Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 678 - Chương 678: Đi Chờ Ta

Chương 678: Đi chờ ta Chương 678: Đi chờ ta

Dương Đông Nguyên nhe răng cười tới gần Lục Vương: "Vương gia khẳng khái, ta xin tạ ơn."

Từ trong cổ tay áo của hắn ta trượt ra một thanh chủy thủ, đúng lúc một tia chớp lóe lên ngoài cửa sổ, chủy thủ mang theo ánh sáng lạnh lẽo lao thẳng đến cổ họng Lục Vương.

Lục Vương thật sự không ngờ người của Dương gia lại điên rồ đến mức độ như thế, ánh sáng của tia chớp chiếu sáng khuôn mặt của Dương Đông Nguyên, làm cho hắn ta nhìn giống như ma quỷ. May mà người của hoàng tộc Lý gia không có một người nào là kẻ bất tài, hoàng tử của Lý gia ai ai cũng đều tập võ đọc sách từ khi còn nhỏ, cho dù có người thiên phú ở phương diện võ nghệ không được tốt lắm, nhưng sau khi trải qua thời gian huấn luyện ngắn nhất cũng phải mười năm, đánh với vài ba tráng hán bình thường cũng không thành vấn đề.

Lục Vương lùi về phía sau một bước, giơ tay đánh bay tay cầm dao của Dương Đông Nguyên, sau đó đạp một cước vào bụng Dương Đông Nguyên. Dương Đông Nguyên nghiêng người tránh được một cước này, chủy thủ lia ngang cắt về phía cổ họng Lục Vương, Lục Vương ngửa người về phía sau lại tránh thoát, nhân cơ hội hai người kéo giãn khoảng cách liền xoay người muốn chạy ra ngoài.

Nhưng mà, Thác Bạt Lãng từ trong buồng trong chậm rãi đi ra, một tay bóp cổ Lục Vương phi.

"Vương gia cứ đi như vậy à?"

Thác Bạt Lãng cười nói: "Chẳng lẽ người của Lý gia đều chỉ mong người vợ Tào Khang (1) của mình chết đi?"

Lời này, là cười nhạo đương kim bệ hạ Lý Thừa Đường.

Bước chân của Lục Vương dừng lại.

Dương Đông Nguyên lắc đầu: "Bên ngoài mưa gió sấm sét, cho dù vương gia gào thét cũng không có ai nghe thấy, ngày này thật sự là ông trời cũng đứng về phía chúng ta. Vốn còn đau đầu không biết xuống tay thế nào thì đổ mưa, sấm cũng tới, vương gia ngài nói đây có phải là ý trời không? Xem ra không phải là chúng ta muốn giết vương gia, là trời phải nhận vương gia, nói cách khác, có lẽ là trời muốn nhận người của Lý gia các ngươi."

Lục Vương hừ một tiếng: "Lý gia thụ mệnh trời, sao trời lại làm khó người của Lý gia ta?"

Dương Đông Nguyên nhổ phì một tiếng: "Lúc nào rồi mà còn đứng đây ăn nói dõng dạc? Thụ mệnh trời? Chẳng qua là thắng làm vua thua làm giặc, người nào thắng thì người đó có thể ngồi trên ghế rồng nói một câu trẫm thụ mệnh trời."

Hắn ta nhấc bước đi về phía trước, một đao đâm vào ngực Lục Vương, Lục Vương né đi theo bản năng, nhưng đúng lúc này Lục Vương phi đau đớn kêu một tiếng, ngón tay của Thác Bạt Lãng giống như kìm sắt bóp cổ Lục Vương phi đến mức thay đổi hình dạng. Lục Vương giật mình, không kịp né tránh, thanh chủy thủ kia đâm thẳng đến... Keng một tiếng, một thanh trường kiếm từ ngoài cửa sổ bay tới, mũi kiếm đánh lên chủy thủ khiến cánh tay của Dương Đông Nguyên cũng bị đẩy sang một bên, ngay sauu đó cửa sổ bị tông vỡ, Quan Nhu từ ngoài cửa sổ lao vào, giơ tay kéo Lục Vương sang một bên.

