Nhị Bản đạo nhân trước giờ đều không biết đánh nhau. Hồi nhỏ gã từng hỏi sư phụ mục đích của việc đánh nhau là gì, sư phụ gã nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào, nếu là người khác thì tất nhiên nói, nhưng ông ta hiểu rất rõ tâm tính của Nhị Bản đạo nhân, cho nên chỉ có thể nói thật với đứa trẻ ngốc này rằng đánh nhau đương nhiên là để giành chiến thắng. Mà Nhị Bản đạo nhân vốn cũng không phải là một người hiếu thắng, cho nên giành chiến thắng với gã mà nói có ý nghĩa gì?
Khi đó Nhị Bản đạo nhân đã nghĩ đến một vấn đề rất khó giải thích, gã lại hỏi sư phụ: "Tất cả võ kỹ, có phải đều là kỹ thuật giết người không?"
"Phải."
Câu trả lời của sư phụ gã rất thành khẩn, tất cả võ kỹ, lúc tập võ có thể tự nói với mình là để cường thân kiện thể, nhưng mỗi một chiêu, mỗi một thức võ kỹ đều là để giành chiến thắng, giành chiến thắng thì có thể sẽ giết người, cho nên võ kỹ đều là kỹ thuật giết người.
"Vậy thì con không luyện."
Nhị Bản đạo nhân trả lời rất nghiêm túc, tuy rằng rất nhanh nhưng đã qua suy nghĩ.
"Con không muốn giết người, cũng không muốn đánh nhau."
"Nhưng luyện võ có thể tự bảo vệ mình, con không đánh nhau, không giết người, chưa chắc đã không có người trêu chọc con."
"Vậy sư phụ có loại công phu không đánh người cũng sẽ không bị người khác đánh không?"
"Chắc là có chứ, nhưng ta không biết."
Tiểu Nhị Bản nghĩ: "Vậy thì con tự luyện thử xem."
Nhị Bản đạo nhân không biết đánh nhau, đến bây giờ cũng không biết đánh nhau, gã vẫn chỉ luyện loại công phu không để bị người khác đánh.
Tằng Độ đạo nhân vỗ một chưởng vào vai Nhị Bản đạo nhân, nhưng vai của Nhị Bản đạo nhân lại di động về phía sau trong khoảnh khắc chưởng lực tiếp xúc đến, chưởng kia giống như vỗ vào dòng nước, trên thực tế còn khiến người cảm thấy khó tin hơn là vỗ vào dòng nước. Lực trực tiếp đánh vào trên nước, nước vẫn sẽ chịu lực, hình thái thay đổi cũng đủ để chứng minh bị chịu lực, mà mỗi một bộ phận thân thể của Nhị Bản đạo nhân tựa như đều không chịu lực vậy.
Vai né được chưởng phong, cửa sổ của cửa tiệm phía sau gã bị một chưởng đánh vỡ.
"Đừng đánh nhau!"
Nhị Bản đạo nhân vẻ mặt nghiêm túc: "Ngươi xem ngươi đã đánh bọn họ thành dạng gì rồi!"
Tằng Độ đạo nhân lui về phía sau một bước, thật sự nhìn nhìn, sau đó chú ý tới Trì Chính đạo nhân còn đỡ một chút, chỉ bị y đánh một chưởng nôn ra máu, Trì Tuệ đạo nhân thì hơi thảm rồi, tới tới lui lui đều là bị y đánh đã không nhìn ra nhân dạng nữa, khuôn mặt giống kia như đầu heo vậy.
"Ngươi thả bọn họ ra!"
Tằng Độ đạo nhân quát lên một tiếng.
Nhị Bản đạo nhân hỏi: "Các ngươi vội vã muốn đi đâu? Chúng ta đều là đệ tử Đạo môn, nếu có gì khó xử có thể nói với ta, tuy ta không phải đại nhân vật lợi hại gì, nhưng ta quen biết một bằng hữu địa vị cao, nếu các ngươi có chỗ khó xử ta sẽ giúp các ngươi đi nhờ hắn, hắn tên là Thẩm Lãnh."
Tằng Độ vừa nghe vậy lại càng phẫn nộ: "Ngươi rõ ràng là đến chặn chúng ta, còn giả vờ làm người tốt cái gì, chưa từng thấy người vô liêm sỉ như ngươi!"
