Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 667 - Chương 667: Ta Tin

Chương 667: Ta tin Chương 667: Ta tin

Thẩm Lãnh tiến vào ngự thú viên từ cửa hông, trong lồng sắt hai bên lối đi nhỏ đều là đủ loại dã thú, nhưng tựa hồ đều đã bị nhốt đến mức không có dã tính, nhìn cũng không có tinh thần, duy chỉ có đàn khỉ trong cái lồng lớn kia đều rất hoạt bát, chỉ là tiếng kêu làm cho người ta cảm thấy không thích.

Nơi này ánh sáng tối tăm cũng không tốt, Thẩm Lãnh nghĩ đạo nhân kia chưa trốn xa, có cặp mắt đang ở trong chỗ tối nhìn mình chằm chằm.

Sự chú ý của hắn đều không ngừng lướt qua hai bên trái phải, không chú ý tới trên đỉnh đầu có một sợi dây mảnh như sợi tóc chậm rãi buông xuống, mà cầm sợi dây này trong tay lại là một con khỉ. Nó ngồi xổm trên xà nhà mắt nhìn Thẩm Lãnh không chớp, nhưng lại biết lúc nào tạm dừng, lúc nào buông dây, khi Thẩm Lãnh nghiêng đầu sợi dây liền chuyển hướng rất nhanh, khi Thẩm Lãnh quay đầu lại sợi dây của nó liền chậm rãi thả xuống. Điều càng làm cho người ta cảm thấy khó tin là nó lại có thể tính toán chính xác thời gian Thẩm Lãnh di động về phía trước, dây thả xuống tới độ cao vừa đúng là vị trí cổ của Thẩm Lãnh.

Trong vụ án giết người ở bờ bắc sông Vị Hà, nó mới là hung thủ.

Ngày đó Trì Chân đạo nhân đóng giả là tiều phu cõng một bó củi lớn ngồi thuyền, thật ra cũng không có bao nhiêu củi, bên trong là một cái rương được ngụy trang, con khỉ nấp ở ngay trong rương. Khi đến cách bờ bắc không xa Trì Chân đạo nhân mở rương ra, sau khi xuống nước con khỉ bơi tới bờ sông bên kia, đuổi theo mục tiêu leo lên cây lớn, sau đó chờ mục tiêu đi tới, dây tròng vào cổ mục tiêu sau đó kéo mạnh lên trên, sợi dây kia còn mảnh hơn sợi tóc, cũng vô cùng sắc bén, trực tiếp cắt đứt đầu người. Con khỉ đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, thậm chí có thể nói là tàn khốc, trong khoảnh khắc cắt đứt đầu người, nó rung rung sợi dây mỏng quấn lấy đầu người kéo về, cho nên những người nhìn thấy cảnh này mới có cảm giác là đầu người tự bay đi.

Giờ này khắc này, sợi dây mỏng đã thả xuống trước người Thẩm Lãnh, vừa đúng ở vị trí cổ, mà Thẩm Lãnh thì nghiêng đầu nhìn xem phía sau lồng sắt bên cạnh có người nấp hay không, căn bản là không chú ý tới sợi dây mỏng rơi xuống.

Con khỉ dường như cũng trở nên hưng phấn, mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Lãnh càng trợn tròn hơn.

Thêm một bước nữa, Thẩm Lãnh cũng sẽ bị sợi dây mỏng treo lên.

Mà một bước này, Thẩm Lãnh đã nhấc chân lên.

Vậy nhưng ngay trong một khắc này, Thẩm Lãnh bỗng nhiên nghĩ tới vụ án trong tiêu cục Đại Thông, lúc ấy người giết chết tiêu cục Đại Thông đã ẩn thân ở trên xà nhà, từ bên trên rắc thứ bột gì đó xuống cho nên tất cả người của tiêu cục Đại Thông đều bị hôn mê. Tại thời khắc này bước chân của Thẩm Lãnh bỗng nhiên dừng lại ngẩng đầu nhìn lên trên, liếc thấy cái đầu nho nhỏ trên xà nhà ló ra dường như đang theo dõi mình.

Thẩm Lãnh giật thót mình.

Nếu như đó là một người thì Thẩm Lãnh cũng không có gì phải phản ứng mạnh như vậy, nhưng đầu của thứ kia hiển nhiên không phải là một người.

Mà con khỉ tưởng là Thẩm Lãnh sẽ tiếp tục bước tiếp, cho nên sợi dây cũng nhấc lên, nó đang nhấc dây, Thẩm Lãnh đã nhìn thấy nó.

