Hai đứa trẻ vào cung Vị Ương, tiểu đạo cô đeo bùa hộ thân trên cổ, hoàng đế ngồi ở trong Đông Noãn Các thở dài một tiếng.
Giữa tháng 3, Thẩm Lãnh rời kinh.
Thân binh doanh ra khỏi Trường An, trong vòng hai năm tới người và chuyện trong thành Trường An tựa hồ cũng không có quan hệ với Thẩm Lãnh, bất kể là Thiên Tự Khoa vẫn đang bị điều tra, hay là những người Bột Hải kia. Hàn Hoán Chi tiễn Thẩm Lãnh ra Trường An, lúc đứng ở cổng thành nhìn đội ngũ đi xa, ông ta lẩm bẩm nói một câu: "Lãnh Tử ngốc, ngươi chỉ thấy bệ hạ phạt ngươi, chỉ thấy người của Ngự sử đài lời nói hung ác, không thấy dụng ý của bệ hạ để ngươi rời khỏi Trường An trong thời kì đặc biệt này, nhưng ta hy vọng ngươi có thể hiểu dụng tâm này của bệ hạ."
Thời kì đặc biệt.
Thiên Tự Khoa ló mặt ra, Dương gia rục rịch, thái tử dường như có chút không kiên nhẫn được.
Nhìn theo đội ngũ của Thẩm Lãnh đi xa, Hàn Hoán Chi xoay người trở về thành, đúng lúc này bách bạn Quan Nhu từ đàng xa chạy tới, nhỏ giọng nói vài câu gì đó bên tai Hàn Hoán Chi, Hàn Hoán Chi hơi nhướn mày lên, đáp lại ba chữ.
"Tiếp tục tra."
Quan Nhu dẫn đội ra khỏi thành.
Tháng 3 liễu xanh, Thẩm Lãnh ngồi trên xe ngựa cảm nhận gió xuân, liếc nhìn Trà gia, biết lúc này mới ra khỏi thành Trà gia đã đang nhớ bọn trẻ rồi, người đã quen không có bọn trẻ ở bên cạnh thì không cảm nhận được sự đau khổ bị chia tách này, nhất là đối với mẫu thân mà nói lại cực kỳ khó khăn. Thẩm Lãnh quanh năm ở bên ngoài lãnh binh dường như đã hơi quen, Trà Nhi thì khác, bọn trẻ hơn hai tuổi nhưng nàng cũng chưa từng tách rời một lát.
Thẩm Lãnh từ trên xe ngựa nhảy xuống, bẻ một cành liễu trên cây liễu cạnh quan đạo, làm một cái sáo liễu nhỏ.
"Ta thổi một bài kim xà cuồng vũ thì thế nào? Sáo liễu thổi ra tiếng sóng cho nàng nghe thử."
Hắn bỏ sáo liễu vào miệng, phồng má lên thật lớn, thổi ra phụt một tiếng.
Trà gia cũng phì cười một tiếng: "Hồi nhỏ cái gì chàng cũng chưa từng chơi sao?"
Nàng cầm sáo liễu đặt vào miệng, cũng phồng má lên, thổi một lúc lâu cũng là một tiếng phụt.
Thẩm Lãnh ngẩng đầu nhìn trời: "Hồi nhỏ nàng đều chơi như vậy sao?"
Trà gia hừ một tiếng: "Sáo liễu này của chàng làm không tốt."
Nàng cũng từ trên xe ngựa xuống bẻ một cành liễu ven đường, rất nhanh chóng làm một cái sáo liễu. Hồi nhỏ nàng đi theo Thẩm tiên sinh vào nam ra bắc đâu có đồ chơi hay là thú vui gì, mỗi ngày ngoài luyện kiếm ra thì là ngồi ngẩn người. Nàng thích ngồi một mình ngắm mặt trời lặn ở chỗ cách bờ sông xa hơn một chút, nước sông và mặt trời lặn đặt cạnh nhau thì nhìn thế nào cũng thấy đẹp.
