Trong nháy mắt khi đoản kiếm trong tay mình bị Trì Chân đạo nhân cướp đi, Tiểu Trương chân nhân cảm thấy thế giới đã sắp sụp đổ rồi, kiếm trong tay nàng không thể bảo vệ bản thân nàng, mà trên mặt Trì Chân đạo nhân vẫn là nụ cười có vẻ tinh thuần nhưng lại khiến người ta sởn tóc gáy ấy khiến trong lòng Tiểu Trương chân nhân chỉ còn lại nỗi sợ hãi, theo bản năng nàng muốn chạy trốn, nhưng có thể trốn đi đâu? Lưng nàng đã chạm vào vách tường rồi.
"Thẩm Lãnh ngươi ở đâu vậy!"
Tiếng gọi trong tuyệt vọng, bén nhọn đến mức để bại lộ giới tính của nàng.
"Có!"
Ầm!
Vội vã phá cửa cho nên tường đổ, nghe được tiếng kêu, Thẩm Lãnh trực tiếp từ cửa sổ phía trước tông vào, cửa sổ vỡ nát, vách tường bên cạnh cũng sụp xuống một mảng trong đám bụi đất bay lên có một bóng đen giống như gió như chớp lao tới trước mặt Trì Chân đạo nhân, một cú đấm đập vào mặt Trì Chân đạo nhân.
Trì Chân đạo nhân giật mình, theo bản năng tránh né một bước, đoản kiếm trong tay đâm về phía ngực Thẩm Lãnh, đoản kiếm kia không sắc bén, nhưng đoản kiếm là tượng trưng thân phận của Trương chân nhân núi Long Hổ, chất liệu đặc biệt cực kỳ cứng rắn.
Người Thẩm Lãnh lao nhanh về phía trước, dường như là không tránh né được rồi.
Trong tốc độ ánh sáng, tay trái của Thẩm Lãnh nắm cổ tay Trì Chân đạo nhân, tay phải có vẻ như đánh một cú đấm về phía Trì Chân đạo nhân nhưng đến nửa đường bỗng nhiên chuyển hướng, toàn bộ lực độ hướng sang bên cạnh đẩy Tiểu Trương chân nhân ra.
Đẩy ở ngực.
Tiểu Trương chân nhân nghiêng ngả lảo đảo chạy mấy bước sang bên cạnh, khi nhìn lại, Thẩm Lãnh và Trì Chân đạo nhân đã đánh nhau, động tác của hai người kia cực nhanh, nhanh đến mức mỗi một quyền mỗi một cước gần như đều không thể nào nắm bắt rõ ràng, nắm đấm của bọn họ giống như ảo ảnh trong đám bụi, quyền ảnh trùng điệp giống như mây đen, mà hàn quang của thanh đoản kiếm kia giống như tia sét thi thoảng lóe sáng trong đám mây đen.
Một giây xuất quyền mấy chục lần, nhanh đến mức khiến người ta phải nín thở.
Âm thanh bịch bịch bịch không dứt bên tai, ngực của Trì Chân đạo nhân bị đánh trúng mấy quyền, lực độ của mỗi một quyền đối với người thường mà nói đều rất trí mạng, nhưng đối với cường giả như Trì Chân đạo nhân thì vẫn chưa đủ khiến y mất đi chiến lực, Thẩm Lãnh cũng bị đánh trúng, huống hồ đó là đoản kiếm...
Bụng dưới của hắn bị đoản kiếm đâm trúng một lần, kiếm không sắc bén cho nên khi đâm vào rồi rút ra hơi tốn sức. Thẩm Lãnh đánh một cú đấm vào nửa mặt của Trì Chân đạo nhân đập người bay ra ngoài, sau đó liếc nhìn Tiểu Trương chân nhân ở bên cạnh: "Đi."
Nhưng Tiểu Trương chân nhân lại nhìn thấy máu thấm ra trên bụng dưới của Thẩm Lãnh.
Đồng thời lúc nói Thẩm Lãnh xé ống tay áo trường sam xuống, quấn chặt lên phần bụng dưới của mình.
Không sợ hãi, sải bước về phía trước.
Đối Thẩm Lãnh mà nói điều này hết sức bình thường, nhưng đối với Tiểu Trương chân nhân mà nói đó là chấn động vô cùng.
