Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 657 - Chương 657: Cạm Bẫy

Chương 657: Cạm bẫy Chương 657: Cạm bẫy

Sau khi Thẩm Lãnh làm xong món ăn cuối cùng liếc nhìn qua Mạnh Trường An vẫn đứng ở trong bếp: "Ngươi không đến phòng khách cùng uống rượu, ngươi ở đây làm gì?"

Mạnh Trường An ồ một tiếng, xoay người đi ra ngoài, dù sao Thẩm Lãnh đã làm thức ăn xong hết rồi.

Vừa đến phòng khách ngồi xuống mời rượu, người của thiên bạn phủ Đình Úy Tiết Thiêm phái đi đã đến, bẩm báo với Hàn Hoán Chi, nói là tiêu cục Đại Thông lại xảy ra chuyện, Hàn Hoán Chi hỏi một câu lần này là ai, đình úy kia dừng lại một chút sau đó trả lời: "Tất cả mọi người."

Bên ngoài tiêu cục Đại Thông có người của phủ Đình Úy trông chừng, nhưng trong viện không có. Bởi vì đông chủ và tổng tiêu đầu liên tiếp gặp chuyện không may, cho nên tất cả người của tiêu cục Đại Thông đều không ra ngoài mà là đang chuẩn bị tang sự, người của phủ Đình Úy chỉ ở ngoài cửa canh chừng, ban đêm cũng có bốn đoàn người ở bên ngoài tiêu cục Đại Thông canh phòng, nhưng vẫn bị người khác lẻn vào, đáng sợ nhất là giết người im hơi lặng tiếng.

Sau khi tiêu cục Đại Thông xảy ra chuyện, bởi vì tất cả mọi người không loại trừ khả năng giết người, cho nên bị phủ Đình Úy yêu cầu không được dễ dàng rời khỏi viện tử, có việc ra ngoài thì phải báo cáo với phủ Đình Úy, chính bởi vì như thế mà mấy trăm nhân khẩu trong tiêu cục lại bị giết không chừa một người.

Thẩm Lãnh nhìn Mạnh Trường An, Mạnh Trường An lắc đầu: "Cho dù ta và ngươi liên thủ cũng không có thể im hơi lặng tiếng giết chết nhiều người như vậy."

Diệp Lưu Vân ừ một tiếng: "Ít nhất có mấy chục người lẻn vào mới đúng, hơn nữa đều là cao thủ tuyệt đối, dù vậy chắc hẳn cũng dùng thủ đoạn đặc biệt nào đó mới có thể làm cho người nhiều như vậy không hề phát ra âm thanh. Điều khiến người ta lo lắng là có nhiều người như vậy mà có thể giấu được ám tiêu của phủ Đình Úy ở bên ngoài... Xem ra ta đã nghĩ giang hồ của thành Trường An quá đơn giản rồi."

Vốn tưởng rằng Lưu Vân Hội đã hoàn toàn khống chế được thế lực giang hồ của cả thành Trường An, nhưng đột nhiên xuất hiện nhiều cao thủ như vậy, ngay cả Diệp Lưu Vân cũng cảm thấy khó tin được.

Những người này ngày thường đều ẩn thân ở chỗ nào? Không ở giang hồ? Không ở giang hồ thì còn có thể ở đâu?

Hàn Hoán Chi quản lý phủ Đình Úy hai mươi mấy năm, vẫn luôn giám sát nghiêm ngặt thế lực giang hồ Trường An, mà Lưu Vân Hội cũng đang làm chuyện này, nhiều cao thủ đột nhiên xuất hiện như vậy, trước đó cũng không phát giác một chút nào, hai người làm sao có thể không chấn động được.

"Ta sẽ đi ngay."

Hàn Hoán Chi đứng dậy chắp tay: "Xin lỗi, ta đi trước."

Diệp Lưu Vân cũng đứng dậy: "Ta đi cùng ngươi, xem thử những người đã chết kia."

Trà gia nhìn về phía Thẩm Lãnh nhỏ giọng nói: "Trong tình huống bình thường cho dù là sư phụ ra tay, cũng không thể im hơi lặng tiếng giết chết mấy trăm người, huống hồ mấy trăm người kia còn đều là võ sư. Trong số tiêu sư của tiêu cục Đại Thông có mấy người võ nghệ cũng rất mạnh, thanh danh vang dội trên giang hồ, cho dù không đánh lại, nhưng ngay cả một người trốn ra ngoài cũng không có, thậm chí một tiếng cũng không thể kêu lên, chuyện này rất quỷ dị."

Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Ta cũng..."

Mạnh Trường An lắc đầu: "Ta đi, ngươi ở lại."

Ba người Hàn Hoán Chi, Diệp Lưu Vân và Mạnh Trường An lên xe ngựa đi thẳng đến tiêu cục Đại Thông. Mà cùng lúc đó, ở trong một ngõ nhỏ cách tiêu cục Đại Thông khoảng hai dặm, phó thiên bạn Tiết Thiêm vừa mới điều vào phủ Đình Úy không bao lâu đang ngồi xổm trên mặt đất quan sát kỹ lưỡng, hắn ta phát hiện một vài dấu vết nên đuổi theo đến đây, có vết máu lẻ tẻ lưu lại, hiển nhiên là của kẻ giết người rỏ xuống trên đường bỏ chạy, hẳn là cũng bị thương.

Khoảng cách giữa các vết máu rất lớn, đủ để chứng tỏ thân pháp khinh công của người bị thương cực kỳ tốt, trong tình huống bị thương còn có thể sải một bước xa hơn một trượng, hơn nữa còn là buổi tối, người có thể đi nhanh như vậy trong tình huống tầm nhìn không tốt, rất đáng sợ.

Nhưng Tiết Thiêm cũng không có ý sợ hãi gì, hắn ta chỉ có hưng phấn.

Làm việc ở trong phủ Trường An nhiều năm như vậy, toàn là điều tra những vụ án nhỏ vặt vãnh, với hắn ta mà nói đó là một sự giày vò, giày vò lâu sẽ thành một kiểu thái độ, lười nhác mà vô dụng, đây không phải ước nguyện ban đầu của hắn ta khi muốn trở thành một bộ khoái. Khi còn trẻ hắn ta đã thề làm một người trừ hại cho dân, lúc gia nhập phủ Trường An đã từng tuổi trẻ khí thịnh, nhưng sau này hắn ta mới phát hiện phủ Trường An cũng không phải là dáng vẻ mà mình tưởng tượng, cũng không phải cuộc sống mà hắn ta muốn.

Theo phủ Trường An tổng bổ đến thiên bạn phủ Đình Úy thiêm chuyện, không chỉ là cấp bậc thượng tăng lên, hắn còn tìm đến lúc ban đầu đích bản thân.

Tiết Thiêm đứng lên khoát tay: "Chia ra hai đội, một đội đi phía tây, lên trên nóc nhà xem thử có dấu chân lưu lại hay không, một đội đi theo ta."

Hơn mười đình úy thủ hạ lập tức tách ra, hai tiểu đội năm người đi phía tây đi kiểm tra dấu vết, còn Tiết Thiêm mang theo bốn người tiếp tục ở trong ngõ này lục soát.

Đến trước cửa một nhà dân ở cuối ngõ thì dừng lại, Tiết Thiêm lại nhìn thấy vết máu trên mặt đất ở trước cửa, một giọt rất nhỏ.

Hắn ta khoát tay: "Hai người canh giữ ở cửa, hai người vòng ra phía sau canh phòng, phát tín hiệu."

Bốn gã đình úy thủ hạ lập tức tách ra làm việc, hai người rất nhanh chóng chạy ra khỏi ngõ vòng về phía sau nhà dân, một người trong số đó lấy từ trong ngực ra tín hiệu đặc biệt của phủ Đình Úy, nhưng vừa mới móc ra, đằng sau lưng bỗng nhiên có một bàn tay vươn ra bóp cổ hắn ta, ngón tay phát lực, cổ lập tức ngoẹo sang một bên.

Một gã đình úy khác giật mình, xoay người xuất đao, nhưng đao chỉ vừa mới rút đao ra khỏi vỏ, một bàn tay đã chọc vào ngực hắn ta, tay còn sắc bén hơn cả đao, bàn tay cắt vào tách huyết nhục ra, cũng cắt cả trái tim.

Cửa chính.

