Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 656 - Chương 656: Tụ Tập Nhỏ Và Cô Đơn

Chương 656: Tụ tập nhỏ và cô đơn Chương 656: Tụ tập nhỏ và cô đơn

Bành Bài Ngư hăng hái khiêng một con cá sấu trở lại, miệng cá sấu đã bị trói lại, thoạt nhìn lại có chút đáng thương. Vừa vào cửa Bành Bài Ngư liền cười nói: "Cuối cùng cũng biết bọn họ bắt cá sấu thế nào, hóa ra mùa đông mặt sông đóng băng cá sấu bị đông cứng, ha ha ha, chỉ lộ mỗi cái miệng ra ngoài, trói lại, sau đó đào cá sấu ra khỏi băng, chỉ dễ dàng như vậy."

Thẩm Lãnh nhìn con cá sấu này thật sự không nhỏ, đã sớm nghe nói dưới sông bên ngoài thành Trường An có cá sấu hung ác, còn từng hại người, đây cũng là thiên đạo luân hồi, nó ăn người, người ăn nó.

Thẩm Lãnh nhìn ánh mắt hung ác của con cá sấu kia: "Các ngươi nhìn hiểu ý của nó không? Hình như đang nói có bản lĩnh thì các ngươi thả ta ra đánh một trận."

Trần Nhiễm ở trong phòng nhìn ra: "Thả nó ra!"

Thẩm Lãnh: "Được, thả vào trong phòng, đóng cửa lại."

Trần Nhiễm: "..."

Thẩm Lãnh thật sự cởi dây thừng trói trên người cá sấu ra, miệng cũng tháo ra, mấy người lui đến dưới mái hiên. Tuy thời tiết vẫn rất lạnh nhưng cá sấu lại biểu hiện khá hung hãn, cho đến khi hắc ngao chậm rì rì từ bên cạnh đi tới, tên kia liền vung đuôi bò sang bên cạnh, rất nhanh.

Hắc ngao vừa thấy, đây là một vật sống.

Sau đó liền nhào lên.

Hắc ngao dùng móng vuốt to lớn cào lên đầu cá sấu, cá sấu giật mình quay đầu, hắc ngao nhảy qua lại dùng móng vuốt kéo, sau đó nhảy sang một bên vẫy đuôi, ý là đuổi theo ta đi.

Ngươi lại đây đi.

Nếu cá sấu biết nói, phỏng chừng nói sẽ nói là chơi con em ngươi.

Hắc ngao đợi một lát mà cá sấu không đi qua, lại nhảy về vỗ chân lên đầu cá sấu, một đòn này dùng sức rất mạnh, cá sấu bị vỗ đập cằm xuống mặt đất, cứ nằm úp sấp như vậy không đứng dậy, chắc là đã sợ hãi. Hắc ngao nhảy vèo vèo qua tiếp tục dùng móng vuốt cào đầu cá sấu, giống như là đang nói dậy đi, dậy đuổi theo ta đi.

Cứ vờn như vậy một hồi lâu, hắc ngao cảm thấy vô vị, nâng móng vuốt lớn lên vỗ mạnh lên đầu cá sấu mấy cái, này mấy tiếng bộp bộp vang lên, ngay cả Thẩm Lãnh cũng cảm thấy đau.

Cá sấu lập tức cử động, dường như đã bị chọc tức, cũng là bị bức ép, cắn móng vuốt của hắc ngao một phát. Lúc cá sấu cắn con mồi rất đột ngột, tốc độ cực nhanh, động tác hung ác, lần này đã dọa Trà gia ở bên cạnh xem giật nảy mình, nhưng hắc ngao đã nhảy sang một bên còn tru lên hai tiếng, giống như đang nói cuối cùng cũng có chút thú vị rồi.

Nó lại đi qua vỗ một phát, cá sấu không cắn được, nó lại vỗ một phát, cá sấu cắn nó lại không cắn được.

Hắc ngao dường như hơi tức giận, đi qua cắn một phát vào chỗ cổ cá sấu, cắn một miếng lại buông ra, hướng tới phía cá sấu kêu một tiếng, giống như đang nói có biết cắn không thế?

Cá sấu bất động.