Trì Chân đạo nhân bị một quyền này đánh cho hơi mơ hồ, đứng lên nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Tiểu Trương chân nhân nhìn Thẩm Lãnh lại đột nhiên nổi giận, cơn phẫn nộ trước giờ đều chưa từng có.
Y ném đoản kiếm của Tiểu Trương chân nhân đi, đoản kiếm hóa thành lưu quang bay thẳng đến cổ họng Tiểu Trương chân nhân.
Bộp!
Đoản kiếm bị Thẩm Lãnh túm được ở giữa không trung.
Trì Chân đạo nhân đã lao đến, đạp một cước về phía ngực Thẩm Lãnh, hai cánh tay Thẩm Lãnh giao nhau chắn ở đó, một cước này đạp Thẩm Lãnh trượt lùi về phía sau, tiếng đế giày ma xát trên sàn nhà làm cho người ta cảm thấy rất không thoải mái.
Trì Chân đạo nhân đang nổi giận lại tiếp tục lao lên, đánh một cú đấm vào Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh nghiêng đầu tránh đi, nắm đấm kia đánh vào vách tường trực tiếp đập thủng ra một cái lỗ, gạch đá bị đánh bay ra ngoài bắn đi còn nhanh hơn cả mũi tên.
Thẩm Lãnh tránh né hết lần này đến lần khác, nắm đấm để lại lỗ thủng trên vách tường hết lần này đến lần khác.
"Tại sao ngươi lại tới?!"
Trì Chân đạo nhân bỗng dưng gào thét một tiếng, nhảy bật lên sau đó đập khuỷu tay xuống đỉnh đầu Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh dùng đoản kiếm đâm khửu tay y, nhưng không ngờ tốc độ biến chiêu của Trì Chân đạo nhân lại nhanh như vậy, khuỷu tay đến giữa không trung thì đột ngột dừng lại, đây là một động tác hoàn toàn không phù hợp lẽ thường, khuỷu tay dừng lại nhưng hai chân lại nhấc lên, hai đầu gối đập thật mạnh vào ngực Thẩm Lãnh, lưng Thẩm Lãnh lại đập vào vách tường, trực tiếp phá ra một lỗ hổng rất lớn lăn ra bên ngoài phòng, đoản kiếm trong tay cũng tuột đi không biết rơi ở chỗ nào.
Giờ này khắc này Trì Chân đạo nhân tựa như đã mất hứng thú giết Tiểu Trương chân nhân, ý chí chiến đấu của y bị kích động ra, trong mắt y chỉ có Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh đập xuyên tường lăn ra ngoài, sau khi rơi xuống đất còn chưa kịp đứng vững thì Trì Chân đạo nhân cũng từ chỗ hổng trên vách tường đi ra đã vung một cú đấm vào mặt, Thẩm Lãnh lại lấy hai cánh tay đỡ, một quyền này đánh vào cánh tay Thẩm Lãnh, người Thẩm Lãnh tiếp tục trượt về phía sau.
Trì Chân đạo nhân đánh từng quyền từng quyền liên tiếp, quyền nhanh như bão tố.
Lại một cú đấm ập tới, nhưng sau khi chịu nhiều cú đấm như vậy Thẩm Lãnh đã đoán chắc tốc độ và thời gian xuất quyền của y, khi cú đấm đó đánh đến giữa không trung thì Thẩm Lãnh nghiêng người, xoay người một vòng, cú đấm của Trì Chân đạo nhân đánh hụt sát người hắn, mà Thẩm Lãnh đã chuyển tới vị trí phía sau gần Trì Chân đạo nhân, khuỷu tay đập thẳng vào giữa gáy Trì Chân đạo nhân. Đòn nghiêm trọng này khiến Trì Chân đạo nhân ngã sấp về phía trước, đồng thời lúc ngã xuống đất thì một cước của Thẩm Lãnh cũng giẫm xuống.
Một cước này giẫm lên đầu, xương sọ cũng sẽ bị vỡ.
Nhưng Thẩm Lãnh cũng không ngờ, Trì Chân đạo nhân trúng một đòn nặng như vậy mà lại không ngất đi. Trì Chân chân nằm sấp trên mặt đất chân đạp mạnh về phía sau trúng chân Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh cũng ngã nhào về phía trước. Lúc ngã xuống hắn đồng thời đập khuỷu tay xuống, Trì Chân đạo nhân nhanh chóng xoay người tránh đi, khuỷu tay của Thẩm Lãnh đập xuống mặt đất, đó là đá phiến cứng rắn nhưng lại bị khuỷu tay đập vỡ vụn.
