Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 669 - Chương 669: Thân Phận Mới

Chương 669: Thân phận mới Chương 669: Thân phận mới

Thẩm Lãnh nằm trên giường nghỉ ngơi, Trà gia ngồi ở bên cạnh thêu miếng lót giày cho Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh nhìn kỹ thuật thêu ngày càng tiến bộ của Trà gia, không nhịn được thở dài một tiếng: "Gần đây ngay cả uyên ương nàng cũng không thêu nữa, đau lòng."

Trà gia hừ một tiếng: "Hiện giờ người của cả Tuần Hải Thủy Sư đều biết uyên ương ta thêu có ba chân, ta phải làm lại."

Thẩm Lãnh sáp lại phía trước: "Vậy lần này thêu cái gì?"

Trà gia rất nghiêm túc nói: "Uyên ương à, vịt à, thật ra hoa văn đơn giản như vậy không có tính khiêu chiến gì cả, ta quyết định thêu phức tạp một chút, ta thêu một con hổ trên miếng lót giày của chàng."

Thẩm Lãnh nghĩ phỏng chừng giờ này sang năm miếng lót giày mới có thể làm xong, nhưng hắn không dám nói.

"Nằm nhiều thấy khó chịu, hay là chúng ta ra ngoài đi dạo?"

"Chàng đang bị thương, đi?"

"Đi vài bước không có gì đáng ngại, gần đây nàng cũng không có ra ngoài đi dạo, chúng ta đi xem thử có cái gì hay không thì mua, hơn nữa ta thèm ăn thịt hầm bánh nướng của tiệm ở đầu đường."

Trà gia không nhịn được cười: "Hai huynh đệ đó sao?"

Nói đến lai lịch của tiệm thịt hầm bánh nướng ở đầu đường cũng khá thú vị, khoảng hơn hai năm trước Thẩm Lãnh và Trà gia ra ngoài ăn cơm, tìm đến một cửa tiệm làm mì dao cắt cực ngon. Có hai gã nam nhân cao lớn thô kệch, mặt mày hung ác ngồi ở bàn sát bên, hai người ngồi ở đó nhồm nhoàm ăn mì dao cắt, vừa ăn vừa nhìn ra bên ngoài. Trên đường cái người đến người đi, bách tính thành Trường An giàu có quần áo đẹp đẽ đều gọi được là phong độ ngời ngời, một trong hai huynh đệ kia nhìn người đi lại trên đường cái hừ một tiếng: "Trong thành Trường An quá nhiều người giàu có!"

Nam nhân khác cũng hừ một tiếng: "Dựa vào cái gì mà chúng ta nghèo?"

Hắn ta hỏi nam nhân vừa rồi: "Đại ca, chúng ta đến Trường An đã mười ngày, bạc mang theo cũng tiêu gần hết rồi, rốt cuộc huynh đã khảo sát xong chưa?"

Vị hán tử có vẻ như là huynh trưởng kia nhỏ giọng nói: "Mười ngày nay ta đi khắp hang cùng ngõ hẻm đã xem đại khái, cũng đã có dự tính làm sao để có thể kiếm được tiền, sáng sớm ngày mai, chúng ta sẽ đi làm một vụ lớn!"

Thẩm Lãnh và Trà gia liếc nhìn nhau một cái, nghĩ cũng không thể cứ làm như không thấy gì được.

Thẩm Lãnh ra ngoài vừa hay nhìn thấy người của Lưu Vân Hội, cố ý dặn bọn họ theo dõi hai đại hán này.

Hai người này, sáng sớm hôm sau liền đặt lò ở ngay đầu đường bám thịt hầm bánh nướng.

Sau khi Thẩm Lãnh và Trà gia biết còn cố ý đi nhìn thử, không nhịn được cười hỏi: "Đây là làm vụ lớn mà các ngươi nói?"

Người đại ca kia vẻ mặt đắc ý: "Ta đi lòng vòng trong thành Trường An mười ngày, phát hiện không có bán thịt hầm bánh nướng, vụ lớn này chỉ có huynh đệ chúng ta có thể làm được!"

