Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 665 - Chương 665: Gì?!

Chương 665: Gì?! Chương 665: Gì?!

Có một số việc Trì Chân đạo nhân không biết, lúc y muốn giết Tiểu Trương chân nhân ở trong hậu viện, Trì Chính đạo nhân vội vã chạy về, chạy đến tiền viện gặp đạo trưởng trụ trì Phụng Ninh Quán, cũng là sư phụ của bọn họ - Tằng Độ đạo nhân. Câu nói đầu tiên của Tằng Độ đạo nhân là đến hậu viện gọi Trì Chân về, chúng ta nhất định phải đi ngay lập tức.

Nhưng vào thời khắc này, các đệ tử của y lại không có một người hành động.

Vào thời khắc này nhân tính đã được thể hiện ra, rất u tối, nhưng nếu là người quen sư huynh đệ bọn họ thì lại có cảm giác lựa chọn của bọn họ lúc này là hết sức bình thường, dường như vốn dĩ đã nên như thế.

Trì Chính đạo nhân nhìn về phía sư phụ: "Trì Chân võ nghệ mạnh nhất, không dễ bị bắt được nhất."

Trì Tuệ đạo nhân gật đầu: "Đúng vậy, nếu không nói với hắn, hắn có thể tranh thủ một ít thời gian cho chúng ta rời đi."

Trì Viễn đạo nhân nhìn về phía hậu viện: "Người ta có Tiểu Trương chân nhân đó."

Tằng Độ đạo nhân hơi tức giận: "Các ngươi đều nên hiểu Trì Chân mới là người quan trọng, hắn là người được hoàng hậu để ý."

Y còn chưa nói xong đã bị Trì Chính đạo nhân cắt ngang: "Sư phụ, hoàng hậu đã chết rồi, người mà hoàng hậu để ý chẳng qua cũng chỉ vì cha hắn là Chân Hiên Viên, có quan hệ gì với chúng ta? Qua nhiều năm như vậy Trì Chân có từng đối đãi với chúng ta như đồng môn chưa? Trong mắt hắn, chúng ta còn không bằng con khỉ kia."

"Sư phụ, không kịp rồi!"

Cuối cùng Tằng Độ đạo nhân cũng chỉ có thể cắn răng một cái: "Đi!"

Cho nên khi Trì Chân đạo nhân từ hậu viện lao đến gọi người muốn bảo sư huynh đệ đồng môn giúp mình giết Thẩm Lãnh, tiền viện đã vườn không nhà trống, tiếng kêu của y rất vang vọng , có chút châm chọc.

Giờ khắc này, sát ý của Trì Chân đạo nhân càng nồng đậm.

Không chỉ là muốn giết Thẩm Lãnh nữa, còn muốn giết những kẻ đồng môn kia.

Bọn họ vốn không phải là đạo nhân, nào có tình đồng môn gì.

Lúc trước hoàng hậu nghĩ đạo quán là chỗ ẩn thân tuyệt vời nhất, ngay cả hoàng đế cũng chắc chắn không thể ngờ được bà ta chán ghét Đạo tông như vậy mà lại xuống tay ở đạo quán. Khi đó đạo trưởng trụ trì của Phụng Ninh Quán đã già, đế vị thay đổi, lão đạo trưởng có quan hệ thân mật với tiên đế Lý Thừa Viễn cũng lo mình sẽ có phiền toái gì đó, cho nên thừa dịp trong cung hơi hỗn loạn, để lại một phong thư liền vội vã bỏ chạy.

Mà lúc đó, hoàng đế vừa mới vào cung vẫn còn rất xa lạ với Phụng Ninh Quán, cũng không biết trong Phụng Ninh Quán có bao nhiêu đạo nhân, cũng không có tâm tư để biết những chuyện này. Ở thời kì đó hoàng đế đâu có thời gian để ý tới chuyện của một đạo quán nho nhỏ, có nhiều đại sự chờ ông ta xử lý như vậy, trấn an bách quan, xác định lại bố cục, khoảng thời gian ấy hoàng đế bận đến mức ngay cả thời gian ngủ cũng không có.

Nhưng hoàng hậu có thời gian.

Bà ta nhìn thấy thời cơ lợi dụng Phụng Ninh Quán, phái người đến tìm Tằng Độ đạo nhân vẫn còn ở lại trong Phụng Ninh Quán. Bà ta uy hiếp Tằng Độ đạo nhân, nói sư phụ ngươi đã bỏ chạy, bệ hạ giận dữ, người duy nhất có thể giúp ngươi sống tiếp chính là ta.

Đó là hoàng hậu nha, Tằng Độ đạo nhân làm sao có thể không sợ? Huống hồ khi đó y còn rất trẻ, luôn ở trong Phụng Ninh Quán, đâu từng tiếp xúc với nhiều người lòng dạ ác độc như vậy.

