Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 661 - Chương 661: Khó Như Lên Trời

Chương 661: Khó như lên trời Chương 661: Khó như lên trời

Cho dù hùng tài đại lược như Lý Thừa Đường cũng sẽ không nghĩ đến hoàng hậu lại an bài người ở Phụng Ninh Quán, huống hồ Thiên Tự Khoa không chỉ ẩn thân ở một chỗ là Phụng Ninh Quán. Đại Ninh thờ Đạo tông làm quốc giáo, Trương chân nhân là quốc sư, mặc dù nói trước giờ Đạo tông đều không có khả năng tham gia vào chính sự và cũng không dám có, nhưng địa vị cao thì tất nhiên không cần phải nói.

Chính bởi vì như thế, hoàng hậu đã xác định đạo quán là một chỗ không ai có thể dễ dàng nghĩ đến.

Hai mươi mấy năm trước Thương Cửu Tuế giết Chân Hiên Viên, lúc đó đã khiến hoàng hậu càng thêm kiên định với suy nghĩ muốn đặt Thiên Tự Khoa ở đạo quán, mà hai mươi mấy năm sau, lực lượng của Thiên Tự Khoa mà trước giờ bà ta chưa từng động đến, một là không nghĩ hai là không thể, bởi vì lực lượng của Thiên Tự Khoa không có hai mươi năm thì không tích tụ được.

Một đám trẻ con bị đưa vào đạo quán bắt đầu lánh thế tu hành, không phải là tu hành đạo pháp bình thường, là kỹ thuật giết người.

Trong viện nông gia, tiểu đạo nhân đợi một lúc lâu cũng không thấy Mộc Chiêu Đồng dậy, với tâm tính của y vẫn chưa tới mức độ có thể không lộ buồn vui, cho nên y nhíu mày, đứng dậy đi lại trong phòng, tiếng bước chân cố ý giẫm rất mạnh, mục đích thì tất nhiên không cần nói cũng biết.

Hai gã hộ vệ đứng canh ở ngoài cửa phòng khách cũng nhíu mày, một hán tử khoảng bốn mươi tuổi trong số đó xoay người vào liếc mắt nhìn tiểu đạo nhân một cái: "Đế giày ngươi đã giẫm phải phân?"

Tiểu đạo nhân nhìn hắn ta một cái: "Lát nữa giẫm ngươi, vậy là được."

Hán tử cười: "Người trẻ tuổi nào cũng đều không biết trời cao đất dày."

Tiểu đạo nhân hỏi: "Vậy lúc ngươi còn trẻ thì sao?"

Hán tử nói: "Lúc ta còn trẻ đã động thủ, lúc ta vừa mới vào cửa nói câu giẫm phải phân đó."

Tiểu đạo nhân ồ một tiếng: "Vậy ý của ngươi là bảo ta cũng động thủ?"

Hán tử lắc đầu: "Nếu ngươi định thử thì cũng có thể."

Tiểu đạo nhân cười ha ha đi qua, đột nhiên tăng tốc, lực bạo phát dưới chân đạp ra một cái hố trên sàn phòng khách, trong khoảnh khắc bụi cuốn lên y đã đến trước mặt hán tử trung niên, đấm thẳng một cú vào cằm hán tử trung niên.

Bộp!

Nhưng bàn tay của hán tử trung niên lại nhanh hơn một phần mười giây vỗ lên trán tiểu đạo nhân một cái, chỉ là nhẹ nhàng chạm vào liền thu tay lại, nếu phát lực, một chưởng này có thể vỗ lõm trán của tiểu đạo nhân.

Nắm đấm của tiểu đạo nhân lập tức dừng lại, sắc mặt trở nên ngưng trọng: "Quả nhiên ngươi có chút môn đạo."

Hán tử trung niên nhìn y một cái: "Sau này phải làm việc chung cho nên nói thêm đôi câu, ta tên là Kình Thương, khi ngươi vào Thiên Tự Khoa thì ta đã rời đi, mà những người các ngươi là do người cùng thế hệ ta huấn luyện ra, cho nên thật sự đừng không coi ai ra gì như vậy, có lẽ người huấn luyện ngươi cũng là ta huấn luyện ra, ngươi và người cùng lứa tuổi của ngươi cùng học tập, ta đã vượt qua người cùng lứa tuổi của ta và huấn luyện bọn họ."

