Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 676 - Chương 676: Để Ngươi Tự Lựa Chọn

Chương 676: Để ngươi tự lựa chọn Chương 676: Để ngươi tự lựa chọn

Chân Sát Thương cảm thấy giang hồ này nhất định rất lớn, nếu không thì năm đó phụ thân y Chân Hiên Viên cũng sẽ không thua Thương Cửu Tuế. Y cảm thấy giang hồ này lớn hơn nữa cũng chẳng lớn đến đâu, dù sao cũng chỉ có một Thương Cửu Tuế có thể thắng được cha y.

Mẫu thân từng nói, phụ thân y là một người rất thần kỳ.

Trước năm hai mươi ba tuổi Chân Hiên Viên vẫn chưa từng luyện công, cũng ít người biết lai lịch của ông ta. Mẹ của Chân Sát Thương nói với y, trước khi thành thân cha y chỉ là một đao bút lại nhỏ trong Giáp Tử doanh Kinh Kỳ đạo, ngay cả phẩm cấp cũng không có, chỉ là phụ trách kiểm kê ở trong kho hàng, mỗi ngày trôi qua bình thường thậm chí có thể nói cuộc sốn tầm thường. Mỗi ngày việc ông ta thích làm nhất là đứng ở cửa kho hàng nhìn các binh sĩ thao luyện trên giáo trường phía xa, thậm chí còn từng làm mấy bài thi từ khá có khí thế.

Cũng không biết tại sao, có một ngày ông ta bỗng nhiên cảm thấy đao pháp của những binh lính kia luyện tập có rất nhiều sơ hở, thật sự không có ý nghĩa. Sau đó ông ta bắt đầu không cố ý quan sát tướng quân luyện binh của Giáp Tử doanh tập võ, ông ta chẳng qua là một văn nhân, những tướng quân kia luyện công tất nhiên cũng sẽ không tránh ông ta, thi thoảng còn có thể cười nói để ta dạy ngươi luyện hai tay thì thế nào?

Lại xem thêm một thời gian, ông ta cảm thấy công phu mà những tướng quân kia luyện tập cũng toàn là sơ hở.

Vì thế ông ta liền ghi lại những chỗ sơ hở mình đã thấy, trong đầu không tự chủ được mà suy nghĩ làm như thế nào để bù lại những sơ hở này, hai năm sau, vào đêm thành thân ông ta vẫn còn múa bút thành văn, thế nên ngay cả tân nương tử cũng lạnh nhạt bỏ sang một bên.

Lại thêm một năm nữa, trưởng tử của ông ta ra đời.

Cũng trong năm đó, ông ta rời khỏi Giáp Tử doanh một mình xông vào môn phái võ lâm lớn nhất Kinh Kỳ đạo là Đại Khai Hợp Đao Môn, đánh bại tất cả mọi người của Đại Khai Hợp Đao Môn bằng sức một mình, bao gồm cả môn chủ của Đại Khai Hợp Đao Môn danh chấn giang hồ lúc ấy. Hai vị đệ tử của môn chủ liên thủ đánh với ông ta nửa ngày, không ngờ ba người lại đánh ra cảm giác đồng tình với nhau, vì thế ba người kết bái, rõ ràng là Chân Hiên Viên nhỏ tuổi nhất, nhưng hai người kia lại muốn bái ông ta là đại ca.

Môn chủ kia liền bỗng dưng có một người đệ tử, Chân Hiên Viên đại diện Đại Khai Hợp Đao Môn khiêu chiến anh hùng hào kiệt các lộ, liên chiến liên thắng.

Nhưng lựa chọn khó có thể tránh thoát cũng sẽ đặt ra trước mặt ông ta, lựa chọn mà mỗi một người có địa vị đến một độ cao nhất định trong giang hồ đều sẽ gặp phải, tiếp tục tung hoành giang hồ, hay là đi theo triều đình?

Đúng lúc này một vị cố giao trong Giáp Tử doanh đến tìm ông ta, nói với ông ta rằng có một vị quý nhân đang chiêu mộ nhân sĩ giang hồ, nếu như có thể nhận được sự ưu ái của vị quý nhân này thì sau này chắc chắn ông ta sẽ thăng tiến rất nhanh.

Thăng tiến rất nhanh, đối với bất kỳ một người xuất thân nghèo hèn nào mà nói đều là sức hấp dẫn khó có thể cưỡng lại, nhất là khi ông ta biết được vị quý nhân kia lại là hoàng hậu nương nương, sự hấp dẫn này càng không có cách nào cưỡng lại được.

