Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 652 - Chương 652: Tiểu Lãnh Tử Và Tiểu Nhiễm Tử

Chương 652: Tiểu Lãnh Tử và Tiểu Nhiễm Tử Chương 652: Tiểu Lãnh Tử và Tiểu Nhiễm Tử

Cao Tiểu Dạng ngồi xổm bên giường Trần Nhiễm, gã kia sau khi uống thuốc lại đang ngủ, nàng ta nhìn trái nhìn phải cũng không cảm thấy Trần Nhiễm có chỗ nào đẹp trai. Cái mũi kia, hơi lớn cũng hơi tẹt, không cao chút nào, ngược lại là lông mi cũng rất dày, nhưng hình dạng lại không quá đẹp, lại nhìn xuống môi, đây chính là Trần miệng rộng nổi tiếng trong quân, cắn một miếng hết hơn nửa cái bánh màn thầu, tai không nhỏ, vành tai rất lớn, hẳn là người có phúc.

Mặt à, cũng hơi béo phúng phính, thật sự không đẹp trai.

Nhưng cũng rất được người khác yêu mến.

Cao Tiểu Dạng nhìn Trần Nhiễm ngây ngô cười hì hì, cũng không biết mình đang cười gì nữa.

Bỗng dưng nàng ta nhớ đến một câu cổ ngữ, rùa nhìn đậu xanh, nhìn đến ngây người... Cũng không biết tại sao lại nói như vậy, nàng ta vẫn không rõ mối quan hệ của rùa và đậu xanh.

Đang nhìn thì Trần Nhiễm tỉnh dậy, vừa mở mắt liền nhìn thấy Cao Tiểu Dạng ngồi xổm bên giường nhìn gã, mặt của hai người gần trong gang tấc.

Cao Tiểu Dạng giật mình co rụt lại, ngồi bệt dưới đất.

Trần Nhiễm cười, cười đến mức vết thương bị đau.

"Ngươi đang nhìn gì vậy?"

"Nhìn đậu xanh."

Cao Tiểu Dạng thuận miệng nói ra, sau đó sực nhớ mình bị thiệt rồi, vội vàng lắc đầu: "Không phải không phải, nhìn rùa."

Trần Nhiễm: "..."

Cao Tiểu Dạng gãi gãi mũi: "Bỏ đi, bỏ đi, nhìn ngươi có vẻ không sao phải không? Không sao thì ta cũng không cần quá áy náy nữa, giống như là nợ ngươi một cái mạng vậy, ngươi không chết, hai chúng ta không ai thiếu nợ ai nữa."

Trần Nhiễm: "Đây là ngươi tự nói đấy, vốn dĩ còn muốn trả ân cứu mạng của ngươi nữa."

Cao Tiểu Dạng: "Đừng đừng đừng, ngươi lại lấy thân báo đáp."

Trần Nhiễm: "Ha ha..."

Cao Tiểu Dạng đứng lên, lắc lư trong phòng: "Trước khi đến đây ta đã đi thăm Trần đại bá, ông ấy nói ngươi đã ra ngoài chấp hành quân vụ, ta nói là đặc biệt đến thăm ông ấy, đại bá rất vui, nói là tặng cho ta một lễ vật, nhưng lễ vật phải đợi sau khi ngươi về rồi thương lượng với ngươi xem có thể tặng hay không, vật tốt gì vậy?"

Trần Nhiễm theo bản năng cúi đầu nhìn nhìn, đã thay y phục, gã đột nhiên ngồi dậy, lập tức tác động đến vết thương đau đớn phải kêu một tiếng.

"Ngươi làm gì vậy?" Cao Tiểu Dạng gần như là nhảy tới: "Ngươi định tự phế mình hả?"

Trần Nhiễm: "Ngọc bội của ta đâu?"

Cao Tiểu Dạng chỉ chỉ vào bên gối của gã: "Không phải ở đó à."

Trần Nhiễm nhìn thấy ngọc bội mới thở phào nhẹ nhõm, cầm ngọc bội lên lại nằm sấp xuống, bởi vì động tác quá mạnh nên vết thương lại bị nứt ra, băng vải trên lưng nhanh chóng bị nhuộm đỏ, Cao Tiểu Dạng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, chạy ra đi tìm Thẩm Thắng Kham.

Trần Nhiễm nằm ở đó cầm ngọc bội trong tay, sắc mặt vẫn chưa khôi phục lại, đó là sợ, thật sự sợ.

