Thẩm Thắng Kham khâu lại vết thương và bôi thuốc cho Thẩm Lãnh, may mà đoản kiếm đâm trúng bụng Thẩm Lãnh không có mũi nhọn, cũng không có rãnh máu (1) cho nên không tổn thương đến nội tạng, nếu bị đâm rách ruột hoặc là chỗ nào khác, hắn lại đuổi theo Trì Chân đạo nhân lâu như vậy thì đã sớm xảy ra vấn đề rồi. Nhìn những vết sẹo đan xéo chằng chịt trên người Thẩm Lãnh, Thẩm Thắng Kham không nhịn được khẽ lắc đầu: "Trên người ngươi sắp không có một chỗ nào hoàn hảo không tổn thương rồi."
Thẩm Lãnh nhìn xuống dưới đũng quần, vui mừng cười cười.
Thẩm Thắng Kham ho khan vài tiếng, cũng ngại nói thêm nữa.
"Ta đã xem qua chỗ thuốc mê kia, thành phần cũng không phức tạp, tuy ngươi đã hít vào không ít nhưng không có di chứng, hai ngày gần đây chắc sẽ còn có biểu hiện mệt mỏi thích ngủ, uống nhiều nước, đi tiểu nhiều."
Ông ta băng bó vết thương cho Thẩm Lãnh xong sau đó không nhịn được lại hỏi một câu: "Vết thương trên cánh tay tướng quân là bị làm sao?"
Thẩm Lãnh lấy vỏ dao săn nhỏ ra cho ông ta xem: "Thứ này."
Thẩm Thắng Kham nhìn xong mặt biến sắc: "Đây là đồ của Thẩm gia chúng ta... Là đại ca ta cho ngươi ư?"
Thẩm Lãnh ừm một tiếng: "Thứ này có lai lịch gì sao? Lúc trước tiên sinh chỉ nói là mua tặng cho ta."
"Không có gì lai lịch đặc biệt, thứ này là trước kia tổ tiên Thẩm gia từng dùng khi hành tẩu giang hồ, dao chỉ dùng để phòng thân, nhưng thầy thuốc nhân từ, cho nên dao không sắc bén, thật ra vỏ dao là khí giới hỗ trợ trị liệu ngoại thương, lớp lưỡi dao giống như vẩy cá này là dùng để cạo thịt thối, nhiều khi ngoại thương hư thối cần cạo đi mới được, đương nhiên cũng có thể cạo vẩy cá."
Lúc này Thẩm Lãnh mới biết lai lịch của dao săn nhỏ.
Thẩm Thắng Kham đứng dậy: "Vết thương ở bụng, vẫn phải tĩnh dưỡng, gần đây ngươi đừng động võ."
Thẩm Lãnh ừm một tiếng: "Ai thích động thì động, ta không động nữa."
Trần Nhiễm ngồi ở bên cạnh cầm vỏ dao săn nhỏ lên nhìn nhìn: "Ngươi cũng đúng là ác, thật sự dùng thứ này tự cạo mình."
Thẩm Lãnh trừng mắt lườm gã một cái.
Trần Nhiễm cầm vỏ dao giả vờ rạch lên cánh tay của mình một cái, sau đó kêu gâu gâu gâu với Thẩm Lãnh, cực kỳ đáng ghét.
Hai người ra khỏi y quán Thẩm gia, Trần Nhiễm đỡ Thẩm Lãnh đi thuê một chiếc xe ngựa về nhà. Thẩm Lãnh đoán có thể bệ hạ sẽ phái người truyền hắn vào cung, nhưng với bộ dạng bây giờ hắn không muốn đi, căn dặn Trần Nhiễm vài câu nếu trong cung có người tới thì giúp hắn từ chối một chút, cứ nói hắn vẫn đang trị thương.
Ai có thể ngờ được hắn mới đến nhà thì bệ hạ cũng đã đến.
Cấm quân giới nghiêm bên ngoài cửa phủ tướng quân, lúc Thẩm Lãnh về đến nhà thì cấm quân đã chặn kín đường phố chung quanh, hỏi thăm thì biết hóa ra là bệ hạ lo hắn ra ngoài đuổi theo những đạo nhân giả kia sẽ bị trả thù, sợ Trà gia và hai đứa con ở trong phủ tướng quân không an toàn, cho nên mới sai cấm quân đến.
Thẩm Lãnh vào trong phòng vừa mới nói đôi câu với Trà gia, thân binh ở bên ngoài đi nhanh vào nói là bệ hạ đã đến ngoài cửa. Trà gia vội vàng đỡ Thẩm Lãnh ra ngoài nghênh đón, vẫn chưa đi xa thì Đại Phóng Chu đã đi nhanh vào: "Tướng quân mau trở về nghỉ ngơi đi, bệ hạ biết tướng quân bị thương, cố ý căn dặn nô tì đến trước bảo tướng quân không cần nghênh đón."