Một tiếng kêu thét, con khỉ trên xà nhà lao đi, sợi dây siết trong tay cũng rơi xuống bên chân Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh nhìn nhìn, đó là một sợi dây mảnh hai đầu đều có tay cầm, hẳn là bên trong tay cầm có linh kiện gì đó, dây có thể thả xuống, cũng có thể thu lại, hơn nữa lúc thu lại còn có thể gia tăng sức mạnh.

Thẩm Lãnh nhặt sợi dây lên, con khỉ kia nhảy đến một xà nhà khác lén nhìn xuống, Thẩm Lãnh giơ tay lên giả vờ muốn đánh, con khỉ rụt lại phía sau, thấy không có động tĩnh, đột nhiên từ phía sau xà nhà thò đầu ra, nhe răng trợn mắt bộ dạng cực kỳ hung dữ. Tuy rằng ánh sáng không tốt, nhưng Thẩm Lãnh cảm thấy ánh mắt và vẻ mặt của con khỉ này cực kỳ giống đạo nhân đã giao thủ với hắn trước đó.

Dường như con khỉ cũng rất thông minh, chú ý tới chỗ được quấn chặt trên bụng Thẩm Lãnh, nó đi lòng vòng ở trên xà nhà, dường như là đang tìm kiếm cái gì đó.

Thẩm Lãnh cũng chẳng thèm để ý, siết chặt tay áo quấn vết thương trên bụng, con khỉ kia lại đột nhiên xuất hiện cầm thứ gì đó trong tay, hướng tới phía Thẩm Lãnh kêu một tiếng, âm thanh thật sự khó nghe đến mức khiến người ta hận không thể đánh nó một trận.

Con khỉ đột nhiên ném thứ trong tay qua, tốc độ lại cực nhanh, Thẩm Lãnh lập tức nghiêng mình tránh né, thứ kia đâm vào bên cạnh bộp một tiếng, không ngờ là một thanh chủy thủ, cũng không biết là giấu trên xà nhà lúc nào.

Thứ này ném chủy thủ, lại còn rất chuẩn.

Thẩm Lãnh mới tránh đi, con khỉ kia ném chủy thủ xuống liên tiếp. Trong lối đi nhỏ vốn đã chật hẹp, hai bên đều là lồng sắt, không có nhiều cho Thẩm Lãnh di động, hắc tuyến đao của hắn cũng không dễ thi triển, nhưng cũng may còn có thể dựa vào đao để chặn tất cả chủy thủ ném xuống dưới.

Con khỉ thấy không có một thanh chủy thủ nào đâm trúng hiển nhiên là nó tức giận, lại kêu một tiếng rồi nhảy đến chỗ khác. Thẩm Lãnh mới động đậy, thứ kia lại chui ra, cầm trong tay thứ gì đó giống như bọc vải, không đợi Thẩm Lãnh nhìn rõ đó là cái gì, con khỉ rung tay tung bọc vải ra, bột từ trên trời rơi xuống!

Mặt Thẩm Lãnh biến sắc, chỗ này rất chật hẹp, nhiều bột như vậy, muốn tránh cũng không tránh được.

Hắn lui hẳn về sau, quay đầu lại thì vừa hay nhìn thấy đạo nhân kia từ một bên lao tới. Đạo nhân sau khi chạy vào trong còn đóng cửa lại, Thẩm Lãnh nghe thấy tiếng động lao qua đã không kịp, cửa bị khóa chặt.

Thẩm Lãnh đạp một cước lên cửa, nhưng bột đã rơi đầy trời.

Phía sau cánh cửa kia hẳn là đã bị chặn, với sức mạnh của Thẩm Lãnh, một cước này lại không thể đá văng cửa.

Bột bay lả tả xuống, một thứ mùi lạ truyền vào mũi Thẩm Lãnh, một lát sau Thẩm Lãnh chỉ cảm thấy đầu óc nặng trịch, người không tự chủ được lảo đảo, hắn vươn tay ra vịn vào lồng sắt ở bên cạnh. Con hổ trong lồng sắt nghe thấy tiếng động nhìn hắn một cái, nhe răng nanh, còn chưa kịp phát uy thì nó cũng hít phải bột phấn, quái vật to lớn kia cũng không chịu nổi, lảo đảo ngã xuống.

Thẩm Lãnh vịn lồng sắt cũng không thể kiên trì bao lâu, đầu óc càng lúc càng nặng nề, mí mắt đã không chống đỡ nổi mà hạ xuống.

