Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 681 - Chương 681: Đắt Muốn Chết

Chương 681: Đắt muốn chết Chương 681: Đắt muốn chết

Tay trái của Hàn Hoán Chi không rời khỏi lưng của ông ta, vết thương ở đó, ông ta không có thời gian băng bó, nhưng nếu không làm gì cả thì việc chảy máu cũng sẽ khiến ông ta mất sức rất nhanh, đó là yếu hại. Kẻ thù không thể nào cho ông ta thời gian để băng bó, ông ta đã cách cái chết gần như vậy rồi, dường như kẻ thù cũng có thể nhìn thấy ông ta chết như thế nào.

Cho nên tay trái của ông ta vẫn luôn giữ vết thương, đó là sự cứng rắn đến mức nào?

Quan Nhu lảo đảo đi lên phía trước, tất cả mọi người đang vây công Hàn Hoán Chi, ngược lại không ai để ý tới bên nàng ta, trên trán trúng đòn nặng làm cho nàng ta đến bây giờ cũng không thể tỉnh táo lại, tiếp tục bước trong lúc nôn khan từng chặp, tư thế đi bộ, trong vẻ chật vật lại tràn đầy dũng cảm.

Nàng ta đến bên ngoài đám người vây công Hàn Hoán Chi, kêu a một tiếng, giống như một con sư tử cái.

Kiếm đâm vào lưng kẻ thù trước mặt, một khắc khi mũi kiếm đâm vào máu liền phun ra ngoài, nàng ta dữ tợn xoay động chuôi kiếm, kẻ thù trước mặt muốn quay đầu lại nhưng không thể nào quay đầu lại, điên cuồng khua tay ra phía sau vài cái, cuối cùng vẫn ngã xuống.

Nàng ta rút kiếm ra rồi cũng ngã xuống đất, trước mắt nàng ta toàn là chân, cho nên nàng ta quơ trường kiếm chém loạn, người ở phía trước kêu rên lên, có người bị chém đứt mắt cá chân, có người bị chém rách bụng cẳng chân, bọn họ ngã xuống đất, sau đó chú ý tới nữ nhân điên cuồng kia.

Vì thế có người nhào đến đè trên người Quan Nhu, hai cánh tay hung hăng bóp cổ nàng ta, rất nhanh, mắt của Quan Nhu bắt đầu trợn ngược lên... Trường kiếm của nàng ta khó nhọc đâm vào ngực người ở bên trên, bởi vì không đủ sức lực nên kiếm chậm rãi đâm vào từng chút một, vẻ mặt của người nọ trở nên cứng lại từng chút một sau đó ngã lên người nàng ta. Quan Nhu dồn hết sức lực muốn giãy ra nhưng lại không thể thành công.

Có người túm lấy mắt cá chân của nàng ta lôi nàng ta ra ngoài, đạp một cước lên bụng dưới của nàng ta, một cước này đạp xuống làm Quan Nhu gập người lên trên, sau đó cả người cuộn tròn lại. Nam nhân đó túm mái tóc dài của Quan Nhu kéo nàng lên, đao trong tay kia đâm xuống ngực Quan Nhu. Khoảnh khắc đao sắp đâm thủng ngực, Quan Nhu giơ tay nắm lấy mũi đao, máu từ tay nàng ta chảy xuống, người nọ nổi giận muốn rút đao về, Quan Nhu ngửa đầu lên cắn vào cánh tay người nọ, hung hăng cắn xuống một miếng lớn thịt.

Kẻ thù giận dữ ném Quan Nhu ra ngoài. Trước đó cẳng chân của y bị một kiếm chém rách, lảo đảo đi qua, đao chặt vào cổ Quan Nhu, đao kia hạ xuống, chắc chắn đầu người đứt lìa.

Kiếm của Quan Nhu hơi nhanh hơn đao kia một chút đâm vào bụng kẻ thù, dùng hết chút sức lực cuối cùng xoay người, mượn sức mạnh xoay người làm cho trường kiếm xoay một vòng trong bụng người kia, người kia gục xuống ở bên cạnh nàng ta, đao chém xuống mặt đất, mái tóc dài của nàng ta bị chém đứt một đoạn.

