Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 659 - Chương 659: Quãng Đời Còn Lại

Chương 659: Quãng đời còn lại Chương 659: Quãng đời còn lại

Có lẽ có người sẽ nghĩ lúc ca ca Lý Thừa Viễn của đương kim bệ hạ Lý Thừa Đường tại vị, thành Trường An thanh bình hưởng lạc không xảy ra chuyện gì. Không những trong thành Trường An vô sự, những năm Lý Thừa Viễn tại vị cũng chưa từng phát động chiến tranh với bên ngoài, đề bạt quan văn, áp chế võ tướng, cố ý giảm bớt quân quyền của tứ cương đại tướng quân, nhưng chính bởi vì như thế mới có chuyện sau này đại quân Hắc Vũ quốc giết vào cảnh nội Đại Ninh.

Biên quân phụng chỉ phòng thủ là chính, hơn nữa để giảm bớt quân phí, số lượng biên quân bắc cương cũng giảm bớt khoảng một phần tư, số lượng tân binh huấn luyện trong tứ cương tứ khố cũng giảm mạnh hơn phân nửa.

Khi Lý Thừa Viễn tại vị nhìn có vẻ như mọi thứ đều tốt, nhưng mầm họa khi ông ta tại vị cũng tập trung bùng phát sau khi Lý Thừa Đường đăng cơ... Sách lược của biên quân bắc cương khiến cho người Hắc Vũ càng càn rỡ hơn, biên quân giảm bớt một phần tư, binh lực không đủ, người Hắc Vũ giết vào cảnh nội Đại Ninh, biên quân lại không có cách nào điều động quá nhiều binh lực để chi viện.

Nhất là sau khi vị lão tướng quân đó thoái ẩn đến hành cung đông cương, một đám lão tướng cũng thoái ẩn theo, lực lượng bắc cương lại càng là lấy trứng chọi đá.

Người Hắc Vũ nhắm đúng thời cơ xuôi nam, cho nên mới có trận chiến Phong Nghiễn Đài ấy.

Trận chiến ấy, bao nhiêu binh sĩ Đại Ninh vùi thân nơi sa trường. Rất nhiều người đều nói trận chiến ấy Trang Ung phong thần, nhưng có mấy người biết nỗi khổ trong lòng ông. Nếu như đủ binh lực, ông cần gì phải để cho nhiều tướng sĩ như vậy chết trận ở Phong Nghiễn Đài đổi lấy thời gian cho đại quân của Thiết Lưu Lê chạy tới. Lấy mạng người đổi thời gian, ai đau lòng hơn ông?

Lý Thừa Viễn gần như vung tay giao hết triều quyền cho Mộc Chiêu Đồng, việc này cũng đã tạo thành một Mộc Chiêu Đồng quyền khuynh triều dã. Đương kim bệ hạ mất hai mươi năm mới tước được quyền lợi của Mộc Chiêu Đồng, nếu không thì, Nội các không phải do hoàng đế định đoạt mà là Mộc Chiêu Đồng.

Thẩm tiên sinh từng nói với Thẩm Lãnh, nếu như hắn giết Mộc Tiêu Phong là vào thời điểm mười mấy năm trước, hắn đã chết từ lâu rồi, khi đó Mộc Chiêu Đồng nắm quyền lực to lớn trong tay, ngay cả bệ hạ cũng phải kiêng kị ba phần.

Nếu như là hai mươi năm trước, con trai của Mộc Chiêu Đồng bị giết, đừng nói Mộc Chiêu Đồng làm gì, người trong quân cũng sẽ mau chóng giết Thẩm Lãnh rồi đem đầu người đến Trường An tạ tội với Mộc Chiêu Đồng.

Hai mươi năm nay, bệ hạ đã làm bao nhiêu chuyện?

Nói sau khi bệ hạ đăng cơ mọi việc phức tạp, nói hai mươi năm nay bệ hạ cực kì hiếu chiến, nhưng nếu không như thế, làm sao đổi lại sự cường thịnh của Đại Ninh hiện tại.

Trong ngõ Bát Bộ.

Lúc Mộc Chiêu Đồng ngồi trước bàn chép sách trong đầu đều nghĩ đến những điều này, lão ta hối hận... Khi lão ta quyền khuynh triều dã thì bệ hạ kính lão ta như phụ huynh, khi đó lão ta nên hiểu, với tâm cảnh và mưu lược của bệ hạ, với ánh mắt nhìn xa trông rộng của bệ hạ, đó chẳng qua chỉ là kế hoãn binh thôi.