Thẩm Lãnh và Trà gia liếc nhìn nhau một cái, Trà gia gật gật đầu, sau đó đỡ Thẩm Lãnh tiếp tục đi, giữa hai người đã không cần nói điều gì, một ánh mắt là có thể hiểu ý của đối phương.
Bệ hạ nói không cần ra ngoài đón, nhưng người làm thần hạ vẫn nên ra ngoài đón.
Hoàng đế sải bước đi vào, nhìn thấy Thẩm Lãnh như vậy trong ánh mắt hiện lên một tia đau lòng, ông ta khẽ lắc đầu: "Lần nào cũng để bị thương thành như vậy."
Thẩm Lãnh nghiêm túc nói: "Lần này là khỉ."
Hoàng đế: "..."
Sau khi hành lễ Thẩm Lãnh và Trà gia cùng hoàng đế vào phòng khách, hoàng đế ngồi xuống sau đó nhìn nhìn chung quanh: "Hai đứa nhóc đâu?"
"Vừa mới ngủ."
Trà gia nói: "Con đi bế hai đứa đến."
Hoàng đế vội vàng lắc đầu: "Không cần, không cần, để cho chúng ngủ, trẫm chỉ thuận miệng hỏi thôi..."
Ông ta nói vậy nhưng lại đứng dậy đi đến cửa phòng trong nhìn nhìn, hai đứa nhóc nằm trên giường đang ngủ say, hoàng đế cứ đứng ở cửa nhìn một hồi lâu, khóe miệng bất giác hơi giương lên.
"Giữa khanh và Tiểu Trương chân nhân?"
Hoàng đế quay đầu lại liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, Trà gia cũng liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, Thẩm Lãnh cảm thấy áp lực rất lớn.
Hoàng đế ngồi trở lại ghế rồi nói: "Có phải khanh biết nàng ta là nữ nhân không?"
Thẩm Lãnh gật đầu: "Biết."
Hoàng đế lại nhìn về phía Trà gia, Trà gia vội vàng trả lời: "Con cũng biết."
Hoàng đế cảm thấy cặp vợ chồng trẻ này thật sự có chút thú vị, giữa hai người bọn họ hình như ngay cả một khe hở bằng tờ giấy cũng không có, đừng nói có người muốn chen chân vào, ngay cả sợi tóc cũng không lọt được.
"Nàng ta vốn định trực tiếp cảm ơn, trẫm không cho nàng ta đến, cũng bị kinh sợ một chút, trẫm sai người dọn dẹp cho nàng ta một cái độc viện ở hậu cung để ở tạm trước, hẳn là nàng không dám đến bên Phụng Ninh Quán nữa rồi, dù sao cũng đã có người chết."
Thẩm Lãnh nói: "Đạo quán mới đã xây xong, xử lý thêm một chút nữa là gần như có thể vào ở được rồi. Thu Thực đạo trưởng bọn họ ở bên đó cũng không có mấy người, ba vị đạo trưởng Thanh Lâm, Thanh Vân, Thanh Quả võ nghệ bất phàm, võ nghệ của Nhị Bản đạo nhân lại càng sâu không lường được, có bọn họ ở đó, tiểu chân nhân vào trong đạo quán ở hẳn là cũng an toàn, chỉ là đạo quán ở phía tây thành, sau này ra vào cung Vị Ương sẽ hơi xa."
Hoàng đế gật đầu: "Xa thì hơi xa, chắc hẳn là nàng ta cũng không muốn ở trong cung Vị Ương nữa, lát nữa trẫm lại hạ chỉ cho nàng ta qua bên kia chủ trì đạo quán. Nếu nàng ta đã qua đó thì sửa lại tên cũ của đạo quán đi, gọi là Tường Ninh Quán thì thế nào?"
Thẩm Lãnh cúi đầu: "Bệ hạ lấy cái tên này rất hay."
Hoàng đế: "Khanh nịnh hót cũng qua loa quá."
Thẩm Lãnh cười hì hì.
Hoàng đế nhìn sắc mặt hắn vẫn ổn, trong cung cũng còn có rất nhiều chuyện chưa xử trí, ngồi một lúc liền về cung. Trà gia và Thẩm Lãnh tiễn hoàng đế ra cửa, nàng nheo mắt mỉm cười ra vẻ thân thiết quan tâm với Thẩm Lãnh, cười đến mức Thẩm Lãnh cảm thấy sau lưng ớn lạnh từng chặp.
