Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 673 - Chương 673: Đều Tại Thẩm Tiểu Tùng

Chương 673: Đều tại Thẩm Tiểu Tùng Chương 673: Đều tại Thẩm Tiểu Tùng

Ngày hôm sau trên triều hội tuyên đọc ý chỉ của bệ hạ, sau kỳ thi lớn các quân Mạnh Trường An trở về bắc cương, ở Tức Phong Khẩu thành lập binh doanh chiêu mộ tân binh, tiếp tục giao thiệp cùng trưởng công chúa Hắc Vũ quốc Khoát Khả Địch Tẩm Sắc. Thẩm Lãnh thì sau kỳ thi lớn các quân sẽ trở về Tuần Hải Thủy Sư, hiệp trợ Trang Ung thanh trừ dư nghiệt ba nước.

Đây đều là chuyện hợp tình lý, cho nên cũng không có gì lạ.

Nhưng Hàn Hoán Chi lại loáng thoáng cảm thấy một tia không bình thường trong ý chỉ này. Lúc trước bệ hạ đã nói là muốn cho Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An đều đi bắc cương luyện binh, nhưng hôm qua sau khi bàn với lão tướng quân Tô Mậu liền thay đổi, quyết định của bệ hạ làm sao có thể sửa đổi đơn giản như vậy được? Chỉ có thể nói ngay từ đầu bệ hạ đã định để cho Thẩm Lãnh xuôi nam, mượn miệng của lão tướng quân Tô Mậu để nói ra mà thôi.

Ngẫm lại xem, rất nhiều người đều biết Thẩm Tiểu Tùng xuôi nam hiện giờ ở ngay tại đất Cầu Lập, nếu lúc này để cho Thẩm Lãnh xuôi nam thì chẳng lẽ triều thần sẽ không lo lắng? Với mối quan hệ của Trang Ung và Thẩm Tiểu Tùng, ai có thể biết hai người đó trù tính gì ở vùng đất lệ thuộc hải ngoại, lại để cho Thẩm Lãnh về, dường như quả thật không thỏa đáng, đây là tối kỵ.

Nhưng từ miệng Tô Mậu nói ra, bệ hạ tiếp thu thì lại khác.

Nhưng mà chuyện Hàn Hoán Chi lo lắng còn lâu mới đơn giản như vậy, ông ta lo lắng bệ hạ còn giữ lại người thay thế.

Thời gian của kỳ thi lớn các quân cũng đã định rồi, người tham gia kỳ thi lớn các quân đều ở Trường An, thật ra bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu, dù gì cũng phải chọn ngày lành một chút, vì thế liền định vào ngày mồng 9 tháng 3, người của Khâm Thiên Giám nói ngày đó không có kiêng kỵ gì.

Trên triều đình, tuyên đọc ý chỉ xong, sau khi định ra ngày của kỳ thi lớn các quân thì tình hình bỗng nhiên lại thay đổi. Trên triều hội Thẩm Lãnh bị người của Ngự sử đài sâm tấu đến mức thương tích đầy mình. Những ngày bệ hạ lệnh phạt hắn đóng cửa suy ngẫm mà hắn nhiều lần chống hoàng mệnh đi ra ngoài, việc này cho dù có tiền căn hậu quả thì cũng không được, ý chỉ chính là ý chỉ, dù là bệ hạ cũng không thể nuông chiều nữa, nói là tội lớn kháng chỉ bất tuân cũng được. Nhưng triều thần đều biết cũng không thể xử tử Thẩm Lãnh được, bệ hạ cũng chỉ là làm ra vẻ thôi, người nào mà không biết bệ hạ cực kỳ thiên vị Thẩm Lãnh, nhưng ai cũng không ngờ bệ hạ lại giả vờ đến mức như vậy.

Thẩm Lãnh bị giáng làm chính tứ phẩm, tạm giữ quyền đề đốc Tuần Hải Thủy Sư, từ nhất đẳng hầu tước xuống còn tam đẳng hầu.

Xử trí như vậy còn mạnh tay hơn với tội hắn tự ý khai chiến với Bột Hải quốc ở đông cương nhiều, nhất thời các triều thần đều không kịp phản ứng, từ vị trí chính tam phẩm giống như tướng quân chiến binh các vệ xuống đến chính tứ phẩm, vậy thì cùng cấp bậc với phó đề đốc Tuần Hải Thủy Sư Vương Căn Đống rồi.

Thẩm Lãnh cũng không để ý gì, cho dù việc này xảy ra một lần nữa thì hắn vẫn sẽ làm như vậy.

