Cao Tiểu Dạng cõng Trần Nhiễm chạy về phía trước, mắt vẫn luôn nhìn bốn phía, một là chú ý phía sau có còn sát thủ đuổi theo hay không, hai là tìm y quán, cuối cùng cũng nhìn thấy một lá cờ chữ "Dược" tung bay ở phía trước, Cao Tiểu Dạng trực tiếp xông vào.
"Lang trung!" Cao Tiểu Dạng gọi một tiếng: "Mau cứu người."
Lang trung đang trực vội vàng đi đến, nhìn tên nỏ trên lưng Trần Nhiễm sắc mặt cũng thay đổi: "Mau đặt vào buồng trong."
Cao Tiểu Dạng quay đầu lại nói to một tiếng với người giúp việc: "Đi phủ Đình Úy!"
Tiểu nhị ngây người ra, lang trung khoát tay với hắn ta: "Bảo ngươi đi thì đi mau."
Tiểu nhị chạy ra khỏi y quán, nhanh chóng biến mất trên đường cái.
Nửa canh giờ sau.
Nhận được tin tức, sắc mặt Thẩm Lãnh hơi tái nhợt rảo bước vào y quán, Trà gia theo sát phía sau, chung quanh y quán đều là đình úy, canh phòng nghiêm ngặt.
Sau khi vào trong Thẩm Lãnh hỏi một câu người ở đâu, được cho biết là ở buồng trong, hắn đi nhanh vào, vào cửa liền nhìn thấy Trần Nhiễm nằm sấp trên giường, trên người đã quấn băng vải, có vẻ như người đã hôn mê.
"Như thế nào rồi?"
Thẩm Lãnh nhìn về phía y quan, sau đó liền nhìn thấy Cao Tiểu Dạng ngồi xổm ở một bên, trên mặt, trên người, trên tay nàng ta đều là máu, không biết là sợ hãi hay là căng thẳng, nàng ta ngồi xổm ở đó vẫn còn run rẩy. Trà gia vội vàng đi qua ôm nàng ta, Cao Tiểu Dạng ngẩng đầu lên nhìn thấy là Trà gia liền òa khóc.
Lang trung mời Thẩm Lãnh qua một bên: "Vết thương đã tẩy trùng, cũng hút máu, nhưng trên tên nỏ có độc, ta đã cho hắn dùng thuốc trừ độc, hiện tại không biết trong người hắn độc gì, cũng không chắc có thể khống chế được hay không."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Ta đã sắp xếp người mời lang trung khác đến đây cùng xem thử, ngươi sẽ không để ý chứ?"
Lang trung vội vàng lắc đầu: "Không có."
Ông ta theo bản năng liếc mắt nhìn ra bên ngoài một cái, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân chỉnh tề, từng đội chiến binh Tuần Hải Thủy Sư đã đến, đứng xếp hàng dọc đường ngay ngoài cửa. Tầm mắt của ông ta còn chưa thu hồi lại, một chiếc xe ngựa dừng lại ở cửa, một nam nhân trung niên từ trên xe ngựa đi xuống, sau khi lang trung nhìn thấy ông ta liền vội vàng ra ngoài nghênh đón. Người vừa tới này chính là người của Cần Tế Đường Thẩm gia ở thành Trường An, vị Thẩm tiên sinh này đều khiến người trong y giới ở cả thành Trường An tôn kính, không biết bao nhiêu người từng được ông ta giúp đỡ.
"Thẩm tiên sinh, ông cũng tới à."
"Ừm, ta đi xem người bị thương trước đã."
Người của Thẩm gia tới tên là Thẩm Thắng Kham, vào trong sau khi nhìn thấy Thẩm Lãnh liền chắp tay, Thẩm Lãnh vội vàng tránh sang một bên.
Lang trung từng được Thẩm Thắng Kham chỉ điểm, đứng ở một bên nói lại chi tiết thương thế của Trần Nhiễm. Thẩm Thắng Kham vừa nghe vừa kiểm tra, nghe nói là trúng độc, ông ta lấy một cái bình ngọc nho nhỏ trong hòm thuốc, đổ ra một viên thuốc, lại quay đầu lại hỏi lang trung đã cho Trần Nhiễm dùng thuốc giải độc gì. Sau khi nghe lang trung nói xong Thẩm Thắng Kham cẩn thận suy nghĩ, xác định hai loại thuốc sẽ không có vấn đề gì, lúc này đút cho Trần Nhiễm nuốt viên thuốc của ông ta.