Thẩm Lãnh và Trà gia lập tức ngồi xuống mỗi người gọi một bát, ăn vào lại có hương thơm nồng đậm, mùi vị rất không tồi.

Ngay khi hai người bọn họ ăn lại có hai gã hán tử cao lớn thô kệch đến, một người trong số đó nhìn mày rậm mắt to, râu quai nón, vẻ mặt dữ tợn, một người hơi nhỏ gầy một chút nhưng cũng khá cường tráng. Hai người đi ngang qua đây bị mùi thơm của thịt hầm bánh nướng hấp dẫn, có lẽ là vốn không muốn ăn, nhưng thật sự là ngửi và nhìn đều mê người, không nhịn được liền ngồi xuống, một người gọi một bát, ăn ngấu ăn nghiến.

Sau khi ăn xong hai người nhìn nhau, kết quả là không có ai mang tiền.

Đại hán râu quai nón kia đứng lên cất giọng ồm ồm nói: "Hôm nay ta có thể ghi nợ không?!"

Hai huynh đệ làm thịt hầm bánh nướng kia chống nạnh đứng ở đó: "Không thể!"

Đại hán râu quai nón lập tức hô một tiếng: "Ta ở lại, ngươi đi gọi người."

Người hơi nhỏ gầy kia liếc nhìn hai huynh đệ kia, nói một tiếng các ngươi chờ chút sau đó bỏ chạy. Thẩm Lãnh và Trà gia ăn xong cũng chưa đi mà ngồi ở một bên nhìn, sợ sẽ xảy ra nhiễu loạn gì.

Kết quả là không bao lâu sau người kia liền kéo mười mấy hán tử ùn ùn kéo đến, vây kín quầy hàng.

"Chính là bọn họ!"

Hán tử đi gọi người đến chỉ vào hai huynh đệ kia: "Ghi nợ cũng không được."

Mười mấy hán tử kia lập tức vén cổ tay áo lên tiến lại gần, chen vào một hồi cuối cùng lại thành mỗi người góp tiền một bát thịt hầm bánh nướng, ngồi xuống ăn. Hán tử gọi người đến vừa ăn vừa đắc ý nói: "Ta đã nói là ngon phải không, các ngươi còn không tin ta."

Gã ta nói với hai huynh đệ kia: "Mấy người chúng ta phải đi làm công nên trên người mang tiền không tiện, cũng không phải là cố ý muốn ăn quỵt của ngươi, sau này ngươi cũng ghi nhớ một chút, những người làm công chúng ta có khi nào nợ tiền cơm của người khác mà không trả."

Thẩm Lãnh và Trà gia đều sửng sốt nhìn.

Từ đó về sau chỉ cần Thẩm Lãnh xuất chinh trở về sẽ cùng Trà gia qua đó ăn một bữa. Hai hán tử kia nhìn có vẻ là người hung ác nhưng buôn bán rất thực tế, lượng thịt cho khá nhiều, mỗi ngày đều sẽ có không ít người chờ ăn, nhất là những người thợ làm công ở gần đây, một bát thịt hầm bánh nướng ăn no bụng mà lại không đắt, người đến ăn cũng càng ngày càng nhiều.

Trà gia nhìn vết thương của Thẩm Lãnh: "Hay là chàng đừng đi bộ qua đó nữa."

Thẩm Lãnh nói: "Nhưng ra khỏi cửa đi không bao xa là đến, nếu ngồi xe thì có vẻ rất kiêu căng."

Trà gia cười: "Ta có cách."

Thẩm Lãnh nhìn bóng lưng Trà gia đi ra ngoài hô một tiếng: "Ta không cưỡi chó!"

Trà gia vừa đi vừa giơ tay lên quơ quơ: "Yên tâm, cưỡi chó rất không thú vị."

Thẩm Lãnh vẻ mặt nghi hoặc nhìn Trà gia đi ra ngoài, một lát sau Trà gia lấy một thứ trở lại. Thẩm Lãnh nhìn thấy liền ngây người, vẻ mặt dần dần trở nên quyết đoán: "Ta nói cho nàng biết, dù nàng kéo ta ra ngoài thì ta cũng không ngồi thứ này ra ngoài, ta đường đường là tướng quân Tuần Hải Thủy Sư, thà chết không chịu nhục."