Tiểu đạo nhân ghi nhớ cái tên này trong lòng.

Kình Thương xoay người đi ra ngoài: "Các lão đang nghỉ ngơi, tốt nhất ngươi hãy bình tĩnh hơn và chờ một lát. Người ở bên ngoài tên là Khiên Hoàng, nếu lúc nãy là hắn vào thì đã phế đi của ngươi cánh tay trái, cánh tay phải giữ lại cho ngươi còn hữu dụng. Nhánh Phụng Ninh Quán các ngươi, ngoại trừ người có đạo hiệu là Trì Chân cũng không tệ lắm, những người khác đều hơi kém, nhưng cũng không phải bởi vì người dạy các ngươi lợi hại, là võ gia truyền của hắn lợi hại, một quyển quyền phổ một quyển đao phổ gia truyền của hắn, luyện tốt là có thể mặc sức hoành hành trên giang hồ, dù sao hắn cũng là con trai của Chân Hiên Viên."

Tiểu đạo nhân là Trì Minh đạo nhân, gật gật đầu: "Ta nhớ rồi."

Y trở lại chỗ ngồi ngồi xuống, giơ tay lên xoa xoa trán, trên trán bị đánh nổi lên một vết đỏ, nhưng chỉ là đau thoáng qua một chút, lực tụ ở lòng bàn tay mà phát ra nhẹ nhàng, khó hơn nhiều so với tụ lực bộc phát, cho nên y biết võ nghệ của mình kém xa nam nhân tên là Kình Thương kia. Năm đó sư phụ nói giang hồ quá lớn y còn không tin, bây giờ y đã tin, khoảng cách giữa giang hồ lớn và không lớn, chỉ là quen biết một cao thủ chân chính mà thôi.

Không bao lâu, Mộc Chiêu Đồng từ trong phòng đi ra, sau một giấc ngủ ngắn nhìn tinh thần có vẻ tốt hơn không ít.

"Lớn tuổi là dễ buồn ngủ, nhưng giấc ngủ lại ngắn, mỗi ngày luôn phải ngủ rất nhiều lần."

Lão ta nhìn tiểu đạo nhân: "Có chuyện?"

Tiểu đạo nhân vội vàng đứng dậy bái: "Các lão, sư phụ bảo ta tới đây hỏi, trong đêm qua lại giết hai bách bạn của phủ Đình Úy, có phải nên ngừng lại rồi không? Dù sao trước đó làm nhiều chuyện như vậy chỉ là để cho các lão thuận lợi ra khỏi thành."

"Tạm ngừng đi."

Mộc Chiêu Đồng ngồi xuống nhìn chén nước trống rỗng mà lúc nãy mình đã dùng qua, tiểu đạo nhân vội vàng đứng dậy đi rót một chén nước ấm, chứ không phải trà trong ấm trà ngay bên cạnh, bởi vì lúc nãy Trì Minh đạo nhân cố ý quan sát, chút nước còn lại trong chén kia không phải nước trà. Trong phòng chỉ có hai người là nam nhân trung niên ngồi ở đó uống trà và Mộc Chiêu Đồng, cho nên cái chén này chỉ có thể là Mộc Chiêu Đồng đã dùng.

Mộc Chiêu Đồng dường như có chút hài lòng với y, khóe miệng xuất hiện nụ cười: "Về nói với sư phụ các ngươi, đường dây Phụng Ninh Quán là quan trọng nhất, lúc trước hoàng hậu nương nương để ông ta trông coi Phụng Ninh Quán dạy dỗ các ngươi hai mươi năm không động đến, không phải là để các ngươi tùy tiện để lộ mình, để ra ngoài mà ta đã dùng các ngươi, trong lòng đã có bất an rồi."

Tiểu đạo nhân cúi đầu: "Ba khoa Thiên Địa Nhân, chỉ có Thiên Tự Khoa là các lão trực tiếp chiếu cố, hoàng hậu đã qua đời, trong lòng chúng ta chỉ có các lão."

Thiên Tự Khoa là sau này hoàng hậu bất đắc dĩ mới giao cho Mộc Chiêu Đồng, Hàn Hoán Chi tra bà ta quá ác liệt, bệ hạ theo dõi quá nghiêm, cho nên bà ta nhất định phải cắt đứt tất cả lui tới với đạo quán, cũng không cho người trong cung của bà ta có bất kỳ qua lại nào với đạo quán, chỉ có kiên trì như thế mới không khiến Hàn Hoán Chi sinh nghi.

