Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 679 - Chương 679: Mưa

Chương 679: Mưa Chương 679: Mưa

Thác Bạt Lãng ngã dưới đất ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Hoán Chi, mưa rơi trên người Hàn Hoán Chi bắn lên một lớp bọt nước, nhưng trong khoảnh khắc Thác Bạt Lãng ngẩng đầu lên lại có ảo giác những giọt mưa kia căn bản là không dính vào người Hàn Hoán Chi.

Thác Bạt Lãng ngây người ra, nghĩ có phải là mình bị hoa mắt hay không?

Sau đó y cười, dường như cũng không sợ hãi, ngược lại còn có một chút đắc ý.

Đương nhiên Hàn Hoán Chi đã nhìn thấy sự thay đổi biểu cảm trên mặt người này, nhưng ông ta cũng không để ý gì cả.

"Là ta."

Hàn Hoán Chi nói hai từ với ngữ khí bình thản.

"Đúng vậy."

Thác Bạt Lãng vịn vào bức tường vỡ bên cạnh đứng lên, máu trên người bị mưa xối trôi, làm cho y nhìn có vẻ rất chật vật, nhưng khi một người chật vật đến cực điểm thì tất cả biểu cảm trên mặt đều là đắc ý, sự tình tất nhiên sẽ trở nên quỷ dị hơn.

"Ngay từ đầu mục tiêu đã là ngươi."

Thác Bạt Lãng thở ra một hơi thật dài, nước mưa bị thổi ra.

Hàn Hoán Chi ồ một tiếng, cất bước đi về phía trước, trong phòng lại có một tiếng động vang lên, ván cửa vỡ tan, Lục Vương bị một cú đấm đánh ra ngoài ngã xuống đất, mắt trợn lên ngất đi, một đòn này hiển nhiên là rất nặng nề.

Hắc kỵ đi theo Hàn Hoán Chi từ trên lưng ngựa lao xuống, để lại một người bảo vệ chiếc xe ngựa màu đen, mười một người nhanh chóng tới gần canh phòng chung quanh Hàn Hoán Chi, đồng thời phân ra một người đỡ Lục Vương lên rút lui về phía xe ngựa.

"Hàn Hoán Chi."

Thác Bạt Lãng giơ tay lên lau máu chảy xuống trán, nhưng đau thể lau sạch được, máu theo nước mưa chảy xuống mãi.

"Ta nghe nói ngươi là người khó giết nhất trên thế giới này, từ trước tới nay ta đều muốn thử."

Hàn Hoán Chi không nói, tay đã vươn ra, dáng vẻ đó đâu giống như là công kích, động tác chậm đến mức giống như muốn bắt tay Thác Bạt Lãng hơn, ngực Thác Bạt Lãng phập phồng, tựa như đang tích trữ sức mạnh.

Khi tay của Hàn Hoán Chi cách y còn khoảng một xích, Thác Bạt Lãng bỗng nhiên lui về phía sau hô một tiếng: "Giết hắn!"

Hai chân của y đạp mạnh lên mặt đất một cái, người giống như luồng khí nổ tung muốn trở lại trong phòng, nhưng ngay một khắc này Hàn Hoán Chi cũng cử động, bàn tay kia vẫn tiếp tục vươn về phía trước, đồng thời khi người Thác Bạt Lãng lùi mạnh cũng nhẹ nhàng ấn xuống ngực Thác Bạt Lãng, rất nhẹ, rất tùy ý.

Bộp!

Sau lưng Thác Bạt Lãng nổ tung ra một lỗ máu khiến người ta nhìn thấy cũng khiếp sợ, hai đoạn xương sống dính máu và thịt bay ra ngoài, tốc độ như mũi tên bắn. Sau khi xương sống bay ra ngoài, máu phun ra và nội tạng lòi ra, trong một khắc đó Thác Bạt Lãng cũng không cảm thấy quá đau mà là một cảm giác kỳ diệu hơn... trống rỗng.

Y đã trống rỗng rồi.

Sau một chưởng này, Hàn Hoán Chi giống như hoàn toàn không động đậy, vẫn đứng ở vị trí vừa rồi. Thác Bạt Lãng khó nhọc cúi đầu nhìn xuống ngực của mình, ngực hoàn hảo không tổn hao gì, không có một vết thương nhỏ nào, y muốn quay đầu lại nhìn phía sau lưng, nhưng làm sao có thể làm được.

Là y ngã về phía sau, máu chảy ra bên dưới người.

