Lúc trước trong thành Trường An cũng từng xảy ra một trận nhiễu loạn, lúc ấy Hình bộ bị thương nặng, có rất nhiều vị quan viên Hình bộ bao gồm cả một vị thị lang đại nhân bị giết, khi đó người có áp lực lớn nhất Hình bộ là tổng bộ Nhạc Độc Phong gần như phát điên.
Lần này là phủ Đình Úy, nhưng Hàn Hoán Chi không điên.
Từ lịch sử Đại Ninh mà nói, đây không phải lần đầu tiên khiêu khích nhằm vào phủ Đình Úy, trên thực tế khi Hàn Hoán Chi vừa mới tiếp nhận phủ Đình Úy đã đối mặt với lần khiêu khích đó, còn ác liệt hơn nhiều so với hiện tại.
Khi đó Hàn Hoán Chi vừa tới phủ Đình Úy, một nhóm người nhiệm kỳ trước trong phủ Đình Úy bỏ trốn, trong lúc lẩn trốn bọn họ đã cấu kết với đám người Chân Hiên Viên giết không ít đình úy, Thương Cửu Tuế chính là nhắm đến Chân Hiên Viên vào thời điểm đó.
Trong thư phòng, Hàn Hoán Chi thay y phục, đô đình úy cẩm y màu đen nhánh, chẳng qua là một bộ thường phục, ngoại trừ biểu tượng ở vị trí ngực áo bên phải ra, trên hai bên cổ áo còn được thêu một đóa hoa nhỏ rất đẹp, đó là Vân Tang Đóa thêu lên cho ông ta khi ở Trường An.
Sau khi thay y phục xong Hàn Hoán Chi đi đến trước gương đồng nhìn mình, cảm thấy khá vừa lòng.
Đi ra khỏi thư phòng, hai thiên bạn đã đang chờ ở cửa, là thiên bạn Phương Bạch Lộc và thiên bạn Phương Bạch Kính. Vốn dĩ phủ Đình Úy có tám thiên bạn, sau khi phủ Đình Úy mở rộng quy mô thì có mười hai thiên bạn, chẳng qua hiện giờ chỉ có bốn người còn ở trong thành Trường An, thiên bạn Cổ Lạc và thiên bạn Cảnh San đi bắc cương, thiên bạn Vu Đông Thành đi huyện Cự Lộc ở Liên Sơn đạo điều tra một vụ án, còn có mấy thiên bạn cũng phái ra ngoài, hai thiên bạn khác ở thành Trường An một người là Diêu Hổ Nô, một người là Nhiếp Dã.
Sau khi ra ngoài Hàn Hoán Chi lập tức đi lên xe ngựa đang chờ ở trong viện, huynh đệ hai người Phương Bạch Kính, Phương Bạch Lộc đi theo mỗi người một bên, ra khỏi cửa lớn phủ Đình Úy, hai trăm hắc kỵ trên đường cái cũng đã sẵn sàng, phía trước hai trăm hắc kỵ, hai người Diêu Hổ Nô và Nhiếp Dã sau khi nhìn thấy xe ngựa đi ra cũng ngồi trên lưng ngựa cúi người.
Đội ngũ rời phủ Đình Úy đi thẳng đến tiêu cục Đại Thông, dường như chỉ tiếp tục điều tra vụ án về tiêu cục Đại Thông, đây là vụ án chủ yếu nhất của phủ Đình Úy hiện nay.
Trong xe ngựa, Hàn Hoán Chi ngồi đối diện với Hồ Ngô, chủ sự của Nhân Tự Khoa thoạt nhìn đã gần như tàn tạ.
"Ngươi mang ta ra ngoài cũng vô dụng, ta không biết Thiên Tự Khoa ẩn thân ở đâu."
Hồ Ngô liếc mắt nhìn Hàn Hoán Chi một cái, trong ánh mắt có chút sợ hãi.
"Ta đã nói rất nhiều lần rồi, ba khoa Thiên Địa Nhân đều là làm việc đơn độc, Nhân Tự Khoa và Địa Tự Khoa còn đỡ, lúc trước đều là được thủ hạ của hoàng hậu nương nương quản lý, giữa hai khoa chúng ta thi thoảng có liên hệ, ngày bình thường phải làm việc nhiều nhất cũng là hai khoa chúng ta. Mà theo ta được biết, người của Thiên Tự Khoa thậm chí đều không có liên hệ gì với hoàng hậu nương nương, mà là giao cho người khác, người này là ai thì ta không biết."