Thanh trường kiếm kia đánh bay chủy thủ của Dương Đông Nguyên sau đó rơi xuống. Sau khi vào trong Quan Nhu giơ tay kéo Lục Vương ra, đồng thời sải bước, chân trái quét ngang, mu bàn chân đá vào chuôi kiếm, trường kiếm kia bay ra ngoài giống như tia chớp, kiếm mang theo một luồng sáng xẹt qua, chuẩn xác đâm về phía Thác Bạt Lãng ở cách đó không xa. Thác Bạt Lãng không ngờ ngoài cửa sổ có người, trước đó y cũng không hoàn toàn đứng ở phía sau Lục Vương phi, kiếm này lao như bay đến, sượt qua vai Lục Vương phi đến trước ngực Thác Bạt Lãng.

Thác Bạt Lãng không thể không nghiêng người tránh né, trong khoảnh khắc y né ra thì Quan Nhu đã đến, bất kể là Thác Bạt Lãng hay là Dương Đông Nguyên đều không dự đoán được động tác của nữ nhân này lại nhanh như vậy, cũng hung hãn như vậy.

Quan Nhu bổ nhào về phía trước, lúc thân hình chạm xuống đất hai nắm tay chống trên mặt đất sau đó xoay chuyển, người quay nửa vòng, hai chân vốn gập lại, lúc quay tới lại đột nhiên đạp ra. Tuy rằng lúc nàng ta vào hơi gấp, nhưng dường như mỗi một chiêu ở trong phòng nàng ta đều đã dày công tính toán trước, khoảng cách hai chân đạp ra vừa khéo.

Thác Bạt Lãng mới tránh được một kiếm kia, người vừa trở lại thì hai chân kia đã đến, một khắc khi y nghiêng người trở lại liền nhìn thấy hai cái đế giày xuất hiện trước mắt.

Bất đắc dĩ, Thác Bạt Lãng không kịp có phản ứng khác, nâng cánh tay trái lên che ở phía trước mặt, hai chân của Quan Nhu liền đạp mạnh vào cánh tay y, hai nắm tay chống mặt đất cùng hông và chân đồng thời phát lực, lực độ của hai chân này có thể lớn cỡ nào?!

Cánh tay của Thác Bạt Lãng đập vào mặt của mình, mũi trực tiếp sụp xuống, máu từ trong mũi phun ra.

Quan Nhu một kích đắc thủ, sau khi đạp Thác Bạt Lãng ra chân đan chéo giống như cái kéo kẹp lấy Lục Vương phi, thắt lưng phát lực kéo giật lại, Lục Vương phi đã bị nàng ta kéo về, cùng lúc đó nàng ta còn nhặt trường kiếm rơi trên mặt đất lên.

Nàng ta đứng vững người, một tay kéo cánh tay Lục Vương phi còn một tay cầm trường kiếm lui về sau, từ lúc phá cửa sổ vào nhà đến khi cứu Lục Vương, cứu Lục Vương phi, một loạt động tác trôi chảy mạch lạc, chẳng qua là trong tốc độ ánh sáng mà thôi.

Dương Đông Nguyên lao đến bên cạnh Thác Bạt Lãng, hai người nhìn nhau, trong ánh mắt đều có chút kinh sợ, nhất là sau khi nhìn rõ quan phục bách bạn của phủ Đình Úy trên người Quan Nhu thì sự kinh sợ này càng rõ ràng hơn. Quan phục của phủ Đình Úy, giống như kèm theo một sự uy áp, thần ma đều sợ.

"Không có đường lui."

Thác Bạt Lãng liếc nhìn Dương Đông Nguyên rồi nói: "Đã động thủ rồi, chẳng lẽ Lục Vương còn có thể làm như không có gì xảy ra?"

Dương Đông Nguyên gật đầu: "Vậy thì lên."

Hắn ta lao thẳng đến phía Lục Vương, còn Thác Bạt Lãng thì nhằm về phía Quan Nhu.

Quan Nhu còn phải bảo vệ Lục Vương phi ở phía sau ra nên tay cũng phải dè chừng. Chiêu thức của Thác Bạt Lãng nhìn có vẻ như từng chiêu đều nhằm vào Quan Nhu, nhưng trên thực tế mỗi một chiêu đều có thể biến chiêu bất ngờ đánh vào Lục Vương phi đang được Quan Nhu bảo vệ. Nếu như là một chọi một, toàn tâm toàn ý giao thủ thì Quan Nhu sẽ không thua, nhưng bây giờ bị động như vậy nên rất nhanh đã rơi xuống hạ phong.

