Dương Tông Dương sau khi trở lại Dương gia liền nhốt mình trong thư phòng không gặp ai cả, cơm tối cũng không ăn, đèn trong phòng sáng cả buổi tối. Không một ai biết trong một đêm này trong lòng y đã trải qua đấu tranh thế nào, và đã trải qua sợ hãi và bàng hoàng cỡ nào.
Y đối mặt với một lựa chọn.
Một lựa chọn có vẻ rất ngu ngốc, nhưng dường như cũng là lối thoát duy nhất, một lựa chọn khác cũng không khó, chính là không làm gì cả.
Mà nếu không làm gì, cho tới khi đương kim hoàng đế Lý Thừa Đường chết Dương gia cũng đừng hòng vùng lên, cũng bởi vì không làm gì cả, cho dù tương lai sau khi thái tử lên ngôi cũng sẽ không cho Dương gia cơ hội gì nữa, khi đó thái tử còn cần người của Dương gia hỗ trợ? Hiện tại Dương gia cũng đã xuống dốc thành như vậy, tương lai thái tử sẽ càng không cần đến.
Nếu như làm, có thể Dương gia sẽ nhanh chóng rơi vào vạn kiếp bất phục, một khi bị hoàng đế điều tra ra cái gì thì Dương gia chắc chắn sẽ phải tai hoạ giáng xuống đầu. Trước đó hoàng đế như đã quên Dương gia, chỉ là bởi vì dù sao hoàng hậu cũng đi chưa bao lâu, lập tức xử lý Dương gia ngay sẽ có rất nhiều người lén lút nói hoàng đế bạc bẽo.
Cầu phú quý trong nguy hiểm.
Nếu có thể giúp thái tử làm tốt chuyện, mau chóng khiến cho Lý Thừa Đường cút xuống khỏi ngôi vị hoàng đế, vậy thì Dương gia còn có ngày nổi danh.
Mấu chốt ở chỗ, cho dù Dương gia không làm gì cả, một khi Lý Thừa Đường lấy lại tinh thần thì không chừng sẽ khai đao với Dương gia.
Hoặc là lẳng lặng trượt dốc cho đến khi tiêu vong, hoặc là liều một phen.
Lúc trời sáng Dương Tông Dương mở cửa thư phòng ra, thoạt nhìn cả người giống như già đi hai mươi tuổi trong vòng một đêm, hai lại tóc mai lại lốm đốm bạc. Già trẻ dòng họ Dương gia cũng đứng ở trong viện đợi một đêm nhìn thấy y đi ra, tuy mỏi mệt buồn ngủ nhưng trong ánh mắt mỗi người đều tràn ngập vẻ chờ mong.
"Chúng ta có một phần trăm cơ hội quật khởi, có chín mươi chín phần trăm có thể diệt vong."
Dương Tông Dương liếc mắt liền mọi người một cái: "Tuy rằng ta là gia chủ do các ngươi đề cử, nhưng ta không thể một lời mà quyết định tồn vong của cả dòng họ, ta hy vọng mỗi người các ngươi đều có thể nghiêm túc suy nghĩ một chút, mặc kệ các ngươi đưa ra lựa chọn thế nào, chúng ta lấy đa số làm chuẩn. Hơn nữa ai cũng không thể tiết lộ tin tức ra ngoài, nếu để ta biết có ai nói những gì ra ngoài, trên dưới Dương gia mấy trăm nhân khẩu đều sẽ chết, cho nên chỉ có thể là ai nói gì ra ngoài thì người đó chết trước."
Tất cả mọi người đều nín thở.
Dương Tông Dương trầm mặc một lát rồi nói ra kế hoạch của thái tử, toàn trường lập tức trầm mặc.
"Cơ hội thành công của chúng ta quá nhỏ."
Có người mở miệng nói: "Thế lực của Lưu Vân Hội khổng lồ, Diệp Lưu Vân lại là người được hoàng đế để ý, một khi xuất hiện một chút bất trắc gì, chúng ta ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có. Mặc dù thái tử nói sẽ phái người tới đây, nhưng người được phái tới chưa chắc sẽ thật sự suy nghĩ cho chúng ta."
"Đúng vậy, lỡ như chúng ta thua, vạn kiếp bất phục."
