Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 660 - Chương 660: Thiên Tự Khoa

Chương 660: Thiên Tự Khoa Chương 660: Thiên Tự Khoa

Trong đêm thành Trường An lại xảy ra chuyện, gần như tất cả người của phủ Đình Úy đều được phái ra ngoài, Tuần thành binh mã ti điều động hai ngàn giáp sĩ hỗ trợ phủ Đình Úy lùng bắt ở các nơi trong thành, các bách tính không biết chuyện gì xảy ra, mà thành Trường An lại lớn đến mức tuyệt đại bộ phận bách tính ngay cả có chuyện xảy ra cũng không biết.

Sau khi trời sáng không lâu cổng thành mở ra, sự tôn nghiêm thành Trường An là ở chỗ, vẫn không đến mức bởi vì một vài thám báo người Bột Hải lẻn vào đã ban ngày cũng đóng kín tất cả cổng thành, cho nên điều này đã cho Mộc Chiêu Đồng thời cơ lợi dụng.

Mộc Chiêu Đồng quá hiểu Đại Ninh, quá hiểu người Ninh, cũng quá hiểu hoàng đế, quá hiểu sự tôn nghiêm của hoàng đế và sự tôn nghiêm của Trường An.

Xe ngựa được chế tạo đặc biệt, phần đáy khoang xe có hai tầng, ở dưới chỗ ngồi bên trong xe còn có tường kép có thể giấu hai người, tuy rằng chật chội một chút nhưng đối với dáng người nhỏ gầy như Mộc Chiêu Đồng và phu nhân lão ta mà nói cũng là không tính là gì.

Xe bị kiểm tra nghiêm ngặt ở cổng thành, trong xe ngựa chỉ có một ít sách phải vận chuyển ra khỏi thành đưa đến huyện Phương Thành, tất cả đều mở thùng kiểm tra cho nên không có bất cứ vấn đề gì, xe ngựa chậm rãi rời đi.

Dựa theo kế hoạch, xe ngựa sẽ vào huyện Phương Thành trước khi trời tối, người của Tào An Thanh sắp xếp đã chờ ở đó, khách điếm cũng đã đặt trước, ai cũng sẽ không biết đại học sĩ từng quyền khuynh triều dã sẽ ẩn thân ở đây.

Nhưng sau khi xe ngựa ở ra khỏi thành ba mươi dặm liền ngừng lại, xa phu đỡ phu thê Mộc Chiêu Đồng từ trong xe ra, hai lão nhân bước đi tập tễnh thừa dịp không ai đã xuống đường đi vào trong rừng cây.

Trong rừng cây có một nhóm người đã đang chờ, những người này cũng không phải là người của Tào An Thanh.

Mộc Chiêu Đồng và phu nhân tách ra đi, một nhóm người hộ tống phu nhân đi, còn Mộc Chiêu Đồng đứng ở trong rừng cây nhìn thê tử đi xa, giơ tay lên vẫy vẫy.

"Đừng có đi một bước quay đầu lại ba lần, chúng ta chừng này tuổi rồi còn có gì để lưu luyến, đi đi, đi đi, chuyện tiếp theo cứ giao cho ta, thù của con trai, ta sẽ vững vàng, im lặng đi báo, ta đưa bà đến một nơi có thể an tâm mà ngủ, gần đây bà càng ngày càng thích ngủ rồi."

Lão ta thở ra một hơi thật dài, xoay người, hai gã hộ vệ còn lại một trái một phải xốc nách lão ta lao đến bên kia khu rừng. Ở phía nam rừng cây có một chiếc xe bò, xe bò chất đầy cỏ khô, Mộc Chiêu Đồng vào trong đống cỏ khô, bên trong có một khoảng trống được tạo ra, sau khi chui vào nằm ở đó mặc dù khác bức bối nhưng đối với lão ta hiện tại mà nói đã không có gì là không thể chấp nhận nữa.

Xe bò rung lắc đi về phía trước, không vội một chút nào cả, không đi trên đường lớn mà là men theo đường mòn nhỏ đi vào một thôn cách đó không xa.

Thôn này gọi là Tam Thập Lý Bảo, thôn không lớn, đại khái chỉ có trên dưới một trăm hộ. Lúc này đất vẫn chưa tan băng nên không thể trồng trọt, cho nên thôn dân đều rất thanh nhàn, qua nhà nhau nói chuyện phiếm, hoặc là tụ tập uống mấy chén rượu, thời tiết vẫn còn rất lạnh, ngoại trừ trẻ con thi thoảng chạy ra ngoài, ai sẽ đi bộ trên đường cái chứ.