Ngoài cửa lại có xe ngựa dừng lại, lang trung đi tới cửa nhìn, vừa thấy liền sợ đến nỗi chân như nhũn cả ra, lần này người tới càng làm cho ông ta chấn động. Trên xe ngựa kia có biểu tượng của cung Vị Ương, hai lão già mặc quan phục từ trên xe ngựa xuống, lang trung không biết người, nhưng biết y phục, đó là đại nhân của viện Thái Y cung Vị Ương.
Đối với một thầy thuốc mà nói, có thể vào viện Thái Y chính là vinh quang lớn lao.
Hai vị ngự y vào cửa liền nhìn thấy Thẩm Lãnh, vội vàng đi nhanh hai bước chắp tay: "Thẩm tướng quân."
Thẩm Lãnh làm một dấu tay mời: "Làm phiền hai vị đại nhân."
Hai vị ngự y vào buồng trong, lang trung dè dặt đi vào theo, căng thẳng đến mức nói chuyện cũng hơi run rẩy, nói lại về thương thế của Trần Nhiễm một lần, Thẩm Thắng Kham cũng nói lại mình đã dùng thuốc gì, hai vị ngự y nhỏ giọng thương nghị, cuối cùng xác định trước hết lấy ngân châm thử máu, xem thử có phải trúng độc rất sâu hay không.
Trà gia đỡ Cao Tiểu Dạng từ buồng trong đi ra ngoài, Cao Tiểu Dạng liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Xin lỗi."
"Ngươi có sao không?" Thẩm Lãnh hỏi.
Cao Tiểu Dạng lắc đầu.
"Nói cho ta biết chuyện đã xảy ra." Thẩm Lãnh nói: "Cố gắng nói chi tiết một chút."
Hắn còn đang hỏi thì Nhiếp Dã từ ngoài cửa lao đến, trên người gã có vết máu, nhưng có vẻ như không phải máu của gã.
"Tướng quân!" Nhiếp Dã nhìn thấy Thẩm Lãnh liền ngây người: "Trần đại ca thế nào rồi?"
"Tạm thời vẫn chưa xác định." Thẩm Lãnh nhìn vết máu trên người Nhiếp Dã: "Có chuyện gì thế?"
"Trần đại ca xảy ra chuyện ở đường Khánh Dư, Nha Nhi chạy đi tìm ta, những tên sát thủ kia không dám dừng lại đã tản ra bốn phía, ta đuổi theo hai tên, một tên đã chết sau khi bị ta đánh trọng thương, một tên khác bị ta bắt sống, nhưng hắn đã tự sát rồi."
"Tự sát?" Thẩm Lãnh nhíu mày.
Nhiếp Dã gật đầu: "Mặc kệ ta ép hỏi bọn chúng như thế nào, một chữ cũng không nói. Trong cổ áo của kẻ bị ta bắt được có giấu thuốc độc, thừa lúc ta không chú ý, hắn cắn cổ áo uống thuốc độc tự sát."
Cùng lúc đó, Nghênh Tân Lâu.
Diệp Lưu Vân liếc nhìn Hắc Nhãn, Bạch Sát: "Người bị thương là Trần Nhiễm, nếu để cho Thẩm Lãnh đi tìm thì sẽ khiến bách tính thành Trường An sợ hãi, các ngươi đi đi, lôi người ra ngoài."
"Vâng."
Hắc Nhãn và Bạch Sát lên tiếng, xoay người ra ngoài.
Đường Khánh Dư.
Hàn Hoán Chi ngồi xổm trên mặt đất, dùng tay khăn cầm một mũi tên nỏ nhìn nhìn, trên tên nỏ còn có mùi hôi tanh, ông ta nhìn kiểu dáng của tên nỏ: "Thợ rèn của Đại Ninh không dám chế tạo binh khí, người nào cũng không dám, hình dáng tên nỏ không phải chế thức của Võ Công Phường. Tiết Thiêm, ngươi dẫn người đi Võ Công Phường hỏi thử, cầm một mũi tên đi, cẩn thận một chút, trên mũi tên có độc."
Tiết Thiêm lên tiếng đáp lại, lấy một mũi tên trên mặt đất rồi dẫn người rời đi.
"Phương Bạch Lộc." Hàn Hoán Chi nghiêng đầu căn dặn một câu: "Ngươi dẫn người đi điều tra, gần đây trong thành Trường An có tiệm thợ rèn nào bị chuyển ra ngoài hay không, mỗi một tiệm rèn đều có đăng báo ở phủ Trường An, phân công người đi phủ Trường An mời bọn họ phái người hỗ trợ điều tra."
"Vâng."
Phương Bạch Lộc lập tức xoay người rời đi.
