Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 677 - Chương 677: Xin Vương Gia Giúp Đỡ

Chương 677: Xin vương gia giúp đỡ Chương 677: Xin vương gia giúp đỡ

Bệ hạ từng căn dặn hàng năm khi cày bừa vụ xuân thái tử điện hạ phải tới nông trường đích thân gieo trồng, việc này nói ra thì là việc nhỏ, cũng là thái độ của thiên gia, bởi vì thái độ này mà bách tính Đại Ninh có thể trực tiếp cảm nhận được sự coi trọng của bệ hạ đối với nông canh.

Cho nên thái tử đến sớm hơn so với dự tính một chút.

Kỳ thi lớn các quân đã bắt đầu, ngày đầu tiên thái tử tham gia đại lễ, quyết định ngày thứ ba của kỳ thi lớn các quân thì đến nông trường. Dựa theo lệ thường, người của phủ Đình Úy phải đến nông trường trước xem thử, kiểm tra trong trong ngoài ngoài một lượt.

Hàn Hoán Chi quá bận cho nên hàng năm chuyện này đều là giao cho một vị thiên bạn làm, nhưng năm nay cũng không biết làm sao, Hàn Hoán Chi quyết định đích thân đến nông trường xem thử. Đại bộ phận hắc kỵ của phủ Đình Úy đều đang đuổi bắt người Bột Hải, tất cả các thiên bạn ở lại thành Trường An đều đang điều tra Thiên Tự Khoa, cho nên khi chiếc xe ngựa màu đen của Hàn Hoán Chi rời thành Trường An, bên cạnh xe ngựa chỉ có mười hai hắc kỵ đi theo.

Mùa xuân tháng 3 thời tiết thất thường, không biết lúc nào mưa sẽ xuống, hôm qua còn nắng chói chang, sáng sớm hôm nay đã lất phất mưa phùn, hình ảnh xe ngựa màu đen chạy nhanh ra khỏi Trường An theo quan đạo xuống phía nam, cảnh tượng có chút nên thơ.

Ngồi trong xe ngựa, Hàn Hoán Chi mở hồ sơ trong tay ra xem, hồ sơ này Quan Nhu mới phái người đưa đến phủ Đình Úy trong đêm hôm qua. Hiện giờ Quan Nhu ở đâu thì ngay cả Hàn Hoán Chi cũng không rõ, cô nương trẻ tuổi đó cực kỳ giống Cảnh San, người đã một tay huấn luyện nàng ta, lúc làm việc còn nghiêm khắc hơn cả nam nhân, nghiêm khắc với kẻ địch cũng nghiêm khắc với chính mình. Lúc Hàn Hoán Chi giao vụ án của Dương gia cho của nàng ta cũng từng do dự, bởi vì ông ta hiểu tính cách của cô nương này.

Một khi nàng ta bám theo người nào hay chuyện gì, âm hồn bất tán.

Hồ sơ chính là thông tin điều tra về Dương gia trong mấy ngày này của Quan Nhu, sau khi xem hồ sơ xong Hàn Hoán Chi để sang một bên nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Rất nhiều người đều không hiểu tại sao Hàn Hoán Chi để ý đến chiếc xe ngựa của ông ta như vậy, thật ra nguyên nhân cũng đơn giản, ông ta chỉ muốn để cho bản thân thoải mái một chút lúc nghỉ ngơi, bởi vì thời gian nghỉ ngơi của ông ta không giống người khác, chỉ có lúc đi trên đường thì ông ta có thể thả lỏng được.

Quan đạo bằng phẳng, xe không xóc nảy, Hàn Hoán Chi nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Xa phu nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ từ trong xe ngựa truyền tới, sau đó không nhịn được hơi giương khóe miệng lên, đó là một sự đắc ý, đắc ý về kỹ thuật đánh xe ngựa của mình.

Mưa phùn lất phất, gió xuân se lạnh, trên xe ngựa và trên thiết giáp của hắc kỵ đình úy là một lớp hơi nước. Quan đạo xây dựng rất chắc chắn cho nên sẽ không trở nên lầy lội vì một trận mưa, xây quan đạo giống như xây tường thành, ngày đầu tiên bắt đầu xây dựng khi Đại Ninh mới lập quốc, quan đạo là từ Trường An đến quận An Dương Giang Nam, đã mấy trăm năm, trên quan đạo vẫn không có một cây cỏ nào có thể chui ra.