Trì Chân đạo nhân lăn sang một bên, y biết động tĩnh lớn như vậy thì hộ vệ ở phía trước sắp đến đây, lập tức đứng dậy nhấc bàn đá trong viện lên đập về phía Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh cũng đứng dậy, bàn đá bay tới, hắn một cước đá văng bàn đá, cái bàn bay ra ngoài đập tường viện sụp xuống một đoạn.
Nhưng Trì Chân đạo nhân đã chạy ra khỏi hậu viện, cơn đau trên bụng Thẩm Lãnh khiến hắn dừng lại một chút, quay lại liếc nhìn Tiểu Trương chân nhân, Tiểu Trương chân nhân đã lao đến cửa nhìn hắn.
Thẩm Lãnh siết chặt tay áo buộc vết thương: "Trở về, lát nữa thị vệ đại nội sẽ đến."
Hắn cũng không ngờ được, khi Tiểu Trương chân nhân ở trong cung Vị Ương cảm thấy mình có thể sẽ gặp nguy hiểm lại không phải đi tìm bệ hạ, mà là ủy thác người đưa tới cho hắn một phong thư, đây là chuyện khó có thể hiểu được, bất kể như thế nào cũng khó mà hiểu được. Dù sao thì cho tới bây giờ Thẩm Lãnh cũng cảm thấy Tiểu Trương chân nhân làm như vậy có chút khác thường, thậm chí là ngu xuẩn, nếu nàng đi gặp bệ hạ sớm một chút, có lẽ sẽ không gặp phải hiểm cảnh như vậy.
Sau khi nói xong câu đó Thẩm Lãnh đã chạy ra ngoài, Tiểu Trương chân nhân ngay cả cơ hội lên tiếng cũng không có, nàng ngơ ngác nhìn Thẩm Lãnh lao ra ngoài từ cửa hậu viện, miệng mấp máy, muốn nói gì đó nhưng hình như nhất thời lại quên mất.
Thẩm Lãnh đuổi theo ra cửa, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Trì Chân đạo nhân ở tiền viện trèo tường ra ngoài, lúc hắn lao ra đến tiền viện thì nhìn thấy thi thể của hai gã thị vệ đại nội nằm trên mặt đất. Đánh chết hai gã thị vệ đại nội võ nghệ cao cường trong thời gian ngắn như vậy, có thể thấy được thực lực của đạo nhân kia.
Vừa rồi khi Thẩm Lãnh giao thủ với đối phương cũng đã tính toán ra, thực lực của đối phương và hắn trên cơ bản là sàn sàn như nhau, hai người ai cũng đều có thể bị đối phương giết chết.
Là một người cấp 10.
Đây là phán đoán của Thẩm Lãnh.
10 thì sao, cấp 10 của ngươi cũng không lớn bằng cấp 10 của ta.
Thẩm Lãnh men theo ngõ nhỏ ngoài viện đuổi về phía trước, đạo nhân kia quen thuộc địa hình hơn hắn, nhưng tốc độ của Thẩm Lãnh lại nhanh hơn một ít cho nên không bị tụt lại. Sau khi ra khỏi Phụng Ninh Quán, hai người chạy xuyên qua trong thành cung, nhanh như chim bay.
Trì Chân đạo nhân nhanh chóng chạy tới vách tường cao ở một bên cung Vị Ương. Tường cung Vị Ương cao hơn ba trượng, người bình thường căn bản là không có khả năng vượt qua, cho dù là võ giả siêu cường cũng không thể bật nhảy cao hơn ba trượng, Trì Chân đạo nhân chạy như điên về phía tường cung nhưng không có giảm tốc độ, đến dưới tường cung nhấc chân liền chạy lên!
Chạy lên trên vách tường!
Thẩm Lãnh nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy có chút khó tin, trong đầu không tự chủ được xuất hiện một từ, Đạo tông Thế vân tung.