Nhị Bản đạo nhân càng khó hiểu hơn, sao ta lại vô liêm sỉ?
Người ta giận dữ đặt câu hỏi, gã lại thật sự suy nghĩ, nghĩ hẳn là Thẩm Lãnh thật sự quá mặt dày vô liêm sỉ, cho nên liên lụy đến mình, nhất định là vậy.
"Sư phụ đi mau!"
Trì Viễn đạo nhân và Trì Thông đạo nhân xông lên cuối cùng kéo sư phụ bọn họ: "Thị vệ đại nội đã đuổi tới rồi."
Nhị Bản đạo nhân vừa nghe thấy câu này mới kịp phản ứng: "Hóa ra các ngươi là người xấu à."
Nhưng gã lại càng khó hiểu được hơn, đệ tử Đạo môn sao có thể có người xấu? Đệ tử Đạo môn không tranh quyền thế, các bách tính đều khá tôn trọng đạo nhân, cho nên đạo nhân sao có thể là người xấu được chứ?
Tằng Độ đạo nhân quay lại liếc nhìn, phía sau đại đội thị vệ đã đuổi tới, y đâu còn có tâm tư quan tâm đến hai tên đệ tử nữa, dẫn theo hai người Trì Thông đạo nhân và Trì Viễn đạo nhân tiếp tục chạy về phía trước. Chỉ có nhanh hơn những thị vệ đại nội kia mới có thể xông ra ngoài thành Trường An, một khi bị nhốt bên trong cổng thành thì chỉ có đường chết.
Chạy như điên được vài chục bước, sau đó liền nhìn thấy tên đạo nhân cao lớn và có chút ngây ngô kia lại chặn ở trước mặt bọn họ.
"Rốt cuộc các ngươi đã làm chuyện xấu gì?" Nhị Bản đạo nhân hỏi.
Trì Thông đạo nhân nổi giận, rút trường kiếm ra đâm về phía ngực Nhị Bản đạo nhân, Nhị Bản đạo nhân giật mình ném cả người trong tay mình đi.
Công pháp do gã tự ngộ ra rất kỳ diệu, bất kể là quyền hay là cước đánh vào người gã đều có thể làm cho lực độ bị trượt đi, hoặc là hóa giải, nhưng kiếm không được, nếu kiếm đâm vào người thì đánh trượt như thế nào? Còn không phải bị đâm thủng một lỗ à, đâm thủng một lỗ là sẽ chết.
Gã tránh ra, tất cả mấy người đều chạy qua.
Hai người nằm sấp trên mặt đất kia cũng muốn dậy, Nhị Bản đạo nhân đi lên ấn xuống, Trì Tuệ đạo nhân khàn giọng nói: "Ngươi bị bệnh hả, nhiều người như vậy không bắt, tại sao ngươi nhất quyết giữ ta không buông?"
Nhị Bản đạo nhân trả lời rất nghiêm túc: "Bọn họ có kiếm."
Đúng lúc này thị vệ đại nội ở phía sau xông lên, bọn họ thấy Nhị Bản đạo nhân đang ấn giữ hai tên, nhưng Nhị Bản đạo nhân cũng là đạo nhân, cho nên vô số cung nỏ nhắm qua đây. Nhị Bản đạo nhân vội vàng buông tay ngoan ngoãn đứng ở một bên, giơ tay lên: "Ta không phải cùng nhóm bọn họ, ta là người tốt."
Phó thống lĩnh thị vệ đại nội Tòng Xích đi qua nhìn nhanh chóng nhận ra. Đạo nhân này ở cùng chỗ với lão đương gia mã bang bọn họ, mấy lần bệ hạ đến đó Tòng Xích đều gặp, vội vàng khoát tay ra hiệu cho thủ hạ buông cung nỏ: "Nhị Bản đạo trưởng, sao ngươi lại ở đây?"
"Ta ra ngoài mua trà."
