Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 663 - Chương 663: Ta Là Trưởng Tử

Chương 663: Ta là trưởng tử Chương 663: Ta là trưởng tử

Khi Trì Chính đạo nhân đuổi kịp thì biết đã muộn rồi, nhanh chóng đưa ra lựa chọn giữa cứu Trì Minh đạo nhân và tự cứu mình, sau đó xoay người rời đi chạy vội về Phụng Ninh Quán cung Vị Ương. Hắn ta biết thời gian của mình không quá nhiều, không ai biết được Trì Minh đạo nhân có thể kiên trì bao lâu trước các thủ đoạn tra tấn của phủ Đình Úy, huống hồ có lẽ có thể có người nhận ra khuôn mặt của Trì Minh.

Hắc kỵ bảo vệ kỹ hiện trường, chặn đường cái lại, Hàn Hoán Chi bọn họ nhanh chóng chạy tới.

Ngu Bạch Phát đã đổi xe, ngồi ở trong xe ngựa của Hàn Hoán Chi có cảm giác là một sự hưởng thụ.

"Cảm ơn."

Hàn Hoán Chi rất nghiêm túc nói hai chữ.

Ngu Bạch Phát lắc đầu: "Giữa ta và ngươi hai chữ này không thích hợp lắm."

Hàn Hoán Chi: "Hay là ta mời ngươi uống rượu."

Ngu Bạch Phát lại lắc đầu: "Ngươi biết ta đã bị thương nội tạng, Thẩm tiên sinh nói sau này tận lực đừng uống rượu... tận lực đừng."

Hàn Hoán Chi: "Đến nhà Thẩm Lãnh uống rượu."

Ngu Bạch Phát cười: "Được."

Hàn Hoán Chi hỏi ông ta: "Ngươi thế nào?"

Ngu Bạch Phát nói: "Cũng may, lần trước sau khi bị thương có rất nhiều lang trung đã xem qua và cho ra kết luận giống nhau, không cho ta vận động mạnh nữa, lúc có thể nằm thì tận lực nằm, lúc không thể nằm thì tận lực ngồi, ngồi tất nhiên không tính là vận động mạnh."

Ở trên xe ngựa bắt Trì Minh đạo nhân, quả thật là ông ta ngồi không nhúc nhích.

Trước đó Hàn Hoán Chi đã xem qua chiếc xe ngựa kia, cho nên đại khái có thể đoán được Ngu Bạch Phát động thủ như thế nào. Trì Minh đạo nhân đánh một cú đấm vào lòng bàn tay của Ngu Bạch Phát, lực độ khổng lồ đó bị Ngu Bạch Phát hơi cong khuỷu tay gỡ bỏ đi một cách vô cùng xảo diệu, lực độ gỡ bỏ đụng vào khoang xe, phía sau khoang xe xe ngựa có một lỗ thủng, đó là bị lực độ từ cú đấm của Trì Minh đạo nhân đục thủng.

Khi võ giả đến trình độ như Ngu Bạch Phát, vận lực chế ngự lực, tuyệt diệu như thần.

Nếu Trì Minh đạo nhân biết hiện giờ người vừa mới đánh bại y thường hay tự giễu mình là nửa tàn phế thì không biết có cảm tưởng gì. Ngu Bạch Phát không thể vận động mạnh, cho dù chỉ là đi bộ nhiều một chút cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, cơ thể của ông ta vẫn đang điều chỉnh, so với lúc vừa mớibị thương đã tốt lên rất nhiều, nhưng Thẩm tiên sinh đã từng nói ông ta không bao giờ có thể khôi phục lại mức độ vốn có nữa.

Cho nên Ngu Bạch Phát của hiện tại, ra tay có trí tuệ hơn trước kia.

Khi chưa khôi phục đến mức bình thường của Ngu Bạch Phát, có thể còn cách một tí xíu mà thôi.

Trì Minh đạo nhân đã từng hỏi sư phụ y, ai có thể địch được Thương Cửu Tuế?

Sư phụ y trả lời, trong giang hồ thành Trường An Đại Ninh cao thủ nhiều như mây, người mạnh nhất là Thương Cửu Tuế, nếu toàn tâm toàn ý thì chỉ có Chân Hiên Viên có thể đánh một trận chiến với Thương Cửu Tuế. Nhưng Chân Hiên Viên đã chết, có lẽ Ngu Bạch Phát được gọi là Bạch Phát Đao Ma cũng có thể chiến một trận cùng Thương Cửu Tuế, chỉ là có lẽ Thương Cửu Tuế sẽ thắng.

