Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 682 - Chương 682: Điều Binh

Chương 682: Điều binh Chương 682: Điều binh

Hàn Hoán Chi khó nhọc đi đến chỗ xe ngựa, lôi từ trong xe ra một người hộp thuốc đưa cho Ngu Bạch Phát, xoay người đưa lưng về phía ông ta. Ngu Bạch Phát dùng dao cắt áo của Hàn Hoán Chi, vết thương rất sâu, chỉ bôi thuốc thôi chắc là hiệu quả cũng sẽ không tốt lắm, chủy thủ nhọn và nhỏ, nếu vết thương sâu thì xử lý rất phiền phức.

"Một đao này đã có thể khiến ngươi chết rồi."

"Ta vẫn không tới lúc chết."

Hàn Hoán Chi nhét chuôi kiếm vào miệng, cắn chặt, lúng búng nói: "Làm đi."

Ngu Bạch Phát lấy trong hòm thuốc rượu thuốc ra hắt lên trên vết thương, Hàn Hoán Chi run bắn lên, răng cắn chuôi kiếm phát ra tiếng ma sát khiến người ta không thoải mái, bởi vì cắn quá chặt mà trong kẽ răng rất nhanh chóng đỏ lên.

Dùng rượu thuốc hắt lên xong, Ngu Bạch Phát vỗ vai Hàn Hoán Chi: "Chịu đựng một chút."

Ông ta lấy chủy thủ trong hòm thuốc ra khử trùng sau đó cắt rộng vết thương của Hàn Hoán Chi, mũi dao rất nhanh, thân thể Hàn Hoán Chi không tự chủ được run lên. Ngu Bạch Phát mở rộng vết thương sau đó mới có thể khâu ở chỗ sâu lại, về phần có bị thương đến nội tạng hay không thì nghe theo số phận vậy.

Khâu vết thương chia làm hai lớp, trên trán Ngu Bạch Phát nhanh chóng lấm tấm mồ hôi, khâu một lớp lại kéo chỉ ra ngoài, sau đó bắt đầu khâu vết thương bên ngoài lại. Hàn Hoán Chi vẫn chịu đựng, cuối cùng cũng đợi đến lúc vết thương được khâu xong, trên chuôi kiếm bị ông ta cắn ra dấu răng rất sâu. Ông ta mặt không cảm xúc cầm áo khoác trên vai, sau đó xách hòm thuốc đi về phía Quan Nhu, Ngu Bạch Phát chậm rãi từ trên xe bước xuống: "Giao nàng ta cho ta."

Hàn Hoán Chi để lại thuốc trị thương bên cạnh Quan Nhu sau đó đi đến chỗ Tín Vương, ngồi xổm xuống nhìn vết thương của Tín Vương: "Vương gia cố chịu một chút, sẽ rất đau."

Tín Vương cười khổ: "Ta đã không phải là vương gia rồi."

Hàn Hoán Chi không nói gì nữa, xử lý vết thương cho Tín Vương sau đó khâu lại.

Thật ra bản thân ông ta rất rõ ràng, cho dù đã xử lý vết thương nhưng liệu có chết vì nhiễm trùng hay không thì cũng chỉ có thể dựa vào vận may.

Thành Trường An.

Diệp Lưu Vân đứng bên đường, một bên áo trắng đã bị máu nhuốm đỏ, một thanh ám tiễn cắm vào phần sườn của ông ta.

Chân Sát Thương sau khi rơi xuống đất vẫn giữ tư thế đề phòng, dường như y cũng không vội. Y đã tính toán thời gian rồi, thủ hạ của Diệp Lưu Vân chi viện đến đây nhanh nhất cũng phải cần một khắc, mà nửa khắc sau, Diệp Lưu Vân sẽ bị giảm chiến lực vì vết thương chảy máu quá nhiều, thậm chí có khả năng trở nên cực kỳ suy yếu vì bị thương đến nội tạng.

Diệp Lưu Vân nghiêng đầu cúi nhìn vị trí vết thương, sau đó nhìn về phía Chân Sát Thương, sắc mặt bình tĩnh như thường.

"Rất lợi hại."

Trong giọng nói của Chân Sát Thương có một chút kính ý: "Không hổ là đông chủ của Lưu Vân Hội."

Diệp Lưu Vân bắt đầu đi lên phía trước, nước đọng trên mặt đất ở những chỗ ông ta đi qua sẽ có màu đỏ chỉ trong nháy mắt, nhưng máu cũng rất nhanh chóng bị nước đọng pha loãng rồi không nhìn thấy nữa.

"Ngươi vội?"

Chân Sát Thương lộn nhào về sau rồi hỏi, đáp xuống bờ tường ở một bên.

