Y quán.
Thẩm Lãnh cũng không có bộ dạng không khống chế nổi như mọi người dự đoán, hắn không hạ lệnh cho thân binh doanh theo hắn về kinh đi lùng bắt sát thủ, cũng không xách đao đi khắp nơi tìm người, hắn chỉ yên tĩnh ngồi ở bên cạnh Trần Nhiễm, yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy sợ.
Những người nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy kinh ngạc, chỉ có Trà gia hiểu tâm tư của Thẩm Lãnh.
Nếu Trần Nhiễm thật sự xảy ra chuyện gì, Thẩm Lãnh muốn ở cạnh gã đoạn đường cuối cùng.
Tin Trần Nhiễm bị thương vẫn chưa dám nói cho Trần đại bá biết, Thẩm Lãnh sắp xếp người về nói Trần đại bá là có việc quân vụ khẩn cấp nên sắp xếp Trần Nhiễm ra ngoài vài ngày, nhưng đột ngột đi nói như vậy, lão nhân lại mẫn cảm như vậy, sợ là cũng sẽ có suy đoán.
Thẩm Lãnh vẫn luôn ngồi ở bên giường, vẫn luôn nắm lấy một bàn tay của Trần Nhiễm, mà Trà gia thì luôn ngồi ở bên cạnh Thẩm Lãnh. Hai đứa trẻ ở nhà có Trân phi trông chừng nên cũng không cần lo lắng, nàng lo cho Trần Nhiễm hơn, lo cho Lãnh Tử hơn.
Trần Nhiễm là huynh đệ của Lãnh Tử, nàng rất rõ lúc ở trấn Ngư Lân, người đầu tiên cho Lãnh Tử sự ấm áp chính là người hiện giờ đang nằm trên giường bệnh. Mức độ quan trọng của Trần Nhiễm đối với Thẩm Lãnh mà nói không cần nói cũng biết, nếu Trần Nhiễm gặp chuyện không may, Thẩm Lãnh sẽ có phản ứng gì, ngay cả suy nghĩ Trà gia cũng không dám nghĩ, điều đó sẽ khiến Lãnh Tử điên mất.
Hắn không kích động, thậm chí không có bất kỳ hành động nào, chỉ là bởi vì hắn muốn ở cạnh Trần Nhiễm.
Trời xanh đa tình, cho nên dùng nắng mưa để nuôi dưỡng đại địa vạn vật, sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia.
Trời xanh vô tình, cho nên sẽ luôn mang đi một vài sự quan tâm, sự quan tâm đến mỗi một người, cũng sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia.
Đã suốt một ngày một đêm không chợp mắt, Thẩm Lãnh cứ nhìn Trần Nhiễm như vậy.
"Có mệt không?"
Thẩm Lãnh nghiêng đầu nhìn về phía Trà gia dịu dàng cười cười, lúc này hắn vẫn còn cố gắng cười trước mặt Trà gia.
Khóe miệng hơi giương lên đã là cố gắng rất nhiều rồi.
"Không mệt, ta đi lấy chút nước cho chàng rửa mặt."
Trà gia đứng dậy.
Thẩm Lãnh lại lắc đầu: "Không cần, ngồi cùng ta một lát đi."
"Được."
Trà gia lại ngồi xuống, không cần lên tiếng, cũng không cần thiết phải nói chuyện, chỉ ngồi ở đây cùng hắn là được.
Đúng lúc này trong cổ họng Trần Nhiễm bỗng nhiên phát ra một tiếng rên rỉ, ngay sau đó người liền run lên, biên độ run hình như cũng rất lớn, trên lưng gã kia bị thương cho nên phải nằm sấp trên giường, mặt quay về phía Thẩm Lãnh bọn họ. Gã run rẩy xong rồi chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Thẩm Lãnh và Trà gia ở trước mặt thế lại vẫn có thể bật cười, sau đó giống như nhớ lại cái gì đó, sau đó nữa sắc mặt đột nhiên thay đổi.
"Chết tiệt." Gã nói hai chữ.
Tuy rằng sắc mặt nhìn có vẻ còn rất tái nhợt, nhưng chắc hẳn là thuốc giải độc của Thẩm Thắng Kham đã có tác dụng, nói chuyện cũng không quá suy yếu, hai chữ "chết tiệt" nói cũng rất to rõ.
"Đại ca, huynh tạm thời ra ngoài một chút được không?"