Cho nên ông ta dẫn theo hai vị sư đệ và hơn mười đệ tử của Đại Khai Hợp Đao Môn vào Trường An, vốn nghĩ có thể đại triển quyền cước, nhưng ai ngờ không được bao lâu đã gặp phải sát tinh kia.

Thương Cửu Tuế tra được tin tức hoàng hậu chiêu mộ nhân sĩ giang hồ, bởi vì nhớ ân đức của hoàng hậu nên ông ta đã trực tiếp đi gặp hoàng hậu, để tự bảo vệ mình nên hoàng hậu bảo Thương Cửu Tuế diệt trừ toàn bộ những người vừa mới chiêu mộ tới này.

Trận chiến ấy, Thương Cửu Tuế phong thần.

Ngồi ở trong tiểu viện, Chân Sát Thương nghiêng người tựa vào ghế, hai chân gác lên bàn đá, nhìn có vẻ rất nhàn nhã.

Nhưng y biết, mình cũng đã đến bước đối mặt với lựa chọn. Với bản lĩnh của y nếu rời khỏi Trường An bước chân vào giang hồ, không cần năm năm là có thể khai tông lập phái ở bất cứ một nơi nào bên ngoài thành Trường An. Nhưng y biết rõ tại sao năm đó phụ thân đưa ra lựa chọn ấy, lăn lộn trong giang hồ dù tốt đến mấy cũng bù không có phân lượng nặng bằng một câu nói của bất cứ một vị đại nhân vật nào trong triều đình.

Nếu muốn trở thành người trên người khác, chỉ có thể đi theo triều đình.

Nhưng mà, hiện tại Phụng Ninh Quán đã bị lộ, ngoài y ra tất cả mọi người đều bị bắt vào phủ Đình Úy, đương nhiên y đều không quan tâm đến những sư huynh đệ kia, bao gồm cả sư phụ của y, theo y thấy đó chẳng qua là một đám rác rưởi mà thôi.

Ngồi ở trong viện có vẻ như nhàn nhã nhưng trong đầu y từ đầu đến cuối đều không dừng lại, y đang nghĩ về tiền đồ của mình, nghĩ tới nghĩ lui, cả thành Trường An, triều đình lớn như vậy, nhiều quan viên văn võ như vậy, ngoại trừ thái tử ra thì mình còn có thể dựa vào ai?

Thái tử là người duy nhất có thể đặt tiền cược, triều thần hiện giờ đều là thần tử của hoàng đế chứ không phải của thái tử, tương lai mới là thiên hạ của thái tử.

Nhưng mà... Làm như thế nào mới có thể liên hệ với bên thái tử lần nữa?

Đúng lúc này cửa tiểu viện bị người ta vỗ vang, âm thanh không lớn, Chân Sát Thương không nhúc nhích, yên lặng chờ đợi, sau khi xác định tiếng đập cửa đó là ám hiệu đã ước định của Thiên Tự Khoa mới đứng dậy, đương nhiên y không có buông lỏng cảnh giác. Người trong Phụng Ninh Quán không biết chỗ tránh nạn này, không có nghĩa là người của Hàn Hoán Chi không thể tra được. Thiên Tự Khoa có tổng cộng hai mươi mốt chỗ tránh nạn trong thành Trường An, người của Phụng Ninh Quán biết bảy chỗ, hắn biết mười bốn chỗ, chỉ có một người biết tất cả hai mươi mốt chỗ... Vị đó đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng từng quyền khuynh triều dã đó.

Khi hoàng hậu còn sống, Mộc Chiêu Đồng không dám vận dụng lực lượng của Thiên Tự Khoa, sau khi hoàng hậu chết lão lại bị nhốt trong tiểu viện ở ngõ Bát Bộ.

"Ai?" Y hỏi.

"Ngươi nên gọi ta là thúc phụ."

Giọng nói trả lời của người ở bên ngoài có chút lười nhác.

"Ta là Kình Thương."

Két một tiếng, Chân Sát Thương mở cửa viện ra.

Kình Thương một thân bố y cất bước vào trong, quan sát Chân Sát Thương từ trên xuống dưới: "Đã nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên ta gặp ngươi, trong khuôn mặt của ngươi có sáu phần bóng dáng của cha ngươi."