"Ta không vội, vị trí vết thương của ngươi coi như không tệ, ta đợi thêm một lát nữa ngươi sẽ biến thành một nửa Diệp Lưu Vân. Đánh một người thì ta không nắm chắc mười phần, đánh một nửa thì hẳn là cũng không có vấn đề quá lớn. Trên ám tiễn của ta có móc ngược, tốt nhất là ngươi đừng rút tiễn ra, không rút, biết đâu ngươi còn có thể sống mà đi tìm lang trung giỏi nhất cắt vết thương lấy tiễn cho ngươi, rút ra, ngươi không sống được bao lâu."

Diệp Lưu Vân không nói gì, chỉ đi đến bên tường, một bàn tay ấn mặt tường.

Bịch!

Vách tường nứt vỡ.

Chân Sát Thương lại lộn người một lần nữa, trong ánh mắt có chút khó tin: "Ngươi vẫn còn muốn động thủ? Nếu ngươi phát lực như vậy thì căn bản là không cần ta giết ngươi, không bao lâu sau ngươi sẽ tự chết... Thật ra ngươi hoàn toàn có thể đợi ta tiến công, lỡ như thủ hạ của ngươi tới nhanh thì ngươi cũng không cần chết."

"Ta đang vội."

Diệp Lưu Vân lại tiến lên phía trước, lúc ông ta đi lên, gạch đá vỡ vụn rơi trên mặt đất bắn về phía Chân Sát Thương giống như có sinh mệnh. Trường đao của Chân Sát Thương xoay chuyển, màn mưa cũng bị vẽ ra dấu vết từng vòng tròn một, tất cả gạch đá bắn tới đều bị y chém rớt, không có lần nào thất bại.

Diệp Lưu Vân chú ý đến thanh đao kia, nghĩ trong giang hồ thành Trường An cũng không mấy người có thể làm được đao pháp như vậy.

Hai cánh tay ông ta vung về phía sau, tay áo đung đưa, người bắn vọt đi. Chân Sát Thương không ngờ Diệp Lưu Vân lại không giữ dư lực như vậy, vận lực ở mức độ mạnh như vậy chỉ có thể khiến vết thương của ông ta chuyển biến xấu nhanh hơn, nhưng tại sao ông ta không quan tâm? Đó là tính mạng của bản thân ông ta.

Diệp Lưu Vân lao nhanh đến vỗ một chưởng xuống, Chân Sát Thương lại tránh được, bàn tay vỗ vào tường viện bên cạnh, thế là bức tường này sụp xuống.

Chân Sát Thương không phản kích, y tung người lên nóc nhà ở một bên, tay của Diệp Lưu Vân ấn lên tường, một nửa căn nhà lập tức sụp xuống. Chân Sát Thương lại tránh đi một lần nữa, thân hình bay lên đồng thời chém đao ra, hai hòn đá vụn bay tới phía Diệp Lưu Vân với tốc độ nhanh gấp đôi liên nỏ, Diệp Lưu Vân phất tay áo, hai hòn đá kia bị gạt ra, đánh vào trong thân cây cách đó không xa kêu hai tiếng bộp bộp, vụn gỗ bay tán loạn.

"Khí độ tốt."

Chân Sát Thương đáp xuống đất, liếc nhìn vị trí vết thương của Diệp Lưu Vân: "Vẫn mạnh hơn so với ta dự tính, cho nên ta không thể đợi nữa."

Y sải bước tiến lên chém một đao xuống, tốc độ của một đao này cũng không quá nhanh, cho nên thoạt nhìn đao thế cũng sẽ không hung tàn bao nhiêu, nhưng sắc mặt Diệp Lưu Vân lại đổi đổi, ông ta nhấc tay lên, thủ thế thay đổi ba kiểu, cuối cùng vẫn lựa chọn lui về phía sau không tiếp một đao này.

"Nhãn lực tốt!"

Chân Sát Thương một đao thất bại, đao pháp triển khai, từng đao từng đao giống như trường giang đại hà, Diệp Lưu Vân lại bị ép lui về phía sau liên tiếp. Lần đầu tiên ông ta gặp đao pháp quỷ dị như vậy, đao kia rõ ràng ở trước mặt ông ta, nhưng khi ông ta muốn sang trái lại phát hiện mũi đao ở bên trái, lúc muốn sang phải lại phát hiện mũi đao ở bên phải, mặc kệ ông ta tránh sang bất kỳ một phương hướng nào thì chắc chắn đao cũng ở đó.

Diệp Lưu Vân chỉ có thể lui về phía sau.

Chân Sát Thương chém liên hoàn mười ba đao, Diệp Lưu Vân lui về phía sau mười ba bước, lưng chạm đến vách tường.

Chân Sát Thương ánh mắt vui vẻ, trường đao đâm thẳng đến ngực Diệp Lưu Vân, Diệp Lưu Vân giơ hai tay lên kẹp trường đao bộp một tiếng, mũi đao ở giữa hai bàn tay của ông ta tiếp tục lao về phía trước, âm thanh ma xát của đao và lòng bàn tay lại cũng có thể chói tai đến như vậy.

Chân Sát Thương buông tay, đao nằm trong tay Diệp Lưu Vân.

