Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 650 - Chương 650: Người Tiếp Theo

Chương 650: Người tiếp theo Chương 650: Người tiếp theo

Thành Trường An rất lớn, lớn đến mức khiến không ít người lần đầu tiên tới Trường An bị lạc ở đây, bị lạc ở trong đế đô, có đôi khi là thật sự không tìm thấy đường, có lúc, thật sự không tìm thấy đường.

Rất nhiều người trẻ tuổi đến đế đô sinh sống, để phấn đấu và cũng vì bị lạc, có lúc đường ở ngay dưới chân, có lúc đường ở trong tim, bất kể là dưới chân hay là trong tim, tìm không thấy đường cũng là một sự giày vò.

Người vào thành mang theo mơ ước, người ra khỏi thành đã quên mơ ước là gì.

Tường thành phía bắc thành Trường An tổng cộng có năm cổng thành, thám báo của Bột Hải quốc sau khi giết Trần Nhiễm thất bại liền lập tức bỏ chạy về phía bắc thành, theo lý mà nói bên phía cổng thành căn bản là không kịp phản ứng mới đúng.

Cho dù là phản ứng kịp thì năm cổng thành, không một ai biết những tên sát thủ kia sẽ lựa chọn chạy trốn từ cổng thành nào, huống chi ai có thể xác định sát thủ nhất định sẽ đi hướng bắc? Có lẽ là đông nam tây, bất kỳ một hướng nào.

Nhưng Mạnh Trường An lại đứng ở trong cổng thành Húc Quang Môn.

Gã hướng mặt ra đường cái, một mình đứng ở đó, đưa lưng về phía cổng thành.

Binh sĩ canh giữ ở cổng thành hơi tò mò vì thế đi đến tra hỏi, Mạnh Trường An đưa thiết bài tướng quân cho gã binh lính kia nhìn, thủ quân cổng thành lập tức đứng nghiêm hành lễ, ai nấy đều đứng thẳng tắp.

"Quay về canh gác."

Mạnh Trường An chỉ nói bốn chữ.

Gã nhận được tin tức nói Trần Nhiễm bị thương, phản ứng đầu tiên là đi gặp Thẩm Lãnh, nhưng mới đi chưa được mấy bước liền xoay người đi về hướng bắc.

Trần Nhiễm bị mai phục ở đường Khánh Dư, từ chỗ đó bỏ chạy về hướng bắc chỗ ra khỏi thành nhanh nhất chính là Hàm Quang Môn chứ không phải là Húc Quang Môn, nhưng đi Húc Quang Môn ra khỏi thành cách Vị Hà gần hơn, sau khi qua sông vào Yên Sơn Hiệp cũng gần hơn. Trong Yên Sơn Hiệp có rất nhiều khách điếm, tuỳ chọn một chỗ vào ở, đối với phủ Đình Úy mà nói sẽ không dễ kiểm tra, cùng lắm thì những tên sát thủ kia có thể từ khách điếm vào núi, dãy núi Yên Sơn lớn như vậy đâu dễ tìm người.

Chính như lời Tiêm Ma Sinh nói với thủ hạ của y, ưu thế của người Ninh nằm ở chỗ đây là chỗ của người Ninh, mà ưu thế của chúng ta là ở chỗ Trường An quá lớn, Ninh quốc quá lớn.

Phía đối diện tốp năm tốp ba người đi đường ra khỏi thành, Mạnh Trường An cứ đứng ở giữa đường lớn, mỗi một người muốn ra khỏi thành đều sẽ không tự chủ được mà nhìn về phía gã, còn Mạnh Trường An thì nhìn về phía từng người nhìn về phía gã.

Nếu chột dạ sẽ sợ hãi, tướng do tâm sinh, ánh mắt nhìn người khác sẽ có vẻ sợ hãi và phòng bị, mà người không chột dạ thì nhìn thấy Mạnh Trường An đứng ở giữa đường sẽ chỉ cảm thấy tò mò.

3 – 4 người kia sau khi nhìn thấy Mạnh Trường An từ rất xa đã bất giác đứng lại. Bọn họ đều là thám báo may mắn sống sót trên chiến trường Bột Hải quốc, trong đó có người biết Mạnh Trường An, theo bọn họ thấy, Mạnh Trường An chính là sát thần.

Nhìn thấy mấy người kia dừng lại, Mạnh Trường An chỉ tay: "Bắt lại."