Hắc ngao nhảy qua nhảy lại trên người cá sấu, thi thoảng vỗ một cái, cá sấu cũng chấp nhận số phận chỉ nằm bất động, hắc ngao cảm thấy vô vị, cũng có thể là chơi chán rồi, cắn một nhát vào cổ cá sấu ném trở lại. Cảnh tượng cái đầu to tướng kia ngậm cá sấu quăng lên cực kỳ bạo lực, quăng tới quăng lui 6 – 7 lần, trong miệng cá sấu phát ra âm thanh nghe thế nào cũng đều là cầu xin.

"Xem ra không thể ăn được rồi."

Diệp Lưu Vân cảm thấy có chút tiếc nuối.

Bành Bài Ngư: "Ta đi mua thêm một con?"

Thẩm Lãnh: "Thôi đi, thứ này cũng không ngon."

Hắn trừng mắt nhìn hắc ngao giơ tay ra chỉ: "Qua một bên chơi."

Hắc ngao ngậm cá sấu đi qua một bên chơi, nó nằm sấp đối diện với cá sấu, học bộ dạng cá sấu cũng đặt cằm trên mặt đất, một chó một cá sấu cứ nhìn nhau như vậy. Đột nhiên cá sấu trườn lên phía trước cắn về phía hắc ngao, hắc ngao nhanh hơn nó, rõ ràng mở miệng sau nhưng lại cắn một phát vào dưới miệng cá sấu, cắn chặt không buông ra, cá sấu giãy giụa vài cái cuối cùng thì không còn động tĩnh. Hắc ngao buông nó ra, lại dùng móng vuốt cào mấy nhát thử thăm dò, cá sấu đã chết hẳn rồi, nó vẫy đuôi chạy đến một bên nhìn Thẩm Lãnh với vẻ ủy khuất tội nghiệp, như đang nói thêm một con nữa đi.

Cách phủ tướng quân khoảng hơn một dặm có tòa thạch tháp, Tiêm Ma Sinh an bài người ở đây theo dõi phủ tướng quân. Sau khi rẽ hướng đến đây y nhìn chung quanh không có người cũng leo lên thạch tháp, hai tên người Bột Hải ở bên trên lập tức thi lễ: "Đại nhân."

Tiêm Ma Sinh ừ một tiếng, nhận lấy thiên lý nhãn nhìn sang bên phủ tướng quân, vừa hay nhìn thấy hắc ngao đang vờn cá sấu.

Thế là y chấn động.

Thẩm Lãnh lợi hại, bằng hữu của Thẩm Lãnh lợi hại, nghe nói vợ của Thẩm Lãnh cũng rất lợi hại, tại sao chó của nhà Thẩm Lãnh cũng lợi hại như vậy?

Thật khó hiểu.

Y nhìn một lát lại cảm thấy tức giận, giao thiên lý nhãn cho thủ hạ lập tức bỏ đi.

Nhưng y mới đi không bao lâu thì xe ngựa của Hàn Hoán Chi đi ngang qua nơi này, Hàn Hoán Chi đang muốn đến nhà Thẩm Lãnh nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ về phía thạch tháp kia: "Chỗ này có thể nhìn thấy trong phủ tướng quân của Thẩm Lãnh, phái vài người qua đó xem thử."

Thiên bạn Phương Bạch Lộc lập tức lên tiếng, dẫn theo vài người đi về phía thạch tháp.

Xe ngựa của Hàn Hoán Chi còn chưa tới cửa nhà Thẩm Lãnh, Phương Bạch Lộc cũng đã bắt hai người về đến nơi.

"Thành Trường An quá lớn, lớn đến mức khó tránh khỏi sẽ bị người khác chui qua lỗ hổng."

Hàn Hoán Chi xuống xe ngựa liền nhìn thấy Phương Bạch Lộc ở phía sau áp giải hai người đi lên: "Người có thể chui qua lỗ hổng, không mấy ai có thể chạy thoát."

Ông ta đi vào viện tử nhà Thẩm Lãnh, nhìn nhìn hắc ngao vẫn đang nằm rạp trên mặt đất đối mặt với con cá sấu đã chết kia, nghĩ nghĩ rồi bật cười: "Cho mượn hắc ngao của ngươi dùng một lát."

Thẩm Lãnh hỏi: "Dùng làm gì?"

Vừa mới hỏi xong Phương Bạch Lộc đã dẫn hai tên người Bột Hải tới, Hàn Hoán Chi chỉ chỉ vào nhà phụ của nhà Thẩm Lãnh: "Đưa người vào."

Sau đó nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Để hắc ngao ngồi xổm trước mặt hai người bọn chúng, chỉ ngồi là được."

