Lúc Cao Tiểu Dạng dìu Trần đại bá đi sắp về đến cửa nhà thì bỗng nhiên dừng lại, nàng ta cười: "Đại bá, ta mệt rồi, có thể nghỉ ở đây một lát được không?"
Trần đại bá hơi khó hiểu: "Khuê nữ, chúng ta đi thêm mấy bước nữa là đến cửa nhà rồi, vào nhà rồi hãy nghỉ ngơi đi, ngươi nghỉ ngơi, ta nấu cơm cho ngươi ăn."
Cao Tiểu Dạng lắc đầu: "Không, ở đây nghỉ một lát, chân đau, cổ chân đau, cẳng chân đau, đầu cũng đau."
Trần đại bá khó có thể hiểu được, ông không nghĩ Cao Tiểu Dạng là một nữ hài tử cả vú lấp miệng em, lúc mua rau cũng cùng ông lựa rau chọn rau, cũng không hề nói bẩn này, mệt này và vân vân, sao đột nhiên đi đến cách cửa nhà không xa lại nói không đi nổi, hơn nữa, đau chân mà sao loáng một cái đã đến đau đầu rồi.
"Đại bá, ngươi có từng chơi kiểu cờ này chưa?"
Cao Tiểu Dạng ngồi xổm xuống, dựa vào ánh sáng ngọn đèn ở hai bên đường mà vẽ trên mặt đất, rất nhanh đã vẽ ra một bàn cờ hình dạng rất kỳ quái, nàng ta ngồi xổm ở đó vẫy tay: "Đại bá, qua đây chơi với ta một ván, mỗi người ba quân cờ, xem ai ép người kia không nhúc nhích được trước. Ta nói cho người biết, ta chơi loại cờ này đánh khắp thiên hạ cũng không có địch thủ."
Trần đại bá tiếp tục khó hiểu: "Khuê nữ, tại sao phải chơi ở đây?"
"Đại bá, người hãy chơi với ta ván đi mà, chỉ một ván thôi."
Trần đại bá bất đắc dĩ, để rau sang một bên, ngồi xổm xuống có chút khó nhọc, vốn dĩ ông đi đứng đã không tốt rồi, cười cười nói: "Vậy thì chơi một ván, khuê nữ, nhưng ta nói cho ngươi biết, lúc ta còn trẻ ở bờ sông chờ việc, chơi cờ này với người khác trước giờ đều chưa từng thua."
Cờ này có một cái tên là biệt mao khanh.
Cao Tiểu Dạng hừ một tiếng: "Còn lâu ta mới không tin, thắng ta rồi hãy nói."
Nàng ta ngồi xổm ở đó, tay trái để sau lưng, làm một dấu tay.
Hai người ngồi xổm trên mặt đất chơi cờ, Trần đại bá rất nhanh sẽ đã bức ép quân cờ của Cao Tiểu Dạng không có đường để đi. Lão nhân chống gậy muốn đứng lên: "Phục rồi chứ, chúng ta về nấu ăn thôi, trời càng ngày càng tối rồi."
"Ta không phục!" Cao Tiểu Dạng lại kéo Trần đại bá ngồi xổm xuống: "Thêm một ván nữa, không, ba ván thắng hai!"
Trần đại bá cười ha ha: "Khuê nữ, ngươi không thắng được ta đâu."
"Thử lại lần nữa." Cao Tiểu Dạng hừ một tiếng: "Nếu còn thua người nữa, lát nữa ta nấu đồ ăn cho người ăn."
Trần đại bá cười nói: "Vậy được, sẽ cho ngươi chịu phục lần nữa."
Hai người ngồi xổm trên mặt đất chơi cờ, lần này hiển nhiên là Cao Tiểu Dạng cẩn thận hơn, mỗi một bước đi đều phải suy nghĩ rất lâu. Trần đại bá không ngừng ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, nghĩ sợ là con mèo con ở trong nhà cũng đói rồi.
Trong viện, một đám hán tử mặc trang phục màu xanh đen đang quét dọn, rất nhiều thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất, thám báo Bột Hải quốc ẩn núp trong viện nhà Trần đại bá trước đó đều đã bị xử lý sạch sẽ. Lúc trước Cao Tiểu Dạng cùng Trần Nhiễm đi cầu hôn cho Nhiếp Dã gặp mai phục, làm sao nàng ta có thể vẫn không có chuẩn bị được. Trước khi Lâm Lạc Vũ đi Cầu Lập đã nói với nàng ta, nàng ta lưu thủ Trường An, chuyện ở phiếu hào Thiên Cơ đều là một mình nàng ta chèo chống, nàng ta phải bảo vệ tốt bản mình, tốt nhất là lúc ra ngoài phải mang theo hộ vệ, nhưng Cao Tiểu Dạng chỉ cảm thấy ở trong thành Trường An thì còn có thể xảy ra chuyện gì, huống hồ bản thân nàng ta cũng không phải kiểu người tay trói gà không chặt.