Sau này bởi vì có quá nhiều đạo nhân trong Phụng Ninh Quán bỏ chạy, cho nên có mấy đứa trẻ được đưa vào tu hành cũng trở nên thuận lý thành chương, hoàng đế bận rộn quốc sự, lại phải đối mặt với sự công kích như cuồng phong bạo vũ của người Hắc Vũ, tất cả tinh lực đều dùng để ứng phó biên cương, đạo quán liền thành địa bàn của hoàng hậu.

Hai năm sau, lại có một đứa trẻ được đưa vào, Tằng Độ đạo nhân đặt cho nó đạo hiệu Trì Chân.

Lúc đứa trẻ này tới Tằng Độ đạo nhân đã cảm thấy không bình thường, ánh mắt đó đâu giống ánh mắt của một đứa đứa trẻ mười mấy tuổi, sát ý trong ánh mắt nồng đậm đến mức ngay cả ông ta cũng sợ hãi, giống như một con sói con vậy.

Sau này Tằng Độ đạo nhân mới biết được nó là con trai của Chân Hiên Viên. Trận chiến của Chân Hiên Viên và Thương Cửu Tuế gây chấn động cả thành Trường An, thậm chí còn chấn động cả giang hồ Đại Ninh, Chân Hiên Viên chết, Thương Cửu Tuế trở thành thần thoại.

"Ngươi tên là gì?"

"Chân Sát Thương."

"Tên hơi kỳ lạ."

"Không có gì lạ, tên chỉ là tên."

"Đâu có cha mẹ nào đặt tên cho con của mình có chữ sát? Không may mắn."

"Ta tự đổi lại." Đứa trẻ nhìn về phía Tằng Độ đạo nhân: "Sau này ông là sư phụ ta sao?"

"Đúng vậy, sau này ngươi hãy theo ta luyện công tập võ."

"Không cần."

Tiểu nam hài nhìn vào mắt Tằng Độ đạo nhân rất nghiêm túc nói: "Nếu ông đã là sư phụ của ta, vậy thì mời ông sau này ít trêu chọc vào ta, đừng quấy rầy ta, công pháp gia môn của ta một đao một quyền, ta không cần ông dạy ta, ta tự luyện là được. Ta thấy trong đạo quán này còn có những đứa trẻ khác, ông quản tốt bọn họ, cũng đừng chọc giận ta, ta sợ cuối cùng trong đạo quán này chỉ còn lại hai người là ta và ông. Ta vẫn là một đứa bé, cũng không thể giết cả ông được, ông phải ở lại nấu cơm cho ta, ồ... Nhớ ra rồi, lúc tới đây có người đã dặn ta là giả vờ vâng lời một chút, vậy thì sau này để ta bổ củi nấu cơm, để ta quét dọn viện tử, các ngươi đừngchọc vào ta là được."

Tiểu nam hài nhìn Tằng Độ đạo nhân đang trợn mắt há hốc mồm: "Ta tên là gì?"

"Chân Sát Thương."

"Ta nên có một đạo hiệu."

"Vậy... cứ gọi là Trì Chân đi, bỉnh trì chân tính, đạo pháp tự nhiên."

"Tuỳ." Tiểu nam hài xoay người cầm cây chổi quét rác: "Dù sao cũng chỉ là một cái tên."

Tằng Độ nhìn nó, rõ ràng chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi mà lại làm y cảm thấy sợ hãi từng hồi, có cảm giác lạnh toát dâng lên, dường như đang di chuyển trong xương tủy của mình.

Cuối cùng khi quyết định không thông báo cho Trì Chân đạo nhân biết mà dẫn các đệ tử khác nhanh chóng rút lui, trong đầu Tằng Độ đạo nhân không tự chủ được lại nghĩ tới bộ dạng của Trì Chân trong lần đầu tiên gặp, dường như y nhìn thấy Trì Chân ở ngay sau lưng đang nhìn y, vẻ rét lạnh trong ánh mắt giống như ngày đó.

Thừa dịp người của phủ Đình Úy vẫn chưa đưa tin tức đến cung Vị Ương, Tằng Độ đạo nhân dẫn các đệ tử nhanh chóng trốn đi. Bọn họ biết, người của Hàn Hoán Chi phái tới tất nhiên là vào từ phía nam cung Vị Ương, cho nên bọn họ đi thẳng về hướng bắc, sau khi ra ngoài từ cửa bắc cung Vị Ương liền đi thẳng đến Húc Quang Môn, ra Húc Quang Môn qua Vị Hà là có thể chui thẳng vào trong Yên Sơn, thần tiên cũng tìm không thấy bọn họ.