Trong nông trường, mười mấy người làm công dài hạn mới tới đang làm việc trong mưa, quan viên nông trường Cố Thường đứng trong hành lang nhìn, trong ánh mắt có một chút hài lòng. Thủ hạ cầm ô đứng ở bên cạnh cười nói: "Người mới tới có giả rẻ hơn ba phần so với năm trước, nhưng sức làm thì mạnh hơn những người năm trước tới gấp trăm lần."

Cố Thường ừ một tiếng, hỏi: "Ngươi tìm được những người này ở đâu?"

Thủ hạ Bành Nham trả lời: "Chính là nông hộ trong Đại Vi Trang ở gần đây."

Cố Thường ừ một tiếng: "Ngày mai thái tử điện hạ sẽ đến, nếu không có gì bất ngờ thì hôm nay phủ Đình Úy sẽ có người đến đây. Năm trước người đến là thiên bạn Cảnh San, năm nay vẫn chưa biết là ai, nhưng các ngươi đều phải cẩn thận một chút, những Quỷ Kiến Sầu đó của phủ Đình Úy đều không thể đắc tội với một ai, vinh nhục của chúng ta chỉ là một câu nói của bọn họ mà thôi."

Bành Nham cười nói: "Chẳng lẽ còn có thể là một vị khiến người ta đau đầu hơn cả Cảnh San đến? Cũng không đến mức là Hàn Hoán Chi."

Cố Thường lắc đầu: "Hàn đại nhân bận như vậy, sao lại đến đây được... Ngươi đi nói với bọn họ đừng làm nữa, về phòng của công nhân nghỉ ngơi là được, tiền công hôm nay cũng sẽ trả đủ cho bọn họ. Ngoài ra bảo phòng bếp nấu một nồi nước chè gừng cho bọn họ."

Bành Nham vội vàng gật đầu: "Có đại nhân chăm sóc bọn họ, bọn họ thật sự nên mang ơn."

Sau khi nói xong gã ta liền cầm ô chạy vào trong màn mưa. Cơn mưa này hạt mưa không lớn nhưng mưa rất dày, làm cho trời đất cũng trở nên xám mờ mịt.

Cố Thường nghĩ cũng không sao, thời tiết thế này thì có thể có chuyện gì, chẳng lẽ đại nhân của phủ Đình Úy còn có thể đội mưa đến?

Giờ nên ăn lẩu.

Trên nóc nhà chứa cỏ bên cạnh chuồng ngựa của nông trường, Quan Nhu thật cẩn thận cử động lau nước mưa che tầm mắt. Đêm qua nàng ta nằm sấp ở ngay chỗ này, trên người khoác một bộ ngụy trang làm từ rơm rạ, nằm sấp trên nóc nhà gần như hòa thành một thể, ai sẽ rảnh rỗi mà nhìn chằm chằm vào nóc nhà, chỉ cần nàng ta không có động tác quá mạnh, cho dù là đứng ở cách đó không xa cũng không nhìn ra chỗ nào bất thường.

Tầm mắt của nàng ta vẫn luôn không rời khỏi những nông phu kia, truy tra mấy ngày, nàng ta cơ bản đã có thể xác định mười mấy người lẻn vào trong nông trường này đều có quan hệ với Dương gia, trong đó có vài người thậm chí có quan hệ với một môn phái giang hồ đã biến mất hai mươi năm là Đại Khai Hợp Đao Môn.

Từ hai mươi mấy năm trước sau trận chiến phong thần của Thương Cửu Tuế, Đại Khai Hợp Đao Môn cũng mai danh ẩn tích. Nghe đồn trong đêm Thương Cửu Tuế đánh chết Chân Hiên Viên, có một đám người thần bí xông vào Đại Khai Hợp Đao Môn, trên dưới đao môn toàn bộ hơn trăm người bị giết, chỉ là sau đó vụ án này cũng không có công bố chi tiết gì, cũng không nghe nói người của phủ Đình Úy truy tra.

Nhưng Quan Nhu tra được trong hồ sơ ở phủ Đình Úy, người diệt Đại Khai Hợp Đao Môn, vô cùng có khả năng chính là đô đình úy phủ Đình Úy nhiệm kỳ trước.

