Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 674 - Chương 674: Bùa Hộ Thân

Chương 674: Bùa hộ thân Chương 674: Bùa hộ thân

Kỳ thi lớn các quân đã không có quan hệ gì với Thẩm Lãnh, xuống làm chính tứ phẩm, lệnh phải trở về thủy sư, cũng bị bãi bỏ công việc phó quan chủ khảo kỳ thi lớn các quân, cuộc nghị sự thứ hai về việc xuất chinh bắc cương của Binh bộ cũng không phái người thông báo với Thẩm Lãnh, dường như trong nháy mắt Thẩm Lãnh liền thật sự chìm xuống.

Nhưng mà cả triều văn võ cũng không phải thật sự ngốc, mỗi người đều rất nhạy bén. Thẩm Lãnh bị nặng phạt, nhưng hai đứa con lại được đón vào trong cung Vị Ương học tập cùng nhị hoàng tử, quân chức xuống làm chính tứ phẩm nhưng vẫn là đề đốc Tuần Hải Thủy Sư, về phần nhất đẳng hầu đổi thành tam đẳng hậu, còn không phải chuyện hoàng đế nói một câu là có thể thăng trở lại ư, về thái độ đối với Thẩm Lãnh, có khi nào bệ hạ bình thường?

Trước kỳ thi lớn các quân, Thẩm Lãnh hẹn Dương Thất Bảo ra ngoài ăn cơm, nói với gã đừng có băn khoăn quá nhiều, nên phấn đấu như thế nào thì cứ phấn đấu như thế nào, chủ khảo trước sau vẫn là đại tướng quân cấm quân Đạm Đài Viên Thuật, đó là người thật sự thanh chính công bằng, không có gì đáng để lo, với lại không phải còn có Mạnh Trường An ở đây sao.

Sau khi dặn dò Thẩm Lãnh lại đến Tường Ninh Quán một chuyến. Từ sau khi mấy vị đạo nhân dọn đến Tường Ninh Quán, ngay cả lão đương gia mã bang cũng cảm thấy trong ở Hạ Thiền Đình Viên nhàm chán nên dọn đồ đặc, hai vợ chồng già cũng vào Tường Ninh Quán ở, Hạ Thiền Đình Viên vốn náo nhiệt lập tức trở nên vắng lặng. Hai vợ chồng già đó đều là thần tiên, hai ngày nay lại càng dọa người ta hoảng sợ. Hai vợ chồng già tay nắm tay, thuê một chiếc xe, tìm nơi ngắm cảnh, về phần khi nào trở lại thì cũng không nói, trước trước sau sau, người của phủ Đình Úy và Lưu Vân Hội âm thầm đi theo một khắc cũng không dám lơi lỏng.

Thẩm Lãnh và Trà gia mua vài thứ, lúc trên đường nghĩ Nhị Bản đạo nhân kia thích ăn kẹo như vậy, lại thuận tiện mua rất nhiều kẹo, lúc đến Tường Ninh Quán hàn huyên một hồi, Trà gia liền kéo góc áo của Thẩm Lãnh hướng tới hậu viện nhếch miệng, Thẩm Lãnh hiểu ý, đứng dậy đến hậu viện.

Cả hậu viện đều là của Tiểu Trương chân nhân, nàng muốn thanh tu, bệ hạ không cho phép người khác dễ dàng quấy rầy.

Thẩm Lãnh đứng ở cửa hậu viện giơ tay lên muốn gõ cửa ba lần, cuối cùng lại do dự xoay người muốn trở về, vừa mới xoay người thì một chiếc giày từ phía sau bay tới, Thẩm Lãnh vừa quay đầu lại thì bị đế giày kia vỗ vào mặt bộp một tiếng.

Sau đó liền nhìn thấy Trà gia đứng ở cách đó không xa trừng mắt nhìn hắn: "Nhát cáy!"

Thẩm Lãnh đỏ mặt, cười cười xấu hổ.

Nhị Bản đạo nhân vẻ mặt ủy khuất: "Tại sao lại lột giày của ta..."

Trà gia đi đến trước người Thẩm Lãnh sửa sang lại y phục cho hắn: "Sợ gì? Đi vào nên nói như thế nào thì nói nói thế, nếu ta đi vào cùng chàng thì nàng ta mới lúng túng."

Thẩm Lãnh hỏi: "Thật sự phải đi?"

"Nói thừa."

