Phủ Đình Úy còn đang truy tra tung tích của các phản tặc Thiên Tự Khoa khác, bên Binh bộ phái người đến mời Thẩm Lãnh cùng thương nghị sách lược động binh với bắc cương. Kỳ thi lớn các quân vốn phải cử hành cũng phải hoãn lại vì trong thành xảy ra chuyện, kỳ thi lớn các quân mấy năm gần đây hình như đều không trải qua một cách bình thường.
Mà điểm không bình thường của kỳ thi lớn các quân lần này là ở chỗ, lần này có thể những người được chọn lựa ra đều sẽ được đưa đến bắc cương sớm làm quen với khí hậu và địa hình của bắc cương. Bột Hải quốc đã diệt, nội bộ Hắc Vũ không yên ổn, thiên thời địa lợi nhân hoà đều nằm bên phía Đại Ninh, trận chiến này đã ở thế nhất định phải tiến hành rồi.
Khi Thẩm Lãnh đến Binh bộ thì đã có không ít người, ngồi ở chủ vị không phải Binh bộ thượng thư An Viễn Chí, mà là vị lão tướng quân Tô Mậu từ trong hành cung đông cương trở về. Lão tướng quân đức cao vọng trọng, ở trong quân đội Đại Ninh không ai có lý lịch cao hơn lão, nếu lão ngồi ở một bên, ai còn không biết xấu hổ mà ngồi ở chủ vị.
Một đám quan to Binh bộ cùng ngồi trò chuyện, Thẩm Lãnh vào trong, lão tướng quân Tô Mậu là người đầu tiên đứng lên, những người khác cũng đều đứng lên theo.
Lão tướng quân cười ha hả tiến lên đón Thẩm Lãnh: "Đã lâu không gặp Thẩm tướng quân."
Thẩm Lãnh đứng nghiêm hành lễ trước, sau đó mới đi nhanh qua đỡ cánh tay của lão tướng quân, lão tướng quân cầm tay hắn đi trở về chỗ ngồi: "Ngồi bên cạnh ta, lát nữa kể lại rõ ràng cho ta nghe xem các ngươi phá Bột Hải quốc như thế nào."
Người ngồi ở bên cạnh lão tướng quân trước đó đành phải nhường chỗ, Thẩm Lãnh lập tức cảm thấy ngại.
Đúng lúc này Mạnh Trường An và Diêm Khai Tùng cũng đến, mọi người lại đứng dậy chào đón. Thẩm Lãnh nhân cơ hội rời khỏi bên cạnh lão tướng quân, cười cười áy náy với vị quan viên Binh bộ vừa nhường chỗ ngồi cho hắn, lúc trở lại ngồi ở một bên, cách lão tướng quân cũng không quá xa.
Bên cạnh lão tướng quân Tô Mậu một người là Binh bộ thượng thư An Viễn Chí, một người khác thì là Binh bộ thị lang mới nhậm chức tên Đỗ Cao Thuần. Thị lang đại nhân trước đây bởi vì thật sự già yếu cho nên xin nghỉ về quê, cách đây không lâu bệ hạ đã chuẩn tấu, vị tân Binh bộ thị lang này nhậm chức chưa được mười ngày.
Thẩm Lãnh từng nghe nói về vị Đỗ đại nhân này, là phó hành quân của Giáp Tử doanh Kinh Kỳ đạo, nói về cấp bậc thì được điều vào Binh bộ là thăng chức cao, vốn là chính tứ phẩm, hiện tại tăng vọt lên làm chính tam phẩm, cũng là chuyện hiếm thấy trên quan trường.
Đỗ Cao Thuần có vẻ thiện ý cười cười với Thẩm Lãnh, ra hiệu rằng mình cũng không có để ý.
"Người đã đến gần đông đủ rồi."