Không bao lâu sau lão viện trưởng cũng tới, mấy người ngồi trong phòng khách nói chuyện, lại không bao lâu sau xe ngựa của Lưu Vân Hội hộ tống Mạnh Trường An và phu nhân cùng các con của gã đến, trong phủ tướng quân lập tức trở nên náo nhiệt hẳn lên.

Đang sắp xếp đồ ăn, Phương Bạch Lộc cười ha ha đi vào: "Mới nhốt không bao lâu, vừa vào cửa không cần hỏi là tên kia đã khai, bọn chúng còn có đồng lõa ẩn nấp ở phía nam thành, bên đó cũng có rất nhiều kho hàng của thương hành, buổi tối bọn chúng liền lẻn vào kho hàng ngủ, trước khi trời sáng thì rời đi."

Hàn Hoán Chi gật gật đầu: "Sắp xếp người đi bắt."

Phương Bạch Lộc vâng một tiếng, xoay người ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy hắc ngao chậm rì rì từ sương phòng đi ra, Phương Bạch Lộc lập tức nép sát vào chân tường mà đi, lưng áp vào tường nhích từng một chút ra ngoài.

Thẩm Lãnh nhìn về phía Diệp Lưu Vân: "Bên nhà Trần đại bá cũng phái người đi đón đi, phiếu hào Thiên Cơ và người của Lưu Vân Hội cũng canh chừng, trời đông giá rét các huynh đệ cũng vất vả, vết thương của Trần Nhiễm cũng không đáng lo ngại, đón cả Trần đại bá đến nhà ta ở sẽ tiện hơn."

Diệp Lưu Vân gật đầu, căn dặn thủ hạ đi sắp xếp đón Trần đại bá.

Mạnh Trường An ngồi xổm trong viện xoa đầu hắc ngao, hắc ngao dường như rất hưởng thụ, còn cọ cọ vào lòng Mạnh Trường An.

Thẩm Lãnh từ phòng bếp đi ra liếc mắt nhìn Mạnh Trường An một cái: "Rửa tay chưa?"

Mạnh Trường An: "Trêu chó còn phải rửa tay?"

Thẩm Lãnh: "Rửa tay đi nhặt rau!"

Mạnh Trường An: "Ồ..."

Vỗ vỗ hắc ngao rồi đứng lên, đến phòng bếp rửa tay ngồi xổm xuống nhặt rau. Diệp Lưu Vân nhìn mà muốn cười, cứ cảm thấy hình ảnh này có chút cảm giác vui vẻ. Không bao lâu sau Thẩm Lãnh đã phát hiện bảo Mạnh Trường An nhặt rau thật là một quyết định sai lầm, rau mà gã kia nhặt để riêng ra hai bên, một bên bỏ, một bên lấy, bên bỏ đại khái nhiều gấp đôi bên lấy.

Thẩm Lãnh: "Lãng phí như vậy, từ nhỏ nhà ngươi đã giàu rồi sao?"

Mạnh Trường An ngây người ra: "Đúng vậy."

Thẩm Lãnh: "Ta quên..."

Hắn ném tạp dề cho Mạnh Trường An: "Bỏ rau xuống đi, rửa chén bát."

"Ồ..."

Mạnh Trường An muốn buộc tạp dề, không với tới phía sau, xoay người đưa lưng về phía Thẩm Lãnh: "Buộc giúp."

Thẩm Lãnh đi qua dùng đầu gối chống lên lưng Mạnh Trường An, hai tay cầm dây tạp dề kéo mạnh một cái... dây vải đứt.

Mạnh Trường An quay đầu lại liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Lãng phí hư vậy, từ nhỏ nhà ngươi cũng rất giàu sao?"

Thẩm Lãnh: "..."

Các nữ nhân ở trong phòng chơi với bọn trẻ và trò chuyện, Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An đang bận rộn ở trong phòng bếp.

Tiểu Thẩm Kế cầm một viên kẹo trong tay đi đến bên cạnh Trần Nhiễm: "Cái Tử thúc (1), tại sao thúc cứ nằm úp sấp vậy?"

Trần Nhiễm: "Ai bảo con gọi ta là Cái Tử thúc đấy."

Tiểu Thẩm Kế: "Mẹ con."

Trần Nhiễm: "Không sao..."

Trần Nhiễm thò tay ra nhéo cái má múp míp của Tiểu Thẩm Kế: "Cái Tử thúc nằm úp sấp là đang luyện công đấy, phải luôn nằm úp sấp mới có thể luyện thành được."