Lão ta liếc nhìn qua phu nhân đang ngủ ở một bên, khe khẽ thở dài.

Lão ta tính toán thời gian một chút, hôm nay là mồng 1 tháng 2. Cứ mồng 1 và ngày rằm là thái tử điện hạ đều sẽ cải trang đến đây, nhưng hôm nay mặt trời đã lên cao mà thái tử điện hạ vẫn chưa tới, xem ra trong thành Trường An lại xảy ra chuyện gì rồi, mà những chuyện này lão ta đều cảm thấy rất tốt, mỗi một chuyện đều tốt.

Đại học sĩ bị thù hận che mắt không đáng sợ, ở trong ngõ Bát Bộ chép sách ngược lại còn khiến tâm cảnh của lão ta ổn định, lão ta đã trở lại thời kì trước đây, cũng trở nên càng đáng sợ hơn.

Đương kim bệ hạ cướp đi tất cả mọi thứ của lão ta, quyền thế địa vị của lão ta, con trai của lão ta, và cả vinh quang của lão ta.

Vậy thì lão ta sẽ khiến cho cha con Lý Thừa Đường trở mặt thành thù, có cái chết của hoàng hậu là cái gai cắm trong tim thái tử, lão ta căn bản không cần nói gì thêm, thù hận đối với hoàng đế trong lòng thái tử đã sâu đến mức độ không thể hóa giải.

Mộc Chiêu Đồng buông bút xuống, thư giãn hai cánh tay một chút.

Tuy rằng căn nhà nhỏ không tệ nhưng mỗi ngày còn phải chép sách, đối với độ tuổi của lão ta mà nói việc này cũng rất vất vả, nhưng lão ta lại phát hiện mình rất hưởng thụ cuộc sống bây giờ, không ai chú ý đến lão từng giờ từng phút nữa, cũng không có áp lực đến từ bên trên hoặc bên dưới, lúc ở Nội các lão ta lo dân sinh lo quốc sự, bây giờ lão ta chỉ cần im lặng suy nghĩ xem báo thù như thế nào.

Hoàng đế vẫn hơi quá nhân từ, Mộc Chiêu Đồng không chỉ một lần thầm hỏi hoàng đế, tại sao ngươi không giết ta?

Lão ta biết đại khái bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, bởi vì rất nhiều chuyện đều là chủ ý của lão ta.

Đúng lúc này bên ngoài có người đưa giấy đến, Mộc Chiêu Đồng không đứng dậy, hai người kia đặt hai cái rương giấy mới xuống, một người trong số đó liếc mắt ra hiệu một cái, một người khác lập tức ra ngoài cửa chờ.

Người nọ tháo nón xuống khom người cúi đầu: "Nô tì bái kiến các lão."

Mộc Chiêu Đồng vẫn không quay đầu lại, giống như đang ngẩn người nhìn trang giấy trên bàn.

"Sao thái tử không tới?"

"Gần đây trong thành Trường An có nhiều chuyện, điện hạ lo lắng nếu lúc này đến sẽ khiến người ta chú ý, cho nên đặc biệt dặn nô tì tạ lỗi với các lão."

Lúc nói câu này giọng của Tào An Thanh không phải là nhỏ, cho nên người đứng canh ở bên ngoài nghe được rõ ràng.

Nhưng y vừa nói vừa tiến về phía trước, đến phía sau người Mộc Chiêu Đồng hạ giọng nói: "Thái tử đã đi làm việc theo chỉ điểm của các lão, hơn nữa tâm tính càng ngày càng cực đoan, không nằm ngoài dự liệu của các lão, cái chết của hoàng hậu đả kích hắn rất lớn, hiện tại có thể nói hắn đã hận bệ hạ thấu xương."

Mộc Chiêu Đồng cười cười: "Ta đã mất đi cái gì, Lý Thừa Đường cũng phải mất đi cái đó."

Nụ cười có chút chua xót.

Tào An Thanh cố gắng hạ giọng đến mức thấp nhất: "Các lão an tâm, phủ Đình Úy, Tuần thành binh mã ti, phủ Trường An, thậm chí cả cấm quân và thị vệ đại nội cũng đã bị những người Bột Hải và người của Thiên Tự Khoa kia điều động đi, không ai còn có tinh lực nhìn chằm chằm vào bên ngõ Bát Bộ này, đêm nay sẽ có người đến đón các lão ra ngoài."