Đệ tử của Đại Khai Hợp Đao Môn tái xuất giang hồ sau hai mươi mấy năm, bảy tám phần mười là có quan hệ với hai người đã chạy thoát năm đó. Trong hồ sơ của phủ Đình Úy có điều tra về hai người kia, nhưng cũng không rõ ràng, một người tên là Kình Thương, một người tên là Khiên Hoàng, là hai đệ tử đắc ý của môn chủ Đại Khai Hợp Đao Môn lúc ấy, cũng là sư đệ của Chân Hiên Viên.

Trong giang hồ khi đó có câu nói được lưu truyền rất rộng tên là ba người có thể giết rồng, câu nói này đã đủ để chứng tỏ thực lực của ba người Chân Hiên Viên cùng với Khiên Hoàng, Kình Thương đáng sợ cỡ nào. Nhưng Quan Nhu không sợ, người của phủ Đình Úy tra án trước giờ đều chưa từng sợ.

Mưa càng lúc càng lớn, cơn mưa từ nhỏ lất phất biến thành mưa to, mười mấy người đang làm việc trong ruộng kia ôm đầu chạy về hướng nhà ở của công nhân, trong nông trường rộng lớn như vậy không nhìn thấy một người nào, nhưng Quan Nhu vẫn không thể cử động, nàng ta nằm sấp ở đó để mặc cho mưa xối xuống.

Lúc trước mới vào phủ Đình Úy Cảnh San đã từng nói với nàng ta, ở trong phủ Đình Úy nếu muốn khiến cho những nam nhân kia không xem thường, nhất định phải ưu tú hơn bọn họ, nghiêm khắc hơn bọn họ, khiến cho đô đình úy đại nhân cảm thấy có thể tín nhiệm hơn, đừng tưởng mình là một nữ nhân là có thể làm ít việc hơn, nếu vậy thì chỉ đổi lại sự miệt thị của các nam nhân.

Quan Nhu vẫn luôn nhớ câu nói này.

Thật ra ông trời bất công với nữ nhân, làm việc giống nhau nhưng chưa chắc có thể nhận được đãi ngộ giống với nam nhân, chỉ có làm tốt hơn mới có thể miễn cưỡng nhận được tán thành. Nàng ta đã từng hỏi Cảnh San, khi nào nam nhân và nữ nhân mới có thể hoàn toàn giống nhau, Cảnh San ngẫm nghĩ sau đó trả lời rất nghiêm túc... Vĩnh viễn không thể.

Rất bất lực.

Quan Nhu không biết cách nói của thiên bạn đại nhân đúng hay không, có lẽ trong tương lai sẽ đối xử tốt với nữ nhân, ở một thời đại nào đó.

Đúng lúc này Quan Nhu nhìn thấy bên phía nhà ở của công nhân có hai người mở cửa đi ra, ra bên ngoài liếc nhìn, dường như đang xác định bên ngoài có người hay không, đợi một lát sau hai người kia lập tức chạy tới chỗ ở của Lục Vương. Mưa lớn như vậy, ai sẽ rảnh rỗi chạy bên ngoài nhìn, hai người kia cũng rất giảo hoạt, đầu tiên là chạy tới nhà xí cách đó không xa, sau đó từ phía sau đi vòng ra, áp sát vào tường thấp đi nhanh thẳng tới bên ngoài viện tử của Lục Vương.

Quan Nhu nằm sấp ở đó nhìn, nhỏ giọng lẩm bẩm nói một câu: "Đừng mở cửa."

Nàng ta nhìn chằm chằm vào bên kia, nàng ta hy vọng Lục Vương đừng mở cửa, một khi cánh cửa kia mở ra thì rất nhiều chuyện liền trở nên phức tạp. Lục Vương là nhờ con trai ông ta mới không bị xử trí quá nghiêm, thế tử Lý Tiêu Thiện ở bắc cương có chiến công hiển hách đã thăng làm tướng quân chính tứ phẩm, Lục Vương không cần phải dính vào thị phi.

Cửa mở, hai người kia lách mình vào trong viện.