Hàn Hoán Chi nhìn bốn phía, rất nhiều người từ bốn phương tám hướng lại đây, trong những người này có người mặc y phục của nông phu bình thường, có người mặc y phục của quan viên nông trường, cũng có người mặc y phục của binh lính nông trường, cho nên Hàn Hoán Chi thầm nói một tiếng bội phục hoàng hậu... Ở nơi rõ ràng là rất quan trọng nhưng lại luôn dễ dàng bị người khác xem nhẹ, hoàng hậu giống như nước, không có lỗ hổng nào không chui vào được.

Nông trường là nông trường do bệ hạ yêu cầu xây dựng, hàng năm vương công quý tộc đều phải tới đây thể nghiệm nông canh, mà ngay cả bệ hạ thi thoảng cũng tới, cho nên tất nhiên là nơi này quan trọng, nhưng nơi này lại dễ dàng bị người ta xem nhẹ như vậy. Khi không có vương công quý tộc hoặc là bệ hạ đích thân đến, ở đây căn bản không có nhiều người trông coi, bệ hạ sẽ không để ý đến nơi này, phủ Đình Úy cũng không để ý, cho nên tay của hoàng hậu liền thò vào trong. Trước khi đến đây Hàn Hoán Chi đã nghi ngờ trong nông trường có người của hoàng hậu, giờ này khắc này ông ta mới hiểu, không phải trong nông trại có người của hoàng hậu, mà là trong nông trại tất cả đều là người của hoàng hậu.

Nông phu, đầu bếp, quan viên, binh lính... dường như bọn họ vẫn luôn đợi giờ khắc này.

Lục Vương tỉnh lại, mở mắt ra liền nhìn thấy những người từ bốn phương tám hướng hội tụ đến, lập tức trở nên hưng phấn, trong ánh mắt cũng xuất hiện hy vọng, nhưng khi ông ta chú ý tới tất cả đình úy đều sẵn sàng đón địch thì đột nhiên kịp phản ứng lại, tia hy vọng vừa mới dấy lên trong nháy mắt đã bị nước mưa lạnh như băng dập tắt. Ông ta không thể kiềm chế được mà run lên, lần đầu tiên cảm thấy Đại Ninh cũng không quá tốt đẹp.

"Thủ đoạn nhỏ thiên hạ vô song."

Hàn Hoán Chi lẩm bẩm nói bảy chữ.

Hoàng hậu chết đã sắp ba năm, nhưng sức ảnh hưởng của hoàng hậu vẫn không có lúc nào là không lan ra ngoài. Trước đó là Phụng Ninh Quán ở trong cung đã khiến Hàn Hoán Chi cảm thấy khó tin, hiện tại nông trường khiến Hàn Hoán Chi càng hiểu sâu sắc hơn về thủ đoạn nhỏ của hoàng hậu. Trong thời khắc này thậm chí ông ta còn nghĩ nếu hoàng hậu và bệ hạ hòa thuận, với tâm tư thủ đoạn của hoàng hậu, tuyệt đối là một trợ lực lớn của bệ hạ.

Đám người càng lúc càng gần, màn mưa âm trầm lúc sáng lúc tối, nhưng Hàn Hoán Chi đã có thể nhìn rõ mặt của những người đó. Đầu bếp hai tóc mai đã hoa râm, mã phu lưng đã hơi còng, quan viên mặt mũi hưng phấn cũng đã hơi nhăn nheo, còn có binh sĩ bước đi cũng đang run rẩy.

Ở trong mắt Hàn Hoán Chi, những người này chính là những con ma quái lại, ban ngày không dám ló mặt, mưa dầm liên miên che khuất mặt trời, bọn họ đều thi nhau chui ra, quần ma loạn vũ.

Dương Đông Nguyên từ trong phòng đi ra, trong ánh mắt đều là vẻ hưng phấn.

"Có phải cảm thấy trận chiến rất lớn không?"

Hắn ta hỏi Hàn Hoán Chi, nhưng lại phát hiện Hàn Hoán Chi hoàn toàn không nhìn hắn ta.

Đúng vậy, cho dù hắn ta là người của Dương gia, nhưng có khi nào Hàn Hoán Chi để mắt đến hắn ta? So sánh mà nói, hoàng đế nên tin tưởng hậu tộc hơn mới đúng, dù sao đó cũng là người nhà mẹ đẻ của thê tử ông ta, là người thân có thể tin cậy được, nhưng người được Lý Thừa Đường tín nhiệm đều là những người ngoài kia. Khai chi tán diệp thiên biên lưu vân, những kẻ tay giữ trọng quyền này có người nào không phải là người ngoài? Nhưng trên thực tế thì hậu tộc mới là người ngoài, hoàn toàn bị ngăn cách bên ngoài triều quyền.