"Đừng sợ."
Trà gia đỡ hắn vừa đi vừa nói: "Không phải là chàng vẫn đang bị thương à, chuyện Tiểu Trương chân nhân đợi vết thương của chàng khỏi rồi hãy nói."
Thẩm Lãnh: "..."
Trà gia bỗng nhiên cười cười: "Cẩn thận nhớ lại dáng vẻ của nàng ta một chút, nếu mặc nữ trang vào hẳn là một cô nương rất xinh đẹp."
Sau khi cười xong lại có chút hụt hẫng: "Chắc là nàng ta sống rất khổ."
Thẩm Lãnh chậm rãi thở ra một hơi: "Chắc là rất khổ."
Trà gia nói: "Vậy thì sau này ta qua lại với nàng ta nhiều hơn."
Thẩm Lãnh: "Hay là thôi đi, rồi khắp thành Trường An đều sẽ nói giữa nàng và Tiểu Trương chân nhân có bí mật gì đó không thể để người khác biết."
Trà gia hơi nhướn đầu lông mày lên, Thẩm Lãnh cúi đầu giống như con thỏ bị hoảng sợ.
Đang nói chuyện, Nhị Bản đạo nhân và sư phụ của gã – Thanh Quả đạo nhân tới thăm, chắc hẳn là biết chuyện Thẩm Lãnh bị thương nên sang xem thử. Nhị Bản đạo nhân nhìn thấy Thẩm Lãnh liền theo bản năng che cái túi đeo bên hông mình, nghĩ bây giờ mình đã nghèo như vậy rồi thì có gì phải sợ, lại buông lỏng tay ra.
Thẩm Lãnh nhìn gã như vậy liền buồn cười, hỏi gã sao lại gặp đạo nhân giả trong Phụng Ninh Quán, Nhị Bản đạo nhân kể lại quá trình đi trà lâu như thế nào, gặp người như thế nào một lượt, nói xong một lượt này chắc là phải dài một đến hai vạn chữ, lần trước khi nói đến mấy trăm chữ thì phó thống lĩnh thị vệ đại nội Tòng Xích đã tìm cớ bỏ chạy.
Thẩm Lãnh tò mò hỏi: "Sao ngươi lại nghèo đến như vậy, phải bớt xén tiền trong một lượng bạc của sư phụ ngươi để mua kẹo ăn, ta nhớ tiền trong đạo quán đều là ngươi quản lý mới đúng."
Nhị Bản đạo nhân u oán liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Huynh còn nói, từ sau lần trước bị huynh lừa hết bạc, sư gia gia và sư phụ không bao giờ để cho ta quản bạc nữa."
Thẩm Lãnh cảm thấy gã thật đáng thương.
Nhị Bản đạo nhân bỗng nhiên cười: "May mà chúng ta cũng không có bạc để quản, mọi người đều nghèo."
Thẩm Lãnh thật sự không nhịn được nữa phụt cười một tiếng, cười làm cho vết thương bị đau. Hắn bảo Trà gia lấy trước ít ngân phiếu đưa cho Nhị Bản đạo nhân dùng chi tiêu cho việc ăn uống của đạo quán sau này, Nhị Bản đạo nhân vẻ mặt ngại ngùng: "Huynh xem chúng ta tới thăm ngươi cũng là tới tay không, sao lại không biết xấu hổ mà cầm ngân phiếu của huynh về."
Vừa nói vừa cất ngân phiếu đi, sau đó nhìn về phía sư phụ gã Thanh Quả đạo nhân: "Sư phụ, viết tờ giấy vay nợ cho tướng quân."
Thanh Quả đạo nhân trừng mắt lườm gã một cái: "Con cầm bạc, ta viết giấy vay nợ?"
Nhị Bản đạo nhân: "Người không biết viết tên của sư gia gia lên sao?"
Phủ Đình Úy.
Hàn Hoán Chi nhìn một loạt người bị treo trên tường trong hình phòng lớn, cuối cùng trong ánh mắt cũng có một chút ý cười, cũng coi như đã trả thù cho Tiết Thiêm. Đương nhiên ông ta cũng nhẹ nhõm hơn một chút, người trong Phụng Ninh Quán ngoại trừ Trì Chân đạo nhân kia ra, tất cả đều đang bị treo ở đây.
Người một nhà, thì phải đi cùng với nhau.
"Trì Chân đạo nhân đã đi đâu?" Hàn Hoán Chi hỏi.