Quan Nhu thở ra một hơi thật dài, chuyện nàng ta không muốn nhìn thấy vẫn xảy ra, chuyện này dính dáng đến Dương gia vốn đã khiến nàng ta rất đau đầu, lại dính dáng thêm một vị thân vương... Nàng ta cũng không biết sau này mình sẽ gặp phiền toái thế nào nữa, đây là chuyện hoàng gia, điều tra rõ ràng, bởi vì biết quá nhiều, quá rõ ràng, ngược lại bệ hạ sẽ không vui, cũng không phải mỗi người đều là Hàn đại nhân.

Nhưng nàng ta là bách bạn của phủ Đình Úy, có một số việc, nàng ta nhất định phải làm.

Trong cơn mưa to xối xả, Quan Nhu chậm rãi lui về phía sau, lui đến phía sau nóc nhà thì trượt xuống, dùng tốc độ nhanh nhất tới gần viện tử của Lục Vương, người từ trên vách tường phía sau phòng leo lên nóc nhà giống như thằn lằn, tay nàng ta ấn lên đai lưng một cái, trên đai lưng kéo ra một sợi xích sắt rất nhỏ, quấn một đầu xích sắt vào nóc nhà, nàng ta treo ngược người từ từ thả xuống.

Cửa sổ mở ra, mưa lớn như vậy mà không đóng cửa sổ không phải là thẳng thắn minh bạch mà là chột dạ, mở cửa sổ ra thìcó thể nhìn thấy bên ngoài, đó là một sự sợ hãi xuất phát ra từ nội tâm.

Quan Nhu treo ngược người ở nóc nhà cố hết sức không phát ra một chút âm thanh nào, nhưng lại khó có thể áp chế sự căng thẳng trong lòng, cho dù không còn đắc thế thì đó cũng là một vị thân vương.

Trong phòng, Lục Vương đi tới đi lui, hai người lẻn vào kia đứng ở vị trí cửa còn đang nhỏ giọng nói gì đó, nhưng Lục Vương nhanh chóng thấy phiền chán, xua tay cắt ngang lời hai người kia.

"Sau này đừng đến tìm ta nữa."

Lục Vương nhìn hai người kia: "Thiện niệm lớn nhất của ta đối với Dương gia cũng chỉ là sẽ không nói ra chuyện các ngươi tiếp xúc với ta. Năm đó hoàng hậu đối đãi với ta rất tốt, ta cũng có vài vị cố giao hảo hữu trong Dương gia, chính vì như thế mà thấy Dương gia hiện giờ đã đáng thương đến mức này ta mới không tố giác các ngươi, các ngươi đi đi... Ngoài ra cũng giúp ta khuyên Dương Tông Dương một chút, chính vì trước đây hắn và ta được coi là bằng hữu nên ta mới nhiều lời hai câu. Hắn không có khả năng thay đổi thời cuộc, nhưng có khả năng giúp người của Dương gia bình an sống tiếp, chắc hẳn hắn rất rõ mình nên lựa chọn như thế nào."

Sau khi nói xong câu đó Lục Vương xua tay: "Các ngươi đi đi, hãy coi như các ngươi chưa từng tới đây."

Một trong hai người kia là người của Dương gia, tên là Dương Đông Nguyên, là tộc đệ của Dương Tông Dương, một người là người của Thiên Tự Khoa tên Thác Bạt Lãng.

"Vương gia."

Dương Đông Nguyên cúi đầu nói: "Nếu tâm ý vương gia đã quyết thì ta cũng không thể nói thêm gì nữa, ta thay mặt gia chủ đa tạ ý tốt của vương gia."

Hắn ta đột nhiên ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lóe lên một tia độc địa.

"Nhưng, có một thứ hy vọng vương gia có thể cho ta mượn."

Lục Vương nhíu mày: "Cái gì?"

"Đầu của vương gia."

Dương Đông Nguyên nhe răng cười tới gần Lục Vương: "Chỉ có nhân vật lớn như vương gia chết thì mới kinh động đến Hàn Hoán Chi, chỉ có Hàn Hoán Chi rời khỏi thành Trường An thì chúng ta mới có cơ hội giết hắn. Trên dưới Dương gia đều sẽ cảm ơn ý tốt của vương gia."

Hắn ta chắp tay: "Xin vương gia giúp đỡ!"

Bình Luận (0)
Comment