"Đưa phu nhân ta đi!"

Lục Vương ở cách đó không xa hô một tiếng: "Không cần lo cho ta."

Lục Vương phi thì lại kéo Quan Nhu: "Cứu vương gia trước."

Một lần kéo này khiến người Quan Nhu nghiêng đi, vốn có thể ngăn được chủy thủ của Thác Bạt Lãng nhưng lại bị kéo nghiêng đi, cao thủ như Thác Bạt Lãng làm sao có thể bỏ qua cơ hội tự dưng đến này, chủy thủ hơi thay đổi phương hướng, đâm vào Quan Nhu trong thân thể phập một tiếng. Trong thời điểm cấp bách nhất Quan Nhu miễn cưỡng hạ người xuống, chủy thủ kia đâm xuyên qua vai nàng ta, nếu không thì đã đâm xuyên ngực rồi.

Một cơn đau nhức ập tới, Quan Nhu không nhịn được cau mày lại.

Nhưng Lục Vương phi không chú ý tới, vẫn còn kéo Quan Nhu: "Mặc kệ ta, cứu vương gia trước."

Quan Nhu hơi nhướn đầu lông mày, tay trái chuyển về phía sau một chưởng vỗ Lục Vương phi ra ngoài, Lục Vương phi lùi về đập vào vách tường phía sau, phần gáy va đập khá mạnh, kêu rên một tiếng sau đó thuận theo vách tường trượt ngồi xuống.

Quan Nhu tay phải cầm trường kiếm quay tròn trước người mình, ép Thác Bạt Lãng rời tay đi, Thác Bạt Lãng bàn tay rời chủy thủ để tránh lưỡi kiếm sau đó lại chụp trở lại, lòng bàn tay vỗ vào chuôi chủy thủ, một kích này dường như đánh cả chuôi chủy thủ vào trong vai của Quan Nhu.

Quan Nhu bị chấn động lui về phía sau một bước, Thác Bạt Lãng nhân cơ hội sải bước về phía trước, đầu gối nâng lên thúc mạnh vào bụng Quan Nhu.

Quan Nhu đau đớn kêu rên một tiếng, Thác Bạt Lãng thừa lúc nàng ta khom người liền giơ tay túm lấy cổ nàng ta ném về phía sau. Quan Nhu bị y nhấc qua đầu ném về phía sau, bay xa hơn một trượng đập vào bệ cửa sổ phía trước rơi xuống đất, đau đớn cuộn người lại.

"Nữ nhân."

Thác Bạt Lãng hừ một tiếng: "Phủ Đình Úy trong có nữ nhân chính là trò cười, nữ nhân thì không nên múa đao múa thương, trong giang hồ cũng không có chỗ dung thân cho nữ nhân, các ngươi trời sinh đã chỉ là công cụ đẻ con thôi, hà tất phô trương xông vào thế giới của nam nhân?"

Y quay đầu lại liếc nhìn Lục Vương phi, tựa như cảm thấy Lục Vương phi căn bản cũng không có bất cứ uy hiếp gì, chỉ là liếc nhìn một cái sau bước về phía Quan Nhu.

Quan Nhu lóp ngóp đứng lên, trường kiếm trong tay cũng đang run.

Người mới đứng lên, nắm đấm của Thác Bạt Lãng đã đến, quyền này trúng giữa trán Quan Nhu, đầu của nàng ta ngửa hẳn về phía sau, lương quan đội trên đầu bay sang một bên, sau khi đập xuống nền đất nàng ta dường như đã mất đi tri giác, mắt cũng từ từ trợn ngược lên.

Thác Bạt Lãng giẫm một cước lên ngực Quan Nhu, quay đầu lại nhìn về phía Dương Đông Nguyên. Võ nghệ của Dương Đông Nguyên không tệ, nhưng Lục Vương cũng không phải một người bình thường, trên người bị Dương Đông Nguyên đâm trúng một dao nhưng lại không ở chỗ yếu hại, vẫn đang cắn răng cố chống đỡ.

Thác Bạt Lãng nhíu mày, dường như tức giận vì lâu như vậy mà Dương Đông Nguyên vẫn không thể giết Lục Vương, y vừa muốn mở miệng nói thì trên bắp chân bỗng nhiên đau đớn, theo bản năng nhấc chân lên nhưng lại trực tiếp kéo theo Quan Nhu cắn vào bắp chân y, mượn dùng sức lực nhấc chân của y, Quan Nhu đứng lên, thất tha thất thểu lui về phía sau mấy bước dựa lưng vào vách tường há miệng thở dốc.

