Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 680 - Chương 680: Song Sát

Chương 680: Song sát Chương 680: Song sát

Người từ bốn phương tám hướng tới hình thành một vòng tròn khổng lồ, ở giữa vòng tròn này còn có một vòng tròn nhỏ, tạo thành vòng tròn nhỏ là vài gã hắc kỵ còn lại của phủ Đình Úy, cùng với Hàn Hoán Chi ở tâm vòng tròn.

"Hắc kỵ!"

Đội chính hắc kỵ hét một tiếng, sau khi trên người trúng mũi tên đã lựa chọn ném đao của mình xuống, dang hai cánh tay sang hai bên. Bọn họ cũng có liên nỏ, lúc khua đao cũng từng phản kích, nhưng nhân số của đối phương quá nhiều, bọn họ bắn hết hộp nỏ không có thời gian thay hộp mới, cho dù mỗi một mũi tên đều giết chết một kẻ thù, nhưng với số lượng của kẻ thù mà nói dường như ảnh hưởng không lớn lắm, huống chi bọn họ cũng không bắn chết nhiều kẻ thù, bọn họ còn phải chém từng đao từng đao chặn mũi tên.

Mấy gã hắc kỵ còn lại mỗi người đều đã bị thương, đao của bọn họ cũng đã không còn quá nhanh, có lẽ không bao lâu nữa bọn họ cũng sẽ bị loạn tiễn bắn chết, cho nên bọn họ đưa ra một lựa chọn khác, tất cả mọi người đều ném trường đao xuống, cánh tay và cánh tay khoác lên nhau, mấy người chống đỡ cho nhau đứng vững, dùng thân thể huyết nhục của chính mình tạo ra vách tường cuối cùng cho Hàn Hoán Chi.

Mấy người bọn họ cánh tay khoác cánh tay, sải chân tách ra, chân chạm vào chân của đồng bào, dùng phương thức như vậy để đảm bảo mình có thể đứng thẳng được lâu nhất, từng mũi tên bay tới ghim lên người bọn họ, thân thể của bọn họ loạng choạng nhưng lại không chịu ngã xuống.

Đối mặt với trận công kích hung mãnh, bọn họ dùng phương thức như vậy để tiếp tục thủ hộ.

Sự tồn tại của Hàn Hoán Chi là để bảo vệ sự công chính của luật pháp Đại Ninh, sự tồn tại của hắc kỵ là để bảo vệ Hàn Hoán Chi.

Mưa nhỏ hơn lúc trước, mũi tên bay tới cũng trở nên thưa thớt hơn, mọi người đều đã bắn hết mũi tên nhưng bức tường kia không đổ xuống. Đội chính hắc kỵ và các binh lính của gã vẫn đứng, người thì đã chết từ lâu, số mũi tên trên người mỗi người đều nhiều đến mức đếm không xuể, thân thể phía trước gần như đều bị mũi tên bao trùm, nhìn hết sức thảm liệt.

Hàn Hoán Chi vẫn đứng ở đó thoạt nhìn mặt không cảm xúc, dường như cái chết của những binh lính này không hề đả động đến ông ta.

Có người từng nói Hàn Hoán Chi vô tình nhất, nếu không thì cũng sẽ không chấp chưởng phủ Đình Úy, phủ Đình Úy vốn đã là một nơi vô tình... Nhưng ai có thể cẩn thận suy nghĩ sâu xa, nếu Hàn Hoán Chi vô tình, những hắc kỵ này sẽ bất chấp tất cả mà đứng chắn trước người ông ta?

Trường kiếm từ trong cổ tay áo của Hàn Hoán Chi từ từ trượt xuống, ông ta cầm chuôi kiếm.

Cách đó không xa, Lục Vương phi vốn định lao ra cũng bởi vì cơn mưa mũi tên dày đặc mà không thể không nằm rạp trên mặt đất, lúc này mưa nhỏ tiễn ngừng, bà ta lại đứng lên chạy tới phía Lục Vương, mà Dương Đông Nguyên thì sải bước tới chặn trước mặt bà ta, chủy thủ trong tay đâm về phía ngực Lục Vương phi.

Bóng đen vụt lên, Hàn Hoán Chi từ phía sau bức tường người lao đến, trường kiếm đâm xuyên qua bàn tay của Dương Đông Nguyên, chủy thủ lập tức rơi xuống đất.