Dương Tông Dương lắc đầu: "Lời này ngươi nói sai rồi, chúng ta thua không phải lỡ như, nên nói là lỡ như chúng ta thắng."
Mọi người lại rơi vào trầm mặc.
"Nhưng nếu chúng ta cứ tiếp tục trầm mặc như vậy, có lẽ không đợi đến khi thái tử đăng cơ thì chúng ta cũng đã bị diệt tộc rồi."
"Đúng vậy... Thái tử là hy vọng duy nhất của Dương gia chúng ta."
Dương Tông Dương nhìn các tộc nhân đang xôn xao nghị luận, đợi một lát rồi nói: "Đưa ra lựa chọn đi, người nào đồng ý chấp nhận điều kiện của thái tử đi sang bên trái, ai đồng ý duy trì hiện trạng sang bên phải."
Sau khi nói xong câu đó y đi xuống bậc thềm, đứng ở bên trái.
Tất cả người ở trong viện đều nhìn nhau, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, hồi lâu sau mới có người đầu tiên cất bước đi sang bên phải. Đó là một lão nhân, ông ta vừa tỏ thái độ, mấy người đi theo ông ta sang bên phải.
Một lát sau, một người trẻ tuổi bước đến bên cạnh Dương Tông Dương đứng lại, nhìn mọi người nói: "Ta không muốn cả đời cứ như thế này, ta chấp nhận liều một phen."
"Đúng!" Một người khác cũng đi sang bên trái: "Liều thắng, Đại Ninh có một nơi thuộc về Dương gia."
Đám người bắt đầu hỗn loạn lên, có người đi bên trái đi, có người đi bên phải, sau khoảng nửa nén nhang, đám người đã hoàn toàn tách ra.
"Ta kiểm kê nhân số."
Dương Tông Dương bắt đầu nghiêm túc đếm, đếm xong sắc mặt có chút khó coi.
"Người bên trái nhiều hơn một người."
Sắc mặt y khó coi là vì y phát hiện số người không muốn liều một phen, chỉ muốn tiếp tục sống như hiện giờ cũng nhiều như vậy. Y vốn cho là sau khi mình tỏ thái độ trước một bước thì sẽ có nhiều người lựa chọn đứng về phía y hơn, hiện tại xem ra, y vẫn đã đánh giá thấp nỗi sợ hãi và hoang mang trong lòng người.
"Người bên kia đều là lão nhân." Bên trái có một người trẻ tuổi lắc đầu: "Bọn họ sợ, cũng đã chấp nhận số mệnh, nhưng ta không chấp nhận số mệnh, ta cũng không thể chấp nhận để người khác bài bố số mệnh của ta."
Dương Tông Dương gật gật đầu: "Tuy rằng bên trái chỉ nhiều hơn một người, nhưng vẫn dựa theo quy tắc chúng ta đã nói, lấy lựa chọn của nhiều người làm chuẩn. Những người đi sang bên phải, ta tôn trọng lựa chọn của các ngươi, cũng sẽ không bắt ép các ngươi đi làm gì, từ hôm nay trở đi, nếu các ngươi bằng lòng ở lại đây thì giữ im lặng, đừng can thiệp, cũng đừng để lộ bí mật, nếu không muốn ở lại đây, ta sẽ phân chia tài sản và còn nghĩ biện pháp hộ tống các ngươi về quê nhà an toàn."
Sau khi nói xong, bên phải lại có vài người đi tới: "Dù sao cũng phải chết, sao không liều một phen."
"Đúng, cùng lắm không phải là chết sao? Cứ tiếp tục như thế này ngược lại càng khó chịu hơn, sống không bằng chết."
Dương Tông Dương ngẩng đầu lên nhìn Bạch Lân kiếm cắm trên cửa, khóe miệng gợi lên một chút tàn nhẫn: "Đợi Lý Thừa Đường chết rồi, ta nhất định phải bắt Trân phi quỳ xuống."
Y hít sâu một hơi: "Dương Đông Nguyên, ngươi phụ trách đi chỉnh lý những người trong đường dây ngầm của chúng ta ở thành Trường An, xem còn có bao nhiêu người có thể dùng được, còn có bao nhiêu tích trữ có thể dùng, đường kinh doanh bị cắt đứt xem có thể nối lại hay không."
Tộc đệ của y Dương Đông Nguyên cúi đầu: "Ta lập tức đi làm ngay."
