Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 658 - Chương 658: Manh Mối

Chương 658: Manh mối Chương 658: Manh mối

Tiêu cục Đại Thông.

Hàn Hoán Chi từ trên xe ngựa xuống, người của phủ Đình Úy đã khống chế cả đại viện, trong cả đại viện không nhìn thấy một cỗ thi thể, tất cả trong người tiêu cục Đại Thông đều chết ở cùng một chỗ, đại đường tiêu cục, vừa vào là có thể nhìn thấy trên mặt đất toàn là thi thể ngổn ngang.

Sau khi vào trong Hàn Hoán Chi nhìn nhìn sắc mặt cũng hơi khó coi: "Kẻ giết người quen biết những người chết này, hoặc là kẻ giết người có khả năng tập trung bọn họ lại."

Diệp Lưu Vân gật đầu: "Cái gọi là Thiên Tự Khoa?"

Hàn Hoán Chi ừ một tiếng: "Chín phần chín là đúng. Bên ngoài có người của chúng ta gác, bởi vì đang làm đám tang, trước khi xác định bọn họ đều là tội phạm quan trọng cũng không tiện can thiệp nhiều. Nếu người của tiêu cục Đại Thông đều là người của Địa Tự Khoa, Thiên Tự Khoa phái người lẻn vào, lấy danh triệu tập bọn họ nghị sự để tập trung người lại thì cũng dễ."

Mạnh Trường An nói: "Chính bởi vì là người của Thiên Tự Khoa tới, cho nên tất nhiên người của tiêu cục Đại Thông sẽ không phát ra âm thanh, còn có thể phái người nhìn theo người của phủ Đình Úy nữa. Bọn họ tưởng cứu tinh đến, cứu bọn họ khỏi nguy hiểm, nhưng không ngờ người tới để giết bọn họ. Mà đại bộ phận số người đều bị giết ở đây, với thực lực của kẻ giết người sau đó đi giết những người của phủ Đình Úy đang theo dõi ở bên ngoài cũng trở nên đơn giản hơn, sau khi giết người lại chuyển thi thể đến đây."

Hàn Hoán Chi nhắm mắt lại, trong đầu xuất hiện hình ảnh.

Trong đêm, người của tiêu cục Đại Thông phân tán các nơi, có người ở trong phòng của mình, có người ở linh đường, có người thì ở trong viện, đúng lúc này người của Thiên Tự Khoa xuất hiện ở đại đường, mà người này nhất định là quen biết vài người nào đó trong tiêu cục Đại Thông.

Y bảo chủ sự của tiêu cục Đại Thông tập trung mọi người vào trong đại đường, và còn sắp xếp người theo dõi người của phủ Đình Úy ở bên ngoài viện tử. Tất cả mọi người không dám phát ra âm thanh, ngay cả bước đi cũng cố ý rất nhẹ rất nhẹ. Bọn họ từ bốn phương tám hướng hội tụ vào trong đại đường, mà người tới kia thì căn dặn một tiếng đóng cửa đại đường lại.

Y đang nói chuyện, lợi dụng việc nói chuyện để phân tán sự chú ý của những người này, tất cả mọi người nhìn y, tập trung tinh thần chăm chú nghe y nói, không ai chú ý tới còn có người khác của Thiên Tự Khoa lẻn vào, bọn họ rắc thứ bột nào đó ở trong đại đường? Có lẽ là thuốc mê, có lẽ là thuốc độc, bất kể là thứ gì, chắc hẳn người của Thiên Tự Khoa đã uống thuốc giải.

Hàn Hoán Chi mở mắt ra, giơ tay trái lên, một sợi dây thừng rất nhỏ từ trong cổ tay áo của ông ta bắn ra ngoài, một đầu dây thừng là một cái thiết trảo rất nhỏ. Thiết trảo bám vào xà nhà đại đường, người Hàn Hoán Chi bay lên giữa không trung xoay người đáp lên xà nhà, trên xà nhà tất nhiên không có ai quét dọn, ông ta liếc mắt liền nhìn thấy dấu chân lưu lại bên trên.

Ông ta nhảy từ trên xà nhà xuống, nhìn chung quanh: "Tiết Thiêm đâu?"

Đình úy ở bên cạnh trả lời: "Phó thiên bạn đại nhân phát hiện vết trên bãi cỏ máu ở phía sau, đang lục soát theo vết máu."