Há miệng thở hổn hển, không còn sức lực để đứng lên nữa, nàng ta nghiêng đầu nhìn về phía đám người kia, vẫn muốn bò qua đó.

Từng lớp từng lớp người vây quanh, nàng ta không nhìn thấy Hàn Hoán Chi, nhưng thi thoảng lại có thể nhìn thấy kiếm quang lóe lên qua khe hở giữa đám người... Kiếm của Hàn Hoán Chi rất mềm, cho nên kiếm chiêu rất độc đáo, giết người cũng rất nhanh.

Kiếm của ông ta vẽ ra một đóa hoa kiếm, trên cổ của kẻ thù trước mặt liền bung ra một lỗ máu, động mạch bị đâm thủng, máu phun ra giống như thác nước, người nọ nâng cả hai tay lên ôm cổ nhưng không ngăn được máu chảy.

Hàn Hoán Chi giống như không rời khỏi vị trí của ông ta lúc nãy, người xung quanh giống như thủy triều ập đến từng chút từng chút một, trong biển người kiếm của ông ta một lóe sáng lên hết lần này tới lần khác, vì thế từng người một ngã xuống đất, trong một lúc ngắn ngủi, thi thể ngã xuống đã phủ một tầng chung quanh ông ta, còn có thi thể đang không ngừng chất lên. Điều này khiến ông ta nhìn giống như đang đắp một cái giếng, một vòng tròn chung quanh là vách giếng chỉ dùng thi thể chồng chất lên, còn ông ta thì đứng ở đáy giếng.

Tường thi thể bị đâm ra một lỗ hổng, Dương Đông Nguyên cắn răng xông đến đâm trường đao về phía ngực Hàn Hoán Chi, trường kiếm của Hàn Hoán Chi vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp ở giữa không trung, hoàn mỹ và còn cực nhanh. Lưỡi kiếm chém đứt cổ tay của Dương Đông Nguyên, trường đao và tay rơi xuống, cánh tay cụt của hắn ta đâm lên người Hàn Hoán Chi, nhưng không có ý nghĩa gì.

Hàn Hoán Chi một kiếm đâm chết kẻ thù tới gần bên cạnh, lúc thu kiếm lại chuôi kiếm đánh vào huyệt Thái Dương của Dương Đông Nguyên, huyệt Thái Dương bên này lõm xuống, huyệt Thái Dương bên kia lại giống như phồng lên.

Hai mắt của Dương Đông Nguyên lập tức đờ đẫn, mắt rất nhanh chóng biến thành màu đỏ.

Người ngã xuống cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một trong phần đông các thi thể thôi, sẽ không ai để ý tới, Hàn Hoán Chi không để ý, đồng bọn của Dương Đông Nguyên cũng không để ý, bọn họ đã điên rồi, giờ này khắc này bọn họ giống như không nhìn thấy cái chết, cũng không biết sợ hãi, chỉ có cắt đầu của Hàn Hoán Chi thì bọn họ mới thỏa mãn. Giơ cao đầu của Hàn Hoán Chi trong màn mưa to chắc hẳn là một hành động vĩ đại.

Mưa vẫn đang rơi, máu làm cho mặt đất càng thêm lầy lội.

Không biết Lục Vương ở chỗ nào, hai gã hắc kỵ cuối cùng bên cạnh Hàn Hoán Chi cũng đã ngã xuống, bọn họ đã cố gắng hết sức, chiến tới một khắc cuối cùng.

Hàn Hoán Chi không nhìn bọn họ, ông ta không thể phân tâm, cũng không thể đi cứu bọn họ. Giờ này khắc này Hàn Hoán Chi có vẻ vô tình, bởi vì ông ta không muốn khiến cho hơn mười sĩ binh hắc kỵ chết uổng vì bảo vệ ông ta, ông ta để cho mình sống lâu hơn mới là không có lỗi với những bộ hạ kia. Ông ấn tay trái lên vết thương trên lưng, trường kiếm bên tay phải không ngừng đâm, không ngừng lia, không ngừng chém, nhuyễn kiếm có thể cuốn lấy cổ của một người, lúc kiếm rời đi để lại trên cổ một vệt máu.

Đột nhiên, ông ta chém hụt một kiếm.