Trà gia nhìn nhìn một chiếc giày khác của Nhị Bản, Nhị Bản một chân trần bỏ chạy, ngay cả chiếc giày kia cũng không dám nhặt về.

Thẩm Lãnh hít sâu một hơi: "Đi vậy, phụng mệnh vợ đi gặp nàng ta."

Trà gia cười ha ha một tiếng, đá một cước vào mông Thẩm Lãnh, cả người Thẩm Lãnh đập vào cửa, cửa kia cũng không có cài then nên người liền ngã sấp trong viện. Trà gia hừ một tiếng xoay người đi: "Gặp thì gặp chứ có gì đáng sợ, nhưng ngã vào chật vật như vậy nhìn tốt hơn, cũng không thể để chàng trông đẹp trai đi vào gặp nàng ta được."

Thẩm Lãnh quay đầu lại trừng mắt liếc nhìn Trà gia một cái dường như rất hung hãn, khóe miệng Trà gia giương lên, con thỏ Thẩm kia liền cụp đuôi xuống.

Thẩm Lãnh phủi bụi trên người, cảm thấy cực kỳ xấu hổ, đi đến cửa chính phòng hậu viện, cửa phòng khách bị người ta kéo ra kêu két một tiếng, Tiểu Trương chân nhân mở cửa ra sau đó tránh qua một bên, sắc mặt nhìn hơi ửng đỏ.

"Cũng không có chuyện gì khác, chỉ là sang đây xem ngươi thế nào."

Thẩm Lãnh cười cười cố gắng làm cho bản thân nhìn có vẻ rất bình thường, nhưng Tiểu Trương chân nhân căn bản là không dám nhìn vào mặt hắn, đâu biết hắn cười cũng rất vất vả, so với Thẩm Lãnh mà nói nàng ta còn vất vả hơn.

Thẩm Lãnh ngồi xuống, Tiểu Trương chân nhân thuận tay muốn đóng cửa, nghĩ nghĩ, lại mở cửa ra.

Rót trà cho Thẩm Lãnh: "Hôm qua ta đến cung Vị Ương, bệ hạ nói ngươi sẽ xuôi nam chinh chiến."

Tiểu Trương chân nhân ngẩng đầu liếc nhìn Thẩm Lãnh một cái rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống: "Vốn nghĩ phải đích thân đến nhà nói lời cảm ơn mới đúng, nhưng thực sự lười đi ra ngoài, cũng may tướng quân đến, chuyện lần trước thật sự cảm ơn tướng quân."

Thẩm Lãnh vội vàng xua tay: "Không cần không cần, làm gì phải khách khí như vậy."

Tiểu Trương chân nhân nói: "Hôm qua nhấc lúc nói đến chuyện này, bệ hạ còn nói với ta, kính mắt này của ta cũng là vật liệu do ngươi sai người tìm được."

Thẩm Lãnh không biết nói gì cho phải.

"Cảm ơn."

Tiểu Trương chân nhân cúi đầu nhìn tay của mình nói một tiếng, âm thanh nhỏ giống như vừa có một con muỗi bay qua vậy.

Thẩm Lãnh: "À thì... Thật ra ta tới là muốn nói với ngươi, mấy vị đạo trưởng ở tiền viện đó đều là người tốt, người tốt trong các người tốt, mặc dù hơi mặt dày, nhưng người tốt mặt dày và người xấu mặt dày là hoàn toàn khác nhau, cho nên ngươi không cần lo lắng gì cả, nếu có chuyện gì thì có thể nói với bọn họ."

Tiểu Trương chân nhân ừm một tiếng: "Bằng hữu của ngươi, tất nhiên đều là người tốt, ta rất tin tưởng."

Thẩm Lãnh lại ngẩn ra.

Thế này thì nên nói tiếp như thế nào?

"Ngươi không ở trong cung Vị Ương nữa, nếu cần thứ gì cũng không thuận tiện có người đưa tới như trong cung, muốn mua gì thì Nhị Bản đạo nhân có thể giúp, những thứ khác cũng không có chuyện gì nữa, ta còn phải về thu dọn một chút, ngày mai phải xuôi nam."

Hắn nói xong liền đứng dậy.

Tiểu Trương chân nhân bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: "Khi nào trở lại?"

Thẩm Lãnh: "Phải hai năm."

