Cao Tiểu Dạng dìu Trần đại bá đi chợ mua thức ăn, lúc này đã chạng vạng, sắc trời dần tối, cách chỗ Trần đại bá ở chừng một dặm còn có cái chợ quy mô không lớn. Lúc trước thành Trường An cũng không phải là dáng vẻ như hiện tại, sau khi dỡ bỏ tường vây giữa các phường thị, thành Trường An lập tức trở nên rộng rãi thông thoáng hơn hẳn.
Vẫn chưa hết tháng giêng nên thật ra cũng không có rau gì để mua, phương bắc mùa này gần như không có rau gì có thể ăn được ngoài mấy loại như cải thảo, khoai tây, rau chân vịt, củ cải... có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Trần đại bá mua rau có thể nói là chọn lựa kỹ càng, cò kè mặc cả với người bán hàng từng đồng tiền một. Theo ông thấy đây là chuyện rất bình thường, nhưng theo Cao Tiểu Dạng thấy lại đau lòng từng hồi.
Trước đó Trần Nhiễm phá trận có công, quân Ninh có thể vượt qua An Thủy là gã chiếm công đầu, mà công phá thành Bình Quang thì Nhiếp Dã chiếm công đầu, cho nên bệ hạ ban thưởng cho hai người bọn họ cực kỳ hậu hĩnh. Nhiếp Dã được đề bạt làm thiên bạn phủ Đình Úy, tòng tứ phẩm, tính ra là thăng liền hai cấp, từ bách bạn nhảy qua phó thiên bạn trực tiếp thăng làm thiên bạn, ban thưởng trăm lượng vàng, ba ngàn lượng bạc, ban nhà ở Trường An. Trần Nhiễm được phong làm tướng quân tòng tứ phẩm, tính ra là thăng liền ba cấp, từ chính lục phẩm đến tòng tứ phẩm, ban nhà ở thành Trường An, cũng được trăm lượng vàng, ba ngàn lượng bạc.
Lúc được hoàng đế bệ hạ triệu kiến, hoàng đế hỏi Trần Nhiễm muốn đi đâu lãnh binh, nếu ở lại Tuần Hải Thủy Sư thì để cho Thẩm Lãnh xem xét sắp xếp, Trần Nhiễm lại kiên quyết từ chối không nhận, giống như một kẻ ngốc, không đi đâu cả, chỉ làm đội chính thân binh cho Thẩm Lãnh.
Thế là, vị đội chính thân binh tòng tứ phẩm đầu tiên trong lịch sử Đại Ninh đã ra đời.
Lúc ấy hoàng đế nói với Trần Nhiễm: "Khanh cố chấp không nhận, trẫm cứ muốn cho, khanh có thể thắng được trẫm sao?"
Trần Nhiễm chỉ muốn ở lại bên cạnh Thẩm Lãnh, có cho làm tướng quân tòng tứ phẩm hay không với gã mà nói chẳng qua là chuyện dệt hoa trên gấm, có thể ở lại bên cạnh Lãnh Tử ngốc là gã thỏa mãn. Thật ra theo công lao của gã, Thẩm Lãnh làm tướng quân độc lĩnh một quân, đã sớm có thể đưa gã lên tới tướng quân chính ngũ phẩm, đã từng nói với gã nhiều lần nhưng Trần Nhiễm chỉ nói một câu, ta không đi đâu cả.
Nhưng nếu thăng lên tướng quân thì sẽ không thể làm đội chính thân binh cho Thẩm Lãnh nữa, cho nên Thẩm Lãnh đành phải để mặc gã.
Hiện tại đã có thánh chỉ, tất nhiên Trần Nhiễm vui mừng.
Bổng lộc của tướng quân tòng tứ phẩm đã đủ cho Trần đại bá sống rất thoải mái rất thoải mái, càng không nói đến còn có trăm lượng vàng và ba ngàn lượng bạc được ban thưởng. Hơn nữa, Trần Nhiễm chưởng quản kho vàng nhỏ trong quân của Thẩm Lãnh, tuy rằng gã sẽ không tham ô tiền trong kho vàng nhỏ để hiếu kính cha gã, nhưng tiền hoa hồng bên phiếu hào Thiên Cơ cho gã cũng không phải một con số nhỏ. Thế nhưng chính như lời Trần đại bá nói với Cao Tiểu Dạng, đó là tiền của Nhiễm Tử liều mạng trên chiến trường đổi lấy, nếu ông lãng phí một đồng tiền, đó đều là đang làm tổn thương tính mạng của Nhiễm Tử.