Đông Noãn Các.

Hoàng đế liếc nhìn Thẩm Lãnh: "Có oán thán không?"

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Thần không có oán thán."

Hoàng đế ừ một tiếng: "Nếu có thì cứ nói."

Thẩm Lãnh còn chưa mở miệng thì hoàng đế đã nói tiếp: "Nói ra, trẫm cũng có thể giáng khanh xuống đến chính ngũ phẩm."

Thẩm Lãnh mấp máy môi, nhẫn nhịn.

Hoàng đế khoát tay ra hiệu cho Đại Phóng Chu ra ngoài, Đại Phóng Chu dẫn các hạ nhân hầu hạ trong Đông Noãn Các khom người rời đi, trong phòng chỉ còn lại quân thần hai người. Tầm nhìn của hoàng đế trở về trên tấu chương, vừa phê duyệt vừa nói: "Khanh có biết tại sao lần này trẫm phạt khanh nặng như vậy?"

Thẩm Lãnh: "Thần đã sai trước."

Hoàng đế hừ một tiếng: "Sau khi đến nam cương khanh hãy nói với Thẩm Tiểu Tùng, cũng nói với Trang Ung, thứ trẫm cho bất cứ lúc nào cũng có thể cho, thứ trẫm muốn lấy đi thì bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đi. Khanh không cần phải hiểu lời trẫm nói có ý gì, chỉ cần nói lại nguyên văn cho hai người đó nghe... Bọn họ muốn làm gì cũng được, nếu trẫm thấy không vừa mắt, bọn họ làm gì cũng vô ích."

Thẩm Lãnh thầm nghĩ bệ hạ người muốn nhắc nhở hai người kia, phạt ta?

Với lại tại sao nhắc nhở hai người kia?

Hoàng đế nói: "Lần này đi Cầu Lập cả đi cả về sẽ mất một năm. Hai năm sau trẫm sẽ khai chiến với Hắc Vũ, khanh có một năm ở Cầu Lập quét sạch phản loạn. Thuận tiện mang qua đó một ý chỉ nữa cho trẫm, trong vòng nửa năm Trang Ung phải về Trường An cho trẫm, giao ba nơi Cầu Lập, Nam Lý, Điệu quốc cho Hải Sa. Hắn bị thương, bị thương thì nên về tu dưỡng, nếu không muốn về tu dưỡng, vậy thì trẫm sẽ cho hắn ở Cầu Lập mà rảnh rỗi tiếp tục tu dưỡng."

Lời này đã nói rất rõ ràng, ngươi trở về, trẫm giữ lại cho ngươi tất cả những gì ngươi đã có, ngươi không trở về, trẫm sẽ biếm ngươi làm thứ dân.

Lưng Thẩm Lãnh lạnh toát từng hồi, bệ hạ rất ít khi dùng ngữ khí nghiêm túc, thậm chí có thể nói ác liệt như vậy để nói chuyện với hắn, từ lần đầu tiên hắn gặp hoàng đế đến bây giờ, cuối cùng hắn cũng cảm nhận được áp lực đến từ hoàng đế. Làm đế vương như thế nào? Một lời có thể định vinh hoa phú quý, một lời cũng có thể định sinh tử thành bại. Thẩm Lãnh không biết Thẩm tiên sinh và Trang Ung đã làm những gì ở bên Cầu Lập mà lại khiến bệ hạ nổi giận như thế.

Hoàng đế nhìn hắn một cái: "Khanh hơi oan uổng rồi."

Thẩm Lãnh: "Hở?"

Hoàng đế nhìn phản ứng của hắn, không nhịn được khẽ lắc đầu.

Nhưng hoàng đế cũng không có ý định giải thích gì, cũng cố nén sự không đành lòng trong lòng mình. Ông ta biết là Thẩm Lãnh oan uổng, rất oan uổng. Chắc hẳn là Thẩm Lãnh hoàn toàn không biết Thẩm Tiểu Tùng xuôi nam làm gì, nhưng không biết thì không biết, ông ta muốn nhắc nhở Trang Ung, Thẩm Tiểu Tùng, vẫn phải xuống tay từ Thẩm Lãnh.

"Trà Nhi có thể theo quân."

Hoàng đế dằn lòng tiếp tục nói: "Hai đứa nhóc đưa vào trong cung, Trân phi trông nom, tổng cộng chẳng qua là hai năm mà thôi, bọn trẻ cũng đến lúc học vỡ lòng, nếu ở trong cung thì Lại Thành cũng có thể chỉ điểm bất cứ lúc nào."