Bốn phía đã hơi sáng lên, nước mưa xối rửa cẩm y của ông ta, âm thanh lộp bộp lộp bộp trở nên rất lớn, Hàn Hoán Chi ngây người, lúc này mới sực tỉnh ra tiếng mưa trở nên lớn như vậy là vì tiếng hét hò chung quanh đã hoàn toàn biến mất.

Toàn bộ trên mặt đất đều là thi thể.

Thế mà ông ta đã giết hết tất cả mọi người, tính sơ sơ cũng có ít nhất 160 – 170 người nằm chung quanh ông ta. Lúc đầu thi thể nằm chung quanh ông ta giống như đào giếng, sau đó kẻ thù lao lên trên đống thi thể chém xuống ông ta, ông ta đâm chết kẻ thù vừa leo lên, thi thể lăn xuống dưới bị ông ta giẫm dưới chân, dần dần ông ta đã không phải là đang đào giếng nữa, mà là đang đắp một ngọn núi nhỏ.

Khi chung quanh trở nên sáng lên, tiếng la hét biến mất, Hàn Hoán Chi mới nhận ra mình đứng trên đống thi thể, độ cao dưới chân ông ta gần như cao bằng một người.

Ông ta khó nhọc từ trên đống thi thể đi xuống, liếc nhìn qua cách đó không xa, thi thể của Lục Vương nằm ở một bên, không biết chết khi nào, cổ bị người ta cắt đứt, mạch máu đều lộ ra ngoài, chỗ xa hơn có một người đứng run bần bật, nhìn có vẻ như là thật sự sợ hãi. Hàn Hoán Chi vẫn có thể nhận ra được đó là Tín Vương phi, sau đó ông ta chú ý tới Lục Vương cũng nằm bên cạnh thi thể của Tín Vương, ngay cả Lục Vương tới lúc nào cũng không biết. Hàn Hoán Chi nghĩ chắc Lục Vương tới không phải là cứu mình, là ông ta muốn cứu huynh đệ của ông ta. Lục Vương vẫn chưa chết, vết thương ở bụng dưới, ông ta nằm ở đó thở hổn hển, trong cổ họng có tiếng máu ùng ục ùng ục, mà tay ông ta lại nắm thật chặt tay Tín Vương, hoàn toàn nghiêng đầu về phía Tín Vương, máu liền từ trong miệng chảy ra.

Bọn họ là huynh đệ ruột.

Mắt Lục Vương vẫn nhìn Tín Vương, mắt ngập vẻ mong đợi, mong đợi kỳ tích xuất hiện.

"Hôm qua đệ còn cười huynh không giống một người của Lý gia."

Lục Vương cười thảm nhìn mặt Tín Vương: "Huynh giống hơn đệ, huynh là một nam nhân đích thực."

Hàn Hoán Chi không đi qua đó, ông ta đi đến bên cạnh Quan Nhu. Quan Nhu đã rơi vào hôn mê, Hàn Hoán Chi khó nhọc ngồi xổm xuống muốn xem thử Quan Nhu còn có hơi thở hay không. Đúng lúc này ngoài cửa lớn nông trường phía xa lại có một chiếc xe ngựa đi vào, xe ngựa dừng lại cách đó không xa, có một nam nhân trung niên nhìn dáng người rất to lớn cầm một cái ô từ trên xe ngựa bước xuống, y cũng không vội, còn có hứng thú đứng ở bên cạnh xe ngựa của Hàn Hoán Chi nhìn nhìn.

"Quả nhiên rất xa hoa."

Nam nhân trung niên hơi nâng ô lên để lộ khuôn mặt, Hàn Hoán Chi nhìn thấy khuôn mặt kia dường như hơi mê mang.

"Chúng ta cũng không quen biết."

Nam nhân trung niên cầm ô đi lên phía trước, đi ngang qua xe ngựa của Hàn Hoán Chi.

"Ta tên là Khiên Hoàng, tuy không biết nhưng chắc hẳn ngươi đã nghe qua tên của ta, dù sao hai mươi mấy năm trước người của phủ Đình Úy đuổi giết ta đến mức khiến ta giống như một con chó hoang vậy. Khi đó ta chưa từng nghĩ liệu rằng sẽ có một ngày có thể giết ngươi hay không, chỉ muốn có một ngày không bị đuổi giết, có thể yên ổn ngủ một giấc, thật là khó."