Trần Nhiễm nhìn Trà gia nói, trên mặt thậm chí còn có một chút cầu khẩn.
"Hả?"
Trà gia cũng sửng sốt, không ngờ câu đầu tiên Trần Nhiễm nói với nàng là bảo nàng tạm thời ra ngoài một chút, nhưng trong nháy mắt liền kịp phản ứng, lập tức cười nói: "Được được được, muốn đi nhà xí đúng không, bảo Lãnh Tử giúp ngươi."
Trần Nhiễm ừ một tiếng, Trà gia lập tức đứng dậy rời đi.
Trần Nhiễm nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Mất mặt quá."
"Sao lại thế?"
"Vừa rồi ta nằm mơ một giấc mơ, trong mơ là một vùng đồng cỏ, bốn phía mênh mông vô bờ, dường như chạy về bên nào cũng không chạy đến điểm cuối, ngay cả một cái cây cũng không có, cỏ cũng đều rất thấp, chỉ cao quá mu bàn chân mà thôi."
"Không phải ngươi nói muốn đi nhà xí sao?"
"Đi rồi." Mặt Trần Nhiễm hơi ửng đỏ: "Mơ thấy muốn đi nhà xí, mẹ nó chứ, đồng cỏ mênh mông vô bờ, không tìm thấy nhà xí, ta cứ chạy mãi, chạy mãi, chạy mãi, cuối cùng cũng thấy một cái nhà xí xây dựng đường hoàng tráng lệ, giống như cung điện, hầm cầu cũng được mạ viền vàng, mẹ nó quá là xa hoa, ta liền không nhịn được nữa, cởi quần liền tè một bãi, tè rất sảng khoái... Ta liền ngắm vào viền vàng mà tiểu, nhưng quá dùng lực nên..."
Thẩm Lãnh haiz một tiếng: "Ta đi tìm cái quần cho ngươi..."
Trần Nhiễm cố gắng giữ gìn chút tôn nghiêm cuối cùng: "Đừng nói với đại ca ta, mẹ nó chứ thật xấu hổ chết mất."
Đại ca của gã là Trà gia.
Thẩm Lãnh nhìn thấy Trần Nhiễm như vậy, tảng đá lớn treo lơ lửng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, cười, cười đến nỗi chảy nước mắt: "Đại gia ngươi... mẹ nó chứ lại còn phải hầu hạ ngươi."
Trần Nhiễm thẹn thùng cười cười: "Cái này không phải bất ngờ à."
Không bao lâu sau, Thẩm Lãnh tìm một bộ y phục tới thay cho Trần Nhiễm, lại thay cả khăn trải giường và chăn đắp, Trần Nhiễm lại gục nằm sấp xuống, vẻ mặt ngại ngùng, nhưng thoạt nhìn khí sắc lại càng lúc càng tốt hơn.
"Đã nằm mơ mấy giấc mơ." Gã nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Ta đã ngủ bao lâu rồi?"
"Một ngày rưỡi cộng thêm một đêm." Thẩm Lãnh ngáp một cái: "Có cảm thấy chỗ nào không ổn không?"
"Không có, chính là sau lưng hơi đau."
Thẩm Lãnh nhìn lưng Trần Nhiễm: "Bản lĩnh của ngươi càng ngày càng lớn rồi đấy, trúng liền bốn mũi tên, trên mũi tên cũng đều có độc, nếu không phải Cao Tiểu Dạng cõng ngươi chạy, ngươi tự chạy một lúc nữa có thể đã phát độc tử vong rồi. Nàng tìm được y quán cũng cũng nhanh, ngươi đúng là mạng lớn. Còn nữa, Cao Tiểu Dạng là ân nhân cứu mạng của ngươi, sau này tốt với người ta chút."
"Ta biết, ngươi từng nói, ơn cứu mạng lớn nhất."
Trần Nhiễm cười hì hì.
Thẩm Lãnh hỏi: "Những tên sát thủ kia đều rất mạnh à? Sao ngươi lại trúng tận bốn mũi tên."
"Cái này à..." Trần Nhiễm hơi xấu hổ nói: "Ta cảm thấy sau lưng có người, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn ở trong quân của ta, ngay lúc đầu ta xông lên bảo vệ Cao Tiểu Dạng, sau đó dựa vào trực giác mẫn tuệ mà phán đoán phương hướng mũi tên ở phía sau bắn tới. Ta né sang bên trái, trúng một mũi tên, né sang bên phải, lại trúng một mũi tên, lại né nữa, lại trúng một mũi tên, mẹ nó chuẩn thật."