Gã rất nghiêm túc giải thích: "Sư phụ ta cho ta một lượng bạc bảo ta ra ngoài mua trà, vốn dĩ trong nhà cũng không thiếu trà, dù sao cũng là nơi bệ hạ sắp xếp thì làm sao có thể thiếu được? Nhưng sư phụ ta không cẩn thận làm đổ lon trà, vừa khéo chỗ lá trà rơi xuống còn rất bẩn, cho nên tất nhiên là trà không thể uống nữa. Theo lý mà nói chỉ cần bảo người đưa đến một lon khác là được, nhưng trà kia là vừa mới đưa đến, người ta mới đưa đến mà chúng ta lại đòi thì có vẻ chúng ta rất không ra gì, vì thế sư phụ liền nén đau lấy một lượng bạc ra bảo ta mua. Lúc ta mua nhìn loại rất đắt tiền thì không nỡ, cuối cùng mua loại cấp trung và còn ép giá, ép giá rất thành công nữa... Đương nhiên ta ép giá cũng không phải đơn thuần là vì tiết kiệm tiền, ta ép giá là muốn dùng tiền tiết kiệm được mua kẹo ăn."
Gã còn đang lải nhải giải thích, Tòng Xích vội vàng chỉ về phía sau: "Ngươi cùng người của ta đem hai người kia về cung, ta còn có việc, lần sau lại nghe ngươi nói tiếp."
Nhị Bản đạo nhân: "Ta ra ngoài còn chưa kịp đi mua kẹo thì nhìn thấy mấy đệ tử Đạo môn... Ồ được rồi, ngươi đi đi."
Gã chưa nói xong, cho nên hơi mất hứng.
Thị vệ đại nội tổng cộng có bốn phó thống lĩnh và một thống lĩnh, được mọi người gọi là Ngũ Sắc Lộc.
Có lẽ thật sự chỉ là trùng hợp, thống lĩnh thị vệ đại nội tên là Vệ Lam, bốn phó thống lĩnh, một người tên là Tòng Xích, một người tên là Ngôn Bạch, một người tên là Liễu Thanh, một người tên là Tạ Thầm Hoàng, trong tên của năm người đều có màu sắc, mà trên cẩm y của thị vệ đại nội thêu hình hươu, cho nên được gọi là Ngũ Sắc Lộc.
Tòng Xích dẫn người tiếp tục đuổi theo, ở một bên khác, Ngôn Bạch và Liễu Thanh đã dẫn người từ một phương hướng khác đuổi đến.
Cung Vị Ương, Đông Noãn Các.
Hoàng đế liếc nhìn Tiểu Trương chân nhân sắc mặt trắng bệch, không nhịn được khẽ thở dài một tiếng: "Khanh ở trong cung Vị Ương, có chuyện lại sai người đi tìm Thẩm Lãnh... Trẫm cũng không hiểu là khanh suy nghĩ như thế nào, nếu tới gặp trẫm sớm một chút, những đạo nhân giả kia cũng đã bị bắt hết rồi, đâu đến mức lộn xộn như thế nào."
Tiểu Trương chân nhân vội vàng cúi đầu: "Thần, thật ra thần cũng không dám xác định gì cả."
Hoàng đế liếc mắt nhìn Đại Phóng Chu một cái: "Cho nàng ta một chén trà nóng."
Nhưng Tiểu Trương chân nhân lại vội vàng nói: "Bệ hạ mau phái người đuổi theo Thẩm Lãnh, hắn đuổi theo Trì Chân đến ngự thú viên, trong ngự thú viên có rất nhiều người đều thân quen với Trì Chân, bây giờ thần mới tỉnh ngộ ra những người đó có thể đều là đồng lõa của hắn. Thẩm Lãnh không biết chuyện này, hắn sẽ còn tưởng là thị vệ trong ngự thú viên đều là người một nhà, lỡ như bị người khác đánh lén thì hỏng rồi."
Hoàng đế nhìn về phía Đại Phóng Chu, Đại Phóng Chu vội vàng đi ra ngoài.
Hoàng đế ngồi xuống lấy lại tinh thần. Ông ta thật không ngờ rằng hoàng hậu lại đặt một quân cờ như vậy bên cạnh mình. Lại nghĩ đến lần đi đông cương, nếu không phải Vệ Lam ở bên cạnh ông ta từ đầu đến cuối đều không rời nửa bước, cộng thêm Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An bọn họ đến đúng lúc, Hàn Hoán Chi cũng đến không muộn, những đạo nhân kia mãi vẫn không tìm được cơ hội tới gần ông ta... Đặc biệt hung hiểm nhất là lúc vào đảo, lúc đó đạo nhân của Phụng Ninh Quán không có lựa chọn ra tay, hẳn là đã nhìn ra phần thắng của bọn họ không lớn, huống hồ bọn họ cũng chưa chắc chịu để lộ bản thân vì Lý Tiêu Nhiên.