Sau đó nhìn mục đồng bẻ cành liễu làm sáo liễu, nàng cũng học để làm, còn học từ mục đồng một khúc nhạc đơn giản, sau đó thổi còn hay hơn cả mục đồng.
Thật sự hay.
"Khi đó tiên sinh luôn ra ngoài."
Trà gia nhìn chim chóc bay qua phía xa: "Ngay trong đạo quán mà chàng bắt đầu luyện công, ta cùng tiên sinh sống ở đó gần hai năm, mỗi ngày tiên sinh ra ngoài hỏi thăm tung tích của chàng, còn một mình ta ở trong sân luyện công. Sau đó tiên sinh nói có người phát hiện ra chúng ta, khi đó ta không biết rốt cuộc là ai cứ luôn đuổi theo chúng ta không tha, nhưng ta biết khi tiên sinh nói câu này thì chúng ta nhất định phải đi, đã quen việc đi đi dừng dừng rồi."
Trà gia buông sáo liễu xuống cúi đầu, có lẽ là bởi vì chia tách với bọn trẻ mà chạm đến thương cảm.
"Ta cũng là tiên sinh nhặt được, ở chỗ cách đạo quán đó không xa, tiên sinh nói với ta như vậy."
Trà gia cười cười: "Cho nên tính ra, thật ra ta và chàng từ lúc vừa ra đời đã cách nhau không xa mới đúng."
Đạo quán nhỏ đối diện trấn Ngư Lân và đại doanh thủy sư quả thật cách nhau không bao xa.
Thẩm Lãnh thò tay ra nắm tay Trà gia.
"Tiên sinh nói, thật ra lúc nhặt được ta ông ấy đã nhìn thấy người vứt bỏ ta. Ông ấy nói là một nữ nhân, tiên sinh bế ta từ dưới cây trà lên, khi đó ta đã 3 – 4 tuổi? Không nhớ rõ lắm, chắc là lớn chừng đó... Tiên sinh nói, ông ấy vốn định đuổi theo chất vấn mẹ ta tại sao lại bỏ con, nhưng khoảnh khắc khi bế ta định đuổi theo thì đột nhiên hiểu được."
Trà gia liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Khi một người làm mẫu thân quyết định bỏ con của mình, cho dù tiên sinh trả ta cho bà ấy thì kết quả cũng vẫn giống nhau, bà ấy đã đành đoạn thì sẽ không có đường quay lại. Một khắc đó chắc hẳn là bà ấy cũng rất khổ, chỉ là nghĩ lại thấy có chút tiếc nuối, vứt bỏ ta hơn quá sớm, ta không nhớ hình dáng của bà ấy."
Nàng cười nói: "Sự phân biệt của mẫu thân và con cái không phải là phương thức đó. Đại Ninh giàu có, nếu bà ấy không muốn nuôi ta nữa, ít nhất cũng đưa đến quan phủ, quan phủ các nơi đều có viện tế dung, cũng không đến mức để ta chết đói, bà ấy bỏ ta ở đó, chắc là muốn ta chết."
Những lời này, Trà gia chưa từng nhắc đến.
Nàng mới là người nên ngập tràn thù hận trong lòng nhất, nếu nàng hung ác, thế gian này có mấy người có thể kháng cự? Nhưng nàng không phải vậy, nàng đều đối tốt với mỗi một người tốt với nàng.
Cho nên nàng và Thẩm Lãnh mới có thể đi cùng nhau đến cuối cùng. Nàng và Thẩm Lãnh là người giống hệt nhau, hai người đều nên ngập tràn thù hận, nhưng trước giờ lại đều chưa từng thù hận, cho dù là hiện tại, khi nhắc tới nữ nhân đã bỏ rơi mình thì trong giọng nói của nàng vẫn không có oán hận gì mà chỉ có sự khó hiểu.
"Tiên sinh nói lúc nhặt được ta, ông ấy muốn đuổi theo để hỏi xem tại sao nhẫn tâm như vậy, nhưng ông ấy không nhìn thấy mẹ ta quay đầu lại, một lần cũng không có."