Khi đó người trong triều đình đều biết Mộc Chiêu Đồng tham tài, lão ta tham tài chỉ là một hình tượng bề ngoài mà thôi, như vậy thì lão ta dùng tiền của hoàng hậu sẽ không quá đáng chú ý, nếu lão ta có biểu hiện thanh liêm thì mới hỏng chuyện. Một vị đại học sĩ tham tài cũng không quá phận, hoàng đế cũng sẽ không quá để ý những điều này.

Tiểu đạo nhân đứng dậy: "Nếu các lão đã có căn dặn, vậy thì ta về cung trước."

Đi vài bước lại quay đầu lại: "Các lão, dường như Trì Chân đạo nhân có vài ý nghĩ khác với Tiểu Trương chân nhân kia, đi lại hơi quá thân cận, ta lo Tiểu Trương chân nhân kia sẽ nhìn ra được vấn đề gì đó."

Mộc Chiêu Đồng hơi nhướn đầu lông mày: "Năm đó Chân Hiên Viên có hai đứa con trai, còn có hai sư đệ."

Tiểu đạo nhân theo bản năng liếc nhìn hai hán tử ở ngoài cửa kia, một gã Khiên Hoàng, một gã Kình Thương, chẳng lẽ chính là sư đệ của Chân Hiên Viên nổi tiếng giang hồ năm đó? Nếu như đúng, người ta thắng mình cũng thật sự không phải chuyện to tát gì, mình cũng thật ngông cuồng, cho dù là sư phụ cũng chưa chắc là đối thủ của một trong hai người đó.

Sư phụ từng bình luận cao thủ Trường An, những người bề ngoài có thể nhìn thấy, thống lĩnh thị vệ đại nội trong cung Vệ Lam kiếm pháp vô song, còn xếp trên Hàn Hoán Chi, đương nhiên, trong phủ Đình Úy người có võ nghệ mạnh nhất cũng không phải Hàn Hoán Chi mà là Phương Bạch Kính, hiện tại Thương Cửu Tuế trở lại thì chính là Thương Cửu Tuế mạnh nhất, chỉ có thể là Thương Cửu Tuế mạnh nhất.

Sư phụ y còn nói, cường giả trong quân, trong Trường An chỉ có Đạm Đài Viên Thuật khiến người ta kính sợ, cho dù Đạm Đài Viên Thuật đã không còn trẻ nữa, nhưng nếu đặt Trì Chân đạo nhân sang một bên không nói đến, mấy người như Trì Minh đạo nhân bọn họ cộng lại cũng không phải đối thủ của Đạm Đài Viên Thuật.

Sư phụ nói, người có kiếm pháp mạnh nhất giang hồ không ai qua được vị Sở tiên sinh thần long thấy đầu không thấy đuôi kia, đao pháp mạnh nhất không ai qua được Ngu Bạch Phát của Lưu Vân Hội.

Cho nên sư phụ còn nói, đừng tưởng rằng mình đã lợi hại rồi, cường giả bên đối thủ của chúng ta, ai cũng không phải người mà các ngươi có thể ứng phó được.

Khi đó y hỏi, ai có thể địch nổi Thương Cửu Tuế?

Sư phụ nói, lúc trước Chân Hiên Viên lòng có tạp niệm, quyết chiến hết sức mà thua ở một ý niệm, nếu như hai người đều không có vướng bận gì trong lòng mà chiến một trận thì ngang tài ngang sức. Ngoại trừ Chân Hiên Viên ra, có lẽ vị Sở tiên sinh kia có thể địch nổi Thương Cửu Tuế, nếu đánh nhau, có thể sẽ còn giết được Thương Cửu Tuế nữa. Võ nghệ của Thương Cửu Tuế cũng ngang bằng với Đạm Đài Viên Thuật ở thời kỳ toàn thịnh, trong thế hệ trẻ tuổi Phương Bạch Kính cũng vậy, Vệ Lam cũng vậy, tất nhiên không phải đối thủ của Thương Cửu Tuế.

Nhưng mà, Chân Hiên Viên có hai vị sư đệ, hai người này liên thủ có thể địch được Thương Cửu Tuế ở thời kỳ đỉnh phong.