Chân Sát Thương cũng tỉ mỉ nhìn nam nhân trung niên trước mặt, thuận tay đóng cửa viện lại, trầm mặc một lát rồi bỗng nhiên tung một cú đấm tới ngực Kình Thương, Kình Thương lùi về phía sau một bước, tay trái áp xuống xuống ấn nắm đấm của Chân Sát Thương xuống, chân phải bước ra khoảng nửa bước, cánh tay phải gấp lại khuỷu tay đập vào ngực Chân Sát Thương. Chân Sát Thương nâng cánh tay trái lên đẩy khửu tay của đối phương ra, chân trái bước ra chặn chân của Kình Thương, bả vai hạ xuống phát lực đẩy về phía trước.

Kình Thương lại lùi về phía sau, không ra tay nữa mà cười ha hả, gật đầu: "Đã có tám phần công lực của cha ngươi rồi."

Chân Sát Thương hỏi: "Có chuyện ngươi nên giải thích rõ ràng, năm đó cha ta đánh với Thương Cửu Tuế thì ngươi và Khiên Hoàng ở đâu? Nếu lúc đầu hai người các ngươi cũng ở đó, ông ấy không đến mức bị Thương Cửu Tuế giết chết."

"Ngươi nghĩ tại sao ngươi và mẹ ngươi, đệ đệ của ngươi có thể còn sống?"

Kình Thương nhìn y một cái: "Người giết ngươi cha là Thương Cửu Tuế, đằng sau Thương Cửu Tuế là phủ Đình Úy. Phủ Đình Úy cũng không đáng sợ, ít nhất cũng chỉ là đưa mẹ ngươi cùng huynh đệ các ngươi ra ngoài sung quân mà thôi, nhưng người muốn giết chúng ta không phải Hàn Hoán Chi, cũng không phải ý của Thương Cửu Tuế, mà là hoàng hậu."

Sắc mặt Chân Sát Thương lập tức biến đổi: "Không thể nào!"

"Trên thế giới này không có nhiều chuyện không thể như vậy."

Kình Thương quan sát tiểu viện này một chút: "Ở đây cũng không tệ, ta tìm mười hai chỗ mới tìm được ngươi, ngươi nghĩ ta chỉ đến nói một lời nói dối với ngươi? Lúc đầu hoàng hậu bị Thương Cửu Tuế tra được chuyện kết bè kết cánh, vì tự bảo vệ mình mà hoàng hậu hạ lệnh cho Thương Cửu Tuế xóa sổ tất cả những người chúng ta. Lúc ấy phản ứng đầu tiên của cha ngươi chính là phải bảo vệ mẹ ngươi và hai huynh đệ các ngươi, cho nên ủy thác chúng ta đi cứu mẹ ngươi. Phủ Đình Úy sẽ không giết các ngươi, hoàng hậu nhất định sẽ giết."

Kình Thương nhìn vào mắt Chân Sát Thương: "Cho nên ngươi không nên chất vấn ta, mà là nên cảm kích ta, nếu không có ta thì ngươi cũng đã là một người chết từ lâu rồi."

Chân Sát Thương tức giận nói: "Nếu các ngươi đã là huynh đệ của cha ta, tại sao có thể đưa chúng ta đi mà không thể chăm sóc tốt? Ngươi biết cuộc sống của chúng ta khổ cực cỡ nào không?!"

Kình Thương chậm rãi cởi áo trên người ra, xoay người đưa lưng về phía Chân Sát Thương, trên lưng hắn ta chằng chịt những vết thương.

"Ngươi nghĩ các ngươi khổ?"

Kình Thương mặc áo lại: "Sau khi cứu các ngươi ra, hai người ta và Khiên Hoàng bị hơn trăm người do hoàng hậu phái tới đuổi giết, mà khi đó Khiên Hoàng bị thương, ta cùng với hắn dụ truy binh đi, trên lưng ta trúng tổng cộng mười sáu mũi tên. Ngươi hỏi ta tại sao bổ mặc các ngươi? Vậy ngươi nói cho ta nghe, ta nên quản thế nào?"

Chân Sát Thương mấp máy môi, không biết nói gì.

Kình Thương giơ tay ra vỗ vai Chân Sát Thương: "Ta và Khiên Hoàng không thể không rời khỏi Trường An, sau đó vẫn luôn phiêu bạt trên giang hồ, cuộc sống của ngươi ở trong Phụng Ninh Quán thoải mái hơn chúng ta nhiều. Sau này ta cùng Khiên Hoàng về Trường An thăm mẹ ngươi, ngươi đã không còn ở bên cạnh bà ấy, chúng ta đã đưa bà ấy và đệ đệ của ngươi đi..."