Giờ khắc này Trì Minh đạo nhân mới biết được giang hồ lớn cỡ nào, mới biết được Ngu Bạch Phát là gì.

Sư phụ y còn từng nói, người bên phía đối diện chúng ta quá đáng sợ, những người đó đều không phải người mà các ngươi có thể chống lại, lúc đó y chỉ nghĩ là một câu nói đùa, nâng chí khí của người khác lên để diệt uy phong của mình, thật sự rất vô vị.

Phủ Đình Úy.

Hàn Hoán Chi đi vào hình phòng, Trì Minh đạo nhân đã bị đóng chặt trên vách tường, thoạt nhìn trong ánh mắt có chút sợ hãi, cũng có chút tàn nhẫn, tàn nhẫn là y đang tiếp sức cho mình. Trong tình huống này phản ứng đầu tiên của tuyệt đại bộ phận nam nhân đều không phải trực tiếp nhận thua, mà là cho rằng mình chống đỡ được.

"Cắt ngón chân của hắn."

Hàn Hoán Chi ngồi xuống, câu nói đầu tiên cũng không phải hỏi gì, mà là ra lệnh.

Hai gã đình úy đi lên cởi giày của Trì Minh đạo nhân, mắt của Hàn Hoán Chi nhìn chằm chằm vào đôi giày kia.

Hóa ra là một chữ "đạo".

Trước khi chết lúc Tiết Thiêm nằm sấp trên mặt đất mới chú ý tới giày trên chân của người giết hắn ta có chút khác thường, hẳn là người trong đạo quán, cho nên hắn ta định viết lại hai chữ "đạo quán", khổ nỗi tính mạng của hắn ta đã đến điểm cuối, dốc hết toàn lực cũng chỉ viết được một nửa chữ "đạo".

Dao hạ xuống, ngón chân bị cắt đi từng ngón một, tiếng thét của Trì Minh đạo nhân dường như có thể chọc thủng cả nóc nhà.

"Ta không cần hỏi ngươi gì cả, ta biết ngươi."

Trước đây lúc Hàn Hoán Chi đến cung Vị Ương tất nhiên từng gặp y, tuy rằng chưa từng nói chuyện cũng không có tiếp xúc gì, chỉ là thi thoảng gặp đạo nhân của Phụng Ninh Quán ở trong cung Vị Ương. Sau này lúc đạo nhân của Phụng Ninh Quán hộ tống bệ hạ đi đông cương, sau khi Hàn Hoán Chi đến đông cương cũng đã gặp, vẫn không có tiếp xúc gì. Tiểu đạo nhân không có gì nổi bật này, người khác nhìn qua một hai lần rồi cũng không nhớ được tướng mạo, nhưng thói quen của Hàn Hoán Chi khiến ông ta sẽ cố gắng nhớ mỗi người mà mình đã từng gặp, cho dù không làm được thì cũng phải cố gắng làm gần được.

Trì Minh đạo nhân cười thảm: "Ngu Bạch Phát quả nhiên là Ngu Bạch Phát, ta có thể giao thủ cùng người như hắn, thua cũng không quá oan uổng."

Hàn Hoán Chi hỏi: "Vậy ngươi có biết Ngu Bạch Phát chỉ có thể ngồi yên ở đó đánh với ngươi không? Lúc trước hắn bị trọng thương đến đi bộ cũng mỏi, cho nên đành phải ngồi ở đó đỡ cú đấm của ngươi."

Trì Minh đạo nhân lập tức thay đổi sắc mặt: "Chuyện này không thể nào!"

Hàn Hoán Chi liếc nhìn chân máu me be bét của Trì Minh đạo nhân: "Đây là chút lãi, ta là đô đình úy, không thể hành động theo cảm tính."

Nếu ông ta không phải đô đình úy, chắc hẳn Trì Minh đạo nhân đã chết rồi.

"Ngón tay cũng cắt đi."

Hàn Hoán Chi căn dặn một tiếng liền đứng dậy rời đi, ông ta còn phải vào cung Vị Ương. Ngay khi nhìn thấy người, phản ứng đầu tiên của ông ta là người này hơi quen mặt, trong đầu nhớ lại một lát sau đó lập tức sắp xếp người vào cung Vị Ương bẩm báo việc này với bệ hạ ngay. Ông ta đích thân dẫn người áp giải Trì Minh đạo nhân từ trên đường cái về phủ Đình Úy, có lẽ bên cung Vị Ương Vệ Lam đã động thủ rồi.