Xe bò đi vào viện tử của một hộ nông gia, hai gã hộ vệ nhìn chung quanh thấy không người lập tức đón Mộc Chiêu Đồng ra. Sau khi vào viện tử Mộc Chiêu Đồng gỡ cỏ khô trên người xuống, lúc ngẩng đầu lên thì thấy nam nhân trung niên kia đang đứng ở cửa phòng cười.

"Tuần Trực tiên sinh." Mộc Chiêu Đồng chắp tay: "Ngưỡng mộ đã lâu."

Tuần Trực bước nhanh xuống bậc thềm, vừa đi vừa chắp tay nói: "Học sinh mới là ngưỡng mộ các lão đã lâu, trước đây vẫn luôn muốn tìm một cơ hội bái kiến các lão, khổ nỗi luôn là trời đưa đất đẩy không có thời cơ, cuối cùng hôm nay cũng gặp được các lão, học sinh cũng coi như hoàn thành một mong muốn."

Mộc Chiêu Đồng cười: "Tuần Trực tiên sinh quá khách khí rồi, thật ra chúng ta vốn dĩ cũng đã từng gặp, chỉ là chưa từng nói chuyện, khi đó ngươi ở trong cung dạy thái tử đọc sách viết chữ, lúc ta vào cung đã từng nhìn thấy từ xa."

Tuần Trực cười nói: "Khi đó đã bỏ lỡ, cũng may trời cao đối đãi không tệ với học sinh, cuối cùng cũng đã gặp được các lão."

Hai người đỡ tay nhau vào phòng, viện nông gia này thoạt nhìn cũng không phải là rách nát lắm, nhưng cũ kỹ, hộ gia đình cũ trong thôn chuyển đến nhà mới ở, viện này đã được Tuần Trực sắp xếp người thuê lại, trong thôn không phải trong thành Trường An, thuê một căn nhà không cần phải đến phủ Trường An báo cáo.

Sau khi Mộc Chiêu Đồng ngồi xuống, Tuần Trực liền vội vàng rót trà cho lão ta: "Tính thời gian thấy các lão sắp đến, cho nên đã pha trà trước, nghe nói các lão vốn thích uống Phổ Nhị nhất, cho nên đặc biệt tìm mấy bánh trà đã được mấy chục năm."

Mộc Chiêu Đồng lắc lắc đầu: "Uống nước trắng là được, lớn tuổi rồi, uống Phổ Nhị sẽ ngủ không yên giấc."

Tuần Trực vội vàng đổi chén khác rót nước ấm cho Mộc Chiêu Đồng, Mộc Chiêu Đồng cầm chén làm ấm tay: "Ta chỉ không ngờ, cuối cùng người đi cùng nhau lại là ta và Tuần Trực tiên sinh."

Tuần Trực cũng chưa từng nghĩ đến.

Trước đây ông ta khinh thường Mộc Chiêu Đồng như vậy, theo ông ta thấy, Mộc Chiêu Đồng thật sự đã tự tay đập nát biển hiệu tốt đẹp, nhưng sau khi Tào An Thanh tiếp xúc với Tuần Trực và nói kế hoạch của Mộc Chiêu Đồng, ông ta đứng ở góc độ của Mộc Chiêu Đồng cẩn thận suy nghĩ vấn đề mới phát hiện thật ra Mộc Chiêu Đồng không có thảm hại như ông ta nghĩ. Lão nhân gần đất xa trời đã bị nhốt trong ngõ Bát Bộ mà vẫn có thể khống chế thái tử chặt chẽ, làm sao có thể là một người vô dụng?

"Các lão." Tuần Trực khiêm tốn hỏi: "Các lão nghĩ thái tử còn có thể kiên trì được bao lâu?"

"Xem tâm trạng của bệ hạ." Mộc Chiêu Đồng cười cười: "Ngươi thật sự cho rằng thái tử rất quan trọng? Thật sự nghĩ là hoàng đế bệ hạ của chúng ta sẽ truyền ngôi vị hoàng đế cho hắn?"

Trước giờ Tuần Trực đều có nghi vấn này, cho nên cúi đầu nói: "Xin các lão chỉ giáo."