Trà gia thở ra một hơi thật dài: "Hiện tại ta có Kế Nhi và Ninh Nhi, ta hiểu ra khi đó nhất định bà ấy cũng là bởi vì nỗi khổ bất đắc dĩ gì đó, nếu thật sự không muốn nuôi ta, cũng sẽ không nuôi ta đến lúc 3 – 4 tuổi."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Muốn đi tra thử không? Nếu ở ngay đối diện đại doanh thủy sư, chắc là không khó tra."
"Không cần."
Trà gia lắc đầu: "Ta không hận bà ấy, cũng không muốn gặp bà ấy."
Nàng nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Nếu ta muốn, tiên sinh đã đi tra từ lâu rồi."
Thật ra Thẩm tiên sinh đã điều tra.
Có một lần Thẩm tiên sinh để Trà gia ở trong đạo quán nhỏ chơi một mình, ông rời đạo quán vốn là đi hỏi thăm tung tích của Thẩm Lãnh, tuy nhiên nửa đường lại gặp nữ nhân đã bỏ rơi Trà gia, mặc dù chỉ là bóng lưng nhưng làm sao tiên sinh có thể nhìn nhầm?
Ông đuổi theo cản nữ nhân đó lại, ông không định trả Trà gia lại cho bà ta, chỉ là muốn hỏi vì sao bà ta lại nhẫn tâm.
Chỉ là nữ nhân kia không thừa nhận, sau đó bị ép hỏi quá lại ngồi xổm xuống gào khóc. Bà ta nói Trà gia không phải là con gái của bà ta mà cũng là được nhặt về, sau khi bà ta nhặt được Trà gia nhưng nam nhân lại không muốn giữ, nhưng bà ta thấy đứa trẻ đáng thương cũng không thể trơ mắt nhìn nó chết cóng, vì thế bế về nhà, nhưng mấy năm nay trượng phu của bà ta lại càng nhìn Trà gia càng không vừa mắt, luôn động tay động chân, nhất là uống rượu vào lại càng hung ác.
Nữ nhân không có cách nào, bà ta mãi không sinh được con, trong nhà không giàu có, nam nhân đánh bà ta, mắng bà ta đã quen. Hôm đó nam nhân lại uống rượu quá nhiều muốn bóp chết Trà gia, bà ta liều mạng cướp lại Trà gia từ trong tay nam nhân, nam nhân nói đều là do Trà gia, Trà gia là sao chổi, cho nên sau hai nhặt được nàng hai người họ mới mãi không sinh được con của mình.
Nữ nhân ôm Trà gia chạy, nam nhân đuổi theo phía sau, cũng không biết chạy bao xa, nam nhân vốn đã uống say nên ngã ở bờ sông, nữ nhân ôm Trà gia nhân cơ hội chạy thoát. Bà ta lại chạy đi rất xa mới sực tỉnh, nam nhân của bà ta uống say như vậy liệu có xảy ra chuyện gì hay không, vì thế đã đặt Trà gia ở dưới cây trà rồi chạy về xem nam nhân của bà ta.
Lúc ấy bà ta nghĩ, để nha đầu ở dưới cây trà ven đường, nếu như có người nhặt về nuôi là nó mệnh tốt, nếu không ai nhặt được... chỉ có thể trách nó mệnh khổ, dù sao mấy năm trước nó cũng nên chết cóng rồi.
Cũng bởi vì câu nói cuối cùng này, Thẩm tiên sinh vốn đã định đi trút giận cho nàng, nhưng cuối cùng chỉ xoay người bỏ đi.
Thẩm tiên sinh từ đầu đến cuối đều không nói chuyện này với Trà gia, cũng bởi vì câu nói đó... Dù sao mấy năm trước nó cũng nên chết cóng rồi.
Cầu Lập, phủ tướng quân.