Sau khi Trần Nhiễm bị thương nàng ta trở về phiếu hào Thiên Cơ điều phái nhân thủ, cũng dẫn theo người bên cạnh mình, chỉ là giữ một khoảng cách theo yêu cầu của nàng ta. Lúc sắp tới nhà Trần đại bá, nàng ta đã chú ý tới người của mình ở trong chỗ tối làm dấu tay với nàng ta, ý là trong nhà Trần đại bá có vấn đề, cho nên nàng ta mới kéo Trần đại bá ngồi xổm xuống chơi cờ, nàng ta không muốn lão nhân bị kinh sợ.
Người của phiếu hào Thiên Cơ di chuyển hết thi thể ở trong viện sang một chỗ, sau đó lại múc nước lau rửa vết máu trên mặt đất.
Không bao lâu sau, có người từ ngoài tường trèo vào, mang về mười mấy cái bao tải, những hộ vệ phiếu hào mặc trang phục màu xanh đen này bỏ từng cỗ thi thể vào trong bao tải, xác định trong viện không nhìn ra vấn đề gì nữa, sau đó hán tử cầm đầu chỉ về phía sau, những hán tử này mỗi người vác một cái bao tải lên, trèo tường đi ra ngoài.
Hán tử cầm đầu phi lên tường viện, Trần đại bá đưa lưng về hướng này nên tất nhiên không nhìn thấy hắn ta, hắn ta hướng tới Cao Tiểu Dạng giơ ngón tay cái, Cao Tiểu Dạng khẽ gật đầu, người nọ lập tức nhẹ nhàng đáp xuống.
Cao Tiểu Dạng đỡ Trần đại bá đứng lên: "Không chơi không chơi nữa, không thắng được đại bá, ta nhận thua."
Trần đại bá thầm nghĩ ván này ngươi vẫn chưa thua mà. Thế nhưng Cao Tiểu Dạng vẫn nhất quyết đỡ ông về nhà, vừa mở cửa ra, mèo con từ trong phòng chạy ra ngoài, kêu meo một tiếng.
"Tên nhóc này hình như là bị kinh sợ." Trần đại bá cúi người ôm mèo con lên: "Có phải trong nhà xảy ra chuyện gì không?"
Cao Tiểu Dạng cười hì hì: "Làm sao có thể có chuyện gì được, ta đi nấu đồ ăn."
Chung quanh viện tử, người của phiếu hào Thiên Cơ đang âm thầm canh phòng.
Trên nóc nhà phía xa, Tiêm Ma Sinh đang nằm sấp ở đó, sắc mặt càng khó coi hơn.
Y không hiểu, một tiểu cô nương nhìn hết sức bình thường làm sao có thể điều động nhiều nhân thủ như vậy? Nữ hài tử kia rốt cuộc có lai lịch gì? Mười mấy thám báo võ nghệ không tầm thường vào viện tử, không bao lâu đã bị diệt toàn quân. Y không cam lòng, nhưng y biết hôm nay đã không thể nào có thêm cơ hội nữa, lần thứ hai thất thủ sau khi đến thành Trường An khiến y đầy phẫn nộ và ảo não.
Điều này không hợp với lẽ thường, đó rõ ràng là người rất dễ giết mới đúng.
Thật ra y hoàn toàn không biết, đối thủ mà y lựa chọn lợi hại cỡ nào.
Trần đại bá ôm mèo con vào trong phòng cho nó ăn, Cao Tiểu Dạng đeo tạp dề ở trong phòng bếp rửa rau, hộ vệ của phiếu hào Thiên Cơ lặng lẽ vào phòng, nhỏ giọng nói: "Xem ra chiêu thức không giống như là người Ninh."
"Ta biết." Cao Tiểu Dạng trầm mặc một lát: "Phiếu hào Thiên Cơ chỉ làm buôn bán, Lâm tỷ tỷ đã căn dặn, các ngươi không thể dễ dàng bại lộ, nhưng nếu có người trêu chọc đã ra tay, vậy thì tản ra, đừng để cho người khác cảm thấy phiếu hào chúng ta dễ ức hiếp."