Mộc Chiêu Đồng uống một ngụm nước, bôn ba dọc đường đi này cũng may, thời tiết cuối tháng 1 với lão ta mà nói quả thật quá khó chịu, lão nhân sợ lạnh nhất, nỗi sợ hãi đối với rét lạnh giống như với cái chết vậy.

Một ngụm nước trôi xuống bụng cũng ấm áp hơn, lão ta chậm rãi thở ra một hơi rồi nói: "Thật ra ngươi cũng đã nhìn ra được, bệ hạ quá mức tự phụ, hắn vẫn luôn nói thái tử là người thủ thành, tương lai hắn yên tâm giao Đại Ninh cho thái tử, nhưng Đại Ninh cần một người thủ thành sao? Cũng không cần, dù cần thì cũng không phải hiện tại, Đại Ninh lập quốc đến nay đã mấy trăm năm trôi qua, có vị hoàng đế bệ hạ nào không khai thác tiến thủ mà chỉ một mực bảo thủ không chịu thay đổi?"

Tuần Trực hỏi: "Đó là nhị hoàng tử?"

"Đúng." Mộc Chiêu Đồng gật đầu: "Nếu như là khi chưa có nhị hoàng tử, tương lai thái tử còn có thể lên ngôi, sau khi có nhị hoàng tử, thái tử đã không có một chút hy vọng lên ngôi. Bệ hạ làm như vậy chỉ là để an lòng triều thần, cũng là để cho trong lòng thái tử kiên định một chút. Với độ tuổi của bệ hạ, quản lý Đại Ninh thêm mười mấy năm nữa cũng không thành vấn đề, mười mấy năm sau thái tử đã ba mươi mấy tuổi, mà nhị hoàng tử mới hai mươi tuổi, có lẽ, bệ hạ không có ý định để cho thái tử sống đến lúc đó."

Tuần Trực biến sắc mặt: "E là tâm bệ hạ cũng không ác như vậy, dù sao cũng là thân sinh cốt nhục của ông ta."

"Nói thì nói như thế." Mộc Chiêu Đồng nói: "Chúng ta cũng đều biết thật ra bệ hạ không phải người lòng dạ ác độc, nếu như phải thì hoàng hậu sẽ không tác quái hai mươi năm, ta cũng sẽ không bị nhốt trong ngõ Bát Bộ chép sách, chúng ta đều đã bị bệ hạ giết từ lâu mới đúng, nhưng chúng ta đang làm gì? Việc chúng ta đang làm, không phải là khiến cho bệ hạ giết thái tử sao?"

Lúc này Tuần Trực mới tỉnh ngộ ra.

"Các lão, chẳng lẽ ngài hao hết tâm tư trốn ra ngoài, chỉ là để giết một thái tử?"

"Không."

Mộc Chiêu Đồng đặt chén nước xuống, trầm mặc thật lâu rồi mới trả lời: "Ta hao hết tâm tư trốn ra, không phải là vì giết thái tử, chỉ là để khiến cho bệ hạ khó chịu, nỗi đau mất con, bệ hạ cũng nên nếm thử mùi vị."

Đối với Tuần Trực mà nói đây là một chuyện, nhưng đối với Mộc Chiêu Đồng mà nói đây là hai chuyện.

Tuần Trực do dự một chút rồi hỏi: "Vậy các lão tới tìm ta, cũng là vì việc giết thái tử?"

"Cũng không phải." Mộc Chiêu Đồng nói: "Với tài của ngươi, đi theo thái tử làm việc thật sự quá lãng phí, ta tìm ngươi chỉ là muốn kéo ngươi ra ngoài. Tuy rằng ta hận bệ hạ, nhưng không thể không nói bệ hạ là hoàng đế mạnh nhất từ khi Đại Ninh lập quốc mấy trăm năm qua, mà ta cũng không có tâm tạo phản, bảo ta tự tay móc một khối nền móng của Đại Ninh xuống thì ta không làm được, ta là thần tử của Đại Ninh, hận bệ hạ đến mức nào thì ta cũng là thần tử của Đại Ninh."

Tuần Trực nghiêm túc: "Đa tạ các lão."

"Sau này ngươi còn có cơ hội, bây giờ ta kéo ngươi ra khỏi thái tử, ngươi đi theo ta học tập nhiều một chút, đến mười mấy năm sau ngươi cũng chưa già đến độ tuổi không làm được gì cả. Huống hồ, sau khi ngươi rời khỏi thái tử, ta có thể sắp đặt cho ngươi tiếp xúc với nhị hoàng tử, chỉ là khuôn mặt này của ngươi..."