Tầm nhìn của hắn càng lúc càng mơ hồ, loáng thoáng nhìn thấy có một bóng đen nho nhỏ từ trên xà nhà nhảy xuống nhưng không dám tới gần. Trong thời khắc này Thẩm Lãnh lại còn nghĩ tại sao con súc sinh kia không sợ thứ thuốc mê này?

Bụp một tiếng, Thẩm Lãnh ngã dưới đất, hắc tuyến đao trong tay cũng rơi sang một bên, Thẩm Lãnh nằm ở đó mí mắt càng lúc càng nặng, ngọ nguậy vài cái muốn đứng lên nhưng tứ chi đã không còn chút sức lực nào, mơ mơ màng màng nhìn thấy con khỉ kia di chuyển đến cạnh mình từng chút từng chút một, giống như là không dám trực tiếp qua đây, mà đang chờ mình hoàn toàn hôn mê.

Cũng may, Trì Chân đạo nhân lao ra khỏi cửa cũng chưa kịp uống thuốc giải trước, cho nên không dám ở lại lại, nếu không thì giờ này khắc này hẳn là Thẩm Lãnh đã bị giết rồi.

Con khỉ rón rén cẩn thận tới gần Thẩm Lãnh, ngồi xổm trên cái lồng sắt bên cạnh Thẩm Lãnh cúi đầu nhìn hắn. Nó cực kỳ cẩn thận, nhìn thấy Thẩm Lãnh đã nhắm mắt lại mà vẫn không dám xuống dưới, ở trên lồng sắt quay tới quay lui, sau đó liền nhìn thấy thanh chốt cài bằng sắt trong lồng của con hổ kia, nó thò tay ra rút chốt cài cửa nện lên mặt Thẩm Lãnh, nhưng Thẩm Lãnh lại không có một chút phản ứng nào.

Lại đợi thêm một lát nữa, dường như con khỉ xác định Thẩm Lãnh đã không có khả năng cử động, lúc này nó mới từ trên lồng sắt xuống, nhìn nhìn bốn phía tìm được thanh chủy thủ lúc nãy mình ném xuống, nhảy lên trên ngực Thẩm Lãnh, nó thò tay ra cào lên mặt Thẩm Lãnh một phát sau đó nhanh chóng lui lại, không thấy Thẩm Lãnh có phản ứng nó lại bò trở về, cuối cùng lúc này cũng yên tâm, nó nhảy nhảy trên ngực Thẩm Lãnh dường như rất vui vẻ.

Hai tay con khỉ cầm chủy thủ ngồi xổm xuống, hung hăng đâm xuống cổ Thẩm Lãnh.

Ngay vào một khắc này, Thẩm Lãnh lập tức túm lấy chân con khỉ quăng nó ra đập vào lồng sắt bên cạnh, choang một tiếng, con khỉ kia đau đớn kêu ré lên.

Thẩm Lãnh ngọ nguậy đứng dậy, cầm chặt một chân con khỉ không buông mà cứ đập qua đập lại, tiếng kêu của con khỉ từ càng lúc càng thê lương đến càng ngày càng nhỏ dần. Đợi khi Thẩm Lãnh dừng tay mới nhìn thấy con khỉ đã bị quăng quật đến mức máu me nhầy nhụa, đầu đã bị vỡ nát, máu và óc vung vãi khắp nơi, như vậy là nói gì cũng không thể sống lại được nữa rồi.

Thẩm Lãnh cúi đầu nhìn cánh tay máu me be bét của mình khẽ thở dài một tiếng. Trong khoảnh khắc bị thuốc mê đánh gục xuống Thẩm Lãnh nghĩ mình vượt sóng to gió lớn đến đây, chẳng lẽ lại bị một con khỉ chết bầm giết? Người Hắc Vũ cũng vậy, người Cầu Lập cũng vậy, người Bột Hải cũng vậy, nhiều chiến tướng thanh danh hiển hách như vậy cũng không thể làm gì được hắn, chết trong tay một con khỉ thật sự rất oan uổng.

Cũng chính trong một khắc đó hắn đã nhanh trí lấy vỏ dao săn nhỏ trong cổ tay áo ra, để không cho con khỉ chết bầm kia nhìn thấy, hắn còn cố ý giấu hai cánh tay ở dưới người, hắn dùng vỏ dao săn nhỏ rạch lên cánh tay trái của mình một nhát.

Trong một khắc đó, Thẩm Lãnh đột nhiên muốn khóc.

Mẹ nó chứ hóa ra là đau như vậy.

Những người từng bị mình dùng vỏ dao săn nhỏ chà sát trước đây à, thật sự ngại quá.