"Ta biết." Hàn Hoán Chi cúi đầu nhìn tay của mình: "Chỉ là biết hơi muộn một chút."
Hồ Ngô quay phắt sang nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Là ai?"
Hàn Hoán Chi không trả lời, cũng không nói nữa.
Trong ngõ Bát Bộ để xổng mất một vị đại học sĩ, cho nên rất nhiều chuyện liền trở nên rõ ràng, hóa ra đến bây giờ vẫn đã đánh giá thấp vị lão nhân kia.
Đội ngũ dừng lại ở bên ngoài tiêu cục Đại Thông, Hàn Hoán Chi mang Hồ Ngô vào trong viện. Từ ngày tiêu cục Đại Thông bị diệt môn đến giờ trong viện vẫn duy trì nguyên dạng, ngay cả thi thể trong đại sảnh cũng vẫn chưa xử lý. Phủ Đình Úy có một nhóm người đang suy nghĩ biện pháp tra ra thứ gì đã chuốc mê nhiều người như vậy, nếu không thì có lẽ sẽ không ngay đến mức cả phản kháng cũng không có. Nếu lần sau gặp những người này mà đối phương lại dùng thủ đoạn như vậy, phủ Đình Úy nhất định phải có thể ứng đối mới được.
"Chỉ là muốn đưa ngươi đến xem."
Hàn Hoán Chi chỉ những thi thể ngổn ngang trong phòng: "Đây là người của Địa Tự Khoa?"
Hồ Ngô gật đầu: "Phải."
Hàn Hoán Chi lại hỏi: "Vậy hẳn là ngươi cũng biết rõ là ai giết bọn họ."
"Phải." Ánh mắt Hồ Ngô lóe lên một cái: "Chim bay đi hết, cung tốt vứt bỏ; thỏ khôn chết, chó săn bị mổ làm thịt."
Hàn Hoán Chi nhìn y: "Ngươi nói không chuẩn xác lắm, các ngươi không phải cung tốt cũng không phải chó săn, chúng ta không phải chim bay cũng không phải thỏ khôn, người sau lưng các ngươi lại càng không phải là thợ săn, ta mới là thợ săn, các ngươi chỉ là một đám người bị vứt bỏ thôi."
Hồ Ngô chậm rãi thở ra một hơi: "Nhưng ta không có cách nào giúp ngươi, ta không biết làm thế nào để tra được người của Thiên Tự Khoa."
"Ngươi sẽ biết." Hàn Hoán Chi khoát tay: "Dẫn hắn về đi."
Hồ Ngô ngẩn ra: "Ngươi dẫn ta đến chỉ là muốn cho ta nhìn những thi thể này?"
Hàn Hoán Chi không để ý tới y, cất bước đi vào đại đường, Phương Bạch Lộc khoát tay một cái, hai gã đình úy đi lên áp giải Hồ Ngô xuống. Hồ Ngô không ngừng quay đầu lại nhìn về phía Hàn Hoán Chi, y cảm thấy sẽ có chuyện gì đó không ổn đã xảy ra.
Đình úy áp giải y đến cửa tiêu cục Đại Thông, một đội đình úy đang áp giải Từ Tuyết Lộ đi vào, hai người gặp nhau ở cửa, một khắc khi Từ Tuyết Lộ nhìn thấy Hồ Ngô bỗng nhiên chửi một tiếng, giãy thoát khỏi cánh tay đình úy xông tới chỗ Hồ Ngô: "Tên phản đồ ngươi! Nếu không phải vì ngươi thì trên dưới tiêu cục Đại Thông nhiều người như vậy cũng sẽ không bị giết tất cả!"
Một quyền này của hắn ta đến quá đột nhiên, Hồ Ngô né tránh theo bản năng, lập tức cũng nổi giận: "Là ngươi bán đứng ta trước!"
Thiên bạn Phương Bạch Lộc cùng đi ra: "Dừng tay lại hết cho ta!"
Trên người hai người kia vẫn quấn dây xích cho nên đánh nhau cũng không có khí thế gì đáng nói, huống hồ đã bị nhốt ở trong phủ Đình Úy lâu như vậy giờ đâu còn có sức lực gì, chỉ là hai người coi đối phương giống như kẻ thù giết cha, ôm lấy nhau hận không thể dùng răng cắn chết đối phương. Các đình úy xông lên dùng gậy gộc trong tay tách hai người ra, sau đó lần lượt áp giải một người vào trong, còn một người bị áp giải lên xe ngựa.
Phương Bạch Lộc lớn tiếng nói: "Áp giải Hồ Ngô về nha môn, mang Từ Tuyết Lộ vào gặp đại nhân."