Sắc mặt Thẩm Lãnh lập tức biến đổi.

Bệ hạ đang nghi ngờ ta chuyện gì?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong lòng Thẩm Lãnh liền không ngăn cản được, nhưng bản thân hắn có chuyện gì đáng để nghi ngờ? Nói dễ nghe một chút thì đón hai đứa trẻ vào trong cung Vị Ương là thánh quyến, là vinh hạnh đặc biệt lớn lao, nhưng nói khó nghe một chút... là hoàng đế giam hai đứa nhóc kia ở trong cung Vị Ương.

"Đi đi."

Hoàng đế khoát tay: "Không cần lo lắng cho bọn trẻ, khanh lãnh binh cho tốt là được, trong vòng hai năm không thể quét sạch hải hoạn ở ba nơi đó, trẫm sẽ cho khanh đi đại một chỗ trong tứ cương tứ khố làm giáo tập."

Thẩm Lãnh cúi đầu: "Thần tuân chỉ."

Hoàng đế không nói gì nữa, Thẩm Lãnh khom người lui ra ngoài, lúc đi ra khỏi cung Vị Ương trong đầu vẫn còn lùng bùng. Hắn thật sự không rõ tại sao đột nhiên hoàng đế lại như vậy, tuy hắn cũng cảm thấy Thẩm tiên sinh xuôi nam không bình thường, nhưng căn bản chưa từng nghĩ Thẩm tiên sinh xuôi nam là đang tạo căn cơ cho hắn. Hắn không thể không suy nghĩ, rốt cuộc Thẩm tiên sinh và Trang Ung đã làm gì ở Cầu Lập dẫn đến bệ hạ tức giận như thế, đây cũng không phải đơn giản chỉ là chuyện nhắc nhở, Trang Ung nói là về kinh tu dưỡng, kì thực là bị bệ hạ bãi miễn binh quyền.

Ý chỉ bệ hạ cho Trang bề ngoài có vẻ là khen thưởng to lớn, vào đại trụ quốc, tước nhất đẳng công, vị cực nhân thần, nhưng vị cực nhân thần mà không có binh quyền thì nói cho cùng cũng chỉ là một người nhàn tản thôi.

Trở lại phủ tướng quân, hắn không thể không đối mặt với Trà gia, không thể không nói ra ý chỉ của bệ hạ, hắn biết rõ Trà gia biết hai đứa trẻ đều bị đưa vào trong cung hai năm không thể gặp sẽ có tâm trạng gì.

Sau khi nghe xong sắc mặt Trà gia hơi tái nhợt. Thẩm Lãnh không biết Thẩm tiên sinh xuôi nam làm gì nhưng nàng biết, thái độ này của bệ hạ đã rất rõ ràng, đó chính là bệ hạ cũng biết chuyện.

Đây không phải nhắc nhở, mà là cảnh cáo.

"Ta không sao."

Trà gia cố gắng cười: "Trân phi nương nương tốt với hai đứa trẻ như vậy cũng không có gì đáng để lo lắng, chỉ sợ là lúc chúng ta trở lại hai đứa nhóc đó đã béo đến mức chúng ta cũng không nhận ra nữa. Trân phi nương nương quá yêu thương chúng, hai đứa nó còn không nghiêng trời lệch đất ấy chứ."

Thẩm Lãnh cũng cười theo: "Đúng vậy, Trân phi nương nương thương chúng như vậy, nhưng cũng không thể nuông chiều."

Sau khi nói xong Thẩm Lãnh dang hai tay ra, Trà gia lập tức ôm lấy Thẩm Lãnh, cố gắng chịu đựng, cố gắng nhẫn nhịn không khóc, nhưng đâu có nhịn được?

Thẩm Lãnh buồn, nhưng hắn biết rõ so với người làm mẹ, nỗi buồn của hắn không tính là gì.

Rất lâu sau đó Trà gia rời khỏi lồng ngực Thẩm Lãnh, lau khóe mắt: "Ta đi thu dọn y phục đồ chơi cho chúng, phải xếp không ít đâu."

Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Ta giúp nàng."

Cung Vị Ương.

Hoàng đế nhìn Trân phi có vẻ hơi giận dữ đứng trước mặt, ở trước mặt Thẩm Lãnh còn vẻ mặt uy nghiêm nhưng lúc này ông ta đã rất luống cuống, ông ta liếc nhìn Đại Phóng Chu, Đại Phóng Chu lại vội vàng dẫn người lui ra ngoài.