Bởi vì sự phớt lờ của Hàn Hoán Chi làm cho Dương Đông Nguyên cảm thấy mình rất nhỏ bé cũng rất hèn mọn, tuy rằng hắn ta vừa mới tiếp xúc với bí mật của nông trường, nhưng lại giống như một vị thần, dang hai cánh tay ra để thể hiện địa vị của mình.

"Cũng chỉ có Hàn Hoán Chi ngươi mới xứng để tất cả mọi người trong nông trường này đều hành động, nhưng ngươi cũng không cần phải lo lắng cho chúng ta, ngay cả hoàng đế cũng sẽ không ngờ tất cả mọi người trong nông trường đều là người của chúng ta. Sau khi ngươi chết, người của chúng ta cũng sẽ phối hợp điều tra với phủ Đình Úy, sẽ còn xây dựng lên một cường giả vô địch đã giết ngươi, thậm chí có thể nói là Chân Hiên Viên đã chết sống lại."

Dương Đông Nguyên càng nói càng kích động, giống như sắp hoàn thành một hành động cứu thế vĩ đại.

"Tiểu nhân vật."

Cuối cùng Hàn Hoán Chi cũng liếc nhìn hắn ta một cái, nhưng lại nói ra ba chữ như vậy, còn là dùng ngữ khí không có bất kỳ cảm xúc nào để nói ra, thậm chí ngay cả coi thường và khinh miệt cũng không có.

Một câu nói này giống như lưỡi dao cắt mạnh lên lòng tự tôn của Dương Đông Nguyên. Hậu tộc tôn quý chỉ sau hoàng tộc, nhưng ở Đại Ninh hậu tộc lại không có sự tôn quý gì đáng nói, hoàng đế bệ hạ chèn ép suốt hai mươi mấy năm làm cho hậu tộc chật vật thê thảm. Bọn họ mới giống người ở tầng dưới cùng không ngừng ngoi ngóp leo lên, mà những người xuất thân hàn môn bị bọn họ khinh thường kia lại được hoàng đế quan tâm, ai ai cũng một bước lên mây.

"Ta là tiểu nhân vật?"

Dương Đông Nguyên giơ tay lên chỉ vào mặt mình, sau đó cười gằn: "Cũng đúng, so với Hàn đại nhân ngươi thì ta quả thật là một tiểu nhân vật, nhưng ngươi sẽ chết trong tay tiểu nhân vật ta đây, lúc đại nhân vật ngã xuống, chân ta giẫm trên mặt ngươi cũng sẽ trở nên cao quý theo.

Hắn ta nói xong câu này sau đó nhanh chóng lui về phía sau, đồng thời gào thét một tiếng.

Đầu bếp giơ liên nỏ, mã phu giơ liên nỏ, binh lính và quan viên đều giơ liên nỏ... Trong màn mưa, từng mũi tên, từng mũi tên từ bốn phương tám hướng bắn đến, nếu có thể làm thời gian chậm lại, hình ảnh mũi tên bắn vỡ giọt mưa ở giữa không hẳn là rất đẹp.

"Đao!"

Đội chính hắc kỵ bên cạnh Hàn Hoán Chi hô một tiếng, mười người nhanh chóng di chuyển vây quanh Hàn Hoán Chi, mỗi người đều hướng mặt ra ngoài, bọn họ đối diện với những mũi tên bắn ngang đến như vũ bão nhưng không sợ hãi chút nào. Bọn họ là hắc kỵ của phủ Đình Úy, Hàn Hoán Chi chính là vị thần trong lòng bọn họ, bọn họ lấy thân thể huyết nhục để ngăn cản mũi tên cho Hàn Hoán Chi.

Từng thanh từng thanh hắc tuyến đao bổ ra, từng mũi từng mũi tên bị chém rơi, cảnh tượng lưỡi đao cắt qua màn mưa hẳn là sẽ khiến người ta rung động hơn hình ảnh mũi tên bắn vỡ giọt mưa, nhưng bởi vì quá nhanh mà hình ảnh này chắc chắn sẽ không được người ta khắc ghi.