Hồ Ngô bị mấy tên đình úy ấn lên xe ngựa, một đội hắc kỵ hộ tống xe ngựa trở về phủ Đình Úy.
Trong trà lâu cách tiêu cục Đại Thông hơn mười trượng, Trì Minh đạo nhân liếc nhìn Trì Chính đạo nhân ngồi ở bên cạnh mình: "Thật là chó với chó cắn nhau, hai kẻ đó đều đáng chết."
"Bọn họ cũng không quan trọng."
Trì Chính đạo nhân lắc đầu: "Hôm qua ngươi đi gặp các lão, không phải các lão đã nói chúng ta tạm dừng lại sao? Hai tên đó đã là phế nhân mà thôi, bọn họ cũng không biết chuyện của chúng ta, không cần thiết phải ra tay."
Trì Minh đạo nhân ừ một tiếng: "Đương nhiên ta biết bọn họ căn bản không có khả năng khai ra bất cứ thông tin gì của Thiên Tự Khoa, chỉ đơn thuần là ta muốn giết bọn họ."
Trì Chính đạo nhân lắc đầu: "Tính tình của ngươi quá thiếu kiên nhẫn, sư phụ đã nói rất nhiều lần mà ngươi vẫn không thay đổi, chính ngươi hôm qua còn nói lúc gặp các lão ở ngoài thành đã bị hai cao thủ cản trở, còn không phải bởi vì ngươi thiếu kiên nhẫn à, ngươi cũng nên áp chế tính tình đi."
Trì Minh đạo nhân nhún vai: "Hiện giờ phủ Đình Úy chỉ có bốn thiên bạn còn ở thành Trường An, cả bốn người đều ở trong tiêu cục Đại Thông, đội hắc kỵ đưa Hồ Ngô về kia ta cũng không để vào mắt, chẳng lẽ trên thế giới này mỗi người đều là Thương Cửu Tuế, mỗi người đều là Chân Hiên Viên?"
"Ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ."
Trì Chính đạo nhân nhìn y một cái: "Nếu bởi vì sự kích động của ngươi mà liên lụy đến mọi người, ngươi sẽ không có kết cục tốt gì."
"Ta biết." Trì Minh đạo nhân gật đầu: "Chúng ta đi thôi, đã không có gì để xem nữa rồi."
Trì Chính đạo nhân đứng dậy: "Về cung thôi, mấy ngày gần đây chúng ta đều bớt ra ngoài, nếu bị sư phụ biết hôm nay ngươi kéo ta đến xem tình hình tiêu cục Đại Thông, ta và ngươi thật đều bị phạt."
Trì Minh đạo nhân cười cười: "Cũng chỉ có ngươi sợ sư phụ, ngươi nhìn Trì Chân xem, có khi nào coi sư phụ ra gì đâu."
Trì Chính đạo nhân lắc đầu: "Trì Chân là Trì Chân, chúng ta là chúng ta."
Trì Minh đạo nhân hừ một tiếng, hiển nhiên là không phục.
Hai người rời khỏi trà lâu đi về cung, lúc đi đến nửa đường thì Trì Minh đạo nhân bỗng nhiên vỗ hông: "Hỏng rồi, môn điệp của ta bỏ ở trà lâu rồi."
Trì Chính đạo nhân trừng mắt lườm y một cái: "Ngươi còn không bỏ cả bản thân mình luôn đi?"
"Ngươi ở đây chờ ta một lát, ta đi lấy sẽ trở lại ngay."
Trì Minh đạo nhân xoay người chạy trở lại, chạy đến ngõ nhỏ cách trà lâu đó không xa liền lật đạo bào của mình ra, sau khi y phục này lật lại chính là một bộ trường sam màu đen. Y lấy một cái khăn đen che kín mặt mình lại, sau đó đuổi theo về phía đội ngũ phủ Đình Úy đang áp giải Hồ Ngô.
Cùng lúc đó, phủ tướng quân của Thẩm Lãnh, có một tiểu thái giám vội vã đến bên ngoài cửa phủ tướng quân, cũng không vào trong, chỉ giao cho thân binh một món đồ rồi mau chóng rời đi, đây chẳng qua là một tiểu thái giám phụ trách mua rau, từng gặp Thẩm Lãnh hai lần nhưng không thân quen.