Gã từng nói với Thẩm Lãnh, miếng ngọc bội kia là tính mạng của gã.

Thứ trong tay gã không phải miếng ngọc bội gì quá tốt, chất liệu thậm chí còn không được tính là bình thường, người nào hiểu về đồ ngọc liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đó chẳng qua là thứ đầu thừa đuôi thẹo mà thôi, thậm chí cũng không thể nói là ngọc gì cả, trình độ điêu khắc cũng rất thô ráp.

Cao Tiểu Dạng dẫn Thẩm Thắng Kham bọn họ chạy vào. Thẩm Thắng Kham kiểm tra vết thương của Trần Nhiễm xác định vấn đề không lớn, lại bôi thuốc trị thương rồi băng bó. Vẻ mặt của Trần Nhiễm nhìn có vẻ rất đau đớn, nhưng Cao Tiểu Dạng lại nhìn ra được, sự đau đớn của Trần Nhiễm không phải bởi vì bôi thuốc băng bó lần nữa, mà là bởi vì thứ khác.

Nàng ta lặng lẽ rời đi, đi trên đường cái cảm giác có chút thất hồn lạc phách, nàng ta cũng không biết tại sao, trước giờ cũn chưa từng bị một nam nhân làm ảnh hưởng đến tâm trạng nghiêm trọng như vậy.

Cứ đi chẳng có mục đích, khi nàng ta sực tỉnh lại thì phát hiện mình lại đi tới cửa nhà Trần Nhiễm. Nàng ta đứng sững sờ đó, trầm mặc thật lâu sau đó xoay người định rời đi, cửa mở ra két một tiếng, Trần đại bá chống gậy đi ra, trong tay xách một cái túi, hẳn là muốn đi mua thức ăn.

"Đại bá."

"Tiểu Dạng cô nương."

Trần đại bá nhìn thấy Cao Tiểu Dạng rõ ràng là vui vẻ hơn hẳn: "Sao vậy? Có chuyện gì à?"

"Không sao, chỉ là bên phiếu hào có việc đúng lúc lại đi qua cửa nhà đại bá."

"Vậy ngươi còn phải về phiếu hào chứ? Sắc trời sắp tối rồi, lúc trở về ngươi phải cẩn thận một chút."

"Ta không vội, đại bá, ta cùng người đi mua đồ ăn nhé."

"Cũng được, buổi tối ở lại ăn cơm."

"Đại bá, tại sao người luôn đợi lúc trời sắp tối mới ra ngoài mua thức ăn?"

"Rẻ." Trần đại bá cười hàm hậu: "Mua rẻ hơn lúc sáng sớm không ít đâu. Dù sao ta cũng ăn cơm một mình, tươi hay không tươi cũng là không sao cả. Năm đó ta ở sông Nam Bình làm cu li, có thể có cái bánh màn thầu trắng nóng hổi để ăn cũng đã không tệ rồi, còn đòi hỏi gì nữa."

"Số bạc Trần Nhiễm hiếu kính đại bá hẳn là không ít chứ, tại sao phải tiết kiệm như vậy?"

"Khuê nữ, bạc Nhiễm Tử cho ta đó là quân lương, ngươi biết quân lương là gì không? Là bọn họ liều mạng trên chiến trường để có được, mỗi một đồng tiền điều không thể tiêu phung phí, tiêu phung phí, đó là đang làm tổn thương tính mạng của con trai ta. Hồi nhỏ nó đã có mệnh khổ, mẹ nó đi sớm, đi theo ta, ta lại chỉ biết làm cu li, nếu không phải sau này Lãnh Tử đưa nó vào thủy sư, hai chúng ta đâu có cuộc sống tốt như hiện tại. Nhưng mà khuê nữ, ngươi chưa thấy những vết thương trên người nó..."

Cao Tiểu Dạng muốn nói ta đã thấy rồi nhưng nhịn xuống.

Trần đại bá có chút tự trách mình không nên nói những chuyện này, lắc đầu: "Không nói chuyện này nữa, ngươi muốn ăn gì? Chúng ta đi mua một ít thức ăn ngươi thích, ta nấu ăn cũng không quá ngon, ngươi ăn tạm một chút rồi hãy về. Ngươi cũng sống một mình trong phiếu hào, bên cạnh không có người thân, nghĩ thôi cũng thấy khổ."

"Đại bá, trên người Trần Nhiễm có một miếng ngọc bội..."

"Mẹ nó để lại cho nó đấy."