Tiết Thiêm áp tai vào cửa nghe ngóng không có động tĩnh gì, lại nhìn vết máu trên mặt đất kia, lúc vừa muốn nhảy vào thì đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, mặt biến sắc: "Hai người các ngươi lui về, ngay lập tức!"

Hai gã đình úy canh giữ ở cửa lập tức lui về phía sau, nhưng mới xoay người thì phát hiện một tên hắc y nhân đứng ở đầu ngõ, che mặt, trong tay không có binh khí.

Cửa nhà dân mở ra két một tiếng, Tiết Thiêm rút đao cầm trong tay, liếc nhìn vào trong viện, sau đó liền nhìn thấy hai gã đình úy vừa mới chạy tới phía sau kia bị treo trên cây ở trong viện, người đã chết, máu vẫn đang chảy xuống, thi thể bị dây thừng siết chặt cổ treo ở đó, vẫn đang chầm chậm lắc lư.

Một tên hắc y nhân đứng ở chỗ cách cửa không xa, tuy rằng đeo khăn che mặt màu đen che đi phần mặt phía dưới mắt, nhưng Tiết Thiêm lại tựa như nhìn thấy nụ cười đắc ý và độc địa trên mặt người kia.

"Phát tín hiệu."

Tiết Thiêm hô một tiếng, bảo vệ hai gã đình úy ở phía sau.

Một gã đình úy lấy tín hiệu ra còn chưa kịp mở, từ bên cạnh có tên nỏ bắn đến, tên nỏ đâm xuyên qua cổ gã đình úy kia phập một tiếng, tín hiệu còn chưa phát đi đã cùng với thi thể ngã xuống đất.

Một gã khác đình úy lập tức lấy tín hiệu, đao của Tiết Thiêm ngăn ở trước người hắn gã ta được hai mũi tên, đình úy kéo tín hiệu kêu vang, một quả cầu lửa nho nhỏ bay lên không trung, vừa mới bay đến độ cao bằng nóc nhà, có người từ bên cạnh lao sang, đao trong tay đập xuống, đập cầu lửa xuống dưới keng một tiếng, cầu lửa nổ tung dưới chân hai người Tiết Thiêm và đình úy, khói bay lượn lờ.

Tên hắc y nhân đập tín hiệu đáp xuống bờ tường, ngồi xổm ở đó nheo mắt, giống như nhìn con mồi đã tới tay.

Tiết Thiêm quay lại liếc nhìn gã đình úy kia: "Cẩn thận một chút, tìm cơ hội thì đi."

Đình úy gật gật đầu, tay trái cầm liên nỏ, tay phải cầm hoành đao đứng ở bên cạnh Tiết Thiêm.

"Vào đi."

Tên hắc y nhân ở trong viện vẫy vẫy tay: "Dường như ngươi thông minh hơn so với dự tính của ta một chút, nhưng vẫn không đủ thông minh, thật ra ngươi nên hiểu, đã theo tới đây, làm sao các ngươi có thể còn có đường lui?"

Tiết Thiêm hít sâu một hơi, lao ra đầu ngõ: "Đi!"

Đình úy thủ hạ theo sát phía sau.

Tên hắc y nhân đứng canh ở đầu ngõ cười rất khẽ, nhưng trong tiếng cười tràn ngập sự khinh thường.

Tiết Thiêm chặn người kia, một thanh hoành đao phong bế quyền pháp của hắc y nhân, nhưng căn bản không có cách nào bảo vệ cả đình úy ở phía sau, sau khi hắn ta ngăn chặn hơn mười chiêu liên tiếp, phía sau truyền đến một tiếng nói.

"Này!"

Một tên hắc y nhân túm cổ gã đình úy gọi Tiết Thiêm một tiếng, Tiết Thiêm một đao bức lui hắc y nhân trước mặt, quay đầu lại nhìn. Hắc y nhân kia dường như nhe răng cười vặn gãy cổ của đình úy, thi thể mềm nhũn ngã xuống trước mặt y.

Tiết Thiêm trợn trừng mắt, trong mắt lập tức nổi đầy tơ máu.

Tên hắc y nhân ở trong viện kia chậm rãi đi ra: "Hay là trở lại đi, ngươi không ra ngoài được, ngươi trở lại chúng ta nói chuyện, không chừng ngươi sẽ cảm thấy hứng thú thì saoo?"