"Dương Thắng Xuân, ngươi mang vài người ra Trường An, chỉnh lý kinh doanh của chúng ta ở Kinh Kỳ đạo, có mấy tiêu cục và hiệu cầm đồ vẫn còn kinh doanh, xem có thể liên lạc với thêm nhiều khách giang hồ nữa hay không, chúng ta không thiếu tiền, không thiếu tiền thì có thể mua được mạng."
"Vâng."
Dương Thắng Xuân chắp tay.
Dương Tông Dương nhìn về phía mọi người: "Bây giờ lại đi gặp thái tử điện hạ, sinh tử tồn vong của gia tộc đều dựa vào các vị. Phân công nhân thủ, đưa tất cả lão nhân và trẻ con dưới mười hai tuổi trong gia tộc ra khỏi thành, chia nhóm mà đi, cố gắng bí mật một chút, trẻ con mười hai tuổi đến mười sáu tuổi đưa đến huyện Phương Thành, bên đó có một thương hành của ta kinh doanh, những đứa trẻ này ở lại đó huấn luyện."
Y chắp tay cúi đầu: "Tồn vong, ở hành động này."
Phủ tướng quân của Thẩm Lãnh.
Diệp Lưu Vân uống một ngụm trà, nhìn Thẩm Lãnh ngồi ở bên cạnh: "Có ngu xuẩn hay không? Bệ hạ bảo ngươi đóng cửa suy ngẫm thì ngươi cứ ngồi yên mà đóng cửa suy ngẫm, lại cứ đi ra ngoài một lần hai lần, ngươi nghĩ mình đủ đặc biệt để có thể chống lại thánh chỉ?"
Thẩm Lãnh cười xòa: "Ta sai rồi, biết sai rồi."
Diệp Lưu Vân hừ một tiếng, lại liếc nhìn Trần Nhiễm nằm sấp trên giường: "Hai người các ngươi đều ngu xuẩn, bệ hạ không cho hắn ra ngoài, vậy thì đón ngươi vào trong phủ tướng quân thì làm sao?"
Trần Nhiễm: "Không nghĩ tới..."
Diệp Lưu Vân chậm rãi thở ra một hơi: "Gần đây các ngươi đều ngoan ngoãn một chút, chuyện trong thành Trường An chẳng lẽ các ngươi không đi xử lý thì không có người xử lý? Một đám tôm tép nhãi nhép mà thôi... Hôm qua người của Lưu Vân Hội lục soát được một nhóm người trong khố phòng ở chợ phía tây, giết mười mấy tên, bắt mười mấy tên, người đều đã đưa đến phủ Đình Úy. Bột Hải quốc đã diệt rồi, mấy kẻ đạo chích Bột Hải quốc cũng không đến mức khiến người ta phải thần hồn nát thần tính."
Thẩm Lãnh: "Ta cam đoan từ hôm nay trở đi không bước ra khỏi cửa này."
"Ừm." Vẻ mặt Diệp Lưu Vân trở nên không còn quá nghiêm túc: "Còn không đi làm cơm?"
Thẩm Lãnh: "..."
Diệp Lưu Vân nói: "Làm nhiều một chút, ta đã hẹn lão viện trưởng và Hàn Hoán Chi, nói đêm nay mời họ ăn cơm."
Thẩm Lãnh: "Diệp tiên sinh mời hai người họ ăn cơm, chọn nhà của ta?"
Diệp Lưu Vân: "Có vấn đề gì không?"
Thẩm Lãnh: "Không có!"
Hắn đứng dậy đi căn dặn người mua thức ăn, lấy bút viết một danh sách các loại rau, đưa cho thân binh: "Đi mua theo cái này."
Thân binh nhận lấy nhìn nhìn, mặt lộ vẻ khó xử.
Thẩm Lãnh: "Sao vậy?"
Thân binh do dự một lát, lấy hết dũng khí trả lời: "Bẩm tướng quân! Xem không hiểu!"
Thẩm Lãnh: "..."
Trong phòng, Diệp Lưu Vân liếc nhìn Trần Nhiễm: "Có chuyện phải cho ngươi biết, trong đêm qua vài người Bột Hải đã đến nhà người, nhưng Cao Tiểu Dạng bên phiếu hào Thiên Cơ đã sớm an bài người bảo vệ, lão gia tử không có bất kỳ chuyện gì cả, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, người của Cao Tiểu Dạng sẽ luôn ở bên đó bảo vệ lão gia tử, cho đến khi chuyện này kết thúc mới thôi."