Trường kiếm lia qua, cắt đứt bàn tay, lại để lại một vệt máu trên ngực Dương Đông Nguyên. Nếu không phải Dương Đông Nguyên ngửa người về phía sau thì một kiếm này còn có thể cắt đứt cổ của y. Dương Đông Nguyên chật vật lăn về phía sau, bộ dạng lăn tròn trên mặt đất thật sự rất nhếch nhác.

Hàn Hoán Chi giơ tay kéo Lục Vương phi ra phía sau, lùi về phía Lục Vương, Lục Vương ở ngay bên cạnh xe ngựa màu đen của Hàn Hoán Chi, cỗ xe ngựa được tạo mới kia rất chắc chắn, mũi tên bình thường bắn không vỡ.

"Các ngươi lên xe đi trước."

Hàn Hoán Chi liếc nhìn binh lính hắc kỵ vẫn đứng ở đó.

"Hàn Hoán Chi!"

Dương Đông Nguyên ôm vết thương hét một tiếng: "Ngươi nghĩ các ngươi còn đi được sao? Ngươi nhìn những thủ hạ đó của ngươi xem, vì chặn mũi tên cho ngươi mà chết, đừng nói ngươi không đi được, cho dù ngươi có thể đi, chẳng lẽ ngươi lại nhẫn tâm nhìn thi thể của bọn họ bị chúng ta phá hủy? Những thủ hạ một lòng trung thành của ngươi cuối cùng ngay cả thi thể cũng không toàn vẹn, ngươi có thể thoải mái mà đi ư? Nếu để thủ hạ của ngươi biết, chắc bọn họ sẽ thất vọng chứ!"

Những người vây quanh bốn phía bắt đầu lấy đao của bọn họ ra, mũi tên đã bắn hết, giờ phút này là thời điểm nên dùng đến đao.

Lục Vương phi được Hàn Hoán Chi bảo vệ ở sau người, sau khi quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt cấp thiết của Lục Vương liền không nhịn được nữa, rời khỏi sau lưng Hàn Hoán Chi chạy tới chỗ Lục Vương, Lục Vương nóng lòng cũng chạy tới, hai gã sĩ binh hắc kỵ còn sót lại không thể không đi theo.

Sau trận mưa to mặt đất trở nên lầy lội, Lục Vương phi ngã nhào xuống đất, Hàn Hoán Chi xoay người liếc nhìn rồi nhanh chóng tới gần yểm hộ cho bà ta. Lục Vương chạy tới đỡ thê tử của mình dậy, ân cần hỏi một câu thế nào, Lục Vương phi lắc đầu, Hàn Hoán Chi lùi lại đến bên cạnh bọn họ nói: "Mau lên xe."

Lục Vương phi đẩy Lục Vương một cái: "Vương gia lên trước."

Nhưng Lục Vương lại kéo bà ta: "Nàng lên trước."

Lục Vương phi ra sức đẩy Lục Vương: "Mau lên xe."

Hai gã sĩ binh hắc kỵ tới đỡ cánh tay của Lục Vương muốn khiêng ông ta lên xe ngựa, ngay một khắc này Lục Vương phi quay ngoắt người, lấy một thanh chủy thủ trong cổ tay áo ra đâm về phía lưng Hàn Hoán Chi. Hai người gần trong gang tấc, Hàn Hoán Chi còn đưa lưng về phía bà ta, cho dù Hàn Hoán Chi là thần tiên cũng không nhìn thấy sau lưng xảy ra chuyện gì, dao kia đâm vào người Hàn Hoán Chi...

Người tinh thông kỹ thuật giết người tất nhiên rất rõ những vị trí nào trên cơ thể con người là chỗ tất chết, vị trí bà ta đâm một dao này vào là chỗ đó.

Phập.

Một thanh trường kiếm từ trong xe ngựa bay ra đâm trúng lưng Lục Vương phi, trường kiếm gần như đã chui vào trong cơ thể hơn phân nửa, sau đó khiến lực độ trên tay Lục Vương phi lập tức tản ra, chủy thủ đâm vào lưng Hàn Hoán Chi kia không thể đâm toàn bộ vào. Hàn Hoán Chi đau đớn xoay người lại một chưởng đập Lục Vương phi bay ra ngoài, Lục Vương phi rơi xuống đất, kiếm bị thân thể của chính bà ta ép xuống hoàn toàn đâm xuyên ra ngoài, mũi kiếm đâm thủng bụng.