Hàn Hoán Chi đứng lên nhìn bốn phía chung quanh, người vù một cái đã lên đến nóc nhà, ông ta tỉ mỉ quan sát, phát hiện một ít dấu vết ở trên nóc nhà. Ông ta vẫy tay, mấy chục gã đình úy lao lên gần nóc nhà.
"Kiểm tra theo dấu vết."
"Vâng!"
Mấy chục gã đình úy lập tức bắt đầu thăm dò.
Hàn Hoán Chi từ trên nóc nhà bay xuống dưới, đi lên đường cái: "Sẽ có không ít người nhìn thấy những tên sát thủ kia, các cửa tiệm ở hai bên đường cái đều phải đến hỏi, nhân thủ không đủ thì về điều thêm."
Ông ta đi đến đầu đường, lên xe ngựa, thủ hạ hỏi: "Đại nhân, giờ chúng ta đi đâu?"
"Đi ngăn cản Thẩm Lãnh." Hàn Hoán Chi thở dài: "Làm cho hắn bình tĩnh."
Nhưng trong lòng Hàn Hoán Chi cũng biết rõ, nếu Trần Nhiễm xảy ra bất trắc gì, ai có thể ngăn được Thẩm Lãnh? Nhưng hiện tại Thẩm Lãnh không thể phạm sai lầm nữa, nếu như bị người khác nắm được nhược điểm gì, trong triều đình sẽ có người đứng ra làm khó dễ hắn.
Cùng lúc này, cách đường Khánh Dư khoảng ba dặm có một tiệm thợ rèn, cửa tiệm đóng chặt.
Cửa chính và cửa sổ đều đóng, trong phòng thắp đèn nhưng vẫn hơi tối, Tiêm Ma Sinh ngồi trên ghế cúi đầu trầm tư, mấy chục thủ hạ đều đứng chung quanh chờ mệnh lệnh của y.
"Chia làm hai đội." Tiêm Ma Sinh ngẩng đầu lên: "Một đội đi phía bắc, nhân lúc thành Trường An vẫn chưa đóng cửa thì ra ngoài, phía bắc thành có Vị Hà, sau khi qua Vị Hà ở trong núi có rất nhiều khách điếm, các ngươi tuỳ ý tìm một chỗ ở lại, ta sẽ tìm các ngươi."
"Một đội khác đi phía tây thành, phía tây thành có một khu chợ rất lớn, nhân viên phức tạp, người đi lại đông đúc, người của phủ Đình Úy cho dù kiểm tra cũng sẽ không nhanh như vậy. Sau khi đến đó thì đừng vào khách điếm, tìm chỗ nghỉ ngơi trước, buổi tối vào trong chợ, ở đó có rất nhiều kho hàng có thể ẩn thân."
Một tên thủ hạ hỏi: "Cần phải cẩn thận như vậy sao?"
"Các ngươi không hiểu phủ Đình Úy, đi làm theo lời ta nói là được. Tống Trung Nguyên, ngươi mang một đội ra bắc môn. Hàn Tể, ngươi mang một đội đi chợ phía tây. Phác Tố, ngươi cùng hai người đi theo ta. Tiệm thợ rèn này đã không thể ở lại nữa rồi, tất cả binh khí đã tạo ra đều đưa đến chợ phía tây, lúc ra khỏi thành sẽ có kiểm tra, tất nhiên sẽ bị phát hiện."
Thủ hạ lên tiếng: "Vâng."
Tiêm Ma Sinh đứng dậy, nhìn bốn phía chung quanh: "Thật ra nơi này không tệ, trong thành Trường An tấc đất tấc vàng, ta từng học tập ở đây, ước mơ lúc đó chính là có một căn của chính mình ở trong thành Trường An, có thể ở đây lâu dài. Các ngươi đã thấy sự phồn hoa của Trường An cũng sẽ hiểu tâm trạng của ta khi đó. So với Trường An, bất kể là quê hương của các ngươi hay là quê hương của ta, đều không thể lọt vào tầm mắt."
Y thở dài: "Đi thôi."
Mọi người rời khỏi tiệm thợ rèn từ cửa sau, Phác Tố đi theo Tiêm Ma Sinh hỏi: "Đại nhân, bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Đi chùi đít."
Tiêm Ma Sinh dẫn theo ba thủ hạ đi xuyên phố qua hẻm, cố gắng hết sức tránh né nơi đông người, sau khi đi gần nửa canh giờ mới tới một khu dân cư, y chỉ vào một viện tử: "Đây là nhà của tên thợ rèn đã chuyển nhượng cửa tiệm cho chúng ta, diệt khẩu đi."
Phác Tố vâng một tiếng, vẫy tay, dẫn theo hai người từ bên ngoài trèo tường vào.