Trần Nhiễm rõ ràng là giật mình, muốn đứng dậy, Diệp Lưu Vân lắc đầu với gã: "Ngươi không tin phiếu hào Thiên Cơ hay là không tin Lưu Vân Hội? Ta đã sắp xếp Bạch Sát qua đó, hắn sẽ luôn ở đó theo dõi."
Thẩm Lãnh vào cửa: "Buổi tối cũng gọi Mạnh Trường An đến đây đi."
Diệp Lưu Vân nói: "Không chỉ có vậy, ta đã sắp xếp người đến quý phủ Mạnh tướng quân, sẽ đón hai vị phu nhân và đám trẻ của Mạnh tướng quân đến nhà người."
Thẩm Lãnh: "Ông còn nói không cần thần hồn nát thần tính."
Diệp Lưu Vân trợn mắt lườm hắn: "Phòng ngừa tai họa có thể xuất hiện mà thôi."
Thẩm Lãnh cười: "Cũng được, đều ở chỗ ta, dù sao ta cũng không thể ra ngoài."
Đúng lúc này thân binh vừa mới ra ngoài mua thức ăn lại quay về. Thân binh này cũng là người đi theo Thẩm Lãnh từ khi thủy sư mới xây dựng, họ Bành, chính là người được bày tiệc cá ở nhà, Bành Bài Ngư, hiện giờ đã là đội phó đội thân binh của Thẩm Lãnh.
"Tướng quân, tướng quân." Bành Bài Ngư chạy về: "Mới ra ngoài không bao xa đã thấy có người rao bán hàng, ngài đoán là bán gì?"
Thẩm Lãnh: "Bán cá."
Bành Bài Ngư ngây người: "Làm sao tướng quân biết được?"
Thẩm Lãnh: "Làm sao ta biết làm sao ta biết được... Thuận miệng nói thôi."
Bành Bài Ngư hưng phấn nói: "Rất lâu rồi tướng quân không ăn cá sấu phải không? Lúc nãy lại nhìn thấy có người đang bán cá sấu sống, nói là bắt được ở sông bên ngoài thành Trường An, trời lạnh như vậy, cũng không biết làm sao mà bắt được, muốn mua một con không?"
Thẩm Lãnh: "Mua!"
Diệp Lưu Vân nghe thấy mới lạ: "Ngon không?"
Trần Nhiễm ở bên cạnh u ám nói: "Có ngon hay không ăn thì để sang một bên, nghe đến hai chữ cá sấu này là ta lại không khỏi nhớ đến lúc trước ở trong thủy sư, Lãnh Tử nói đưa chúng ta đi bắt cá..."
Thẩm Lãnh: "Không phải lúc đi đã dạy các ngươi ứng đối như thế nào rồi sao? Thứ đồ chơi đó có gì đáng sợ đâu, hơn nữa, thậm chí ta cũng dạy ngươi cách thoát thân như thế nào sau khi bị cá sấu cắn."
Diệp Lưu Vân càng hiếu kỳ hơn: "Thoát thân như thế nào?"
Thẩm Lãnh: "Ta đi chuẩn bị nấu ăn..."
Nói xong liền đi luôn.
Diệp Lưu Vân nhìn về phía Trần Nhiễm, Trần Nhiễm thở dài: "Trên đường đi hắn nói với ta, thứ cá sấu này sau khi cắn được con mồi sẽ nhanh chóng xoay tròn người mình để quật chết con mồi. Hắn nói nếu ta không cẩn thận bị cắn, nhớ nhất định phải cùng quay cá sấu, chỉ cần tốc độ quay nhanh giống như cá sấu thì sẽ không sao, nếu tốc độ nhanh hơn cá sấu, không chừng còn quay cho cá sấu choáng váng nữa."
Diệp Lưu Vân ngây người ra: "Thật?"
Sau đó mặt đỏ lên.
Trần Nhiễm thở dài: "Không biết xấu hổ nhất là, hắn nói có thể thừa lúc cá sấu không phản ứng mà quay trước, dọa cá sấu giật mình."