Không bao lâu sau, Trà gia đẩy chiếc xe trúc nhỏ mà hai đứa trẻ thường ngồi ra ngoài, Thẩm Lãnh ủy khuất ủ rũ ngồi ở trong xe trúc nhỏ được đẩy đi. Xe trúc nhỏ này hai đứa trẻ có thể ngồi vừa, ở giữa có một vách ngăn còn có thể dùng làm bàn ăn nhỏ, Trà gia đẩy xe trúc nhỏ kêu cọt kẹt đi về phía trước, Thẩm Lãnh thì vẻ mặt bi phẫn.

Người đi trên đường cái nhìn thấy hai người bọn họ đi ra đều chào hỏi, trên mặt Thẩm Lãnh là nụ cười rất xấu hổ mà cũng không mất lịch sự.

Trà gia đẩy Thẩm Lãnh đến đầu đường, hai huynh đệ bán thịt hầm bánh nướng kia nhìn thấy liền sửng sốt. Huynh trưởng cảm thấy cứ nhìn chằm chằm như vậy thì hơi không lịch sự, liếc nhìn đệ đệ, đệ đệ cảm thấy huynh trưởng nghĩ cũng đúng, sau đó hai người liền cùng xoay người đưa lưng về phía Thẩm Lãnh cười lớn ha ha, cười đến nỗi vai cũng run lên.

Thẩm Lãnh: "Quá đáng rồi."

Huynh trưởng: "Thật sự không chịu nổi..."

Trà gia nói: "Cho hai bát thịt hầm, thêm chút tỏi ngâm, thêm một đĩa rau muối nữa."

Hai huynh đệ kia tay chân lanh lẹ nấu cơm, rất nhanh đã bưng thịt hầm bánh nướng lên. Trà gia cũng chen vào trong xe trúc nhỏ ngồi mặt đối mặt với Thẩm Lãnh, xe trúc nhỏ này liền thành xe ăn của hai người, trên đường cái nhiều người đến người đi, nhìn hai vợ chồng trẻ kia cũng không nhịn được cười.

Hai người ăn no, Thẩm Lãnh lau miệng: "Mùi vị càng ngày càng ngon hơn."

Trà gia lấy tiền thanh toán, sau đó phát hiện muốn ra ngoài thì hơi khó rồi. Bên phía Thẩm Lãnh vốn đã chiếm chỗ rất lớn, tấm ngăn ở giữa dịch chuyển về phía nàng, nàng thật sự không dễ dàng mới ngồi vào được, muốn ra được còn khó hơn ngồi vào nhiều... Giờ thì lúng túng rồi.

Trà gia nhìn nhìn Thẩm Lãnh: "Lăn về đi!"

Thẩm Lãnh: "Ta không! Ta đường đường là đề đốc Tuần Hải Thủy Sư, còn lâu ta mới lăn xe trúc nhỏ trên đường cái."

Trà gia: "Nào, chúng ta đều chân thò ra ngoài, ta đếm một hai ba."

Thẩm Lãnh: "Ta không."

Trà gia: "Thò chân ra."

Thẩm Lãnh: "..."

Hai người ngồi ở trong xe trúc nhỏ thò chân ra chỗ trống bên cạnh, bốn cái chân giẫm xuống đất, Trà gia hô khẩu hiệu: "Một hai ba lăn!"

Bốn cái chân lập tức giẫm xuống đất mặt phát lực, xe trúc nhỏ nhẹ nhàng di động.

Tất cả mọi người không nhịn được đều dừng chân lại nhìn, xe đẩy lăn trở về phủ tướng quân.

Hai huynh đệ nấu thịt hầm kia cứ mãi đưa mắt nhìn tướng quân đại nhân cùng tướng quân phu nhân rời đi như vậy, hai người lại liếc nhìn nhau một cái: "Nếu ai nói hai người họ không xứng đôi, ta sẽ đánh người đó."

Đệ đệ thở dài: "Thật ngưỡng mộ."

Huynh trưởng ánh mắt sáng ngời: "Chúng ta cũng đi làm một cái xe trúc nhỏ? Sáng sớm ngày mai hai chúng ta lăn đến."