Tiểu Thẩm Kế nằm rạp xuống đất bụp một tiếng: "Con cũng luyện."

Tiểu Thẩm Ninh nhanh nhẹn chạy đến, tuy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cô nhóc cũng nằm sấp bên cạnh Tiểu Thẩm Kế.

Phòng bếp.

Thẩm Lãnh bỏ rau vào chảo xào, Mạnh Trường An cầm đĩa đứng ở một bên đợi, hai người nói chuyện câu được câu mất, đại khái cũng là râu ông nọ cắm cằm bà kia. Thẩm Lãnh xào một đĩa rau xong lại đổ vào đĩa của Mạnh Trường An, Mạnh Trường An tay kia cầm một đôi đũa, một món ăn ra lò là gã ăn trước một miếng, sau khi nhìn thấy Thẩm Lãnh lắc đầu thở dài.

Hắc Nhãn từ bên ngoài đi vào mới mới tới cửa phòng bếp, Mạnh Trường An bưng một đĩa thức ăn đi ra: "Mang thức ăn lên."

Hắc Nhãn sửng sốt, nhận lấy đĩa thức ăn kia đi lên phòng khách.

Đi đến cửa phòng khách mới sực tỉnh, nhìn nhìn bên phòng bếp, Thẩm Lãnh vẫn đang xào rau, Mạnh Trường An lại cầm cái đĩa đang chờ, nghiêng người sang, mắt nhìn chằm chằm vào trong chảo.

Cao Tiểu Dạng hộ tống Trần đại bá đến nhà Thẩm Lãnh, sau khi đưa Trần đại bá vào phòng khách liền chạy đến phòng bếp. Nàng ta tưởng hai người Thẩm Lãnh và Trà gia ở trong phòng bếp làm việc, vừa vào cửa phòng bếp đã gọi một tiếng: "Đại ca, đại tẩu, muội đến rùi, có gì cần giúp..."

Thẩm Lãnh quay đầu lại nhìn nàng ta một cái, Mạnh Trường An cũng liếc nhìn một cái.

Cao Tiểu Dạng: "..."

Thẩm Lãnh: "Vào nhà chờ ăn cơm đi."

Mạnh Trường An gật gật đầu: "Nghe lời đại tẩu ngươi."

Cao Tiểu Dạng cười ha ha, cười chán rồi hỏi: "Trần không nắp đâu?"

Thẩm Lãnh chỉ chỉ sang nhà phụ đối diện: "Phòng đó."

Cao Tiểu Dạng ừ một tiếng chạy ra ngoài, Thẩm Lãnh cười hỏi Mạnh Trường An: "Hình như nha đầu kia động tâm tư với Trần không nắp rồi."

Mạnh Trường An: "Hắn không xứng."

Thẩm Lãnh vẻ mặt ngạc nhiên.

Mạnh Trường An: "Của ta là không nắp."

Thẩm Lãnh gật gật đầu: "Ngươi nói đúng."

Mạnh Trường An: "Cô nương này ánh mắt không tốt."

Thẩm Lãnh nghe xong cười cười, nhưng câu ánh mắt không tốt này lại khiến hắn nhớ đến một người. Vị Tiểu Trương chân nhân ở Phụng Ninh Quán trong cung Vị Ương kia ánh mắt cũng không tốt. Lúc trước hắn đã tìm được thứ có thể làm mắt kính, sai người đưa đến Khâm Thiên Giám, không cho người ta nói cho Tiểu Trương chân nhân biết là hắn giúp, hình như là chuyện đã rất lâu rất lâu rồi, cũng không biết vị Tiểu Trương chân nhân kia ở trong cung sống như thế nào, một nữ hài tử, sợ là sẽ có chứa nhiều điều bất tiện chứ.

Cùng lúc đó.

Phụng Ninh Quán.

Tiểu Trương chân nhân nhìn thấy Trì Chân đạo nhân cầm một bó hoa khô đi vào cười ha ha đặt trên bậc thềm trước cửa phòng nàng, nàng giật mình vội vàng đóng cửa sổ lại. Trì Chân đạo nhân nghe thấy tiếng động nhìn về phía cửa sổ, không để ý, xoay người đi về, nhưng sau khi đi mấy bước đột nhiên giống như nghĩ tới điều gì đó, lại quay đầu lại liếc nhìn phía cửa sổ, trong ánh mắt lóe lên hàn ý.

(1) Cái tử: cái nắp, cái vung.

Bình Luận (0)
Comment