Mộc Chiêu Đồng cười cười: "Đêm nay đón ra ngoài, ngày mai xuất thành cũng không được."

"Ý của thái tử điện hạ là, đón các lão đến Đông Cung, hẳn là không ai ngờ được các lão sẽ ở trong Đông Cung."

"Cá trong chậu?" Mộc Chiêu Đồng cười nói: "Tâm tư của thái tử coi như cũng không tệ, nhưng chỉ là hơi ấu trĩ. Hắn muốn để ta đến Đông Cung, có việc thì thỉnh giáo ta, không có việc thì coi như dưỡng lão, mà nếu bệ hạ hoài nghi, hắn cũng có thể dễ dàng xử lý ta, đến lúc đó tùy tiện vùi xuống một khóm hoa nào đó Đông Cung, hoặc là vùi xác dưới hồ sen, hoặc là tùy tiện xử lý ta đi, ai biết được?"

Tào An Thanh hỏi: "Vậy ý của các lão là?"

"Sáng sớm ngày mai đến." Lão ta nhìn chồng sách dày cộp chỗ cửa sổ kia: "Ngày mai là ngày phải đến chuyển sách."

Mặt Tào An Thanh biến sắc: "Ban ngày ban mặt..."

"Làm theo lời ta bảo là được."

Mộc Chiêu Đồng nói: "Ta bảo thái tử đi tiếp quản những thứ năm đó hoàng hậu đã chuẩn bị, bảo ngươi đi khuyên hắn từ bỏ Nhân Tự Khoa, Địa Tự Khoa, còn bảo ngươi đi khuyên hắn để người Bột Hải vào Trường An, những chuyện này ngươi làm đều rất tốt, cũng không uổng sự chiếu cố của ta đối với ngươi suốt nhiều năm như vậy."

Tào An Thanh cúi đầu: "Nô tì không quên được ân cứu mạng của các lão với cả nhà ta."

"Ngươi cũng vất vả rồi." Mộc Chiêu Đồng nói: "Việc ta giao cho ngươi gần như tất cả ngươi đều đã làm được. Thái tử bỏ Nhân Tự Khoa, Địa Tự Khoa, thứ nhất là để bảo vệ hắn, vẫn không thể để cho bệ hạ tra được hắn sớm như vậy, cứ chơi đơn giản như vậy đến lúc kết thúc, trò chơi sẽ trở nên vô vị... Thứ hai, là để cho người của Thiên Tự Khoa biết thái tử là một người bạc bẽo, sau này khi ta dùng bọn họ sẽ đơn giản hơn. Thứ ba, không có Nhân Tự Khoa, Địa Tự Khoa, ta lại moi hết người của Thiên Tự Khoa, thái tử tưởng là mình nắm rất nhiều lực lượng trong tay, mà khi bệ hạ muốn giết hắn, hắn căn bản là không có sức hoàn thủ."

Khóe miệng Mộc Chiêu Đồng gợi lên nụ cười: "Cha con tương tàn à, tiết mục rất hay. Từ xưa đến nay, các lão bách tính đều thích xem tuồng cung đình như vậy... Ta vốn muốn lợi dụng Lý Tiêu Nhiên, nhưng hắn thật sự không chống đỡ được, tự phụ lại bảo thủ, thất bại là chuyện chắc chắn, chỉ tiếc kế hoạch mà ta đã vạch ra nhiều năm như vậy."

Tào An Thanh vâng một tiếng: "Năm đó Đại Ninh diệt Lâm Việt, bắt Dương Ngọc từ nam cương đến thành Trường An, các lão cũng đã tiếp xúc với hắn, thu hoạch lượng lớn tài lực vật lực bên Lâm Việt, những thứ này đều dùng để ủng hộ Lý Tiêu Nhiên, nhưng hắn lại tự tay đập nát quân cờ."

Mộc Chiêu Đồng nói: "Đâu phải là toàn bộ, mất nước hoàng đế Dương Ngọc của Lâm Việt tuy rằng ngu muội, nhưng khi đó Lâm Việt quốc cũng không quá nghèo, khi đó ta cũng không phải là thật sự bị bệ hạ chèn ép đến mức không hề có sức hoàn thủ."