Lão tướng quân Tô Mậu cười nói: "Được bệ hạ coi trọng để một lão già đã lui xuống như ta đi chủ trì lần nghị sự này, nhưng nói ra thì ta cũng chỉ là ngồi ở đây lắng nghe, cậy già lên mặt thôi, các ngươi cứ việc nói chuyện của các ngươi, nếu ta cũng nghĩ được biện pháp gì tốt thì cũng sẽ nói, phần lớn thời gian các ngươi cứ coi như ta không có ở đây là được."
Mọi người bật cười, cũng là cười hùa theo, ai dám coi như lão không tồn tại.
"Về mặt lương thảo tiếp tế hẳn là không có vấn đề gì."
Binh bộ thượng thư An Viễn Chí liếc nhìn Đỗ Cao Thuần một cái: "Tuy rằng Đỗ đại nhân mới đến, nhưng mấy ngày nay gần như đều không có nghỉ ngơi, đã làm quen một chút với việc của Binh bộ, nhất là việc chuẩn bị chiến sự bắc cương, cho nên mời Đỗ đại nhân nói cho các vị tướng quân và các vị đại nhân nghe tình hình chuẩn bị chiến tranh hiện giờ."
Đỗ Cao Thuần đứng dậy: "Vẫn phải đa tạ bệ hạ tín nhiệm, đa tạ thượng thư đại nhân chỉ điểm... Chiến sự bắc cương, bệ hạ bắt đầu trù tính từ mấy năm trước, Binh bộ, Hộ bộ và thủy sư phối hợp vận chuyển, hiện giờ đã xây dựng xong ba kho lương ở bắc cương, lương thực dự trữ trong kho lương cũng đủ cho đại quân dùng trong năm năm. Đây là cách nói bảo thủ, trên thực tế, có thể đủ cho hơn tám năm."
Ông ta dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Bên Hộ bộ phối hợp với đại ai cân thảo nguyên Vân Tang Đóa. Vân Tang Đóa cũng đã sai một vạn kỵ binh hộ tống rất nhiều vật tư đưa đến bắc cương. Đối với kỵ binh bắc cương mà nói, không cần lo lắng cỏ khô cần thiết để cung cấp cho chiến mã, nguồn bổ sung chiến mã cũng không cần lo lắng."
Lão tướng quân ừm một tiếng: "Việc chuẩn bị chiến đấu bao gồm cả ta trong đó, tất cả tướng quân lãnh binh từng có khi nào không tin các vị đại nhân phía sau chúng ta? Nói vui một câu, khi đó ta lãnh binh ở bắc cương từng nói với thủ hạ bao nhiêu lần, các vị đại nhân chính là áo cơm phụ mẫu của những người chém giết ở biên cương như chúng ta, ta cũng chưa từng thấy phụ mẫu mà không xót con."
Lần này mọi người cười thật sự, toàn trường lập tức cũng thoải mái hơn không ít.
Lão tướng quân liếc nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Người Bột Hải bên kia chắc hẳn là đã không có thực lực làm loạn nữa rồi chứ?"
Thẩm Lãnh nhìn về phía Diêm Khai Tùng, Diêm Khai Tùng mới là người cuối cùng rút lui khỏi Bột Hải.
"Tướng quân Diêm Khai Tùng đã chủ trì quân vụ Bột Hải quốc trước khi về kinh, hay là để Diêm tướng quân nói đi."
Diêm Khai Tùng đứng dậy: "Trong Bột Hải quốc tuy vẫn còn các nhóm dư nghiệt nhỏ, nhưng đã không thể dấy lên sóng gió, từ lúc ta rời Bột Hải quốc đến bây giờ đã gần một năm, nghe nói tin chiến thắng liên tiếp báo về, chắc hẳn là trên cơ bản đã thanh trừ hết. Đại quân ta trấn giữ sơn quan Nga Đầu Sơn phía bắc Bột Hải, cho dù trong Bột Hải quốc còn có chút dư nghiệt thì cũng không qua được, bên Bạch Sơn Quan lại càng không cần phải nói, cho nên không cần lo lắng về người Bột Hải."