Ngày hôm sau hai người bọn họ thật sự học Thẩm Lãnh và Trà gia lăn xe trúc nhỏ tới, còn có thêm cải tiến, hai người mỗi người cầm cây gậy trong tay làm mái chèo thuyền chọc xuống đất đẩy, chơi rất high.

Ba ngày sau, trên đường cái xuất hiện rất nhiều xe trúc nhỏ...

Lúc Thẩm Lãnh và Trà gia ra ngoài nhìn thấy hai đứa trẻ cười đùa trong một chiếc xe trúc nhỏ đi qua trước mặt bọn họ. Hai người liếc nhìn nhau một cái, Thẩm Lãnh thở dài: "Ta vốn tưởng rằng chúng ta ngốc rất đặc biệt."

Trà gia thở dài: "Đúng vậy, hóa ra chúng ta ngốc rất đại chúng."

Hai người cười ha hả.

Không chừng năm sau, trong thành Trường An thịnh hành cuộc thi trượt xe trúc nhỏ.

Trong ngõ Đông An có một tòa nhà dân hết sức bình thường, Trì Chân đạo nhân ngồi ngẩn người ở trong viện nhìn chim bay qua trên trời. Mới chớp mắt đã hai mươi ngày trôi qua, tháng 3 thời tiết càng ngày càng ấm lên, mà cũng đã rất lâu rồi y không bước chân ra khỏi nhà. Nơi này là một chỗ tránh nạn của Thiên Tự Khoa, bên trong có rất nhiều lương thực, nhưng chỉ có lương thực chứ không có rau và thịt, y dựa vào cơm trắng và dưa muối sống qua hai mươi ngày, y nghĩ mình còn tiếp tục như thế này thì sẽ điên mất.

Nhưng y cũng hiểu, phủ Đình Úy điều tra truy lùng y không ngừng một ngày nào, cáo thị vẽ chân dung y dán đầy phố lớn ngõ nhỏ, bách tính thành Trường An lại ai ai cũng rất có tinh thần trọng nghĩa, ai nhìn thấy y cũng có thể chạy đến phủ Trường An báo cáo.

Đây không phải cuộc đời mà ta muốn.

Trì Chân đạo nhân đứng lên, đi đến trước chum nước muốn lấy chút nước uống, nhìn thấy bóng của mình trong chum, bộ dạng râu ria xồm xàm lại nhếch nhác đến như vậy, y phục trên người đã hai mươi ngày không thay, bộ đạo bào nhìn bẩn thỉu kia cũng bốc mùi khó ngửi.

Không còn là một đạo nhân nữa rồi.

Thế mà cũng có chút thương cảm.

Vốn dĩ đã không phải là một đạo nhân.

Trì Chân đạo nhân cởi y phục trên người ra, nhảy vào trong chum nước kia tắm rửa một hồi, sau khi đi ra lại cạo râu, vào trong nhà tìm y phục, trang phục của bách tính bình thường, mặc vào dường như nhìn không thuận mắt bằng đạo bào, nhưng cũng không có gì để quan tâm nữa.

Hai mươi ngày rồi, còn tiếp tục như thế này thì y sẽ điên.

Đội một cái nón rơm, sửa lại đòn gánh, sửa lại hai cái sọt trúc ở trong viện, y cứ như vậy đi ra ngoài, còn thuận tiện mua rất nhiều thứ ở trong tiệm tạp hóa chất đầy sọt trúc, vừa đi vừa rao to. Cho dù phía đối diện có giáp sĩ của Tuần thành binh mã ti đi tuần tra qua thì y cũng không tránh né, mà là chủ động nở một nụ cười hiền lành thân thiết.

Những binh lính kia cũng sẽ còn mỉm cười đáp lại.

Cứ đi một vòng như vậy, qua phố qua ngõ thế mà lại bán hết hàng, còn kiếm được khoảng một trăm đồng, cứ tính như vậy, một tháng có thể có thu nhập ba lượng bạc, coi như không tệ.

Nhưng đương nhiên y không muốn chỉ làm người bán hàng rong như vậy.

Chỉ là y muốn quen với một thân phận mới.

Bình Luận (0)
Comment