Đây là thân pháp khinh công chính tông nhất của Đạo tông. Trước đây Thẩm tiên sinh cũng từng dùng, nhưng không phải là leo tường cung Vị Ương, hơn nữa đó cũng chỉ là Thẩm tiên sinh thể hiện một chút cho Thẩm Lãnh và Trà gia xem, là tường viện bình thường, đối với Thẩm tiên sinh mà nói thì ông có thể trực tiếp nhảy lên, là vì thể hiện Thế vân tung cho nên ông mới đạp hai cái.
Nhưng Trì Chân đạo nhân vẫn chạy lên tường cung, dấu vết lưu lại trên vách tường khiến người ta cảm thấy rất không chân thật.
Thẩm Lãnh vào cung tất nhiên không thể mang theo hắc tuyến đao, nhưng có mang theo vỏ dao săn nhỏ của hắn. Hắn không biết Thế vân tung, lúc nhỏ cảm thấy thú vị đã từng luyện qua, nhưng sau này phát lực là có thể nhảy lên trên bờ tường thì hà tất phải đạp thêm mấy cước nữa, vì thế hắn cảm thấy vô vị.
Nhìn thấy đạo nhân kia chạy lên Thẩm Lãnh mới tỉnh ngộ, hóa ra phải cao mới được, thấp chơi không vui.
Lấy vỏ dao săn nhỏ ra, đồng thời Thẩm Lãnh cũng chạy lên vách tường, hắn không có thành thạo và kỹ xảo như Trì Chân đạo nhân chạy, sau khi đạp hai bước thì người ở vị trí giữa tường cung, vỏ dao săn nhỏ bắn ra sợi dây dài mảnh, thiết trảo bám vào vách tường, Thẩm Lãnh phát lực kéo người trèo lên trên tường cung.
4 – 5 gã cấm quân nằm gục trên tường cung, mỗi người đều là một đòn mất mạng. Có thể bọn họ đã bị giết mà ngay cả cơ hội ra tay phản kích cũng không có, tốc độ ra tay và mức độ giết người tàn nhẫn của đạo nhân kia, Thẩm Lãnh đều ít thấy.
Thẩm Lãnh nhìn xuống dưới, người nọ chạy như điên tới chỗ xa, bên ngoài tường cung là một lối đi nhỏ rộng chừng hơn hai trượng, phía bên trong tường cung này chính là cung Vị Ương, bên trong tường cao phía kia là ngự viên. Thẩm Lãnh nhìn thấy đạo nhân kia đã chạy đến một cánh cửa nhỏ, lách người liền biến mất không thấy gì nữa.
Thẩm Lãnh từ trên tường cung nhảy xuống, tay vung lên thiết trảo buông ra rồi thu lại. Sau khi rơi xuống đất hắn liền lao đến cánh cửa nhỏ kia, hai người mặc phục sức thị vệ nằm ở cửa, hẳn là bị đạo nhân kia đánh gục.
Thẩm Lãnh nhấc chân định vào cửa, thị vệ nằm dưới đất bỗng nhiên mở mắt, một tên túm lấy mắt cá chân Thẩm Lãnh kéo giật lại, một tên nhảy bật lên rút bội đao ra chém một đao về phía gáy của Thẩm Lãnh.
Làm sao Thẩm Lãnh có thể ngờ được hai tên thị vệ đại nội này là người của đối phương?
Nhưng hai tên thị vệ đại nội kia làm sao có thể ngờ được Thẩm Lãnh lại mạnh như vậy?
Bị túm mắt cá chân, Thẩm Lãnh giật mạnh về phía trước một bước, người nọ không tự chủ được cũng bị kéo theo, tốc độ quá nhanh khiến người nọ căn bản là không khống chế nổi, đầu đập vào tường cung lập tức lõm xuống, có gần một nửa đầu khảm vào trong tường, đương nhiên cũng có có thể gần một nửa đầu kia đã đụng nát bét, chỉ là nhìn như bị khảm vào trong tường, máu nhanh chóng chảy đầy đất.
Thẩm Lãnh tránh được một đao kia, túm lấy bàn tay cầm cầm đao đẩy về phía trước, hắc tuyến đao đâm vào vách tường, đâm rất sâu.
Thẩm Lãnh nghiêng người, tay còn lại ấn gáy tên thị vệ đại nội kia đẩy mạnh về phía trước, mặt của thị vệ đại nội đập vào trên tường, khuôn mặt kia liền nát bét.
Thẩm Lãnh buông tay, thuận tay rút hắc tuyến đao ra khỏi tường, sải bước vào ngự thú viên.