Lão tướng quân gật đầu: "Chuẩn bị chiến đấu không lo, Bột Hải không lo, tiếp theo chỉ xem phương lược tác chiến do Binh bộ chế định như thế nào."
Binh bộ thượng thư An Viễn Chí cố ý để cho Đỗ Cao Thuần thể hiện nhiều hơn trước mặt các vị tướng quân và các vị đại nhân, cho nên lại để ông ta nói. Đỗ Cao Thuần vốn xuất thân là phó hành quân, chuyên chức chính là người chế định kế hoạch tác chiến, ông ta nói ngắn gọn một lượt phương lược của Binh bộ, trật tự rõ ràng, lời ít mà ý nhiều.
Mạnh Trường An ghé đầu tới gần Thẩm Lãnh nhỏ giọng nói: "Vị Đỗ đại nhân này thực sự có chút bản lĩnh."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng, nhưng lại cảm thấy ánh mắt của vị Đỗ đại nhân này cứ không tự giác liếc về phía hắn.
Cùng lúc đó, phủ Đình Úy.
Hàn Hoán Chi liếc nhìn bốn vị thiên bạn thủ hạ: "Đã có hơn trăm người Bột Hải sa lưới, khẩu cung của những người này gần như cũng đã chỉnh lý xong, ta gửi công văn đi cho Cổ Lạc và Cảnh San ở bắc cương, bảo hai người bọn họ đi Bạch Sơn Quan điều tra một chút, xem thử rốt cuộc là người Bột Hải vào bằng cách nào. Người mà chúng ta bắt được chẳng qua là một ít lâu la thôi, ngay cả bọn chúng cũng không biết mục đích vào Trường An, chỉ là mù quáng đi theo. Hiện tại xem ra mà càng giống như là vị đại học sĩ kia trù tính cho bản thân mình rời khỏi ngõ Bát Bộ, người Bột Hải chẳng qua là để đánh lạc hướng mà thôi."
Phương Bạch Kính nói: "Hay là ti chức đi một chuyến? Ti chức tương đối quen thuộc biên cương đông bắc."
"Tạm thời vẫn chưa cần thiết."
Hàn Hoán Chi nói: "Người của Thiên Tự Khoa vẫn chưa bị thanh trừ hết, cũng chưa hỏi ra rốt cuộc có bao nhiêu người, ngươi thẩm vấn những đạo nhân trong Phụng Ninh Quán kia, mau chóng."
Phương Bạch Kính cúi đầu: "Ti chức hiểu."
Hàn Hoán Chi lại nhìn về phía Phương Bạch Lộc: "Ngươi và Nhiếp Dã, hai người dẫn người tiếp tục điều tra ở thành trong thành ngoài, đoán chừng cũng sẽ không có tiến triển gì lớn, nhưng cũng không thể lơi lỏng. Nghe nói tên đầu lĩnh của người Bột Hải là một người Tang quốc tên là Tiêm Ma Sinh, từng học tập ở Tứ Hải Các, hãy phân công người đến thư viện điều tra thêm."
Phương Bạch Lộc và Nhiếp Dã chắp tay: "Ti chức tuân mệnh."
"Diêu Hổ Nô." Hàn Hoán Chi nói: "Ngươi mang một trăm hai mươi hắc kỵ ra ngoài Trường An theo quan đạo đi thẳng về hướng nam điều tra, xem thử bên phía huyện Phương Thành có phát hiện gì không. Huyện Phương Thành cách Trường An rất gần, chỗ đó lại rồng rắn lẫn lộn, rất dễ ẩn náu. Nếu có phát hiện gì cũng đừng tùy tiện hành sự, người của Thiên Tự Khoa võ nghệ đều rất không tầm thường, ngươi lập tức cho người trở về thông báo, cứ việc theo dõi là được."
"Ti chức tuân mệnh."
Diêu Hổ Nô chắp tay.
Hàn Hoán Chi nói: "Ngoài ra... Thôi vậy, trước hết sắp xếp những việc này đã, Phương Bạch Kính ở lại."