Hoàng hậu à.
Hoàng đế thầm nghĩ trong lòng, nàng là thật sự khiến trẫm cảm thấy thấy không rõ nàng hết lần này đến lần khác.
Nếu lần này những người ẩn thân ở trong Phụng Ninh Quán này vẫn không bại lộ, sau này ông ta dẫn đại quân xuất chinh lên bắc, dựa theo lệ thường thì phải mang đạo nhân theo để cầu phúc, đây chính là đòn cuối cùng do hoàng hậu sắp xếp... Chờ khi ông ta đến bắc cương thì đạo nhân tìm cơ hội giết ông ta đi, thái tử ở Trường An lập tức tuyên bố lên ngôi. Đáng tiếc là hoàng hậu đã chết rồi, nếu bà ta còn sống, nói không chừng sẽ có thể cười đến cuối cùng.
Thủ đoạn nhỏ, thật sự tính toán đến cực hạn.
Đứng ở đó Tiểu Trương chân nhân đang bưng một chén trà nóng mà vẫn còn run bỗng nhiên lại nhớ ra cái gì đó, ánh mắt hoảng loạn nhìn về phía hoàng đế: "Bệ hạ vẫn phải phái người đi thông báo với Thẩm Lãnh, cẩn thận con khỉ!"
"Khỉ?" Hoàng đế ngẩn ra: "Khỉ gì?"
Cùng lúc đó, ngự thú viên.
Thẩm Lãnh hết sức cẩn thận đi vào trong, đây là cửa nhỏ để vận chuyển phân được dọn đi trong ngự thú viên ra ngoài, sau khi vào cửa đi không bao xa chính là từng cái lồng sắt. Vào mùa đông rất nhiều động vật sợ lạnh đều sẽ nhốt vào lồng sắt chuyển vào trong phòng, trong phòng đốt chậu lửa sưởi ấm. Hai bên lối đi nhỏ đều là những lồng sắt như vậy, lớn lớn nhỏ nhỏ, những con vật kia cuộn tròn trong lồng, sau khi nghe thấy tiếng động đều nhìn Thẩm Lãnh, nhưng phần lớn là bộ dạng lười biếng, cử động một chút cũng không muốn.
Thẩm Lãnh theo lối đi nhỏ tiến lên phía trước, trong lồng bên trái có một con gấu đen đang ngủ say, dường như nhiệt độ ở đây đối với nó mà nói vẫn là hơi quá thấp. Trong lồng bên phải có một con hổ đang đi tới đi lui, giống như đang nhàm chán đến cực điểm.
Lồng sắt ở phía trước nữa rất lớn, bên trong là một đàn khỉ, chúng không lười nhác không thích vận động giống như các động vật khác, nhìn thấy người đến đều chạy đến bên cạnh lồng sắt kêu lên, tiếng kêu đó nghe không hay, khiến người ta chán ghét.
Thẩm Lãnh đi vài bước lại dừng chân quay đầu lại liếc nhìn. Cửa lồng sắt nhốt khỉ đang mở, nhưng những con khỉ này dường như sợ bị đánh nên không có một con nào dám chạy ra ngoài, chỉ là không biết tại sao, hắn cảm thấy ánh mắt những con khỉ kia nhìn hắn có chút khác thường.
Nhưng hắn để ý đến một đàn khỉ làm gì.
Hắc tuyến đao trong tay Thẩm Lãnh không quá thuận tay, với hắn mà nói là rất nhẹ, nhưng cũng may mà có đao.
Hắn đề phòng đi lên phía trước, tốc độ không nhanh, mơ hồ có cảm giác hình như ở chỗ mình không nhìn thấy có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm, có lẽ đạo nhân kia cũng chưa đi quá xa, chỉ núp trong bóng tối chờ cho hắn một đòn trí mệnh, Thẩm Lãnh hoàn toàn xa lạ với hoàn cảnh nơi này.
Ở trên xà nhà chỗ cao có một bóng đen gầy gò nhỏ bé đang ngồi, trong tay cầm một thứ cực nhỏ chầm chậm thả xuống, thứ kia mảnh như sợi tóc, buông xuống không hề tiếng động, đã sắp đến trước mặt Thẩm Lãnh.