Lúc đi ra ngoài Hàn Hoán Chi hơi ngẩn ngơ, giống như nhìn thấy Tiết Thiêm đứng ở ngoài phòng cuối hành lang, mặc quan phục của phó thiên bạn phủ Đình Úy mới tinh, hắn ta chỉ đứng ở đó cười cười với Hàn Hoán Chi như vậy, trong nụ cười dường như có chút không cam lòng.

Hàn Hoán Chi lấy lại bình tĩnh, đâu có Tiết Thiêm nào, đây chẳng qua là nút thắt trong lòng ông ta.

Cung Vị Ương, Phụng Ninh Quán.

Trì Chân đạo nhân bưng một cái chậu gỗ nhỏ đi vào hậu viện, trên mặt vẫn là nụ cười sạch sẽ thuần túy đó, trong chậu gỗ nhỏ là những viên đá nhỏ sáng hôm nay y đến bờ sông nhặt được, đều rất đẹp, trong đó có hai viên thoạt nhìn lại trong sáng giống như ngọc thạch. Y nghĩ Tiểu Trương chân nhân nhất định thích những viên đá nhỏ này, cũng giống như đệ đệ của y năm đó thích vậy.

Đặt đá nhỏ ở trên bậc thềm, y liếc nhìn qua cửa sổ, cửa sổ không mở, đây không phải là thói quen của Tiểu Trương chân nhân. Từ lần trước khi đưa hoa khô đến y đã cảm thấy Tiểu Trương chân nhân có chút khác lạ, trong một khắc đó y từng động sát niệm, nhưng đồng thời khi sát niệm dâng lên trong lòng, khuôn mặt của đệ đệ cũng lại xuất hiện trong đầu y... đệ đệ mà chán ghét và cũng nhớ nhung ấy.

Trầm mặc thật lâu, Trì Chân đạo nhân cất bước lên bậc thềm, giơ tay lên gõ cửa.

"Chân nhân, có ở đây không?"

Trong phòng không có ai trả lời.

Trì Chân đạo nhân đợi một lát không thấy đáp lại, thò tay kéo cửa phòng ra, trong chính đường không có người, trong phòng của Tiểu Trương chân nhân dường như có tiếng động, y cất bước đi qua vén rèm cửa ra, sau đó liền nhìn thấy Tiểu Trương chân nhân đứng ở trong phòng với vẻ mặt cảnh giác và sợ hãi, trong tay còn cầm một thanh đoản kiếm.

Khi Trì Chân đạo nhân nhìn thấy thanh kiếm kia y liền hiểu ra, vì thế bất đắc dĩ thở dài: "Tại sao lại nhìn lung tung?"

Y xoay người đóng cửa phòng lại.

Khoảng cách giữa hai người không đến một trượng, Tiểu Trương chân nhân hai tay cầm đoản kiếm lại lui về phía sau hai bước. Nàng không biết đối mặt với cục diện này như thế nào, sư phụ từng dạy nàng tập võ, còn nói nàng có thiên phú không tồi, khổ nỗi nàng thật sự không thích động thủ đánh nhau, nhất là vừa nghĩ tới có thể giết người vì động thủ lại càng sợ hơn, nàng chỉ muốn là một nữ hài tử im lặng đọc sách thôi.

"Có phải đêm hôm đó ngươi đã nhìn lén được chuyện gì không?"

Trì Chân đạo nhân hỏi.

Tiểu Trương chân nhân lại lui về phía sau một bước, không trả lời.

Trì Chân đạo nhân nhìn chung quanh căn phòng, sau đó chú ý tới tất cả những thứ mình tặng cho Tiểu Trương chân nhân đều chất đống trong góc phòng, chắc là đều ở đó. Hình như nàng cũng không thèm để ý đến những thứ này, nếu không thì cũng sẽ không vứt lung tung ở đó như vậy, ngay cả sắp xếp cũng chưa từng sắp xếp, cho nên Trì Chân đạo nhân hơi tức giận, tức giận lên liền có sát ý, y vốn là một người thô bạo vô thường.

Đương nhiên y không biết những thứ đó là Tiểu Trương chân nhân mới ném ở đó cách đây không lâu vì phát hiện ra chuyện gì đó.

Hồi nhỏ đệ đệ của y chọn ra những viên đá nhỏ cho là đẹp nhất cho hắn, y không thèm, đệ đệ của y càng muốn cho, vì thế y liền tức giận, một cước đạp đệ đệ xuống lòng sông lạnh như băng, đệ đệ suýt nữa thì chết đuối.