Bọn họ chỉ vừa mới rời cung Vị Ương không lâu, khi Thẩm Lãnh đuổi theo Trì Chân đạo nhân lao ra ngoài tường cung, thống lĩnh thị vệ đại nội Vệ Lam đã dẫn người tới, nhưng lúc này trong Phụng Ninh Quán đã không có một bóng người, chạy đến hậu viện, chỉ thấy Tiểu Trương chân nhân đang run rẩy trong gió rét lạnh.

"Mau đuổi theo hắn!"

Tiểu Trương chân nhân nhìn thấy Vệ Lam liền khàn giọng hô một tiếng: "Thẩm Lãnh đuổi theo Trì Chân rồi, hắn bị thương."

Giờ khắc này, nàng đã quên phải khống chế giọng nói một chút.

Vệ Lam căn dặn người đưa Tiểu Trương chân nhân đến Đông Noãn Các điện Bảo Cực, sau đó dẫn người đuổi theo.

Tiểu Trương chân nhân nghĩ nhất định là Trì Chân đạo nhân chạy đến ngự thú viên, vì thế nhắc nhở Vệ Lam một câu, Vệ Lam dẫn người đến bên ngoài cửa nhỏ đó, hai cỗ thi thể nằm trên mặt đất khiến gã cũng cảm thấy hơi đáng sợ.

Tằng Độ đạo nhân dẫn theo đệ tử chạy như điên trên đường cái, các bách tính đều cảm thấy tò mò, đâu có khi nào thấy đạo nhân chạy hồn bay phách lạc như vậy, rõ ràng phía sau không có ai đuổi nhưng mấy đạo nhân đó vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, giống như phía sau có một con mãnh thú vô hình đang đuổi theo bọn họ không tha vậy.

Trên đường cái có không ít người, thời tiết đầu tháng 2 đã trở nên ấm áp hơn một chút, mấy đạo nhân chật vật chạy. Lúc này từ trong một trà lâu lại có một đạo nhân trẻ tuổi cao to đi ra, trong tay cầm một ít lá trà, nghĩ vừa rồi mình ép giá nhiều như vậy và còn thành công khiến gã cũng hơi đắc ý, còn nghĩ lát nữa dùng số tiền tiết kiệm được mua kẹo để thưởng cho bản thân.

Gã thích ăn kẹo.

Mới ra cửa liền nhìn thấy xa xa có mấy đạo nhân chạy như điên đến, đều là đệ tử Đạo môn, gã bản năng đi qua muốn giúp đỡ.

"Làm sao vậy?"

Nhị Bản đạo nhân cầm lá trà hỏi một câu, gã thật sự rất muốn giúp đỡ, gã nghĩ hiện tại mình cũng có khả năng giúp người khác nhiều.

"Cút ra!"

Trì Chính đạo nhân chạy ở phía trước nhất giơ tay đẩy Nhị Bản đạo nhân, Nhị Bản đạo nhân né ra theo bản năng, một chưởng kia đẩy hụt, Trì Chính đạo nhân phát lực điên cuồng lập tức mất thăng bằng ngã nhào về phía trước. Nhị Bản đạo nhân giơ tay túm lấy y phục của hắn ta: "Cẩn thận chút."

"Cút!"

Trì Chính đạo nhân lại đẩy tay về phía Nhị Bản, chưởng này phát lực mạnh hơn, Nhị Bản đạo nhân cách quá gần nên không thể né tránh, chưởng kia vỗ vào ngực Nhị Bản đạo nhân, sắc mặt Nhị Bản đạo nhân trong nháy mắt liền thay đổi... Đây không phải là lực đẩy người, đó là lực giết người.

Lực độ chui vào trong cơ thể Nhị Bản đạo nhân, Nhị Bản đạo nhân hóp bụng khom lưng, phù một tiếng, cánh cửa của trà lâu phía sau gã đều bị chấn rung đến mức vỡ tan, vụn gỗ bay tán loạn.

Trì Chính đạo nhân còn muốn chạy, Nhị Bản đạo nhân lập tức kéo hắn ta lại.

"Ta và ngươi không oán không thù, còn đều là đệ tử Đạo môn, ta thấy ngươi chạy gấp gáp chỉ muốn giúp ngươi mà thôi, ngươi lại xuống tay muốn giết ta, đây là đạo lý gì?"

Nhị Bản đạo nhân luôn là một người hàm hậu hiểu đạo lý, gã cũng luôn nghĩ chuyện gì cũng có thể giải quyết thông qua cách nói đạo lý, không cần phải chuyện gì cũng đánh đánh giết giết, gã mong thế sự như thường, mà đánh đánh giết giết tất nhiên là thế sự vô thường.