"Vâng."
Hán tử kia lên tiếng, rời khỏi phòng bếp.
Cùng lúc đó, Đông Cung.
Vừa mới từ Nội các trở lại, thái tử mệt mỏi vươn hai cánh tay. Ở trước mặt các đại học sĩ Nội các gã ta giả vờ như một người khiêm tốn hữu lễ và còn hiếu học, rất vất vả. Trước đây gã ta thật sự như thế, không phải giả vờ, nhưng ngay cả chính gã ta cũng không phát hiện ra, bắt đầu từ sau khi hoàng hậu chết, tâm cảnh của gã ta đã từ từ thay đổi, tâm tư càng ngày càng độc địa, cũng càng ngày càng nóng vội.
Trước đây có một ngày thái tử từng tự hỏi mình một vấn đề, ta báo thù cho mẫu thân, là sai sao?
Thật ra gã ta đã điều tra rõ hoàng hậu chết như thế nào. Bề ngoài là những kẻ hạ nhân chết tiệt kia bức tử mẫu thân, mà những hạ nhân kia đều đã chết rồi, nhưng gã ta không cảm thấy là đã trả thù xong, kẻ thù không phải những hạ nhân kia, mà là những người đã bức điên mẫu hậu.
Gã ta ngồi trên ghế trầm mặc hồi lâu, cho đến nửa canh giờ sau Tào An Thanh dẫn một người vào thư phòng thì gã ta mới lấy lại tinh thần.
Người đi vào tháo nón xuống, khom người cúi đầu: "Thần Dương Tông Dương bái kiến thái tử điện hạ."
Thái tử ừ một tiếng: "Đứng lên đi."
Gã ta liếc mắt nhìn người nọ một cái: "Sau khi mẫu hậu qua đời các ngươi cũng thật sự rất ngoan ngoãn, ta không tìm các ngươi, không có nghĩa là ta đã quên mẫu hậu qua đời như thế nào. Bạch Tiểu Lạc đã bức tử mẫu thân, hắn là người của Dương gia các ngươi."
Dương Tông Dương lại quỳ xuống lần nữa: "Thần biết tội, thần muôn lần chết không chối từ."
Ngữ khí của thái tử hòa hoãn một chút: "Ta cũng biết thật ra chuyện này không có quan hệ với ngươi, qua nhiều năm như vậy người của Dương gia vẫn luôn một lòng trung thành với mẫu hậu, không thể bởi vì một mình Bạch Tiểu Lạc mà làm ảnh hưởng tới mối quan hệ của ta và Dương gia, các ngươi cũng không dễ dàng gì... Hiện tại nếu ngươi đã là chủ trì Dương gia, ta cũng có chút chuyện cần phải làm cho các ngươi, dù sao hiện tại Dương gia xuống dốc như thế cũng là vì..."
Gã ta ngừng lại, lắc đầu, không muốn nói chỗ sai của mẫu thân.
"Trước đó ta đã cho Tuần Trực đi gặp ngươi, bảo ngươi tự lập ra một kế hoạch, ngươi đã nghĩ đến chưa?"
"Mấy ngày nay thần vẫn đang suy nghĩ."
Dương Tông Dương không đứng dậy, quỳ gối ở đó nói: "Dương gia đã không có khả năng làm được gì ở trong thành Trường An nữa rồi, nhưng những năm gần đây vẫn có một ít lực lượng của Dương gia phân tán ở các nơi trong Đại Ninh, chỉ cần điện hạ lên tiếng, bất kể là người hay là tiền, Dương gia đều sẽ có."
Thái tử nhíu mày: "Điều ta muốn không phải là ngươi tỏ thái độ, thứ ta cần không phải một đám phế vật chỉ biết tỏ thái độ. Tuần Trực đi tìm ngươi là bảo ngươi làm một kế hoạch, người của Dương gia tích trữ lực lượng như thế nào, phát huy sức mạnh như thế nào, điều ta muốn nghe không phải là ngươi quỳ gối ở đây nói nguyện trung thành với ta, bằng lòng hiến dâng tất cả! Ngươi nghĩ ta cần người của các ngươi, hay là cần tiền của các ngươi?!"