"Mắc bẫy rồi."

Mặt Hàn Hoán Chi biến sắc, nói xong ba từ này thì ông ta đã lao ra ngoài từ cửa sổ phía sau.

Người của Thiên Tự Khoa lẻn vào từ nóc nhà, đã cố ý ẩn giấu hành tích của mình, không thể nào lúc rời đi sẽ sơ suất đến mức rỏ máu mà không biết, đó chỉ có thể là cái bẫy được cố ý đặt được, để che giấu hành tích, tất nhiên trở về theo đường cũ là an toàn nhất.

Mạnh Trường An và Diệp Lưu Vân nhìn thấy Hàn Hoán Chi xông ra ngoài, hai người cũng theo sát phía sau. sau khi ra khỏi hậu viện Hàn Hoán Chi dừng ở trên đường cái, trầm mặc một lát, người đã ở trên nóc nhà dân gần đó, quả nhiên đã nhìn thấy dấu vết.

"Có thể Tiết Thiêm đã gặp chuyện rồi."

Hàn Hoán Chi nhìn Mạnh Trường An và Diệp Lưu Vân: "Manh mối là do những người đó cố ý lưu lại."

Ba người theo tuyến đường Tiết Thiêm đã đi trước đó đi thẳng về phía trước, dấu vết đứt quãng. Một lát sau mới tới trong ngõ nhỏ kia, Hàn Hoán Chi nhẹ nhàng đáp xuống, nhíu mày nhìn vết máu trên mặt đất trong ngõ, trên vách tường bên cạnh dính mấy miếng thịt vụn rất nhỏ, hiển nhiên là từng có đánh nhau kịch liệt.

Ông ta ngẩng đầu lên, ánh mắt đứng ở tòa nhà dân chỗ sâu nhất kia.

Diệp Lưu Vân đi nhanh về phía trước: "Quy tắc cũ."

Hàn Hoán Chi ừ một tiếng.

Diệp Lưu Vân áo trắng bồng bềnh trực tiếp đi đến cửa nhà dân kia, một tay đặt lên ván cửa, lòng bàn tay phát lực, sau một tiếng nổ ầm, hai cánh cửa lập tức bị đánh bay ra ngoài.

Trong khoảnh khắc ván cửa bay ra ngoài, Hàn Hoán Chi cũng đã xông vào, đây là lần đầu tiên Mạnh Trường An nhìn thấy Diệp Lưu Vân và Hàn Hoán Chi phối hợp ra tay, nhất thời nhìn đến ngây người.

Hàn Hoán Chi và ván cửa cùng đi vào, không ngờ ông ta lại có thể giống như dán lòng bàn chân trên ván cửa, khiến người ta cảm thấy không chân thật đến như thế, giống như một người có thể ngồi xổm trên mặt tường vậy, nếu trong viện có người thì nhất định sẽ không đoán được có một người đang ngồi phía sau ván cửa.

Nhưng trong viện không có người sống.

Hàn Hoán Chi giẫm lên ván cửa rơi xuống đất, nhìn thấy thi thể của bốn đình úy treo ở trên cây, với kinh nghiệm của ông ta, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra người bị treo lên sau khi chết.

Mà ở cách đó không xa, Tiết Thiêm nằm úp mặt xuống trên nền đất, nhìn hết sức thê lương.

Diệp Lưu Vân vào trong, nhìn thấy bờ vai của Hàn Hoán Chi đang hơi run lên.

Rất nhiều năm rồi, rất nhiều năm không nhìn thấy Hàn Hoán Chi phẫn nộ như thế, bi thương như thế.

Tiết Thiêm là người do Hàn Hoán Chi vừa mới điều từ phủ Trường An tới, ngày vào phủ Đình Úy hắn ta cười giống như một đứa trẻ. Hàn Hoán Chi nhớ rõ nụ cười và ánh mắt trên mặt Tiết Thiêm ngày đó, giống như trở về hai mươi mấy năm trước, một người trẻ tuổi lòng mang chí và ước mơ cuối cùng cũng đi tới nơi mình muốn đến, cuối cùng cũng có thể thể hiện khát vọng, nụ cười của ông ta cũng thuần túy như thời niên thiếu.