Thẩm Lãnh giơ tay lên gõ một cái vào đầu Trần Nhiễm.
Trần Nhiễm ngây ngô cười hì hì: "Trước hết đừng nói cho cha ta biết, lớn tuổi rồi, không chịu nổi."
"Không nói, ta nói ngươi ra ngoài thành chấp hành quân vụ."
"Ừm." Trần Nhiễm quay mặt ra ngoài nhìn, sau đó nhỏ giọng nói: "Lãnh Tử, ta cảm thấy người đánh lén ta là người Bột Hải, đội hình phối hợp, hình thức cung nỏ của bọn họ, tuy rằng không mở miệng nói chuyện nhưng ta xác định đó chính là thám báo người Bột Hải."
Thẩm Lãnh nhíu mày: "Cùng theo về?"
Hắn ngồi thẳng người lên: "Nếu như là người Bột Hải thì bọn họ trà trộn vào như thế nào, trên đường đi thành quan kiểm tra nghiêm như vậy, không có chứng nhận thân phận, không có lộ dẫn, bọn họ làm sao có thể vào Trường An?"
Trần Nhiễm ừ một tiếng: "Cho nên..."
Thẩm Lãnh cũng ừ một tiếng, lắc lắc đầu, ra hiệu cho Trần Nhiễm không cần nói nữa.
Hắn đứng dậy: "Tiên sinh của Thẩm gia ở đây chăm sóc ngươi, trước ta ra ngoài một chuyến."
Trần Nhiễm ừ một tiếng: "Ngươi cẩn thận một chút, ta tuyệt đối không phải mục tiêu chính của bọn họ."
Thẩm Lãnh gật đầu, sau khi ra khỏi y quán thì đưa Trà gia về nhà trước, sau đó trực tiếp đến phủ Đình Úy.
Hàn Hoán Chi đứng dậy rót cho Thẩm Lãnh một chén trà, sắc mặt hơi khó coi: "Ngươi nghi ngờ là người của chúng ta ở biên cương đông bắc có người cố ý liên lạc với đám tàn binh bại tướng Bột Hải quốc này, cho bọn họ chứng nhận thân phận và lộ dẫn? Nếu quả thật chính là người của chúng ta làm thì cũng không khó tra, có thể điều tra ra con dấu của quan phủ trên lộ dẫn."
"Chín phần chín là giả." Thẩm Lãnh nói: "Ta chỉ không rõ tại sao trong quân biên cương lại có người dẫn người Bột Hải vào, không có khả năng là người bên phía Bùi Đình Sơn, cũng không thể là người của ta và Mạnh Trường An."
Ngón tay của Hàn Hoán Chi gõ lên mặt bàn có tiết tấu, trầm mặc một lúc sau đó nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Ta có một phỏng đoán, nhưng tạm thời không thể nói cho ngươi biết, dính dáng đến người rất quan trọng."
"Ta biết." Thẩm Lãnh nhún vai: "Tuy rằng ta không biết tại sao, nhưng ta biết người ông phỏng đoán là ai."
Hàn Hoán Chi thở dài: "Ngươi cũng không nên nói ra ngoài."
Ông ta đứng dậy: "Chuyện này để ta sắp xếp điều tra như thế nào, ngươi không cần quản gì cả, cũng đừng hỏi gì cả. Hiện giờ trong triều có quá nhiều người không vừa mắt với ngươi, ngươi làm việc phải tuyệt đối cẩn thận. Nếu đã có người thò tay đến tận biên cương đông bắc, hung hiểm trong thành Trường An còn vượt xa ở nơi biên cương. Ngươi cứ việc ở nhà đợi, bởi vì chuyện của Trần Nhiễm mà xem như ngươi đã kháng chỉ, bệ hạ bảo ngươi ở trong nhà đóng cửa mười ngày, vẫn chưa hết thời hạn, chuyện này cũng may có Lại Thành chống đỡ giúp ngươi, nhưng kháng chỉ chính là kháng chỉ. Cũng may là ngươi không dẫn binh đi ra ngoài làm bừa, nếu ngươi còn điều binh, chỉ sợ người nhằm vào ngươi ở trong triều sẽ lập tức nhảy ra ngay."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Ta biết rồi."
Hàn Hoán Chi liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Hôm qua Ngự sử đài không thể không dâng tấu sâm ngươi một bản, nhưng mà..."