Màn đao của mười hắc kỵ còn dày đặc hơn cả màn mưa, chắc hẳn là cũng không có bao nhiêu người từng thấy đốm lửa tóe ra trong nước mưa, đao và mũi tên va chạm làm cho sắc xám mờ mịt giữa trời và đất có thêm một chút màu sắc khác.

Võ nghệ của mỗi một hắc kỵ đều không tệ, có thể trở thành hắc kỵ của phủ Đình Úy cũng đủ để chứng tỏ điểm này, binh sĩ của hắc kỵ đều là được tuyển chọn kỹ lưỡng từ trong các quân, bọn họ cũng không sợ giết chóc.

Nhưng kẻ thù quá nhiều, mũi tên quá dày.

Một gã hắc kỵ trúng tên trên ngực dẫn đến động tác hơi chậm một chút, bởi vì hơi chậm mà mũi tên bắn vào người gã càng lúc càng nhiều, thân thể sĩ binh hắc kỵ ngã về phía sau, khó nhọc quay đầu lại liếc nhìn Hàn Hoán Chi, trong một khắc đó, dường như thức gã muốn nhận được nhất là sự công nhận của Hàn Hoán Chi. Hàn Hoán Chi nhìn gã khẽ gật đầu, khóe miệng sĩ binh hắc kỵ giương lên, dáng vẻ đó giống như là đứa trẻ nhận được một cái liếc mắt hài lòng của phụ thân, gã chậm rãi nhắm mắt lại.

Mười người có một người ngã xuống liền xuất hiện lỗ hổng, vì thế chín người còn lại bắt đầu di động thu nhỏ vòng phòng ngự lại, một lát sau lại có một gã sĩ binh hắc kỵ ngã xuống, vòng phòng ngự lại thu nhỏ lại.

Người ở chung quanh càng lúc càng gần, hiển nhiên bọn họ đã có chuẩn bị kỹ lưỡng cho cuộc săn giết này, người chia làm hai tốp, sau khi tốp người đầu tiên của bắn hết mũi tên thì tốp người thứ hai lập tức lên đổi vị trí, sau khi tốp người thứ hai bắn hết mũi tên thì tốp người thứ nhất đã đổi hộp nỏ mới lại đi lên, luân phiên tiến lên như thế, từ đầu đến cuối vẫn giữ áp lực cực lớn.

Bọn họ đều đều biết, dựa vào một người, hai người, thậm chí mười tám cao thủ giang hồ cũng không giết chết được người như Hàn Hoán Chi, nếu Hàn Hoán Chi có thể làm cho phủ Đình Úy trở thành ác mộng của cả giang hồ Đại Ninh mà dễ dàng chết thì lấy đâu ra uy danh của phủ Đình Úy? Cho nên kế hoạch này ngay từ đầu đã không chọn cao thủ gì cả, bởi vì bất kỳ một cao thủ nào cũng không chặn được một đội quân.

Khách giang hồ cũng không có đất dụng võ khi lên chiến trường đối mặt với một đám chiến binh Đại Ninh được trang bị đến tận răng, liên nỏ biến võ học kinh thiên của bọn họ thành thứ không đáng một đồng.

Đúng lúc này Lục Vương phi từ trong phòng lảo đảo đi ra, liếc nhìn Hàn Hoán Chi, lại nhìn Lục Vương ở chỗ xa, thét lên một tiếng sau đó lao tới phía Lục Vương, Lục Vương giật thót mình, dưới sự bảo vệ của hai gã sĩ binh hắc kỵ lảo đảo chạy về phía thê tử.

Cùng lúc đó, thành Trường An, Nghênh Tân Lâu.

Diệp Lưu Vân đứng ở cửa sổ nhìn cơn mưa to bên ngoài, cảm thấy có chút tâm thần không yên.

Đúng lúc này có một người của Lưu Vân Hội chạy nhanh lên cầu thang, dừng lại ở cửa: "Vừa có đình úy vội vã chạy tới đưa tin tức, Hàn đại nhân gặp phục kích ở nông trường vẫn đang chống đỡ, người đó báo tin xong lại chạy đến phủ Đình Úy rồi."

Ánh mắt của Diệp Lưu Vân lạnh đi: "Chuẩn bị xe."

Không lâu sau, xe ngựa từ hậu viện Nghênh Tân Lâu chạy nhanh ra ngoài, chạy như điên trên đường trong cơn mưa xối xả.

Trên đỉnh tháp thạch phía xa, Chân Sát Thương ngồi xổm trong mưa nhìn cỗ xe ngựa kia từ từ tới gần, khóe miệng hơi nhếch lên.

Bình Luận (0)
Comment