Hàn Hoán Chi ôm lưng, huyết chảy như rót.

Sắc mặt của ông ta trong nháy mắt liền trở nên trắng bệch.

Lục Vương cũng ngây người, ông ta đứng ở đó mắt trợn trừng nhìn thê tử nằm dưới đất, toàn thân đều run lên: "Nàng đây là... làm gì?"

Trong xe ngựa, Quan Nhu bị thương rất nặng bò ra, nàng ta dùng hết sức lực ném trường kiếm của mình đi, lúc bảo vệ Lục Vương phi ở trong phòng nàng ta đã lờ mờ nhận ra một chút bất thường, nhưng lại không dám xác nhận, dù sao đó cũng là thê tử của Lục Vương.

Hàn Hoán Chi dùng trường kiếm chống xuống đất đứng ở đó, một bàn tay giữ hông, máu từ kẽ tay ông ta chảy ra ngoài, một dao kia đâm vào cũng khá sâu, sự đau đớn này tựa như cũng đang cắn nuốt sức lực của ông ta.

Nhưng trong thời khắc này có rất nhiều chuyện đều trở nên rõ ràng...

Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An gia nhập đội ngũ nghênh thân đến tây cương cưới công chúa Thổ Phiên quốc Nguyệt Châu Minh Đài cho thế tử Lục Vương Lý Tiêu Nhiên, lúc đi đến nửa đường Lục Vương nhận được tin tức, thê tử của ông ta bị người khác khống chế ở trong vương phủ, Bạch Tiểu Lạc dùng việc này để kìm kẹp Lục Vương. Khi đó Lục Vương cũng hơi khó hiểu, cho dù số lượng hộ vệ trong phủ Lục Vương không quá nhiều, nhưng mỗi một người đều được tính là cao thủ, Lục Vương phi luôn ở trong nhà, vương phủ đề phòng nghiêm ngặt, người của Bạch Tiểu Lạc làm sao dễ dàng lẻn vào vương phủ và còn thuận lợi vậy bắt giữ vương phi?

Khi Hàn Hoán Chi một chưởng Lục Vương phi đánh ra thì ông ta mới tỉnh ngộ, chỉ là quả thực tỉnh ngộ hơi muộn một chút.

Lục Vương cúi người bên cạnh Lục Vương phi, hai cánh tay vươn ra muốn ngăn máu trong vết thương chảy ra cho thê tử, nhưng tay quá run, căn bản là không dám đưa tới. Ông ta nhìn nữ nhân quen thuộc trước mặt mình, nhưng trong nháy mắt lại cảm thấy bà ta rất xa lạ.

"Xin lỗi, vương gia."

Lục Vương phi nằm ở đó, dốc hết sức lực cười cười: "Lừa người nhiều năm như vậy thật ra trong lòng cũng rất khó chịu, cảm ơn vương gia bao năm qua đã thật tình với ta, người hãy chăm sóc tốt cho con của chúng ta..."

Bà ta khó nhọc quay đầu nhìn về phía Hàn Hoán Chi, khi bà ta nhìn thấy Hàn Hoán Chi vẫn không ngã xuống, trong ánh mắt lóe lên một chút thất vọng.

"Quả nhiên không dễ giết mà... Thật ra là ta đã bỏ lỡ, lúc hắn chắn trước người ta là cơ hội tốt nhất để giết hắn, nhưng ta nhìn thấy vương gia chạy tới chỗ ta... tiếc nuối, cũng coi như là vậy chứ?"

Sau khi nói xong câu đó liền nhắm mắt lại.

Câu hỏi của bà ta, ai có thể cho bà ta đáp án?

Rốt cuộc bà ta là ai, bà ta thành người của hoàng hậu khi nào, rồi bà ta mưu tính cái gì, bà ta chết đi dường như những điều này đã khó có thể tìm được đáp án. Lục Vương quỳ gối ở đó gào khóc, nhưng lại không dám đụng vào người bà ta, giống như trên thân thể kia có kịch độc vậy. Ông ta khóc đến xé ruột xé gan, ngược lại cũng rất hợp với màu xám xịt ảm đạm của trời và đất.

Hàn Hoán Chi thở ra một hơi thật dài.