Tuần Trực cười khổ lắc đầu: "Làm phiền các lão rồi, nhưng ta đã không có đường lui nữa."

"Haiz..." Mộc Chiêu Đồng thở dài: "Chuyện này để sau này hãy nói, trước hết ngươi rời khỏi thái tử, đi theo hắn, sớm muộn gì cũng phải chết."

Tuần Trực vâng một tiếng: "Đa tạ các lão."

Mộc Chiêu Đồng nói đứng dậy: "Thân thể già nua này của ta thật sự yếu quá rồi, ta đi ngủ một lát đã, thật xin lỗi."

Tuần tra vội vàng đứng dậy: "Các lão đi nghỉ ngơi, ta ở đây đợi các lão."

Mộc Chiêu Đồng đi vài bước vào trong phòng, quay đầu lại: "Có chuyện ta vẫn luôn không hiểu, với tài của ngươi tại sao lúc trước lại lựa chọn hoàng hậu? Nếu ngươi đường hoàng vào triều làm quan, đã hai mươi năm rồi, e là đã sớm vào Nội các, ít nhất cũng là thứ phụ rồi."

Tuần Trực trả lời thế nào đây?

Trả lời là ta vào Nội các cũng sẽ bị ngươi chèn ép, ta muốn làm thủ phụ chứ không phải thứ phụ?

Ông ta chỉ cười khổ.

"Tuần Trực tiên sinh, mục tiêu của ngươi nên đặt thấp một chút, nếu năm đó có thể thấp một chút, sẽ không có tình trạng như bây giờ."

Sau khi nói xong câu đó Mộc Chiêu Đồng liền vào trong phòng, còn lại một mình Tuần Trực ngồi ngẩn người ở trong phòng khách. Điều tiếc nuối của ông ta là ở chỗ, cho tới bây giờ mới biết được lúc trước mình nghĩ viễn vông cỡ nào, ấu trĩ buồn cười cỡ nào. Câu nói vừa rồi của Mộc Chiêu Đồng rõ ràng đã nhìn thấu tâm tư của ông ta, chỉ sau khi tiếp xúc thật sự mới hiểu được Mộc Chiêu Đồng trong lòng mình và Mộc Chiêu Đồng thật sự không phải là một người.

Ông ta ngồi ở đó uống trà, uống mãi đến khi trà cũng đã mất mùi vị.

Bên ngoài viện tử có người đi vào, là một tiểu đạo nhân, nhìn khoảng hai mươi mấy tuổi, sau khi vào trong liếc nhìn Tuần Trực: "Các lão đâu?"

Tuần Trực chỉ vào trong phòng: "Đang nghỉ ngơi."

"Ồ."

Tiểu đạo nhân tự ngồi xuống, cũng không để ý tới Tuần Trực, chỉ ngồi như vậy.

Lúc nhìn thấy tiểu đạo nhân này Tuần Trực lại nghĩ tới hoàng hậu. Rất nhiều năm rất nhiều năm trước, nghe nói trong phủ Lưu Vương xảy ra chuyện lớn, hoàng hậu đánh cắp con của Trân phi, từ đó về sau không còn vào đạo quán nữa mà đổi sang thờ Thiền tông, mỗi ngày tụng kinh niệm Phật, vì chuyện này mà bệ hạ đã nổi giận vài lần, thậm chí còn từng cho người ta đập thiền đường của hoàng hậu.

Bệ hạ còn nói, Đạo tông là của Đại Ninh nhà mình, trẫm không bảo vệ thì ai bảo vệ?

Cho nên, ai sẽ nghĩ tới Thiên Tự Khoa của hoàng hậu ở đạo quán?

Bà ta cực kỳ, cực kỳ chán ghét đạo nhân, ngay cả hoàng đế cũng không nghi ngờ.

Thủ đoạn nhỏ, hoàng hậu không có mấy đối thủ, chỉ là bà ta thua ở bố cục lớn.

Tuần Trực đã sớm biết những điều này, cũng từng nói không chỉ một lần, mà khi biết người của Thiên Tự Khoa ở trong đạo quán thành Trường An thì ông ta mới chính thức cảm nhận được sự đáng sợ của hoàng hậu, một nữ nhân một khi nhẫn tâm thì cái gì cũng làm được.

Bà ta dùng hai mươi mấy năm để tụng kinh niệm Phật, chỉ để che chắn cho Thiên Tự Khoa của bà ta.

Bình Luận (0)
Comment