Hoàng đế đứng dậy kéo Trân phi ngồi xuống, đi đến phía sau xoa vai Trân phi: "Đừng giận, đừng giận, trẫm cũng chỉ là muốn nhắc nhở Trang Ung và Thẩm Tiểu Tùng một chút, hai người đó ở nam cương quá đáng. Trẫm biết Thẩm Lãnh cũng không có hai lòng, cũng biết hai người kia không có hai lòng với trẫm, nhưng bọn họ đã hơi quên đi cái gì là đạo làm thần, trẫm là hoàng đế đó, trẫm cũng không thể nhìn thấy mà vẫn giả vờ như không thấy mãi được, không có quy củ thì không có trật tự, bọn họ làm loạn quy củ thì phải nhắc nhở."

Trân phi: "Vậy tại sao cũng để Trà Nhi xuôi nam?"

Hoàng đế vội vàng giải thích: "Trà Nhi bình tĩnh, tâm tư kín đáo, để nó đi theo Thẩm Lãnh xuôi nam có thể khuyên nhủ nhiều hơn. Chẳng lẽ nàng không biết? Không có nhiều người có thể khiến Thẩm Tiểu Tùng khuất phục, Thẩm Lãnh không khuất phục được hắn, nhưng Trà Nhi có thể... Ý chỉ của trẫm hơi quả thật hơi ác một chút, nhưng không ác không được, để mặc cho bọn họ làm loạn thì sẽ phá hỏng đại kế của trẫm."

Trân phi thở dài một hơi: "Thiếp biết quyết định của bệ hạ đều là đúng, chỉ là thiếp thương Trà Nhi, thương hai đứa trẻ kia, nhỏ như vậy đã không được gặp mẹ hai năm, đáng thương cỡ nào? Hai đứa bọn chúng ngủ phải gối lên cánh tay của Trà Nhi, ngay lập tức không được gặp nữa, hai đứa trẻ đó phải khóc đến mức nào?"

Hoàng đế nói: "Không phải là trẫm không nghĩ tới, nhưng nàng nhìn xem, con cái bị mẹ làm hư đều như thế nào? Thái tử..."

Hoàng đế nói một nửa câu lại nhịn xuống, lắc đầu: "Trẫm không thể trơ mắt nhìn bọn trẻ đều trở nên không thể rời khỏi mẹ được. Nữ hài tử còn đỡ một chút, nam hài tử bám mẹ thì tương lai làm sao có thể có vận mệnh lớn được. Không riêng gì hai đứa bọn chúng, nhị hoàng tử cũng phải như thế, trẫm đã phái người đi thông báo cho Ý phi, để nàng ấy giao nhị hoàng tử cho nàng nuôi."

Mặt Trân phi biến sắc: "Như vậy không tốt."

Hoàng đế: "Trẫm định đoạt, được hay không thì trẫm biết... Cứ ở trong cung của nàng hết đi. Trẫm bảo Lại Thành và lão viện trưởng mỗi ngày bớt thời gian qua đó dạy chúng đọc sách viết chữ, bảo Vệ Lam đặt nền móng cho chúng trước, chờ thêm khoảng hai năm nữa, để Đạm Đài đích thân chỉ điểm võ nghệ cho chúng. Vốn nghĩ là có Thẩm Lãnh ở đây thì dễ hơn, ai bảo hắn có một sư phụ như Thẩm Tiểu Tùng."

Trân phi lại thở dài một tiếng: "Lúc nuông chiều thì người chiều hắn đến mức mơ mơ hồ hồ, lúc nhẫn tâm lại càng phạt hắn đến mức mơ mơ hồ hồ."

Hoàng đế liếc nhìn Trân phi một cái: "Trong lòng nàng khó chịu, trẫm cũng vậy, nhưng trẫm không thể để mặc bọn họ."

Trân phi gật đầu, đứng dậy: "Thiếp trở về cho người dọn dẹp một chút, ba đứa trẻ đến ở, cũng không thể qua loa được."

Hoàng đế đi theo ra ngoài: "Trẫm cũng đi."

Trân phi: "Người đi làm gì? Cần làm gì thì làm đi."

Hoàng đế quay lại liếc nhìn tấu chương trên bàn, cơ bản là cũng đã xử lý xong, cho nên kiêu ngạo hừ một tiếng: "Trẫm cứ muốn đi, tối nay trẫm còn không về nữa."

Trân phi đỏ mặt: "Không có chỗ cho người!"

Hoàng đế: "Chen nhau."

Nhìn ra bên ngoài, ghé vào tai Trân phi nhỏ giọng nói: "Trên dưới áp sát thì cũng có chỗ chứ?"

Bình Luận (0)
Comment