Dạng giơ tay lên cho Trần Nhiễm một bạt tai: "Lên!"
Trần Nhiễm ngây người.
Cao Tiểu Dạng cõng Trần Nhiễm lên chạy về trước, con người gầy gò nhỏ bé ấy, cũng không biết làm sao mà bộc phát ra sức lực mạnh như vậy, nàng ta sợ máu, vô cùng sợ, nàng ta cõng Trần Nhiễm, hai tay đều là máu.