Tiểu thái giám sau khi để đồ xuống liền đi, chắc hẳn là vội về cung, thân binh mang đồ đi gặp Thẩm Lãnh, khoảng nửa nén nhang sau Thẩm Lãnh liền từ cửa sau phủ tướng quân đi ra. Dù sao hắn vẫn còn đang đóng cửa suy ngẫm, tính thời gian còn thiếu hai ngày nữa, đi ra từ cửa chính bị người khác thấy thì không tốt, hắn ra khỏi cửa sau rồi kéo thấp vành nón xuống, đi nhanh về hướng cung Vị Ương.
Xe ngựa áp giải Hồ Ngô đi không phải quá nhanh, hai bên có hắc kỵ bảo vệ, các bách tính nhìn thấy đều né tránh.
Đúng lúc này một bóng đen từ trên nóc nhà bên cạnh lao xuống, tốc độ nhanh đến mức hắc kỵ hoàn toàn không phản ứng kịp. Bóng đen kia đáp lên xe ngựa sau đó một cú đấm vỡ tan khoang xe ngựa, Hồ Ngô ở trong xe ngựa vẫn bị khóa, hiển nhiên không có khả năng tự bảo vệ mình, cho dù y không bị khóa và còn ở thời kỳ đỉnh phong thì cũng không cản được một quyền này, ngay cả phó thiên bạn Tiết Thiêm cũng là bị một cú đấm như vậy đánh vào bụng làm vỡ nát nội tạng nên mới mất sức phản kháng.
Hắc y nhân phá nát khoang xe, nắm đấm xuyên qua vụn gỗ đánh về phía người ngồi ở trong xe ngựa.
Trì Minh đạo nhân trước giờ đều không luyện binh khí gì, theo y thấy, trên thế giới này binh khí dễ nhất dùng chính là đôi tay của mình, không có gì linh hoạt hơn đôi tay, nắm đấm của y có thể đập vỡ đá.
Bộp một tiếng.
Nắm đấm lại bị người khác nắm lấy một cách rất tùy ý.
Người ngồi trong xe ngựa không phải là một người, trong nháy mắt khi nắm đấm của Trì Minh đạo nhân đập vào trong xe ngựa, bàn tay ngăn phía trước nắm đấm, lực độ của cú đấm thô bạo kia đập vào bàn tay giống như đá chìm đáy biển, lặn mất tăm.
Có một nam nhân trung niên sắc mặt có vẻ không tốt lắm ngồi ở bên cạnh Hồ Ngô, tay trái giơ lên cầm chặt nắm đấm của Trì Minh đạo nhân, Trì Minh đạo nhân hoảng sợ lập tức rút tay lại, nhưng bàn tay đang siết chặt tay y lại giống như gọng kìm sắt, đâu thể giãy thoát được.
Đây cũng là lần đầu tiên y có cảm giác vô lực không thể nghịch chuyển như thế trước mặt một võ giả, nắm đấm bị người ta giữ chặt, trong khoảnh khắc đó giống như mạng sống cũng bị người ta túm chặt.
Nam nhân trung niên nhìn trang phục đi đêm của Trì Minh đạo nhân, tầm mắt dừng lại ở chân, lại nhìn mắt của Trì Minh đạo nhân: "Hóa ra là như vậy."
Trì Minh đạo nhân lấy đầu gối đập vào ngực nam nhân trung niên, tay phải của nam nhân trung niên giơ lên lại chậm rãi hạ xuống, không nhanh, không mạnh, cũng không gấp, giống như đang phủi bụi trên y phục vậy.
Nhưng bàn tay phải kia vừa khéo dừng lại trên đầu gối của Trì Minh đạo nhân, tựa như có một luồng đao khí trực tiếp chặt đứt cái chân này.
Trì Minh đạo nhân kêu a một tiếng, trong ánh mắt đã chỉ còn lại nỗi sợ hãi.
"Ngươi là Thương Cửu Tuế?!"
Trì Minh đạo nhân gào thét một tiếng.
Nam nhân trung niên thở dài: "Ta không phải, có lẽ hắn mạnh hơn ta một chút."
Sau khi nói xong ông ta đầu ngón tay điểm một cái trên ngực Trì Minh đạo nhân, phập một tiếng, lực ở đầu ngón tay xuyên qua thân thể, trên lưng lại nổ bung ra một lỗ máu.
"Ta họ Ngu."
Nam nhân trung niên nhìn vào mắt Trì Minh đạo nhân nói rất nghiêm túc: "Thương Cửu Tuế cảm thấy giang hồ vô vị, ta vẫn luôn cảm thấy giang hồ rất thú vị."
Ông ta cúi đầu nhìn đôi giày trên chân Trì Minh đạo nhân: "Lúc giết Tiết Thiêm, các ngươi cũng không đổi giày?"