Tằng Độ đạo nhân vội vàng lắc đầu trả lời: "Hắn vốn không cùng đường với chúng ta, hắn làm gì cũng không cho chúng ta hỏi đến. Lúc trước khi đưa hắn vào Phụng Ninh Quán hoàng hậu đã sai người đến dặn dò, không được nhúng tay vào chuyện của Trì Chân. Phụ thân hắn là Chân Hiên Viên, võ nghệ của hắn cũng không phải do ta dạy, mà là học được từ quyền phổ đao phổ trong nhà hắn."
Hàn Hoán Chi lại hỏi: "Những năm gần đây là ai nuôi các ngươi?"
Tằng Độ mấp máy môi, không nói.
"Là Mộc Chiêu Đồng!"
Trì Tuệ đạo nhân bị treo bên cạnh Tằng Độ trả lời ngay lập tức: "Ông ta ở ngay trong Tam Thập Lý Bảo bên ngoài thành."
Trì Tuệ đạo nhân vừa mới nói xong, Trì Minh đạo nhân bị bắt sớm nhất liền mắng một câu: "Tên khốn khiếp nhà ngươi!"
Trì Tuệ đạo nhân hừ một tiếng: "Chính ngươi cũng không nhìn xem, đã bị bắt vào phủ Đình Úy rồi, chẳng lẽ còn có thể chống đỡ được bao lâu?"
Hàn Hoán Chi đứng dậy: "Trông chừng bọn họ, gia tăng gấp hai lượng người đến đây."
Sau khi nói xong ông ta đi ra ngoài: "Diêu Hổ Nô ở lại trông chừng. Phương Bạch Kính, Phương Bạch Lộc, Nhiếp Dã, ba người các ngươi cùng hắc kỵ theo ta ra ngoài thành, phái người đi thông báo với đại tướng quân cấm quân Đạm Đài Viên Thuật mời ông ta điều phái nhân mã, rồi phái người vào trong cung bẩm báo với bệ hạ."
Lúc nói xong những lời này thì ông ta đã bước lên chiếc xe ngựa màu đen kia. Không bao lâu sau, mấy trăm hắc kỵ và xe ngựa liền cấp tốc chạy nhanh ra khỏi phủ Đình Úy thẳng tiến đến phía nam thành.
Tam Thập Lý Bảo.
Mộc Chiêu Đồng liếc nhìn người vào báo tin: "Người của Phụng Ninh Quán đều tổn thất rồi?"
"Đều đã tổn thất."
Người báo tin nói: "Các lão vẫn nên đi nhanh đi, sợ là người của Hàn Hoán Chi sẽ đến rất nhanh, lòng người không thể tin, người trong Phụng Ninh Quán tuy ngoài miệng nói trung tâm với ngài, nhưng nói không chừng đã khai ra rồi."
Mộc Chiêu Đồng thở dài: "Không ngờ được nhanh như vậy đã bị moi ra, ngươi có đi thông báo với người trong các đạo quán khác không?"
"Đều đã thông báo rồi, ngoại trừ Trì Chân đạo nhân kia ra thì người của Thiên Tự Khoa đều đã rút khỏi Trường An, chỉ nhanh hơn phản ứng của phủ Đình Úy một chút, nếu chậm thì sợ là sẽ bị diệt toàn quân."
Lão ta nhìn về phía người nọ: "Trở về nói với Tào An Thanh, không phải ta không tin hắn, là thời kì đặc biệt tất nhiên phải dùng thủ đoạn đặc biệt, giờ ta phải đi rồi, sau này định được ở chỗ nào rồi sẽ phái người nói cho hắn biết."
Người báo tin vội vàng gật đầu: "Ta trở về bẩm báo lại cho Tào công công."
Mộc Chiêu Đồng ra ngoài, hai người Khiên Hoàng và Kình Thương đã chuẩn bị xe ngựa xong, giờ phải chạy trốn, tất nhiên không thể dùng chiếc xe bò đi chậm rì rì kia nữa
Sau khi ra cửa viện, Mộc Chiêu Đồng quay nhìn về phương hướng Trường An, trầm mặc một lát rồi lầm bầm nói: "Xem ra bệ hạ người thật sự được trời phù hộ, nhưng lão thần cũng vẫn chưa thua đâu, lần này từ biệt chúng ta sẽ không có ngày gặp lại nữa rồi... Bệ hạ người hãy bảo trọng, dù sao sau này sẽ còn có nỗi đau mất con."
(1) Tên gọi chính xác là rãnh kỹ thuật, là một hoặc nhiều rãnh lõm xuống trên thân dao, có công dụng thực tế là giúp phân tán lực trên lưỡi dao, giúp lưỡi dao bền bỉ, chịu lực tốt hơn, khó bị biến dạng như cong, gãy; Giúp dao cân bằng tốt hơn; Giảm trọng lượng của lưỡi dao.