Dương Tông Dương sợ tới mức run lên: "Điện hạ thứ tội, thần biết sai rồi... Nhưng điện hạ, ở trong thành Trường An Dương gia thật sự không có bao nhiêu người có thể dùng, không chỉ là triều đình đang chèn ép, người của Lưu Vân Hội từ đầu đến cuối đều đang moi móc lực lượng của Dương gia ở thành Trường An, hai năm nay, chúng ta bị Lưu Vân Hội chèn ép đến mức không có bất kỳ biện pháp nào."
"Lưu Vân Hội." Thái tử trầm mặc thật lâu: "Phụ hoàng dựa vào Lưu Vân Hội để khống chế thế lực ám đạo trong thành Trường An, cũng gần như đã hoàn toàn khống chế thế lực ám đạo của cả Kinh Kỳ đạo, nếu như... ta sắp xếp người cho ngươi, ta không cần tài lực vật lực của Dương gia các ngươi, ngược lại còn cho ngươi tất cả những thứ cần thiết, trong vòng một tháng ngươi có thể tạo ra một thế lực giang hồ có thể đứng ngang hàng với Lưu Vân Hội hay không?"
"Một tháng?" Dương Tông Dương nhìn thái tử với vẻ khó xử: "Một tháng quá ngắn."
"Chỉ một tháng." Thái tử nói: "Ta điều năm người qua cho ngươi, thực lực của năm người này đều không phải là nhỏ. Hiện tại thế lực của Lưu Vân Hội phân tán ra ngoài quá nhiều, trong thành Trường An chẳng qua chỉ có một Hắc Nhãn, một Bạch Sát, Diệp Lưu Vân không dễ giết, Hắc Nhãn Bạch Sát cũng không dễ giết ư? Ta bảo ngươi đả thương nặng Lưu Vân Hội, tốt nhất là có cơ hội giải quyết Diệp Lưu Vân. Thù này là thù của Dương gia các ngươi, hiện tại ta xuất người xuất lực xuất tiền giúp ngươi báo thù, nếu ngươi còn không làm được, Dương gia cũng không còn ý nghĩa tồn tại nữa."
Dương Tông Dương sợ tới mức vai cũng run lên: "Nhưng mà, điện hạ, nếu ra tay với Lưu Vân Hội, chắc chắn bệ hạ sẽ phẫn nộ."
"Tuần Trực sẽ giúp ngươi, hắn sẽ giúp ngươi tìm được cách khiến phụ hoàng không nghi ngờ Dương gia các ngươi."
Thái tử khoát tay: "Chỉ nói nhiều như vậy thôi."
Dương Tông Dương vẫn còn muốn nói gì đó, Tào An Thanh ở bên cạnh âm trầm nói: "Điện hạ đã mệt rồi, Dương gia chủ vẫn nên về trước đi."
Dương Tông Dương đành phải dập đầu lần nữa, sau đó rời khỏi thư phòng.
Tào An Thanh đưa người ra ngoài, không lâu sau đó đã trở lại: "Điện hạ, nô tì vẫn không hiểu, tại sao điện hạ muốn cho người của Dương gia động đến Lưu Vân Hội vào lúc này?"
Thái tử cười cười: "Trước đó ngươi có nhắc nhở ta một câu, ngươi nói Nhân Tự Khoa và Địa Tự Khoa đã vô dụng đối với ta, giữ lại ngược lại sẽ trở thành mầm họa... Từ trước đây rất lâu mọi người đều biết, Dương gia là trợ lực của mẫu hậu, tất nhiên cũng là trợ lực của ta. Ta bỏ đi Nhân Tự Khoa, Địa Tự Khoa, rồi lại cho Dương gia đi diệt trừ Diệp Lưu Vân, sau đó ta đích thân điều tra ra được rồi đi gặp phụ hoàng, nói với phụ hoàng là người của Dương gia giết Diệp Lưu Vân vì oán hận và thù hận chất chứa, Dương gia bị diệt, phụ hoàng sẽ đối đãi với ta như thế nào?"
"Đó là gia tộc của mẫu hậu ta đó, ta đại nghĩa diệt thân như thế, không chỉ khiến phụ hoàng tín nhiệm ta, còn để cho các triều thần kia nhìn thấy, bọn họ sẽ cho rằng là ta tự chặt đi một cánh tay, ta chỉ có thể làm thái tử ngoan ngoãn nghe lời."
Gã ta nhắm mắt lại: "Nhân Tự Khoa, Địa Tự Khoa đều vô dụng, Dương gia cũng vô dụng, nếu như có thể thay đổi được Diệp Lưu Vân, ta lãi rồi."