Ông ta lắc đầu, không nói ra câu phía sau.
Hôm qua trên triều đình, Lại Thành cho người của Ngự sử đài sâm tấu Thẩm Lãnh, nhưng bút pháp nhẹ nhàng, cả triều văn võ cũng đều phải nhìn bệ hạ sắc mặt mà làm việc, cho nên sóng gió cũng không quá lớn, bệ hạ chỉ nói đợi sau này hãy thương nghị xử trí Thẩm Lãnh như thế nào. Ngược lại là thái tử đã đứng ra, cãi nhau với Ngự sử đài rất lâu, có quan viên khác sâm tấu, gã ta cũng cực kỳ kích động, liệt kê từng công tích của Thẩm Lãnh, kiên trì biện hộ cho Thẩm Lãnh.
Hàn Hoán Chi không nói với Thẩm Lãnh là vì liên quan đến thân thế của Thẩm Lãnh, ngược lại là bản thân Thẩm Lãnh vẫn hoàn toàn không biết gì cả. Nhìn từ phản ứng của bệ hạ ngày hôm qua, tựa như cảm thấy vui mừng vì thái tử tranh cãi cho Thẩm Lãnh, ở trên triều đình thái tử nói rõ ràng rành mạch, từ đầu đến cuối đều ca ngợi hai chữ trung và tình của Thẩm Lãnh. Trải qua chuyện hôm qua, các triều thần thì thầm với nhau, đã có người nói tương lai nếu thái tử được kế thừa đại thống thì chắc hẳn sẽ là một đấng minh quân.
Hàn Hoán Chi nói: "Ngươi về nghỉ ngơi trước đi, một ngày một đêm không ngủ rồi, trong triều đình có chuyện gì ta sẽ thông báo với ngươi... Ngoài ra, hôm qua Mạnh Trường An đã đánh chết mấy tên thích khách ở cổng thành phía bắc, hắn phán đoán những người này là thám báo Bột Hải. Ta cũng bảo hắn tạm thời đừng nói ra ngoài, người bị bắt về vẫn chưa mở miệng, nhưng ở trong phủ Đình Úy mở miệng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi."
Thẩm Lãnh cười cười: "Hiểu rồi."
Chờ sau khi Thẩm Lãnh đi rồi Hàn Hoán Chi rời khỏi phủ Đình Úy, nửa canh giờ sau đã đến thư viện Nhạn Tháp.
Có mấy lời ông ta vẫn không thể nói với bệ hạ. Hôm qua bệ hạ vừa mới khen thái tử vài câu trước mặt mọi người, nếu lúc này chạy tới nói với bệ hạ rằng có thể thái tử đã thò tay đến bên bắc cương, sợ là bệ hạ sẽ nổi trận lôi đình.
Thư phòng.
Lão viện trưởng rót cho Hàn Hoán Chi một chén trà: "Ngươi nghi ngờ là người trẻ tuổi tên Hoắc Đinh kia?"
"Vâng." Hàn Hoán Chi gật đầu: "Hắn đã bị Bùi Đình Sơn ấn chết ở Tức Phong Khẩu rồi, không thể đi Bột Hải tham chiến, nhưng hắn không đi, không có nghĩa là người của hắn không đi được... Nếu mục tiêu Hoắc Đinh đi biên cương đông bắc chính là Thẩm Lãnh, hắn không thể tìm được cơ hội ở trên chiến trường Bột Hải quốc, việc duy nhất có thể làm được cũng chỉ có thể là để cho người Bột Hải tới giết Thẩm Lãnh, có quốc thù bày ra đó, ai cũng sẽ không nghi ngờ đến thái tử, sẽ càng không nghi ngờ hắn."
Lão viện trưởng đi tới đi lui trong phòng: "Chuyện này quá lớn..."
Lão nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Ngươi có nghĩ tới hay không, chuyện này một khi được chứng thực thì chính là định tính cho thái tử, bệ hạ sẽ dựa vào phán đoán của chúng ta để đưa ra lựa chọn, chúng ta có thể sẽ là tội nhân của Đại Ninh."
Hàn Hoán Chi nói với sắc mặt bình tĩnh: "Ta chỉ làm việc mà ta nên làm, việc mà đô đình úy phủ Đình Úy nên làm."
Lão viện trưởng trầm mặc thật lâu: "Tra."
Hàn Hoán Chi đứng dậy: "Được."