Lão nhân tóc bạc trắng này, lúc nói những lời này trong ánh mắt lại có sự tự tin và đắc ý của hai mươi mấy năm trước.

"Đáng tiếc là, ta vẫn tỉnh ngộ quá muộn. Khi bệ hạ vừa mới vào làm chủ cung Vị Ương, trong lòng ta chỉ cảm thấy hắn không thể thiếu ta, giống như huynh trưởng Lý Thừa Viễn của hắn, còn không phải mọi chuyện đều phải trông cậy vào ta mới được sao? Cho nên căn bản là ta không coi hắn ra gì. Ta không ngờ hắn là một người hùng tài đại lược như thế, hơn nữa căn bản là không nóng vội, nếu ta là một cây cột chống đỡ đại điện, hắn không trực tiếp đâm đổ, nếu như đâm đổ, hắn và ta đều sẽ bị kẹp chết dưới đại điện sụp đổ."

"Hắn chỉ là âm thầm moi gạch đá bên dưới cây cột là ta, từng năm từng năm, từ từ mưu tính, lấy gạch đá moi được dưới chân ta đi dựng lên một cây cột mới ở chỗ khác, khi ta tỉnh ngộ ra, cho dù ta ngã xuống hắn cũng không có ảnh hưởng gì, bởi vì có cây cột mới, đại điện vẫn vững chắc."

Mộc Chiêu Đồng thở ra một hơi thật dài: "Chỉ sau khi tĩnh tâm lại trong khoảng thời gian này ta mới phát hiện chỗ đáng sợ của bệ hạ chúng ta, nghĩ mà xem, khi đó ta không coi hắn là đối thủ là chuyện thật ấu trĩ, thật buồn cười."

Mộc Chiêu Đồng liếc mắt nhìn Tào An Thanh một cái: "May thay, bệ hạ diệt Lâm Việt đã cho ta cơ hội, tài lực vật lực của Lâm Việt căn bản cũng không phải là cho Lý Tiêu Nhiên toàn bộ, số hắn dùng chẳng qua là một phần năm thôi."

Tào An Thanh hỏi: "Vậy sáng sớm ngày mai đón các lão, chúng ta đi đâu?"

"Là ta đi, không phải ngươi." Mộc Chiêu Đồng liếc mắt nhìn Tào An Thanh: "Ngươi còn phải ở lại bên cạnh thái tử điện hạ, nhưng ngươi có thể yên tâm, mọi chuyện đều đang phát triển như ta dự đoán trước, sau khi ta xác định thái tử đã vô dụng, ta sẽ để ngươi rời khỏi Trường An."

Tào An Thanh vội vàng nói: "Nô tì không lo chuyện này, cho dù nô tì dùng cái mạng này để báo đáp các lão thì cũng không có một câu oán hận."

"Ta biết." Mộc Chiêu Đồng thở dài: "Năm đó chuyện chính xác nhất ta đã làm, chính là đưa ngươi vào trong cung, để ngươi tiếp cận thái tử."

Lão ta trầm mặc một lúc rồi nói: "Sau khi trở về ngươi sắp xếp một chút, để cho người Bột Hải ở trong thành bại lộ ít nhất ba chỗ, người của phủ Đình Úy và Tuần thành binh mã ti sẽ dốc toàn lực đi bắt người, sau đó lại để cho người của Thiên Tự Khoa hành động, thừa dịp loạn giết một vài người của phủ Đình Úy. Trước đó giết một phó thiên bạn đã chọc giận Hàn Hoán Chi, chết thêm một hai tên nữa, Hàn Hoán Chi sẽ trở nên điên cuồng."

"Sáng sớm ngày mai ta cùng phu nhân rời khỏi ngõ Bát Bộ, sau khi ra khỏi thành sẽ đi huyện Phương Thành ở lại một đêm, sau đó lại lên đường xuôi nam, bệ hạ sẽ không ngờ rằng nơi ta muốn đi là thành Vân Tiêu, đó chính là nơi căn cơ của hắn."

Mộc Chiêu Đồng giơ tay lên xoa huyệt Thái Dương: "Bệ hạ à, quãng đời còn lại của lão thần, chỉ dùng để cho người thể hội nỗi đau mất con thôi."

Bình Luận (0)
Comment