Ba thiên bạn khác phải dẫn người ra ngoài tiếp tục điều tra liền đứng dậy rời đi, Phương Bạch Kính ở lại trong thư phòng chờ Hàn Hoán Chi căn dặn. Hàn Hoán Chi chuyển một phần hồ sơ ở bên cạnh tay mình cho Phương Bạch Kính: "Hoắc Đinh người này là từ Giáp Tử doanh ra, ngươi động đường dây của chúng ta ở trong Giáp Tử doanh một chút. Đã nhiều năm không động đến rồi, dù sao Giáp Tử doanh cũng ở ngay Kinh Kỳ đạo dưới chân thiên tử, bình thường cũng không chú ý nhiều, lần này chuyện của Hoắc Đinh khiến ta cảm thấy trong Giáp Tử doanh không sạch sẽ, ngươi âm thầm điều tra, trừ ngươi và ta ra ra, đừng nói cho người nào khác biết, bao gồm cả những người vừa đi ra ngoài."
Phương Bạch Kính mặt biến sắc: "Đại nhân nghi ngờ trong Giáp Tử doanh có quỷ?"
"Ta không biết."
Hàn Hoán Chi lắc đầu: "Nhưng Giáp Tử doanh quan trọng như vậy, thủ vệ kinh kỳ, nếu bên trong Giáp Tử doanh không sạch sẽ..."
Phương Bạch Kính nói: "Ti chức lập tức đi liên lạc với đường dây trong Giáp Tử doanh."
Hàn Hoán Chi nói: "Tướng quân Giáp Tử doanh Tiết Nhượng khá coi trọng Hoắc Đinh. Với thái độ làm người của Tiết Nhượng thì quả quyết không đến hai lòng với bệ hạ, nhưng nếu như có người có thể lừa cả Tiết Nhượng, vậy thì vị trí của những người này ở bên cạnh Tiết Nhượng chắc chắn sẽ không thấp, nhất là người trong thân binh doanh của Tiết Nhượng... Chuyện này ngươi phải cẩn thận ứng phó, đường dây của chúng ta ở trong các vệ chiến binh trên cơ bản đều không động đến, một khi để lộ ra thì không cần nghĩ cũng biết phản ứng của những tướng quân kia sẽ lớn cỡ nào. Một khi ở Giáp Tử doanh bị lộ ra, các vệ chiến binh đều sẽ bắt đầu hoang mang, đến lúc đó nếu mười mấy hai mươi tướng quân tam phẩm liên thủ tạo áp lực cho phủ Đình Úy chúng ta, ta cũng không đỡ được."
Phương Bạch Kính gật đầu: "Ti chức biết."
Hàn Hoán Chi đứng dậy: "Đi đi, lúc ngươi ra ngoài thì gọi Quan Nhu gọi vào đây."
Quan Nhu là người do thiên bạn Cảnh San một tay huấn luyện, cũng là một nữ tử, trong phủ Đình Úy rất ít nữ nhân, duy chỉ có mấy người dưới trướng Cảnh San, Quan Nhu là thủ hạ được Cảnh San cực coi trọng, cũng coi như đệ tử của nàng ta, từ mười bảy tuổi vào phủ Đình Úy đến bây giờ đã bảy năm, cách đây không lâu vừa mới thăng làm bách bạn. Sau khi Cảnh San đi bắc cương, đội của nàng ta chính là do Quan Nhu quản lý.
Phương Bạch Kính chắp tay cáo từ, không lâu sau Quan Nhu từ bên ngoài chạy vào. Nàng ta là một nữ hài tử nhìn vĩnh viễn có sức sống như vậy, khác với tính cách của Cảnh San. Cảnh San quanh năm suốt tháng cũng không cười được vài lần, nhưng trên mặt nàng ta lại giống như vĩnh viễn mỉm cười, cười lên nhìn cũng rất đẹp, má lúm đồng tiền nhỏ được người ta yêu thích. Cảnh San giống như một nam nhân, tuy nàng ta không cứng rắn như Cảnh San, nhưng ở phủ Đình Úy lâu, về tính cách cũng khó tránh khỏi sẽ thiên về nam tính hóa một chút.