Hàn Hoán Chi khó nhọc đứng lên, không nói gì.

Khiên Hoàng đi qua xe ngựa, cách Hàn Hoán Chi càng lúc càng gần.

"Ta không ngờ ngươi có thể chống đỡ lâu như vậy, trong nông trại này có gần hai trăm người, một mình ngươi đã giết nhiều như vậy mà vẫn không chết, tại sao ngươi lại khó chết như vậy?"

Khiên Hoàng lắc đầu: "Thật sự rất khó hiểu... Lúc sau lưng ngươi trúng một đao, ta đã cho rằng ngươi sẽ chết rồi."

Hàn Hoán Chi bỗng nhiên cười cười: "Xe ngựa của ta tốt không?"

Khiên Hoàng dừng bước chân lại, quay đầu liếc nhìn xe ngựa kia.

Trong xe ngựa có một thanh đao đến.

Đao tách đầu của Khiên Hoàng ra, tách cơ thể của y ra, đao không rơi xuống đất nhưng lại chém ra một đường thẳng tắp trên mặt đất, trong một khắc đó dường như mưa cũng bị đao tách thành hai. Chỉ trong nháy mắt như vậy, thậm chí Hàn Hoán Chi còn có ảo giác đao kia bổ ra một đường thẳng tắp kéo dài mãi đến cạnh cạnh mình, cũng chém mình thành hai mảnh.

Cửa xe ngựa vỡ nát, một người ngồi trong xe ngựa.

Một người không thể cử động.

Ông ta đi vài bước chân cũng sẽ rất mệt, rất vất vả, nếu bảo ông ta vừa đi bộ vừa xuất đao, có thể ông ta đi không được bao xa là đã mất sức, cho nên ông ta chỉ có thể ngồi ở trong xe ngựa.

Trước đó khi Quan Nhu trở lại trong xe ngựa nhìn thấy nam nhân này nên giật mình, sau đó hiểu được tại sao Hàn đại nhân bảo nàng ta trở lại trong xe ngựa, trong xe ngựa có người này thì đó chính là chỗ an toàn nhất. Nam nhân này trước đây sau khi bị trọng thương không bao lâu tóc đã bạc trắng không ít, mà trong tên của ông ta cũng có hai chữ "tóc trắng" này.

Đao Ma Ngu Bạch Phát.

Khi Hàn Hoán Chi bị vây công, Quan Nhu từ trong xe ngựa bò ra còn quay đầu lại liếc nhìn Ngu Bạch Phát một cái, Ngu Bạch Phát chỉ khẽ lắc đầu, không phải ông ta không muốn ra ngoài, mà là Hàn Hoán Chi bảo ông ta không thể ra, ông ta phải đợi.

Huống hồ, sau khi ra ngoài ngay cả một mũi tên ông ta cũng không tránh được.

Ông ta chỉ có sức lực cho một đao.

Sau một đao liền giống như phế nhân.

Ngu Bạch Phát ngồi ở trong xe ngựa, cửa xe vỡ nát, ông ta nhìn thấy Hàn Hoán Chi đứng trong màn mưa, trong ánh mắt có chỉ có vẻ áy náy. Nếu ông ta còn là Ngu Bạch Phát trước kia thì thật tốt, với thực lực của ông ta nếu liên thủ với Hàn Hoán Chi, đừng nói hai trăm người trong nông trại này, dù tăng thêm gấp đôi cũng có thể giết hết sạch.

"Ngươi có chết không?" Ngu Bạch Phát hỏi.

Hàn Hoán Chi lắc đầu: "Không chết, không thể chết được."

Ngu Bạch Phát ồ một tiếng: "Vậy thì ta vẫn phải đền cửa xe của ngươi... Có đắt không?"

Hàn Hoán Chi trả lời rất nghiêm túc: "Đắt muốn chết."

Ngu Bạch Phát nhìn bộ dạng sức cùng lực kiệt của Hàn Hoán Chi, khẽ thở dài: "Cũng đúng là đắt muốn chết."

Bình Luận (0)
Comment