Đệ đệ y được mẫu thân cho kẹo hồ lô chạy đến tìm y, vẻ mặt sợ hãi đưa kẹo hồ lô cho y, trơ mắt nhìn y nhưng bản thân lại không dám liếm một cái, chỉ vì y từng nói nếu mẫu thân mua cho ngươi cái gì mà ngươi không đưa cho ta, ta sẽ bóp chết ngươi.

Đệ đệ của y thích nhất khỉ con, mặc dù chưa từng gặp qua, nhưng từng nói với y nếu có một con khỉ con thì thật tốt, vậy thì có thể chơi cùng khỉ con, y nói khỉ con ăn thịt người, nhất là nhìn thấy đứa trẻ nhỏ như ngươi đều sẽ xé nát rồi ăn hết, miệng dính đầy máu.

"Ngươi không thích?"

Trên mặt Trì Chân đạo nhân xuất hiện một chút bi thương: "Ta nghiêm túc chọn lễ vật cho đệ như vậy, tại sao đệ không thích? Đệ nhìn những viên đá nhỏ xem, khi đó đệ cho ta, ta không lấy, bây giờ ta tìm được viên đẹp hơn cho đệ, đệ nên thích mới đúng."

Tiểu Trương chân nhân lắc đầu: "Ta không phải đệ đệ của ngươi."

Ánh mắt của Trì Chân đạo nhân hơi đờ đẫn, sau đó nhếch lên một nụ cười: "Đúng vậy, ngươi không phải đệ đệ của ta, nhưng dáng vẻ ngươi cầm một thanh đoản kiếm chĩa vào ta cực kỳ giống hắn..."

Dường như trong khoảnh khắc nào đó y trở lại hơn mười năm trước, sau khi y giận dữ gào thét với mẫu thân giống như phát tiết, đệ đệ trước giờ đều luôn sợ y nhặt được một cái gậy gỗ nhỏ chĩa vào y, đứng trước người mẫu thân, dáng vẻ đó giống như muốn dùng một cái gậy gỗ đánh chết y vậy.

Có lẽ chính bởi vì lần đó mà mẫu thân mới hạ quyết tâm tống y đi.

"Ta sẽ đánh chết ngươi."

Trì Chân đạo nhân nhìn Tiểu Trương chân nhân: "Tại sao ngươi lại như vậy? Giống y hệt như đệ đệ, nghe lời đích ngoan ngoãn không tốt sao? Năm đó cuối cùng mẫu thân cũng quyết định tống ta đi, cũng là sợ ta đánh chết hắn chứ gì."

Y tiến lên từng bước một: "Bộ dạng của ngươi bây giờ thật sự làm cho người ta rất chán ghét."

Tiểu Trương chân nhân không ngừng lùi về phía sau, cuối cùng lưng chạm tường đã không đường thối lui nữa. Đoản kiếm của nàng là sư phụ tặng, nhưng căn bản là cũng chưa từng dùng đến. Sư phụ là người hiểu nàng rõ nhất, tất nhiên biết với tính tình như nàng làm sao có thể tu hành kỹ thuật giết người, kiếm đó chỉ là lễ vật nho nhỏ, cũng là tượng trưng cho thân phận chân nhân nhất mạch núi Long Hổ.

Chân nhân núi Long Hổ đạo kiếm không sắc bén.

"Ngươi nhìn ngươi xem."

Vẻ mặt của Trì Chân đạo nhân có vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Bộ dạng ngươi cầm kiếm giống như một con nhóc, kiếm cũng vậy, đao cũng vậy, đều là dùng để giết người, nhưng ở trong tay kẻ yếu ớt như ngươi lại giống như cọng rơm cứu mạng được túm lấy."

Tiểu Trương chân nhân nhìn y gào một tiếng: "Tại sao ngươi lại làm như vậy?!"

"Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao?"

Trì Chân đạo nhân đi đến trước mặt Tiểu Trương chân nhân, thình lình giơ tay ra cướp lấy đoản kiếm trong tay Tiểu Trương chân nhân.

"Phụ thân ta bị người khác giết."

Gã nhìn vào mắt Tiểu Trương chân nhân rất nghiêm túc nói: "Mẫu thân nói ta là trưởng tử, trưởng tử đấy... Cần phải gánh vác một vài thứ, ví dụ như báo thù."

Bình Luận (0)
Comment