Sau khi lời này nói xong thì gã đã xông lên, gã không lao về phía mấy người kia mà là chỗ xa hơn, ở vị trí phía sau 3 – 4 người kia khoảng hai mươi trượng còn có mười mấy người đã đứng lại. Dù là ra khỏi thành bọn họ cũng dựa theo thói quen của thám báo, bọn họ sẽ sắp xếp mấy người ở phía trước dò đường, người ở phía sau một khi ý thức được không ổn sẽ lập tức rút lui.

Thủ quân ở cổng thành không biết những người kia là ai, nhưng biết quân lệnh không thể làm trái.

Mười mấy người ở phía quay đầu bỏ chạy, Mạnh Trường An chạy nhanh giống như một con dã thú, sải bước rất lớn, khoảng cách mỗi một bước đều có thể khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối, sức bật dưới chân làm cho mỗi một bước của gã đều dài hơn một trượng. So sánh mà nói, những tên thám báo của Bột Hải quốc kia cho dù động tác nhanh hơn nữa cũng làm sao có thể nhanh hơn Mạnh Trường An.

Từ cổng thành đến vị trí những người đó dừng lại chừng ba mươi trượng, Mạnh Trường An lao đến chỉ mất thời gian mấy giây.

Tên thám báo Bột Hải quốc đầu tiên bị đuổi kịp theo bản năng đánh một quyền về phía Mạnh Trường An, nhưng Mạnh Trường An hoàn toàn không né tránh, một quyền đánh qua, nắm đấm và nắm đấm đụng nhau, cổ tay của thám báo Bột Hải quốc bị gãy kêu rắc một tiếng, xương cẳng tay xuyên rách khuỷu tay, xương cánh tay xuyên rách vai, lực va chạm đánh nát cổ tay đồng thời xuyên qua.

Ai có thể tưởng tượng được một cú đấm đánh nát cánh tay là cảnh tượng gì?

Mạnh Trường An đánh một quyền này, xương cánh tay của thám báo Bột Hải quốc từ phía sau vai xuyên qua, khuỷu tay thậm chí không kịp cong lại, dưới sức lực lớn, xương cánh tay đâm thủng máu thịt.

Không đợi người nọ kịp phản ứng lại, đầu gối của Mạnh Trường An đã đến, đầu gối đập vào ngực, ngực lập tức lõm xuống một hố to.

Giây tiếp theo, Mạnh Trường An đã cách đó một trượng, gã giơ tay túm lấy một người đang chạy như điên về phía trước, nắm cổ ném về phía sau, người nọ kêu thét lên một tiếng, người lại bay ra xa hơn hai trượng, ngã thật mạnh xuống đất.

Người thứ ba vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, sắc mặt trắng bệch giống như tờ giấy, nỗi sợ hãi này không thể nói bằng lời, hắn ta có cảm giác tim của mình đã sắp nhảy vọt ra khỏi cổ họng.

Mạnh Trường An bước nhanh đuổi theo, một cú đấm đánh vào gáy người nọ, đầu lập tức cong gập về phía trước, cằm đập vào lồng ngực, truyền đến tiếng cổ nứt gãy rõ ràng, lực độ quá lớn, một quyền này đánh xuống đầu liền ép xuống, phía sau cổ lại nứt ra một đường máu, cằm gần như đập vào trong ngực.

Mạnh Trường An trượt lên phía trước, đạp một cước vào vách tường bên cạnh, chuyển hướng đuổi theo một người khác, chỉ ba bước lớn mà thôi, tấm lưng của người kia đã hoàn toàn bại lộ dưới nắm đấm của Mạnh Trường An.

Một cú đấm, trên lưng lõm xuống một cái hố, nắm đấm dường như xuyên qua cơ thể mà ra, xương cột sống gãy rời, người nọ ngã úp mặt xuống đất, mặt đập mạnh xuống nền đất và còn trượt đi một đoạn. Chân của Mạnh Trường An lại đến, lòng bàn chân đáp xuống mặt người kia, bịch một tiếng, sọ não đều đã vỡ.

Chỉ một lát ngắn ngủi mà thôi, Mạnh Trường An đã giết liền mấy người.

Chỉ dùng nắm đấm.