Ánh mắt Tiểu Trương chân nhân hơi ngẩn ngơ, gật gật đầu: "Hai năm... cũng được."

Nàng chỉ nghĩ, hai năm không thấy mặt chắc hẳn là lòng mình đã thay đổi rồi chứ. Hai năm là hơn bảy trăm ngày đêm, dùng để quên một người dường như thật sự cũng đủ, hai năm sau hắn trở lại, chắc hẳn là mình có thể thản nhiên đối mặt. Nhưng nàng lại quên khoảng thời gian Thẩm Lãnh đi bắc cương trước đó, nàng và Thẩm Lãnh ít nhất cũng hai năm không gặp nhau mà cũng đâu có quên gì.

"Vậy ta về trước đây."

Thẩm Lãnh bước nhanh ra khỏi phòng khách, bước chân có vẻ rất vội.

Bên ngoài viện tử, Trà gia ngồi xổm ở đó mặt ỉu xìu nhìn Thẩm Lãnh trở lại, thầm nghĩ nhát cáy như vậy cho dù mình ép hắn đi tán gái cũng không có gì để lo lắng, thật sự nhát, bộ dạng nhút nhát trông lại có một chút đáng yêu như vậy.

Thẩm Lãnh từ hậu viện chạy ra giống như chạy nạn, nhìn thấy Trà gia ngồi xổm ở đó cười, hắn liền tức: "Cười cái rắm!"

Trà gia bĩu môi: "Thật mất mặt."

Thẩm Lãnh đi ngang qua bên cạnh Trà gia giơ tay kéo nàng dậy: "Đi đi đi."

Trà gia bị hắn kéo lên cười giống như một đứa trẻ, nhảy bật lên để Thẩm Lãnh cõng nàng: "Chàng nói chàng nhát như vậy làm sao được, những nam nhân thành công người ta có người nào mà không hái hoa ngắt cỏ, hoặc là nuôi một tiểu nhị tiểu tam tiểu tứ tiểu ngũ ở bên ngoài."

Thẩm Lãnh: "Ta nhặt một con chó cũng là chó đực."

Trà gia thở dài nói: "Quanh năm ở trong quân doanh, không tốt, không tốt."

Thẩm Lãnh hơi nheo mắt lại: "Từ sau khi có con, nàng nói chuyện càng ngày càng không kiêng nể gì."

Trà gia nghiêm túc nói: "Các đại tẩu của Lưu Vân Hội đều nói, trước khi thành thân là nam nhân mạnh dạn, sau khi thành hôn đều là nữ nhân mạnh dạn, ta nghĩ cũng có chuyện như vậy thật, bây giờ chàng cũng chẳng dám xem sách hình người mấy."

Thẩm Lãnh: "..."

Hai người trở lại phía trước đạo quán, Thu Thực đạo nhân đã sắp xếp một ít đồ đi ra: "Lúc đi thì mang theo, trong này có một chút thuốc xà trùng của đạo quán phối chế. Ở chỗ như Cầu Lập không ít rắn, côn trùng, chuột, kiến, còn có hai gói thuốc bột có thể bôi lên người, bôi lên có thể khiến muỗi không đốt."

Thẩm Lãnh cười ha ha giơ tay ra: "Cảm ơn sư gia."

Bộp một tiếng, Thu Thực đạo nhân gạt tay Thẩm Lãnh ra: "Là cho Trà Nhi cô nương."

Trà gia cười hì hì đi qua cầm lấy hòm thuốc nhỏ: "Cảm ơn sư gia."

Thu Thực đạo nhân cười nói: "Chúng ta có thể đặt chân đến Trường An..."

Thẩm Lãnh: "Tuyệt đối không cần cảm ơn ta."

Thu Thực đạo nhân tiếp tục nói: "Chúng ta có thể đặt chân đến Trường An tuy không có quan hệ gì với ngươi, nhưng niệm tình ngươi là đệ tử của Thanh Tùng nên ta sẽ chỉ điểm ngươi vài câu... Bệ hạ phạt ngươi, không phải thật sự phạt ngươi, là phạt Thanh Tùng, phạt Trang Ung, nhưng nếu như bọn họ không hiểu, vậy thì tương lai người thật sự bị phạt vẫn là ngươi."

Thẩm Lãnh: "Nếu sư gia người không nói câu đầu tiên, ta thật sự rất cảm động."