"Hàn đại nhân, nếu ngài sớm điều ta vào phủ Đình Úy thì tốt biết mấy. Bây giờ đã hơn bốn mươi tuổi rồi, thân thủ không kém hơn lúc trước nhiều, hồi trẻ ta không có giống như như bây giờ, ngài nhìn cái bụng này của ta... Mấy năm nay ở phủ Trường An thật sự quá an nhàn, uống rượu quá nhiều, ăn thịt quá nhiều, luyện công lại ít, người cũng chậm chạp, nhưng đại nhân yên tâm, nửa tháng là ta có thể khiến cái bụng này của ta biến mất không thấy gì nữa, cam đoan nhìn còn nhanh nhẹn hơn một tiểu tử hai mươi tuổi."

Câu nói này, vẫn còn vang vọng trong đầu Hàn Hoán Chi.

"Ta từng ước mơ diệt trừ gian ác, năm đó ta mặc quan phục của bộ khoái phủ Trường An lên người, có cảm giác thứ mình giữ trong tay là công bằng, là chính nghĩa. Một lão bộ khoái nói với ta, bắt người không phải mục đích, bắt người chỉ là quá trình, ông ấy nói ông ấy già rồi, không thể nhìn thấy ngày nhân gian không còn tội ác, nói ta cũng có thể không nhìn thấy, nhưng tương lai chắc sẽ có một ngày như vậy."

"Ta nói với lão bộ khoái, không thể nào có một ngày nhân gian không có tội ác, chỉ cần con người vẫn là con người thì không thể nào, cho nên sẽ luôn cần những người như chúng ta."

Hàn Hoán Chi thi thể nhìn nằm sấp trên mặt đất, giống như nhìn thấy vẻ mặt tự hào của Tiết Thiêm trong ngày đầu tiên mặc quan phục phó thiên bạn của phủ Đình Úy: "Ta cảm thấy ta mặc bộ y phục này còn đẹp trai hơn người tuổi trẻ mặc nhiều."

Hàn Hoán Chi bước từng bước một tới về phía thi thể của Tiết Thiêm, Diệp Lưu Vân chặn trước mặt ông ta: "Để ta xem."

Hàn Hoán Chi khựng lại, gật đầu.

Diệp Lưu Vân đi đến bên cạnh thi thể của Tiết Thiêm, nhìn nhìn tư thế nằm úp sấp của thi thể, lui về phía sau một bước, quay đầu lại liếc mắt nhìn Hàn Hoán Chi một cái khẽ gật đầu, sắc mặt Hàn Hoán Chi lập tức trở nên càng khó coi hơn.

Diệp Lưu Vân lôi từ trong cổ tay áo ra một cái khăn lụa che kín miệng mũi của mình, nhìn chỗ xa có một cái đòn gánh, ông ta đi qua lấy đòn gánh, dùng đòn gánh chọc vào phía dưới thi thể Tiết Thiêm, sau đó phát lực lật Tiết Thiêm lại.

Bụp một tiếng!

Một đống bột màu trắng ở bên dưới thi thể Tiết Thiêm nổ tung, Diệp Lưu Vân nhanh chóng lui về phía sau.

Mạnh Trường An ở bên cạnh cúi người nhặt ván cửa lúc nãy rơi trên mặt đất lên, hai tay cầm ván cửa quạt qua lại vài cái, đám bột kia bị quạt đi xa.

Gã ném ván cửa qua một bên, xé một mảnh áo xuống che kín miệng mũi đi tới gần thi thể: "Quá âm độc tàn nhẫn."

Diệp Lưu Vân gật đầu, chợt phát hiện cái gì đó, ngồi xổm xuống nhìn: "Đây là cái gì?"

Sau khi thi thể của Tiết Thiêm bị lật lại có thể nhìn thấy trước người hắn ta đều là vết máu, sau khi dính bùn đất và bột nhìn có vẻ rất bẩn, nếu không nhìn kỹ thì căn bản sẽ không phát hiện chỗ không ổn nhỏ xíu kia, có một chữ cong vẹo giống như vết máu.

"Tin tức để lại cho chúng ta?"

Mạnh Trường An ngồi xổm xuống nhìn: "Có thể ông ta chưa chết sau khi bị thương nặng, nhưng ông ta biết mình không có khả năng chạy thoát, cho nên giả chết muốn lừa gạt những người đó, nhưng ông ta không ngờ những người đó sẽ nhét thuốc độc dưới người ông ta trước khi đi, mà ông ta đã không thể nào di động được nữa, cho nên dùng hết sức lực cuối cùng muốn viết ra chút gì đó trên áo của mình."