Sau khi Thẩm tiên sinh nói chuyện này với Trang Ung xong, ông thở ra một hơi thật dài: "Đứa trẻ Trà Nhi này mệnh khổ, còn khổ hơn Lãnh Tử, cũng là bị người ta vứt bỏ trong đêm gió tuyết, sau đó lại bị người ta vứt bỏ một lần nữa... Trước sau hai lần, cũng chỉ là khi đó nó quá nhỏ vẫn chưa biết ghi hận, ta vẫn luôn sợ nó tâm tính không ổn, nhưng sau đó lại phát hiện là ta đã lo lắng quá nhiều. Đứa trẻ đó trời sinh đã không phải là một người tàn nhẫn, cho dù ta vẫn luôn dạy nó kiếm pháp tàn nhẫn nhất."
Trang Ung cười nói: "Trà Nhi cô nương tính cách tốt, lần đầu tiên gặp là ta đã nhìn ra được."
Ông liếc mắt nhìn Thẩm Tiểu Tùng một cái: "Ngươi nói năm đó Trà Nhi cũng là bị người ta vứt ở ven đường trong đêm gió tuyết?"
Thẩm tiên sinh ừ một tiếng: "Nữ nhân đó nói như thế, nàng ta cũng không cần phải lừa ta."
Trang Ung lại hỏi: "Vậy ngươi xác định lúc đầu ngươi mang từ phủ Lưu Vương thành Vân Tiêu ra là một bé trai?"
Thẩm tiên sinh cũng trợn trừng mắt nhìn Trang Ung một cái.
Trang Ung thở dài: "Hai đứa trẻ số khổ ở bên nhau, nếu như sống không hạnh phúc, vậy thì sao được."
Thẩm tiên sinh nói: "Năm đó ta vẫn luôn cảm thấy hoàng hậu giao đứa trẻ cho ta là muốn bảo ta làm những việc gì đó, bà ta nói ta nhìn thấy đứa trẻ thì sẽ hiểu, nhưng ta nhìn thấy đứa trẻ thì có thể hiểu cái gì? Ta vẫn mãi không hiểu câu nói này."
Trang Ung lắc đầu: "Hoàng hậu đã chết, hiện tại người biết chuyện này chỉ sợ một người cũng không còn."
Thẩm tiên sinh đứng dậy: "Thân thế của Lãnh Tử cũng không cần rối rắm nữa, không phải sao? Ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi gặp Lâm Lạc Vũ."
Trang Ung trầm mặc một lát rồi nói: "Ngươi nghĩ bệ hạ sẽ tha cho chúng ta không?"
Thẩm tiên sinh dừng bước chân lại: "Nơi này trời cao hoàng đế xa."
"Nhưng nếu bệ hạ muốn biết chuyện ở nơi này thì cũng sẽ biết thôi, chỉ là vì cách Trường An quá xa cho nên sẽ biết muộn một chút, ta đoán, thông văn hạp trong quân này đã sớm gửi tin tức ngươi đến đây đến Trường An, mà sau đó tin tức cũng sẽ gửi qua liên tục không ngừng, nếu ta đoán không sai, ý chỉ xử trí ta của bệ hạ đã đi đến nửa đường rồi."
Thẩm tiên sinh gật đầu: "Hối hận không?"
Trang Ung cười: "Không hối hận."
Thẩm tiên sinh cất bước ra ngoài.
Trang Ung sẽ không hối hận, ông không muốn để người mình quan tâm bị ủy khuất nữa. Năm đó trận chiến ở Phong Nghiễn Đài có nhiều binh sĩ dưới trướng ông chết trận sa trường như vậy, nhưng kết cục lại khiến ông khó chịu đến mức nghẹt thở, Bùi Khiếu tùy tiện cướp đoạt quân công đi, nhiều tướng sĩ chết trận như vậy bị ủy khuất, cho dù sau này Bùi Khiếu chết lẽ nào đã có thể bù lại?
Người mà ông quan tâm, ông sẽ bảo vệ.
Thẩm tiên sinh rời phủ tướng quân, sau khi lên xe ngựa đi khoảng hơn mười dặm đường là đến bên ngoài một trang viên. Trang viên này vốn là của trọng thần triều đình Cầu Lập, hiện giờ Lâm Lạc Vũ sống ở đây.
Đại sự mưu hoạch cho Thẩm Lãnh, cũng ở đây.