Cùng lúc đó, Trì Chân đạo nhân đội mũ tre cũng xuất hiện ở bắc môn, gã ta đứng ở cách đó không xa nhìn, nhìn thấy Mạnh Trường An đánh từng quyền, từng quyền cương mãnh bá đạo, nắm đấm của gã ta cũng không tự chủ được mà nắm lại. Chỉ trong nháy mắt như vậy, gã ta thật sự không nhịn được muốn qua tìm Mạnh Trường An đánh giá một chút. Đó là tướng quân trẻ tuổi nổi tiếng nhất trong quân đội Đại Ninh hiện giờ, có người thậm chí còn cảm thấy võ nghệ của Mạnh Trường An tốt hơn Thẩm Lãnh, sát khí nặng hơn.

Chỉ có giao thủ với người như Mạnh Trường An mới có thể kiểm nghiệm thực lực của chính mình.

Nhưng Trì Chân đã nén nhịn được.

Gã ta xoay người bỏ đi, chuyển hướng vào một khu dân cư, dừng lại ở bên ngoài một căn nhà bình thường không có gì lạ, giơ tay lên gõ cửa.

Không bao lâu sau có người ra mở cửa, Trì Chân cúi đầu khiến nón tre che khuất mặt, nam nhân trung niên mở cửa ngây người ra: "Ngươi là ai?"

Trì Chân đột nhiên giơ tay bóp cổ nam nhân trung niên, đẩy người vào viện tử, cửa đóng lại bịch một tiếng.

"Ngươi là trướng phòng của Nhân Tự Khoa."

Trì Chân đạo nhân nhìn vào mắt nam nhân trung niên: "Ta chỉ hỏi một lần, tài sản của Nhân Tự Khoa giấu ở chỗ nào?"

Nam nhân trung niên mấp máy môi nhưng không nói ra.

Trì Chân đạo nhân buông hắn ta ra đi vào phòng, một tiếng bịch vang lên, thi thể của một đứa trẻ phá vỡ cửa sổ bay ra ngoài, giây tiếp theo, thi thể của một nữ nhân cũng bay ra ngoài. Trì Chân đạo nhân xách một tiểu nữ hài đi vào trong viện, nhìn vào mắt nam nhân trung niên, không nói lời nào, chỉ nhìn.

"Dưới hầm."

Nam nhân trung niên kêu thảm một tiếng, ngón tay chỉ xuống mái hiên sương phòng.

Trì Chân đạo nhân ném tiểu nữ hài qua một bên, đi qua đấm một quyền vào huyệt Thái Dương của nam nhân trung niên, quyền lực của một quyền này, là lòng hiếu thắng bị nắm đấm cương mãnh của Mạnh Trường An khơi gợi lên, một quyền này trực tiếp đánh nát đầu nam nhân trung niên, một cú đấm đánh vỡ đầu lâu đó là mức độ tàn nhẫn cỡ nào.

Trì Chân dường như cũng không hài lòng, liếc mắt nhìn tiểu nữ hài kia một cái: "Đừng khóc, nếu không thì ngươi cũng chết."

Tiểu nữ hài nằm sấp bên cạnh thi thể mẫu thân lớn tiếng khóc, Trì Chân đạo nhân nhíu mày, ngẫm nghĩ, cuối cùng không thì mặc kệ. Gã ta tìm được cửa vào hầm nhảy xuống, trong hầm có từng rương, từng rương chứa vàng bạc, còn không có ít ngân phiếu. Gã ta bỏ ngân phiếu vào bao vải vác trên người, sau khi ra khỏi hầm lại liếc nhìn tiểu nữ hài kia, trầm mặc rất lâu, sau đó đi qua một cước đá tiểu nữ hài vào trong phòng, tiếng khóc bỗng im bặt.

Trì Chân đạo nhân ra cửa, ngoài cửa đã có một chiếc xe ngựa đang chờ, mấy đại hán từ trên xe bước xuống bắt đầu vận chuyển vàng bạc.

Trì Chân đạo nhân đeo túi vải trên lưng lại quay về bên Húc Quang Môn, Mạnh Trường An đã không còn ở đó, thi thể vẫn còn trên mặt đất.

Gã ta đứng ở đầu đường nhìn một hồi lâu, tựa như vẫn đang cảm thụ sát khí lúc Mạnh Trường An đánh chết những người đó. Một lúc lâu sau Trì Chân đạo nhân xoay người rời đi, đi ngang qua một cửa tiệm điểm tâm, ngẫm nghĩ, đi vào mua ba món điểm tâm gói lại xách ra ngoài, nửa canh giờ sau gã ta đi một vòng trở lại ngự thú viên, lại từ ngự thú viên trở lại Phụng Ninh Quán.