Lão nhân lòng có chấp niệm, ai có thể khuyên được.
Hai người đi lòng vòng ở trong chợ một hồi lâu, mua chút rau về nhà, trên đường đi vừa nói vừa cười.
Phía đối diện chợ có một trà lâu không quá sạch sẽ, Tiêm Ma Sinh nhìn Trần đại bá và Cao Tiểu Dạng từ bên trong đi ra, nụ cười trên khóe miệng lộ ra vài phần âm hàn.
"Tốt nhất là ngươi nên giải thích một chút."
Nam nhân ngồi đối diện Tiêm Ma Sinh sắc mặt hơi âm trầm, lúc nói chuyện ngữ khí càng âm trầm hơn.
"Bảo ngươi giết Thẩm Lãnh, không phải một tên Trần Nhiễm tầm thường, đó là một tiểu nhân vật, nhỏ bé không đáng kể, mà ngươi lại làm cho cả thành Trường An trở nên náo loạn vì một tiểu nhân vật. Hiện giờ Thẩm Lãnh tất nhiên sẽ có đề phòng, ngươi còn định giết hắn thế nào? Quý nhân có thể để cho ngươi từ biên quan vào đây, cũng có thể khiến ngươi chết không một tiếng động ở trong thành Trường An, tốt nhất là ngươi tự suy nghĩ rõ ràng."
Tiêm Ma Sinh nhìn nam nhân phía đối diện. Nói chính xác thì có lẽ không phải là một nam nhân đúng nghĩa, giọng nói, yết hầu, và cả lời nói cử chỉ, Tiêm Ma Sinh phán đoán người này là một thái giám.
Quả thật y là một thái giám, y tên là Tào An Thanh.
Đội nón, vành nón lại kéo xuống cực thấp.
Nếu là một thái giám thì sự tình lại trở nên thú vị hơn.
Tiêm Ma Sinh không quan tâm đến sống chết của những thám báo Bột Hải quốc kia, số người mang đến thật ra cũng không chỉ có mười mấy người bên cạnh y, biên cương Đại Ninh có người cố ý để cho bọn họ vào, hơn nữa là chia tốp mà vào, trước sau cộng lại hẳn là có mấy trăm người, có lẽ còn nhiều hơn.
Những người này đều chết hết đối với Tiêm Ma Sinh mà nói cũng không là gì cả, vốn dĩ đã không có bất cứ quan hệ nào với y, sở dĩ y đến chỉ là vì có người cho y một lời hứa hẹn. Tiêm Ma Sinh vẫn luôn mong muốn sống ở Đại Ninh, y thích sự phồn hoa của nơi này, thích mọi thứ ở đây ngoại trừ người Ninh. Y hận người Ninh, hận không thể giết hết sạch người Ninh, cho nên khi có người đề xuất y giết người Ninh để đổi lấy cuộc sống ở Đại Ninh, tất nhiên y đồng ý.
Lúc mới đến đây y vốn tưởng rằng người muốn giết Thẩm Lãnh chỉ là người nào đó trong quân đội Đại Ninh, ví dụ như cũng là một tướng quân, ở quê nhà Tang quốc của bọn họ chuyện thế này là rất thông thường. Nhưng sau khi đến Trường An y mới phát hiện chuyện không đơn giản như vậy, một thái giám đã ngồi ở trước mặt y, chẳng lẽ chuyện này còn không đủ thú vị?
"Nếu giết Thẩm Lãnh dễ dàng, các ngươi cũng sẽ không tìm ta ở bên ngoài Đại Ninh."
Tiêm Ma Sinh uống một ngụm trà: "Lúc ta học tập ở Ninh quốc vẫn luôn nghe đám người Ninh tự hào nói người Ninh không tàn sát lẫn nhau. Lúc ấy ta thật sự rất tin tưởng, hơn nữa còn ngưỡng mộ thứ tình cảm này của người Ninh các ngươi, ha ha..."
Y không nói tiếp câu phía sau, sắc mặt của Tào An Thanh phía đối diện đã trở nên rất khó coi.