Giờ khắc này Trì Chính đạo nhân đâu còn có tâm tư để nói chuyện và một đạo nhân bỗng dưng xuất hiện, vốn tưởng rằng một chưởng có thể đánh chết đạo nhân kia, đâu ngờ tên kia lại có công phu tốt như vậy, hóa giải chưởng lực của hắn ta một cách không thể tưởng tượng.

"Ngươi buông ta ra!"

Trì Chính đạo nhân giãy ra, Trì Tuệ đạo nhân ở phía sau đuổi kịp đạp một cước vào lưng Nhị Bản: "Buông tay!"

Nhị Bản đạo nhân tay trái túm y phục của Trì Chính đạo nhân, một cước ở phía sau tới, lúc chân đạp vào lưng gã, eo của gã lại giống như dòng nước gặp tảng đá sẽ tự nhiên lách qua, thắt lưng uốn éo, lực độ của một cước kia không thể tác động trên người gã, chân trượt qua eo gã, đạp mạnh vào người Trì Chính đạo nhân.

Một cước này rất hung ác, cho nên Trì Chính đạo nhân bị đạp đến thất điên bát đảo.

"Các ngươi là người trong đạo quán nào, sao đều hung ác như vậy?"

Nhị Bản cũng vươn tay ra túm lấy y phục của Trì Tuệ đạo nhân, mỗi tay túm một người: "Các ngươi nói rõ ràng, ta phải dẫn các ngươi đến đạo quán nói đạo lý một chút, tìm sư phụ các ngươi hỏi xem đã dạy đồ đệ như thế nào, đệ tử Đạo môn chúng ta theo đuổi tâm bình khí hòa không tranh quyền thế, chẳng lẽ sư phụ các ngươi chưa từng nói sao?"

Gã còn đang lải nhải thì Tằng Độ đạo nhân ở phía sau cũng đã đến.

Nhìn thấy hai đệ tử bị túm còn tưởng là cao thủ trong cung Vị Ương, Tằng Độ đạo nhân song chưởng cùng xuất ấn xuống ngực Nhị Bản đạo nhân. Nhị Bản đạo nhân lui về sau, hai cánh tay kéo người khép lại, Trì Chính đạo nhân và Trì Tuệ đạo nhân liền va vào nhau. Hai người này đụng vào nhau giống như một bức tường vừa khéo ngăn chặn song chưởng của Tằng Độ đạo nhân.

Hai tiếng bịch bịch vang lên, hai chưởng này đánh hai tên đạo nhân kia hộc máu.

Trì Tuệ đạo nhân khó nhọc quay đầu lại: "Sư phụ người nhìn chuẩn một chút."

Nhị Bản vừa nghe vậy liền tức giận: "Hóa ra ngươi chính là sư phụ à, người làm sư phụ như ngươi cũng hung ác như vậy, chẳng trách đồ đệ của ngươi lại như vậy, ta phải nói chuyện với ngươi, ngươi làm sư phụ như vậy sao được?"

Tằng Độ đạo nhân đâu còn quan tâm gã nói cái gì, lại vỗ một chưởng qua, Nhị Bản đạo nhân xoay người ném Trì Tuệ đạo nhân qua, một chưởng này lại vỗ vào người Trì Tuệ đạo nhân, Trì Tuệ đạo nhân kêu lên một tiếng, lại phun ra một ngụm máu.

Tằng Độ giật mình, thu tay về đạp một cước vào đầu gối Nhị Bản đạo nhân, Nhị Bản đạo nhân ấn Trì Tuệ đạo nhân xuống, một cước này đạp trúng mặt Trì Tuệ đạo nhân, nửa bên mặt đều bị đạp đến mức thay đổi hình dạng.

Trì Tuệ đạo nhân phun máu, bên trong còn có vài ba cái răng.

Tằng Độ xoay người vung một cú đấm, Nhị Bản đạo nhân lại nhấc Trì Tuệ đạo nhân lên, cú đấm này đánh vào một bên mặt khác của Trì Tuệ đạo nhân, trong miệng lại có hai cái răng bay ra ngoài.

"Xin người đó sư phụ... Đừng đánh nữa."

Trì Tuệ đạo nhân khó nhọc kêu lên một tiếng, mí mắt sưng phù, y thật muốn hỏi tên đạo nhân bỗng dưng xuất hiện này, mẹ nó chứ không phải là ngươi quên trong tay mình đang giữ hai người rồi chứ? Sao dùng ta để chắn nhiều lần thế?

Y bị thương rất nặng đã không nói lên lời, khó nhọc giơ hai ngón tay lên quơ quơ.

Nhị Bản đạo nhân nhìn hai ngón tay kia hơi ngẩn người: "Gì!?"

Bình Luận (0)
Comment