Bây giờ Trì Minh đạo nhân vẫn còn nhớ những lời này, cho nên sau khi y đoán được hai người kia có thể chính là sư đệ của Chân Hiên Viên thì trong lòng liền có thêm vài phần kính sợ. Hai mươi mấy năm trước trên giang hồ có câu là, ba người có thể giết rồng, ba người đó là chỉ ba người Chân Hiên Viên bọn họ.

Trong giang hồ Đại Ninh có quá nhiều cao thủ, bởi vì Đại Ninh quá lớn, nhất là bên Tây Thục đạo Đông Thục đạo sản sinh nhiều hào kiệt, vị lão đương gia mã bang kia trước đây một kiếm dẹp yên lục lâm đạo, sau đó tiểu đương gia một kiếm tung hoành giang hồ, thực lực tất nhiên không cần nói cũng biết.

Nhưng giang hồ cũng là thế hệ này thay thế hệ khác, Chân Hiên Viên đã chết, lão đương gia mã bang đã già, Thương Cửu Tuế phong bế hai mươi mấy năm không còn lợi hại bằng trước đây, Đạm Đài Viên Thuật căn bản là không hỏi đến giang hồ...

Thế hệ hiện tại, khó nói.

"Chuyện của Trì Chân đạo nhân, ta không quản."

Mộc Chiêu Đồng trầm tư một lát rồi nói: "Hắn cũng không cần người khác quản, trong lòng hắn có thù giết cha, đó là thù lớn không đội trời chung, để mặc cho hắn tự đi. Nhưng nếu là vì hắn nhớ đệ đệ bị thất lạc nhiều năm của mình, ngươi trở về cũng có thể nói với sư phụ ngươi, bảo ông ta chuyển lời cho Trì Chân đạo nhân, đệ đệ của hắn mạnh khỏe, vô cùng khỏe, nếu hắn muốn gặp thì ta có thể cho hắn gặp, như vậy cũng sẽ không cần phải quấn lấy một kẻ mù từ núi Long Hổ tới."

Trì Minh đạo nhân cúi đầu: "Ta trở về sẽ nói với sư phụ như vậy."

Y cất bước ra ngoài, đến cửa thật sự không nhịn được tò mò, hỏi một câu: "Hai vị tiền bối, có thể giết Thương Cửu Tuế không?"

Kình Thương trước đó đã ra tay nhìn sang Khiên Hoàng, Khiên Hoàng nhìn lên trời.

"Không biết." Kình Thương trả lời: "Nhưng ngươi nên biết, sư huynh đệ ba người chúng ta tình như thủ túc, thậm chí vượt qua huynh đệ ruột rất nhiều, hai mươi mấy năm nay chúng ta đều không đi tìm Thương Cửu Tuế báo thù cho sư huynh."

Trì Minh đạo nhân gật đầu: "Vậy thì là không đánh lại."

Khiên Hoàng hơi nhướn đầu lông mày lên.

Trì Minh đạo nhân cất bước rời đi: "Ngay cả hai vị tiền bối cũng cảm thấy chưa chắc địch nổi Thương Cửu Tuế, ta sẽ thu lại ý nghĩ đó của mình, bây giờ xem ra, bản thân ta thật sự buồn cười, buồn cười cực kỳ."

Trên giang hồ còn có một câu là, ai không muốn giết Thương Cửu Tuế.

Giết Thương Cửu Tuế là minh chứng.

Kình Thương vào trong khom người vái Mộc Chiêu Đồng: "Các lão, thật sự muốn để Trì Chân đi gặp đệ đệ của hắn ư?"

"Khi nào hắn giết Diệp Lưu Vân, Hàn Hoán Chi, khi đó sẽ để cho hắn gặp đệ đệ của hắn. Khi nào hắn có thể giết Đạm Đài Viên Thuật, ta để cho cả nhà bọn họ đoàn tụ..."

Kình Thương vâng một tiếng: "Ta cũng nói như vậy với đệ đệ của hắn, cả nhà đoàn tụ không khó, chỉ là đầu của Đạm Đài Viên Thuật mà thôi."

Mộc Chiêu Đồng nhìn hắn ta một cái: "Nói bừa, việc đó khó lắm."

Kình Thương nghĩ đến việc từng xảy ra, gật đầu: "Thật sự là khó."

Khiên Hoàng đứng ở cửa bồi thêm một câu: "Khó như lên trời."

Bình Luận (0)
Comment