Mắt Chân Sát Thương đột nhiên trợn tròn: "Đệ đệ của ta ở đâu?!"

Kình Thương nhún vai: "Tại sao ngươi không hỏi mẹ ngươi ở đâu?"

"Nói cho ta biết đệ đệ ở đâu!"

"An toàn hơn ngươi."

Kình Thương nhìn y một cái: "Nhưng mẹ ngươi không tốt lắm, bị bệnh rất nhiều năm mà mãi vân không chữa khỏi, đó là nút thắt trong lòng, vì cha ngươi, cũng vì ngươi, phỏng chừng cũng không chống đỡ được bao lâu nữa, nếu phán đoán lạc quan một chút thì cũng chỉ còn sống được nửa năm. Các lão đã sắp xếp lang trung rất giỏi đi chẩn trị cho bà ấy, nhưng tâm bệnh là không trị khỏi được."

Chân Sát Thương cắn môi: "Nói cho ta biết, đệ đệ ở đâu!"

"Ngươi muốn giết ta?"

Kình Thương ngồi xuống ở trong sân, gác lên chân lên trên bàn giống như Chân Sát Thương: "Người như ta và ngươi không có nhiều lựa chọn như vậy. Đường, bắt đầu từ bước đầu tiên cha ngươi bước ra đã không có cách nào quay đầu lại nữa rồi, cũng chỉ có một con đường này để có thể tiếp tục đi, ngươi muốn gặp đệ đệ của ngươi cũng được, muốn gặp mẹ ngươi một lần cuối cùng cũng được, ta đều có thể sắp xếp, nhưng ngươi dựa vào cái gì để không làm mà hưởng?"

Hắn ta nói rất nghiêm túc: "Người là ta cứu, cũng là chúng ta nuôi sống, một thân võ nghệ của đệ đệ ngươi là ta và Khiên Hoàng dạy, bệnh của mẹ ngươi là các lão vẫn luôn quan tâm, ngươi không làm gì cả, lẽ nào không cảm thấy hơi vô lý? Cuộc đời của ngươi vốn đã không tốt đẹp, cho nên cũng đừng nghĩ mọi chuyện quá tốt đẹp."

"Ngươi muốn bảo ta làm gì?!"

"Không phải ta muốn bảo ngươi làm gì, mà là ngươi nên làm gì."

Kình Thương nói: "Rất nhiều năm trước cha ngươi cùng với chúng ta đứng ở ngã rẽ lựa chọn đi sang bên này, rất nhiều năm sau ta cần phải đưa cả ngươi qua đây. Mẹ ngươi còn sống được nửa năm, trước khi mẹ ngươi chết đệ đệ của ngươi sẽ không rời bà ấy nửa bước, cho nên ngươi có nửa năm để làm một việc, cho bản thân ngươi... Không lâu sau, ta sẽ cố ý tiết lộ hành tung của ngươi cho thái tử biết, thái tử sẽ sắp xếp ngươi sang bên Dương gia, ngươi giúp người của Dương gia diệt trừ Diệp Lưu Vân hoặc là Hàn Hoán Chi, chỉ cần giết một trong hai người kia là ngươi có thể đi gặp mẹ ngươi và đệ đệ của ngươi. Nếu hai người đều chết, không chừng có thể thái tử vui vẻ sẽ cho ngươi một tiền đồ khiến ngươi bất ngờ nữa."

Mặt Chân Sát Thương có vẻ giận dữ, nhưng trong lòng y đang cười.

Vốn dĩ y đang muốn tìm cách móc nối với thái tử một lần nữa.

"Nếu ta không giết được thì sao?"

"Không giết được, đương nhiên ngươi sẽ chết, chẳng lẽ Diệp Lưu Vân và Hàn Hoán Chi là kẻ ngu ngốc?"

Kình Thương đứng dậy đi ra ngoài: "Tự giải quyết cho tốt, tiền đồ của bản thân ngươi như thế nào là chính ngươi có khả năng nắm giữ, tuy rằng không bằng cha ngươi nhưng trên giang hồ cũng không có mấy người theo kịp ngươi... Một đao một cú quyền, cũng đủ cho ngươi sống yên phận. Ngươi nên thắp nén hương cho cha ngươi, đó là tài sản mà ông ấy để lại cho ngươi."

Kình Thương đi ra khỏi cửa.

Chân Sát Thương đứng trong sân, bỗng nhiên bật cười lớn ha hả.

Bình Luận (0)
Comment