Cơn đau thấu tim, thế nên khiến Thẩm Lãnh tỉnh táo không ít. Kiểu đau đớn này thật sự giống như bị cạo xương vậy, chỉ có thật sự thể nghiệm qua mới hiểu được đó là kiểu khắc cốt ghi tâm như thế nào.

Cách đây rất lâu Trần Nhiễm nhàn rỗi không có việc gì đã hỏi Thẩm Lãnh: "Ngươi cứ nói câu có tin ta dùng vỏ đao chà sát trên mặt ngươi hay không, làm sao ngươi biết câu đó rất đáng sợ? Ngươi làm một người sử dụng câu nói này, để xác minh sự đáng sợ này, ngươi nên đích thân thử xem sao."

Lúc ấy Thẩm Lãnh hừ một tiếng nói: "Trừ phi có ngày nào đó ta ngu vãi thì mới tự cọ lên người mình, chó cũng không ngu như vậy."

Trần Nhiễm: "Lỡ như chó ngu như vậy thì sao?"

Thẩm Lãnh: "Cút... Ta cũng không phải chó, nếu ta là chó thì mới cọ."

Cho nên Thẩm Lãnh nghĩ nhất định không thể để cho Trần Nhiễm biết chuyện này.

Con khỉ bị quăng quật đến chết ngỏm rồi, Thẩm Lãnh thở ra một hơi thật dài, cánh cửa phía sau bị đóng chặt, thật ra lúc này hắn cũng không còn thể lực gì, vừa rồi sau khi phát tiết hết sức mạnh bạo phát ra thì thân thể lại trở nên mềm nhũn, lúc này cho dù hắn mở được cửa ra thì cũng chưa chắc còn có thể đuổi kịp đối phương, đuổi kịp cũng sẽ bị đối phương xử lý.

Võ nghệ của người kia thật sự rất mạnh, Thẩm Lãnh thầm nghĩ trong lòng, đã sắp mạnh bằng mình rồi.

Đúng lúc này cánh cửa phía sau vang lên một tiếng két, Thẩm Lãnh quay đầu lại đề phòng, thống lĩnh thị vệ đại nội Vệ Lam ló đầu ra đi vào bên trong nhìn nhìn, sau khi nhìn thấy bộ dạng chật vật của Thẩm Lãnh cũng ngẩn người.

"Đánh đến thảm như vậy?" Vệ Lam hỏi một câu.

Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Còn thảm hơn ngươi nhìn thấy một ít."

Vệ Lam lại hỏi: "Bắt được người chưa?"

Thẩm Lãnh: "Bắt được con khỉ."

Vệ Lam: "Thái độ không tốt lắm nhỉ."

Thẩm Lãnh: "Haiz... Thật sự bắt được một con khỉ."

Thẩm Lãnh vịn lồng sắt đi ra ngoài, trong một bàn tay vẫn đang xách con khỉ bị đập chết kia, vừa đi vừa nói: "Nếu ta nói với ngươi là ta đánh nhau với khỉ hết thời gian nửa nén nhang thì ngươi có tin không? Còn suýt nữa thì để cho khỉ giết chết ta."

Vệ Lam nhìn cả người bụi bặm và vết cào bị khỉ gây ra trên mặt Thẩm Lãnh, gật gật đầu: "Ta tin, nếu không bệ hạ cũng sẽ không bảo ta qua đây đuổi theo ngươi, nói cho ngươi biết cẩn thận với đám khỉ."

Thẩm Lãnh: "..."

Vệ Lam đỡ Thẩm Lãnh trở về. Đi ra khỏi ngự thú viên, Thẩm Lãnh quyết định trước hết đến y quán của Thẩm gia ở gần đây xem thử có phải mình trúng độc hay không, dù sao thì vẫn không biết thứ thuốc mê kia để lại di chứng gì không, lỡ như mình bị gì thì làm sao, vết thương trên bụng cũng cần phải xử lý nữa. Vệ Lam bảo hắn đến viện Thái Y, Thẩm Lãnh còn lâu mới đi, quá phiền hà.

Ra khỏi ngự thú viên đi không bao xa liền nhìn thấy Trần Nhiễm bọn họ đang lo lắng đứng chờ trên đường cái. Bọn họ không vào cung Vị Ương được, còn đang chờ sự chấp thuận của bệ hạ, từ rất xa đã nhìn thấy Thẩm Lãnh từ bên kia đi đến, Trần Nhiễm lập tức chạy tới, liếc mắt là thấy cánh tay máu me be bét kia của Thẩm Lãnh.

Gã chăm chú nhìn, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Lãnh.

Thẩm Lãnh: "Gâu."

Bình Luận (0)
Comment