"Ngươi tưởng là chúng ta cầu ngươi?" Tào An Thanh chậm rãi ngẩng đầu lên: "Ta có ý tốt khuyên ngươi một câu, ngươi nên thay đổi suy nghĩ, là người Ninh thưởng cho ngươi một miếng cơm ăn, chó săn đi bắt thỏ cần cho ăn xương, thứ ngươi cần chỉ là mẩu xương."
Ánh mắt Tiêm Ma Sinh phát lạnh.
Tào An Thanh bưng chén trà lên nhấp một ngụm: "Có phải người Tang đều có đức hạnh giống ngươi không?"
Tiêm Ma Sinh đột nhiên cầm một đôi đũa trên bàn lên đâm vào mắt Tào An Thanh. Y vốn chỉ có ý muốn hù dọa đối phương, để cho đối phương biết năng lực của mình mà thôi. Võ nghệ của y rất mạnh, ra tay cực nhanh, nhưng đồng thời khi đũa trong tay y đâm ra thì trên cổ tay nhói đau, lúc nhìn lại, ngón tay của Tào An Thanh đã kẹp cổ tay của y.
Ngón tay của Tào An Thanh hơi phát lực, đũa trong tay Tiêm Ma Sinh rớt xuống bàn kêu lạch cạch. Tào An Thanh buông tay ra, nhặt đôi đũa kia lên nhìn nhìn: "Vũ kỹ của các ngươi, thật sự không ngồi mâm trên được."
Y dùng phương thức giống nhau đâm đũa về phía Tiêm Ma Sinh, Tiêm Ma Sinh muốn dùng phương thức giống nhau để kẹp cổ tay của Tào An Thanh, nhưng tay y mới vươn ra thì đôi đũa kia đã đâm vào bả vai y phập một tiếng.
Đũa từ bả vai y đâm xuyên ra sau lưng, Tiêm Ma Sinh lập tức rên một tiếng.
Cũng may đây là một gian phòng đơn, không có ai biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Tào An Thanh thu tay lại, lấy ra một mảnh khăn tay rất đẹp lau tay xong tùy tiện ném xuống: "Bảo ngươi tới giết người, ngươi cứ ngoan ngoãn mà giết người, bảo ngươi trả lời câu hỏi, ngươi cứ ngoan ngoãn mà trả lời câu hỏi, giết Thẩm Lãnh không phải là ta giết không được, mà là ta không thể đi."
Y uống ngụm trà: "Bây giờ trả lời câu hỏi của ta, ngươi định giết Thẩm Lãnh như thế nào?"
Tiêm Ma Sinh chịu đựng cơn đau, không dám rút đũa ra ngay lập tức, y nắm đũa phát lực bẻ gãy, sau đó dùng áo che lại.
"Ta đã đi tìm hiểu người tên là Thẩm Lãnh này rất chi tiết. Võ nghệ của hắn rất cao cường, nhân mạch của hắn rất rộng rãi, thậm chí rất được hoàng đế bệ hạ Đại Ninh các ngươi tín nhiệm, ở trong quân hắn nắm giữ trọng quyền, một người như vậy làm sao có thể dễ giết như vậy? Một tướng quân thật sự giỏi tất nhiên là một người bình tĩnh, nếu muốn khiến hắn chết, nhất định phải khiến cho hắn trở nên không còn bình tĩnh trước. Những người thân thiết bên cạnh hắn càng chết nhiều, hắn sẽ càng nóng nảy, chỉ có khiến cho hắn điên cuồng thì mới có cơ hội giết hắn."
Sắc mặt của Tiêm Ma Sinh trắng bệch, cơn đau từ vết thương khiến y ý thức được mình nên khiêm tốn hơn.
"Trần Nhiễm là huynh đệ của hắn, Trần Nhiễm chết rồi, lòng hắn sẽ loạn."
"Nhưng ngươi đã thất thủ."
"Trần Nhiễm không chết, nhưng nếu phụ thân của Trần Nhiễm chết thì sao?"
Tiêm Ma Sinh nhìn ra chỗ xa ngoài cửa sổ, người thiếu nữ kia đang dìu phụ thân của Trần Nhiễm đi trên đường về nhà.