Sắc mặt của nàng ta tái đến mức đáng sợ, trên trán nổi lên một cục u lớn vì bị trúng đòn nặng, hiển nhiên đầu óc nàng ta căn bản là không thể nào tỉnh táo, ánh mắt cũng loạn. Nàng ta dựa lưng vào vách tường, hai tay vẫn đang khua lung tung, có lẽ là căn bản không thấy rõ kẻ địch ở vị trí nào.

Thác Bạt Lãng giận dữ.

"Hà tất chứ?"

Y sải bước lớn đi qua giơ tay ra bóp cổ Quan Nhu: "Nữ nhân nên sống cuộc sống của nữ nhân, ngươi liều mạng như vậy có ý nghĩa gì? Ngay từ đầu ông trời đã cho nữ nhân địa vị của kẻ yếu, cái giá khi ngươi huênh hoang chỉ là khiến cho mình chết càng thê thảm hơn thôi."

Mắt của Quan Nhu trợn lên trên, cũng không phải bởi vì bị bóp cổ, vẫn là bởi vì vừa rồi trán bị trúng một quyền quá hung ác, trong đầu choáng váng giống như tiếng sấm vang lên không ngừng.

Tay trái bóp cổ Quan Nhu, Thác Bạt Lãng giơ nắm tay phải lên, đưa về phía sau đối diện với ngực của Quan Nhu: "Ngươi cũng là nữ hài tử rất đẹp, chắc hẳn có nam nhân yêu thương mới đúng, trách thì trách ngươi vào phủ Đình Úy, trách thì trách ngươi khoe khoang bản thân."

Nắm đấm của y lao mạnh về phía trước, ngay cả y cũng không ngờ trong tình huống như vậy mà nữ nhân trước mặt này vẫn có thể tránh né, đó căn bản chỉ là một kiểu phản ứng vô ý thức mà thôi. Quan Nhu cố sức dịch người sang bên cạnh, quyền này đánh vào vách tường, bịch một tiếng... nắm đấm của Thác Bạt Lãng trực tiếp đánh thủng một lỗ trên vách tường, gạch đá bị đánh bay ra ngoài.

Thác Bạt Lãng nổi giận, thu nắm đấm lại muốn đấm một cú nữa.

Nhưng không thu lại được.

Một lực độ khổng lồ từ bên ngoài phòng truyền đến, Thác Bạt Lãng ngây người ra, sau đó người căn bản là không khống chế nổi đâm thẳng vào vách tường, sau một tiếng vang cực lớn, y đụng ra một cái lỗ lớn trên vách tường, ngã văng ra ngoài.

Trong khoảnh khắc nắm đấm của y đánh ra ngoài tường đã bị người khác nắm lấy kéo ra ngoài, lực độ đó căn bản không phải là thứ y có thể ngăn cản, huống chi y hoàn toàn không ngờ giờ này khắc này bên ngoài có người đến, cho dù dự đoán được thì cũng không ngăn được.

Trong màn mưa, Hàn Hoán Chi tay phải cầm một cái ô giấy dầu đứng ở đó, dùng tay trái trực tiếp lôi Thác Bạt Lãng từ trong phòng ra, gạch đá vỡ vụn rơi xuống nền đất, mà bộ dạng Thác Bạt Lãng nằm sấp trên mặt đất có vẻ khá chật vật.

Hàn Hoán Chi không tiếp tục ra tay, liếc nhìn Quan Nhu ngã ở bên cạnh, đi qua nâng Quan Nhu dậy, giơ tay chỉnh lại phần tóc bị nước mưa ướt dính trên mặt Quan Nhu, sau đó đặt cái ô trong tay mình vào tay nàng ta.

"Vào trong xe chờ ta."

Hàn Hoán Chi thản nhiên nói một câu, tầm mắt rời khỏi người Quan Nhu.

Khi tầm nhìn của ông ta dừng lại trên người Thác Bạt Lãng, chỉ còn lại sát ý lạnh như băng.

(1) Người vợ Tào Khang: ý chỉ người phụ nữ chịu thương chịu khó ở bên cạnh chồng lúc khó khăn họa nạn.

Bình Luận (0)
Comment