Trần đại bá dừng lại, tay chống gậy cũng hơi run: "Ta không có bản lĩnh, gia cảnh bình thường, sau khi mẹ nó bị bệnh thì cuộc sống liền trở nên khó khăn, ta đã thề, cho dù là táng gia bại sản cũng phải chữa khỏi cho bà ấy, không đủ tiền thì bán nhà, vẫn chưa đủ, ta sẽ đi bán mạng của mình... Nhưng khuê nữ à, chúng ta đoạt người với trời xanh, rất nhiều khi không đoạt được."

Vành mắt của Trần đại bá hơi đỏ lên: "Hôm đó ta ra ngoài làm việc, Nhiễm Tử ở nhà chăm sóc mẹ nó, khi đó nó mới lớn chừng này."

Trần đại bá giơ tay ra khoa tay múa chân một chút, nhìn độ cao khi đó Trần Nhiễm cũng chỉ 5 – 6 tuổi.

"Nhưng đã hiểu chuyện rồi, lúc ta không ở nhà nó cũng không quấy khóc, còn có thể chăm sóc tốt cho mẹ nó, mẹ nó ngủ, nó liền ngồi ở một bên tự chơi, một nắm bùn là có thể chơi cả buổi sáng."

"Hôm đó, ta về nhà, Nhiễm Tử ngồi xổm trong viện đếm số, đếm tới mấy chục thì ta quên rồi. Ta hỏi Nhiễm Tử con làm gì vậy? Nhiễm Tử nói với ta là mẹ nó bảo nó đếm số, đếm đủ rồi hãy đi vào, còn nói hôm nay mẹ nó đã có tinh thần rồi, chơi với nó một lúc lâu, còn kể chuyện cho nó nghe, còn hát ngư ca cho nó nghe, còn ôm nó hôn mãi hôn mãi, sau đó lấy miếng ngọc bội kia ra đưa cho Nhiễm Tử. Miếng ngọc bội đó là của hồi môn của bà ấy. Sau đó mẹ nó liền nói với Nhiễm Tử, Nhiễm Tử à, mẹ mệt rồi, con vào trong viện chơi, mẹ ngủ một giấc, con đếm tới một trăm, đến một trăm mẹ ngủ một giấc dậy sẽ hấp bánh màn thầu cho con ăn."

Trần đại bá liếc nhìn Cao Tiểu Dạng một cái, mặc dù đã qua nhiều năm như vậy, Cao Tiểu Dạng vẫn thấy được nỗi sợ hãi trong mắt Trần đại bá, nỗi sợ hãi vô biên.

Trần đại bá cúi đầu: "Ta sợ, ta biết đã xảy ra chuyện, ta lao vào trong phòng, mẹ Nhiễm Tử đã đi rồi. Nhiễm Tử còn ở trong viện nói to, nói là cha đừng ồn ào để mẹ con ngủ, mẹ con nói mẹ muốn ngủ một lát, cha mau ra đây."

Giọng của Trần đại bá hơi khàn khàn: "Ta ôm mẹ nó khóc, Nhiễm Tử liền chạy vào nhìn, nó không biết mẹ nó làm sao, trẻ con thì biết cái gì, nó cũng khóc theo. Trong nhà có một người như vậy, bệnh tật yếu ớt, nhưng đó là ý nghĩ, người không còn, ý nghĩ không còn."

Cao Tiểu Dạng hít sâu một hơi, dùng sức, lại dùng sức, nàng ta cảm thấy nghẹn thở.

"Sau đó thì sao?"

"Nhiễm Tử khóc không ngừng, gọi mẹ nó, ta không khuyên được... Đúng lúc Lãnh Tử ở bên ngoài đi ngang qua, lấm lem, chắc hẳn là là đói lắm rồi nên ra ngoài tìm đồ ăn, nghe thấy tiếng khóc liền chạy vào, trong tay cầm nửa bánh màn thầu không biết nhặt được ở chỗ nào, có lẽ là người khác ăn một nửa rơi dưới đất, còn dính đất nữa. Nó thấy Nhiễm Tử khóc liền bẻ bánh màn thầu ra cho Nhiễm Tử một nửa, Nhiễm Tử ném miếng bánh màn thầu kia xuống mặt đất, nó cũng đưa một nửa còn lại cho Nhiễm Tử."

Trần đại bá tiếp tục bước đi: "Lãnh Tử nói, ngươi đừng khóc nữa, khóc nhiều thì sẽ đói, bây giờ bánh màn thầu không còn, ngươi đói bụng thì phải làm sao?"