Không bao lâu sau, Phác Tố từ bên trong mở cửa đi ra, nhìn về phía Tiêm Ma Sinh ngậm một cái tăm đang tựa vào vách tường: "Đại nhân, sạch sẽ rồi."
Tiêm Ma Sinh gật đầu: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, không quá một canh giờ là người của phủ Đình Úy sẽ tra đến đây. Vừa rồi lúc tới đây ta nhìn thấy đầu đường có một tửu lâu không tệ, đi ăn một chút đã."
Phác Tố sắc mặt đại biến: "Chúng ta không đi sao?"
"Đi?" Tiêm Ma Sinh cười cười: "Tại sao phải đi? Sau khi người của phủ Đình Úy đến xem, tất nhiên sẽ phái người hỏi hàng xóm láng giềng chung quanh, cũng sẽ không có được tin tức hữu dụng gì, không có gì phải sợ, việc ăn cơm khá quan trọng."
Y chỉ vào nhà cách vách nhà thợ rèn: "Hắn mới chuyển đến đây, láng giềng không quen, sau khi người của phủ Đình Úy đi rồi chúng ta đi thăm hỏi hàng xóm mới của thợ rèn. Ta không thích ở khách điếm, ở trong khách điếm khiến ta từng giờ từng phút đều có cảm giác mình là một người xứ khác."
Y dẫn người ra khỏi ngõ nhỏ, gọi vài món ăn ở trong tửu lâu phía đối diện. Ninh ngữ của y nói cực kỳ tốt, không có chút khẩu âm nào, bốn người ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ uống rượu, quả nhiên không quá một canh giờ là hắc kỵ của phủ Đình Úy đã đến. Hắc kỵ của phủ Đình Úy có hoàng quyền đặc biệt có thể cưỡi ngựa ở trong thành Trường An. Nhìn thấy những hắc kỵ kia chuyển hướng vào trong ngõ nhỏ và còn nhanh chóng hoàn thành việc bao vây, Tiêm Ma Sinh cười nói: "Các ngươi nhìn xem, những hắc kỵ phủ Đình Úy kia mỗi một người đều rất mạnh, nếu đơn đả độc đấu, các ngươi đánh với bọn họ chưa chắc có phần thắng, sau này hãy trốn xa một chút."
Y gắp một miếng ăn từ từ nhai nuốt: "Hàn Hoán Chi hẳn là một đối thủ thú vị, đáng tiếc, ta không xem hắn là đối thủ."
Tiêm Ma Sinh đứng dậy: "Đi thôi, đổi chỗ khác, trà lâu bên kia kinh doanh không tệ, đi nghe kể chuyện một đoạn, đợi cho người kể chuyện giải tán thì chúng ta lại đi hỏi thăm hàng xóm của thợ rèn."
Cung Vị Ương, Phụng Ninh Quán.
Sau khi nhận được tin tức Trì Chân đạo nhân nhíu mày: "Người ở đâu đến?"
"Vẫn chưa biết." Trì Minh đạo nhân cúi đầu trả lời, thái độ cực kỳ khiêm tốn: "Hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước, chuyện của chúng ta chắc là phải tạm dừng lại rồi."
Trì Chân đạo nhân trầm tư một lát: "Không cần thiết, tuy rằng không biết là bằng hữu từ đâu đến, nhưng cũng coi như là bọn họ đã giúp đỡ, người của phủ Đình Úy đều bị bên đó thu hút, đối chúng ta mà nói là chuyện tốt... Đêm nay bốn người các ngươi xuất cung, triệu tập nhân thủ, tàn sát tiêu cục Đại Thông."
"Tàn sát?" Trì Minh đạo nhân nhìn Trì Chân đạo nhân với vẻ khó tin: "Giết toàn bộ?"
"Nếu không thì sao?"
Trì Chân đạo nhân giơ tay lên vỗ vỗ vào mặt Trì Minh đạo nhân, tiếng kêu bộp bộp.
"Chẳng lẽ còn giữ lại một cô ả cho ngươi?"
Trì Minh đạo nhân bị đánh cũng không dám cúi đầu, ngẩng mặt lên chờ.
"Đi đi." Trì Chân đạo nhân nheo mắt: "Lúc về mang một xâu kẹo hồ lô giúp ta, đêm khuya tĩnh lặng tất nhiên không có chỗ mua, nhưng ta biết các ngươi nhất định có cách."
Gã ta xua tay: "Ra ngoài hết đi."
Bắc môn thành Trường An, có một người trẻ tuổi tay không đi đến, đi đến cổng thành đứng lại, mặt hướng vào trong thành.