Sau khi đi vào Quan Nhu hành lễ, Hàn Hoán Chi khoát tay ra hiệu cho nàng ta đóng cửa phòng lại.
"Cảnh San đã mang phần lớn số người của đội các ngươi đi, để lại cho ngươi cũng chỉ hai mươi mấy người."
Hàn Hoán Chi cầm một bản hồ sơ đưa cho Quan Nhu: "Gần đây các ngươi cũng đang theo vụ của người Bột Hải, gác lại trước đã, vụ án này giao cho ngươi."
Quan Nhu hai tay nhận lấy hồ sơ, bên ngoài hồ sơ chỉ có một chữ.
Dương.
Nhưng một chữ này cũng khiến cho sắc mặt Quan Nhu hơi thay đổi: "Hậu tộc?"
"Phải."
Hàn Hoán Chi tựa lưng ra phía sau này, đã lâu không nghỉ ngơi đàng hoàng, vẻ mặt rất mệt mỏi.
"Gần đây phát giác thấy dường như người bên hậu tộc ra ngoài khá thường xuyên, thừa dịp người Bột Hải và người của Thiên Tự Khoa tác loạn ở trong thành Trường An, Dương gia có không ít người rời khỏi Trường An, trước đó ta sắp xếp người theo dõi, hẳn là bọn họ trở về quê nhà của Dương gia. Nhưng điều này không bình thường, lần trước sau khi Trân phi nương nương đến Dương gia, Dương gia vẫn luôn đóng cửa từ chối tiếp khách, ngoại trừ cần phải ra ngoài mua đồ thì không hề có người ra khỏi lớn cửa, trong thoáng chốc có rất nhiều người rời đi tất nhiên là có chuyện gì đó."
Quan Nhu gật đầu: "Ti chức đi tra ngay lập tức."
"Ngươi cẩn thận một chút."
Hàn Hoán Chi liếc mắt nhìn Quan Nhu một cái: "Dương gia đã rất lâu không hành động, đột nhiên hành động có lẽ là muốn đánh cược một lần cuối cùng, người của Dương gia mà nhẫn tâm thì cái gì cũng làm được, hơn nữa ta không tin Dương gia đột nhiên thay đổi hướng gió mà không có ai tiếp xúc, mười phần bảy tám là vì đã có tiếp xúc với người của Thiên Tự Khoa. Vẫn chưa biết bọn họ mưu cái gì, nhưng ta phỏng đoán hẳn là Thiên Tự Khoa an bài người cho Dương gia. Còn có chuyện ngươi biết là được chứ đừng truyền ra ngoài, ta nghi động tác của Dương gia có liên quan với thái tử điện hạ, cho nên ta điều ba mươi người từ chỗ Nhiếp Dã sang cho ngươi, bên Thiếu Niên Đường của Lưu Vân Hội cũng sẽ có người âm thầm hỗ trợ ngươi. Lực lượng bề ngoài của Lưu Vân Hội cũng đều bị người ta nhìn thấy rồi, chỉ có Thiếu Niên Đường vẫn còn ở dưới nước."
Hàn Hoán Chi xoa xoa huyệt Thái Dương: "Đi làm đi, nhớ, nếu gặp cao thủ thì đừng làm liều."
"Ti chức ghi nhớ."
Quan Nhu lên tiếng, có vẻ như là cưỡng ép đè nén sự căng thẳng của mình.
Người mà nàng ta điều tra là Dương gia đấy, thậm chí có thể dính líu đến thái tử điện hạ, Hàn đại nhân rất tín nhiệm nàng ta thì mới giao vụ án này cho nàng ta, nhất định không thể làm hỏng chuyện được, nhất định!