Ông cười cười: "Ngươi nói cũng lạ, Nhiễm Tử nghe nói như thế liền không khóc nữa, có thể là nó cũng sợ đói?"

Cao Tiểu Dạng cắn môi, cắn rất chặt.

"Rồi sau đó Nhiễm Tử cứ đi theo sau mông Lãnh Tử cả ngày, có thể nó nghĩ là Lãnh Tử có bánh màn thầu, mẹ nó nói ngủ dậy sẽ hấp bánh màn thầu cho nó ăn."

Trần đại bá vừa đi vừa tiếp tục nói chuyện, lời lão nhân nói sẽ luôn có vẻ dong dài nhưng bản thân họ lại không biết.

Ông đi được một đoạn mới phát hiện Cao Tiểu Dạng không đi theo, quay đầu lại nhìn, thấy Cao Tiểu Dạng đang ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu khóc nức nở. Trần đại bá ngây người, vội vàng đi qua khuyên nhủ, lúc Cao Tiểu Dạng ngẩng đầu lên thì nước mắt đã giàn giụa khắp mặt.

Y quán.

Thẩm Lãnh xách một túi đồ vào, nhìn Trần Nhiễm đang nằm sấp ở đó: "Có đói không?"

Trần Nhiễm: "Đói chứ, Thẩm tiên sinh bảo ta ăn chút đồ thanh đạm."

Thẩm Lãnh: "Vậy thì hỏng rồi."

Hắn mở cái túi giấy dầu xách theo ra, lấy ra một miếng thịt chín thật lớn, còn có bánh nướng xốp giòn vàng ruộm. Hắn lấy chủy thủ ra cắt một miếng thịt nhét vào trong bánh nướng, cắn một ngụm, mùi vị giống như từ khe hở của bánh nướng tản ra ngoài, mùi thịt và bánh nướng trộn lẫn với nhau, đối với người đang đói bụng mà nói là khó có thể cầm lòng nổi.

Trần Nhiễm chép miệng: "Kẹp cho ta một cái."

Thẩm Lãnh: "Ngươi ăn đồ thanh đạm."

Trần Nhiễm: "Ngươi tưởng ta là Trà gia à, ra ngoài tìm người hỏi ở đâu bán trứng xanh... Ngươi nên ở nhà đóng cửa suy ngẫm mới đúng, ngươi cũng dám kháng chỉ bất tuân rồi, chẳng lẽ ta còn không dám ăn chút thịt?"

Thẩm Lãnh để bánh nướng trong tay xuống: "Vậy thì ngươi ăn ít thịt một chút, có mùi là được."

Trần Nhiễm gật đầu như bằm tỏi.

Thẩm Lãnh tách bánh nướng ra kẹp một miếng thịt vào đưa cho Trần Nhiễm, nhìn cái bánh nướng mà mình đã ăn một miếng: "Thật ra ta không đói, cắn một miếng rồi ngươi có chê không? Nếu ngươi không chê thì ăn cả cái này đi."

Trần Nhiễm đang đói: "Hồi nhỏ ở phía sau ngươi ăn rắm còn ít à? Ta chê ngươi à? Cho ta, cho ta."

Thẩm Lãnh đưa cái bánh nướng đã cắn một miếng cho Trần Nhiễm: "Ta thật sự không có hứng thú gì quá lớn với bánh nướng kẹp thịt, khô khốc, ngươi ăn đi, ngươi ăn đi."

Trần Nhiễm nhồm nhoàm ăn hết một cái, sau đó liền nhìn thấy Thẩm Lãnh chậm rì rì cầm hai miếng thịt lớn còn lại lên, bỏ một cái bánh nướng vào hai miếng thịt lớn, tên kia cười thỏa mãn: "Ta không có hứng thú với bánh nướng kẹp thịt, ta có chút hứng thú với thịt kẹp bánh nướng."

Trần Nhiễm: "Đại gia ngươi..."

Thẩm Lãnh cắn một miếng thịt: "Ngưỡng mộ ngươi, một miếng là có thể cắn được bánh nướng, cũng có thể cắn được thịt, ta cắn một miếng, bánh nướng ở đâu cũng không cắn đến."

Trần Nhiễm: "Thật không biết xấu hổ."

Thẩm Lãnh nghiêm túc nói: "Người mặt dày thì sảng khoái nhất thời, luôn mặt dày thì luôn sảng khoái."

Lại còn nhướn mày chớp mắt nữa.

Bình Luận (0)
Comment