Tiểu Trương chân nhân vẫn đọc sách ở trong phòng, Trì Chân đạo nhân cầm điểm tâm cười tươi rói đến tìm nàng, trên mặt gã ta không hề nhìn thấy một chút tàn nhẫn nào, chỉ có nụ cười xán lạn giống như ánh mặt trời.

"Vừa mới mua cho ngươi."

Trì Chân đạo nhân cười hì hì, đặt điểm tâm trên bậc thềm trước cửa phòng Tiểu Trương chân nhân.

"Lát nữa ngươi tự lấy vào đi, đừng để quá lâu, quá lâu sẽ không còn xốp nữa."

Gã ta xoay người đi ra ngoài, Tiểu Trương chân nhân nhìn gã ta cười, cười rồi không biết tại sao vẻ mặt liền trở nên ngưng đọng.

Vào đêm.

Tiểu Trương chân nhân cảm thấy có chút không ổn, ra hậu viện đi đến phía trước xem thử, ngọn đèn trong phòng những đạo nhân kia đều còn sáng, duy chỉ có ngọn đèn trong phòng Trì Chân đạo nhân đã tắt.

Nàng đứng ở đó một lúc lâu, hiển nhiên là đang do dự gì đó, cuối cùng vẫn xoay người trở về hậu viện.

Trong phòng, cửa sổ mở ra một khe nhỏ, Trì Chân đạo nhân nhìn Tiểu Trương chân nhân xoay người đi thì thở phào nhẹ nhõm, tay cũng buông lỏng, chủy thủ để ở trên bàn.

Gã ta ngồi khoanh chân ở đó không khỏi tự hỏi mình, nếu vừa rồi Tiểu Trương chân nhân đi thăm dò phòng của người khác, gã ta sẽ xuống tay sao?

Gã ta không biết đáp án.

Không ngờ gã ta lại nghĩ cũng không biết hắn ta có ăn chỗ điểm tâm kia không. Hồi nhỏ đệ đệ thật sự rất thèm, nhưng thèm cỡ nào cũng sẽ chia cho gã ta một nửa đồ ăn ngon, thường thường còn là phần lớn hơn.

Gã ta cứ ngồi trong phòng chờ, ở chỗ cách tay gã ta không xa để một cái đồng hồ cát, sau khi cát ở bên trên đã hoàn toàn lọt hết xuống dưới thì gã ta đứng dậy, lặng lẽ ra ngoài, vào phòng của mấy đạo nhân, thổi tắt đèn trong mỗi căn phòng.

Ở trong góc tường viện của hậu viện, Tiểu Trương chân nhân đứng trên một cái ghế, góc tường đã che khuất phần lớn khuôn mặt của nàng, nàng cũng chỉ dám để lộ ra một con mắt nhìn sang bên kia. Nàng nhìn thấy Trì Chân đạo nhân ra ra vào vào tắt đèn trong mỗi một gian phòng, lòng bàn tay của nàng đều là mồ hôi, tim đập vô cùng nhanh.

Ngay khi Trì Chân đạo nhân đặt điểm tâm trên bậc thềm cửa phòng nàng, nàng nhìn thấy đốt ngón tay của Trì Chân đạo nhân bị rách da.

Cùng lúc đó, tại nhà hàng xóm sát vạch nhà thợ rèn, Tiêm Ma Sinh nhìn thủ hạ đưa từng cỗ, từng cỗ thi thể từ trong phòng ra ngoài, tùy ý khoát tay: "Không cần chôn, thời tiết cũng lạnh, tìm một tấm vải che lên là được, thi thể chất ở góc tường."

Sau khi nói xong y đi vào phòng, nhiệt độ trong phòng rất cao làm cho y cảm thấy rất thoải mái.

Nằm trên giường, Tiêm Ma Sinh nhắm mắt lại suy nghĩ bước tiếp theo.

Y vốn tưởng rằng người dễ giết nhất chính là người tên Trần Nhiễm kia, không ngờ vẫn bị thất thủ.

Như vậy thì, tiếp theo sẽ là ai đây?

Bình Luận (0)
Comment