Tiêm Ma Sinh nói: "Phụ thân của Trần Nhiễm mà chết, Trần Nhiễm sẽ phát điên, Thẩm Lãnh sẽ phát điên một nửa... Một Trần Nhiễm đã điên thì giết hắn còn khó khăn sao? Theo ta được biết, đáng lẽ Thẩm Lãnh vẫn còn đang đóng cửa suy ngẫm, đó là ý chỉ của hoàng đế bệ hạ Đại Ninh, nếu hắn phát điên sẽ phạm sai lầm, đến lúc đó ta tin các ngươi có cách khiến cho hoàng đế Đại Ninh xử phạt hắn."
Tào An Thanh nhíu mày: "Bệ hạ sẽ không giết Thẩm Lãnh."
"Ta biết." Tiêm Ma Sinh chịu đựng cơn đau, tiếp tục nói: "Vừa rồi ta đã nói, giết Thẩm Lãnh không dễ dàng."
Y liếc mắt nhìn Tào An Thanh một cái: "Nếu hắn phế rồi thì sao? Hắn còn có huynh đệ tốt tên là Mạnh Trường An, võ nghệ của Mạnh Trường An cũng rất lợi hại. Ta từng thấy Mạnh Trường An giết người trên chiến trường, ta không chắc chắn có thể thắng hắn, nhưng hắn đã bị ta điều động... Hắn sẽ giúp Thẩm Lãnh đi điều tra thám báo của Bột Hải quốc, người Bột Hải cũng không quan trọng, không lâu sau đó ta sẽ sắp xếp một nhóm người để bại lộ ra ngoài, Mạnh Trường An sẽ bị người của ta thu hút, sẽ không có ai bảo vệ người nhà của hắn."
Y tiếp tục nói: "Nếu thê tử và con của Mạnh Trường An đều chết hết, Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An sẽ gần như đều biến thành phế nhân chứ?"
Tào An Thanh trầm mặc rất lâu, đứng dậy: "Làm tốt chuyện của ngươi, ngươi sẽ nhận được thứ ngươi nên nhận được, ta sẽ cho ngươi một thân phận mới, quý nhân cũng sẽ giữ ngươi lại tiếp tục làm việc, tự giải quyết cho tốt."
Sau khi nói xong liền rời đi.
Tiêm Ma Sinh cũng đứng dậy, cúi đầu nhìn mấy giọt máu rỏ xuống bên chân, y dùng chân xóa máu.
Rút đũa ra chảy nhiều máu hơn, nếu như vậy sẽ rất dễ bị người khác phát hiện, hơn nữa y phát giác được vừa rồi tên thái giám kia đã có sát niệm, nếu như y rút đũa ra, tên thái giám kia sẽ xác định y làm việc không chắc chắn, tâm tư không kín đáo, cho nên tất nhiên sẽ tìm cơ hội giết y. Y càng thêm xác định là vị trí của tên thái giám kia nhất định rất cao, chỉ là vị được gọi là quý nhân kia phái tới xem thử rốt cuộc y có khả năng giết Thẩm Lãnh hay không.
Người không có năng lực sẽ uy hiếp đến sự an toàn của vị quý nhân kia.
Tiêm Ma Sinh rời khỏi trà lâu, cũng may ánh sáng hơi tối, không ai chú ý tới một nửa bên áo của y đã đổi màu, cũng may là y mặc một bộ phục màu đen, bị nhuốm máu cũng không dễ bị phát hiện như vậy.
Trong nhà Trần Nhiễm, hơn mười tên thám báo người Bột Hải quốc trèo tường vào, nhìn hoàn cảnh chung quanh, sau đó tìm chỗ tốt ẩn thân.
Một người nằm sấp trên nóc nhà, từ rất xa đã nhìn thấy hai người Trần đại bá và Cao Tiểu Dạng liền làm dấu tay, tất cả mọi người đều ẩn nấp đi.
Ở chỗ xa hơn một chút, thủ hạ giúp Tiêm Ma Sinh rút đũa ra, bôi thuốc băng bó. Tiêm Ma Sinh sắc mặt âm trầm, chờ sau khi băng bó xong, y chỉ về phía nhà Trần Nhiễm: "Mấy người các ngươi cũng qua đó, nữ nhân đó dường như biết một chút võ nghệ, đừng để xảy ra bất ngờ gì nữa."
"Vâng!"
Thủ hạ lên tiếng đáp lại, đi nhanh về phía nhà Trần Nhiễm.
Mà lúc này, Cao Tiểu Dạng dìu Trần đại bá đã sắp đi tới cửa rồi.