Tiết Thiêm hoàn toàn không để ý, chân bật một cái bay lên nóc nhà ở một bên ngõ, nhưng vừa mới nhảy lên thì phát hiện một tên hắc y nhân đang ngồi trên nóc nhà, trong tay giơ liên nỏ, chỉ đợi hắn ta bay lên. Gã đình úy trước đó chính là bị tên này một mũi tên bắn chết.

Tiết Thiêm vừa mới nhảy lên thì hai mũi tên đã bắn tới trước người, phán đoán của tên kia cực chuẩn, khi Tiết Thiêm bay lên vừa mới lộ ra nửa thân trên thì mũi tên đã đến. Tiết Thiêm một đao gạt hai mũi tên ra, nhưng mắt cá chân lại nhói đau, hắc y nhân phía dưới giơ tay túm lấy mắt cá chân của hắn ta kéo người xuống dưới. Tiết Thiêm ở giữa không trung cưỡng hành thu chân lại sau đó chém một đao xuống, người nọ nghiêng đầu tránh đao của hắn ta, ngón tay phát lực, rắc một tiếng, mắt cá chân của Tiết Thiêm liền bị bóp nát.

Cơn đau đớn truyền đến, Tiết Thiêm lại chém một đao ra, người nọ dùng ánh mắt chế nhạo nhìn Tiết Thiêm, khi đao sắp bổ trúng mới tránh đi, sau đó một cú đấm đánh trúng bụng Tiết Thiêm. Tiết Thiêm đau đớn ngã xuống, hắc y nhân đi tới đạp một cước thật mạnh lên cổ tay Tiết Thiêm, thịt trên tay đều bị lực độ khổng lồ này giẫm nát vụn.

Hắc y nhân cúi người túm tóc Tiết Thiêm kéo người về chỗ nhà dân, hai tên hắc y nhân khác đã đem thi thể của đình úy vào.

Tên hắc y nhân trong viện kia kéo một cái ghế ra ngồi xuống: "Ta thấy hơi thất vọng, cũng hơi vui mừng, ta cố ý để lại dấu vết là hy vọng có thể dụ Hàn Hoán Chi đến đây, kết quả người tới chỉ là một phó thiên bạn nhỏ nhoi. Đáng mừng ở chỗ, trước khi ngươi vào cửa đã phát hiện thấy điều không ổn, vừa rồi ta vẫn đang nghĩ có vấn đề ở chỗ nào, sau đó nghĩ đến trước khi ngươi vào cửa lại nhìn vết máu trên mặt đất."

Y cười cười: "Cảm ơn ngươi, lần sau ta sẽ chú ý, nếu vết máu của một người rỏ xuống trong lúc chạy trốn sẽ không chỉnh tề như vậy. Trước khi ngươi vào cửa mới tỉnh ngộ ra được, hơi muộn rồi, mà phản ứng của ngươi đã nhắc nhở ta, với ta mà nói vẫn chưa muộn."

Tiết Thiêm nhìn người kia, mắt nhìn chòng chọc.

"Lãng phí cạm bẫy của ta, nhưng cũng cho ta nhận thức lại người của phủ Đình Úy, quả thật lợi hại."

Hắc y nhân đi đến ngồi xổm trước mặt Tiết Thiêm: "Nếu người chết có thể nói được, làm phiền ngươi nói với Hàn Hoán Chi một tiếng, hắn cũng sắp chết rồi."

Sau khi nói xong câu đó y siết cổ Tiết Thiêm vặn mạnh một cái, xương của Tiết Thiêm phát ra một tiếng giòn vang, cũng không biết bị gãy mấy chỗ. Hắc y nhân đứng dậy: "Không cần dọn thi thể, đi thôi, tuỳ ý để lộ một sơ hở, để cho người của phủ Đình Úy nghi ngờ những người Bột Hải kia."

Sau khi căn dặn xong y rời đi đầu tiên, ba hắc y nhân còn lại ở trong viện bố trí một chút, lại quay lại liếc nhìn Tiết Thiêm, Tiết Thiêm nằm sấp ở đó đã không còn hơi thở.

Ba người tung người rời đi, nhưng mùi máu tanh trong viện không bị mang đi.

Bình Luận (0)
Comment