Tất cả người chung quanh đều giết tới đây, mỗi người đều biết rõ đây là thời cơ tốt nhất để có thể giết chết Hàn Hoán Chi. Hơn hai mươi năm nay, bắt đầu từ ngày Hàn Hoán Chi chủ quản phủ Đình Úy đã có bao nhiêu khách giang hồ muốn giết ông ta, thật ra cũng đâu chỉ là khách giang hồ, trong triều đình có bao nhiêu người coi Hàn Hoán Chi là cái đinh trong mắt, nhưng cho tới bây giờ cũng không có một khắc nào đến gần thành công như bây giờ.

Tính từ hơn hai mươi năm trước, mỗi năm ít nhất có mười mấy người muốn giết Hàn Hoán Chi bị người của phủ Đình Úy giết ngược lại. Năm có nhiều nhất là khi Hàn Hoán Chi dẫn người tuần tra vụ án tham nhũng của phủ chức tạo Giang Nam, trong nửa năm tổng cộng có hơn một trăm sáu mươi người tới giết ông ta, nhưng không có một người nào có thể gây ra một vết thương trên người Hàn Hoán Chi.

Lục Vương theo bản năng nhìn về phía Hàn Hoán Chi, miệng gào một tiếng xin lỗi, sau đó đứng lên lao về phía những kẻ sát thủ kia.

Quan Nhu từ trong xe ngựa bò ra ngã lăn xuống đất, vịn xe ngựa đứng lên sau đó cũng khó nhọc di chuyển đến chỗ Hàn Hoán Chi, hai sĩ binh hắc kỵ còn sót lại lao đến bên cạnh Hàn Hoán Chi... Nhưng so sánh mà nói lực lượng của bọn họ quá yếu mỏng, người từ bốn phía xông tới đông nghìn nghịt giống như sóng triều.

Dương Đông Nguyên cười ha ha, cười đến mưucs cả khuôn mặt đều bắt đầu trở nên méo mó.

"Hàn Hoán Chi!"

Hắn ta nhìn Hàn Hoán Chi bị đám người vây kín hô to: "Ta đã nói hôm nay ngươi tất chết không thể nghi ngờ!"

Cùng lúc đó, thành Trường An.

Xe ngựa theo đường cái chạy nhanh như bay thẳng đến phương hướng cổng thành, Diệp Lưu Vân ngồi ở trong xe ngựa nhắm mắt lại, hai hàng lông mày nhíu chặt. Ông ta không biết có phải Hàn Hoán Chi thật sự gặp phục kích hay không, cũng mặc kệ có phải thật hay không thì ông ta đều nhất định sẽ đi. Nếu trên thế giới này còn có thứ tình cảm gì mà ông ta không thể cắt đứt, một là tình cảm quân thần chủ tớ, một là tình cảm huynh đệ sinh tử.

Cho dù cho dù biết rõ đó là một cạm bẫy thì ông ta cũng vẫn sẽ đi, trong lòng ông ta sẽ không có lựa chọn thứ hai.

Bóng đen từ trên tháp cao rơi xuống, giống như một con chim ưng sải cánh chuẩn bị tấn công con mồi.

Bịch một tiếng, trường đao trong tay Chân Sát Thương đâm vào trong mui xe ngựa, y đã đoán chuẩn vị trí, nhưng một đao này cũng không thể giết chết Diệp Lưu Vân. Đao của Chân Sát Thương bỗng nhiên xoay tròn phá nát mui xe, y từ trên đỉnh mui xe rơi vào trong khoang xe, nhìn thấy Diệp Lưu Vân vẫn ngồi ở đó, tay đang nắm đao của y, đao đã bị vặn đến mức biến đổi hình dạng, nhưng bàn tay kia vẫn hoàn hảo không tổn hao gì.

"Quả nhiên không dễ giết."

Chân Sát Thương cũng nói năm chữ như vậy, sau đó giơ tay lên, trong hai bên cổ tay áo rộng rãi có ám tiễn bắn ra, Diệp Lưu Vân tránh né, tất cả mũi tên đều ghim trên khoang xe.

Ầm!

Một bên xe ngựa vỡ tan, Chân Sát Thương từ trong xe ngựa lao ra ngoài, Diệp Lưu Vân một thân áo trắng theo sát phía sau.

Xa phu lập tức dừng xe ngựa lại, lúc quay đầu lại nhìn thì thấy đông chủ Diệp Lưu Vân đứng ở bên đường, nước mưa làm ướt áo trắng của ông ta, mà ở một bên áo trắng, một vệt máu đỏ sẫm chậm rãi lan xuống dưới.

Diệp Lưu Vân đã bị thương.

Bình Luận (0)
Comment