Thu Thực đạo nhân trợn mắt lườm hắn: "Chuyện ở đạo quán thì các ngươi cũng không cần lo lắng gì cả, các ngươi cũng không cần lo lắng về Tiểu Trương chân nhân, về phần có ai đó nếu còn dám tới trêu chọc thị phi, Nhị Bản không biết đánh nhau, nhưng còn có một sư gia biết đánh nhau đây."

Ba đệ tử của lão nhìn nhau, vội vàng cúi đầu cùng nói: "Có chúng ta, có chúng ta đây."

Thu Thực đạo nhân: "Ồ, hóa ra còn có người à, vậy sao không thấy lấy chút lễ vật ra, lần đầu tiên Trà Nhi cô nương người ta đến Tường Ninh Quán, một chút lễ vật cũng không chuẩn bị, không giống phong độ mà sư thúc nên có."

Ba người Thanh Quả đạo nhân bọn họ nhìn nhau, xấu hổ, cực kỳ xấu hổ.

Thu Thực đạo nhân cảm thấy bộ dạng xấu hổ của bọn họ thật vui, quả nhiên vẫn là đồ đệ của mình dễ trêu chọc, dễ trêu nhất chính là đồ tôn, chừng này tuổi rồi còn có đồ đệ đồ tôn để trêu, thật là không uổng đời người.

Thanh Quả đạo nhân thật sự không nghĩ ra được lễ vật gì, hỏi dò một câu: "Hay là ta vẽ một tờ bùa cho ngươi nhé?"

Trà gia: "Hả?"

Thanh Quả đạo nhân: "Thật đấy, không có ích gì cả, dù gì cũng là một tấm lòng."

Trà gia: "..."

Lúc cáo từ, trong tay Trà gia có thêm ba tờ bùa, Thanh Quả đạo nhân, Thanh Lâm đạo nhân, Thanh Vân đạo nhân mỗi người vẽ một tờ. Lúc vẽ bùa bọn họ thề thốt là thêm vào sức mạnh tín ngưỡng suốt đời đối với Đạo tông của bọn họ, có thể tốt xấu gì cũng có chút tác dụng. Trà gia nghĩ dù sao cũng là xin bùa, hỏi một câu ta có thể định chế không?

Sau đó ba tờ bùa trong tay nàng hiện tại có một tờ bùa là ăn như thế nào cũng không béo, một tờ bùa là càng ngày càng xinh đẹp, còn có một tờ dù thế nào nàng cũng không cho Thẩm Lãnh xem. Thẩm Lãnh nói mãi nàng mới cho Thẩm Lãnh liếc nhìn qua, sau khi xem xong Thẩm Lãnh ngây người ra, đây là một tờ bùa thật sự... Bảo vệ bình an, trên đó viết tên của Thẩm Lãnh.

Hai người ra khỏi Tường Ninh Quán sau đó về nhà, buổi chiều còn định đi tạm biệt Diệp Lưu Vân, Hàn Hoán Chi, lão viện trưởng bọn họ, dù sao cũng từ biệt rất lâu, lúc gặp lại nhanh nhất cũng phải là hai năm sau.

Tiểu Trương chân nhân đứng ở trong sân ngẩn người nhìn lên bầu trời. Thẩm Lãnh tới quá đột nhiên và đi cũng rất nhanh, nhưng nàng khác vui, trước khi rời Trường An hắn vẫn đến thăm mình, chẳng lẽ điều này còn chưa đủ sao?

Vậy là đủ rồi.

Nàng cúi đầu nhìn lá bùa hộ thân lúc nãy không dám tặng đi trong tay, xếp rất chỉnh tề, còn treo một sợi dây đỏ, đó là lễ vật nàng đã viết ra từ sớm, cũng đã sớm muốn tặng cho Thẩm Lãnh. Nàng biết mình cũng không có pháp lực gì phù hộ Thẩm Lãnh bình an vô sự trên chiến trường, hắn là quân nhân, chức trách của hắn chính là lãnh binh tác chiến, một lá bùa hộ thân không ngăn được đao thương kiếm kích cung nỏ như mưa của kẻ thù, nhưng nàng lại yêu cầu xa vời có thể bảo vệ mạng hắn.

Nàng nhìn lá bùa hộ thân kia, cười cười, đeo lên cổ mình, dây đỏ vô cùng hợp với cái cổ trắng nõn thon dài của nàng, nhìn cực kỳ đẹp.

Bình Luận (0)
Comment