Tay phải của Tiết Thiêm bị giẫm nát, tay trái dính máu viết chữ trên áo của mình, và còn sợ bị phát hiện, cho dù lúc hắn ta viết chữ có thể những người đó đã đi rồi, cho nên hắn ta lựa chọn đặt tay trái ở dưới người để viết, nhưng chỉ viết một chữ đã chết rồi, chữ đó lại viết quá cong vẹo, hết sức khó nhận ra.

"Thủ?"

Diệp Lưu Vân nghi hoặc nhìn về phía Hàn Hoán Chi. Vừa rồi ông ta lo lắng Hàn Hoán Chi tâm cảnh không ổn cho nên mới đi qua xem xét, lúc này Hàn Hoán Chi cũng đã ngồi xổm xuống nhìn chữ kia, gặp Diệp Lưu Vân nhìn mình, ông ta gật gật đầu: "Giống như là chữ thủ."

"Có ý gì?" Diệp Lưu Vân nhíu mày: "Thế lực giang hồ thành Trường An, không có phe nào có chữ thủ."

"Các nha môn thì sao?"

Mạnh Trường An hỏi một câu.

Hàn Hoán Chi chợt trợn mắt lên: "Thủ phụ?"

Hiện giờ thủ phụ Nội các là Nguyên Đông Chi, cũng là tam triều nguyên lão. Ông ta làm việc dưới trướng Mộc Chiêu Đồng nhiều năm, nhưng cũng không phải người một đường với Mộc Chiêu Đồng, qua nhiều năm như vậy vẫn luôn bị Mộc Chiêu Đồng chèn ép, hơn nữa người này cũng đã sắp lui xuống, nhiều nhất là qua ba năm nữa, Lại Thành sẽ tiếp nhận quyền lợi của thủ phụ Nội các.

Bệ hạ rất tín nhiệm Nguyên Đông Chi, chẳng lẽ ông ta mới là người ẩn mình sâu nhất?

Trong nháy mắt, trong đầu Hàn Hoán Chi hiện lên rất nhiều ý nghĩ, đầu óc ông ta vận chuyển với tốc độ cao, cẩn thận nhớ lại tất cả những thứ có liên quan với Nguyên Đông Chi, nhưng bất kể suy nghĩ phán đoán như thế nào, dường như Nguyên Đông Chi đều không có khả năng có liên hệ với hoàng hậu. Thế nhưng thái tử đã học tập ở Nội các một thời gian dài, trong hai người tiếp xúc với thái tử nhiều nhất thì một là Lại Thành, một người khác chính là thủ phụ đại nhân.

Nếu như trong khoảng thời gian ngắn này thái tử lôi kéo Nguyên Đông Chi qua thì sao?

Hàn Hoán Chi lắc đầu, điều đó càng không khả năng, thái tử không có khả năng làm cho người như Nguyên Đông Chi đứng về phe mình.

Ông ta nhìn về phía Diệp Lưu Vân, Diệp Lưu Vân cũng lắc đầu: "Không thể nào là Nguyên đại nhân."

"Vậy chữ thủ này là có ý gì?"

Hàn Hoán Chi cau mày.

Diệp Lưu Vân kéo ông ta một cái: "Trước tiên đem thi thể về đã, chúng ta đi xem thử những người đó có lưu lại dấu vết gì lúc rời đi hay không."

Hàn Hoán Chi ừ một tiếng, ba người ở trong viện cẩn thận tìm kiếm một lượt, phát hiện một cái móc cài bằng sắt trên quân phục trong bụi cỏ dưới cây, rất nhỏ. Hàn Hoán Chi nhặt thứ đó lên đưa cho Mạnh Trường An, đối trong quân chuyện mà nói Mạnh Trường An quen thuộc hơn ông ta.

Mạnh Trường An nhận lấy xem: "Đây không phải thứ trên y phục chiến binh Đại Ninh... Là của người Bột Hải, văn tự là văn tự Bột Hải quốc."

Hàn Hoán Chi và Diệp Lưu Vân liếc nhìn nhau.

Mạnh Trường An nói tiếp: "Nhưng kẻ giết người tuyệt đối không phải là người Bột Hải."

Hàn Hoán Chi ừ một tiếng: "Bọn họ sẽ không mặc quân phục tới giết người."

Bình Luận (0)
Comment