Nhưng chỉ là một chớp mắt như vậy mà thôi, nắm đấm của Chân Sát Thương đập mạnh lên chuôi đao, trường đao vốn dừng lại trong lòng bàn tay Diệp Lưu Vân đột nhiên tăng tốc, bị lực độ của một quyền này tác động đâm vào người Diệp Lưu Vân. Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc Diệp Lưu Vân nâng hai tay lên, mũi đao cắt vào bả vai của ông ta, khi lưỡi đao đi về phía trước, vết rách trên bả vai cũng càng lúc càng lớn, áo trắng rách, máu nhuộm trường sam.

Chân Sát Thương vừa muốn tiếp tục ra tay thì hai bàn tay đang kẹp thân đao của Diệp Lưu Vân đột nhiên đẩy ra ngoài, quá nhanh cho nên lực độ nổ tung, chuôi đao bị đánh bay ra ngoài đập vào mặt Chân Sát Thương bộp một tiếng. Chân Sát Thương bật người ra sau tránh né chiêu tiếp theo của Diệp Lưu Vân, lúc đáp xuống đất giơ tay lên xoa xoa, trên mặt có một vết rách, ngay cả xương gò má cũng cực kỳ đau giống như bị đập vỡ.

Ngay một khắc này y bất chợt xoay người, một đao chém xuống, đao bổ đao ra, trên đỉnh đầu xa phu của Diệp Lưu Vân xuất hiện một đường máu, sau đó người tách ra hai bên. Xa phu vốn muốn nhân cơ hội Chân Sát Thương lui về phía sau mà đánh lén y nhưng bị một đao bổ ra, thi thể ngã xuống, nội tạng rơi trên mặt đất.

Chân Sát Thương lắc đầu: "Quá kém, hà tất phải ra tay, con người phải nên tự biết mình nhất."

Y nhìn về phía Diệp Lưu Vân: "Nếu ngươi không bị thương thì ta giết ngươi sẽ phiền một chút, không bị người khác quấy rầy, sau một trăm chiêu ngươi tất phải chết, hiện tại ngươi bị thương, đao tiếp theo là ngươi sẽ chết."

Y cất bước đi về phía trước.

Đột nhiên từ trên nóc nhà bên cạnh có một loạt đao quang đánh qua, tốc độ cực nhanh. Đao của Chân Sát Thương quay cuồng như mây, tất cả hàn mang bị đều đánh rơi, mà bạch y nhân vừa ra tay lại đáp xuống bên cạnh Diệp Lưu Vân, đỡ cánh tay Diệp Lưu Vân lướt về phía sau.

Khi Chân Sát Thương khẽ nhíu mày, một bạch y nhân khác từ bên cạnh xông đến, trong tay gã ta có hai thanh kiếm một dài một ngắn, trường kiếm quét ngang đồng thời đoản kiếm đâm về phía bụng Chân Sát Thương. Chân Sát Thương lùi nhanh về sau, còn chưa đứng vững thì một cây thiết thiên màu đen từ phía sau góc tường đến, trong tốc độ ánh sáng Chân Sát Thương nghiêng đầu, thiết thiên sượt qua mặt y, để lại trên mặt một vệt máu.

Nhưng y không phản kích mà lui nhanh về phía sau, người vừa mới rời đi, một cây trường thương đỏ như máu đâm xuống chỗ y vừa đứng, mũi thương đâm vỡ phiến đá trên mặt đất chui vào thật sâu, đốm lửa văng khắp nơi.

Chân Sát Thương nhíu mày, người của Lưu Vân Hội tới quá nhanh.

Trong góc nào đó, Kình Thương quan sát tình thế rồi lựa chọn lui về phía sau, rất nhanh chóng liền biến mất trong màn mưa.

Chân Sát Thương liếc nhìn hai bên, trợ thủ vốn nên xuất hiện nhưng lại không xuất hiện, y cười khổ một tiếng, liếc nhìn Diệp Lưu Vân có chút ngưỡng mộ: "Nếu bên cạnh ta cũng có trợ thủ giống như của ngươi thì thật tốt."

Y lướt về sau, trong cổ tay áo của thiếu niên cầm trường thương màu đỏ bay ra một thanh kiếm, Chân Sát Thương một đao chém rơi kiếm, người mượn lực phản chấn bay lên nóc nhà cách đó không xa, trường đao quét ngang, vô số phiến ngói bay về phía sau bức lui người cầm thiết thiên màu đen, y tăng tốc chạy như điên trên nóc nhà, người ở phía sau đuổi theo một lúc thì không nhìn thấy bóng lưng của y.

Xe ngựa chưa trở về Nghênh Tân Lâu, Diệp Lưu Vân đang cả người đẫm máu vẫn ra ngoài thành.

Ở ngoài thành gặp chiếc xe ngựa màu đen kia đang trở về. Khoang xe ngựa của Diệp Lưu Vân gần như đều vỡ, cửa xe ngựa của Hàn Hoán Chi cũng vỡ, hai chiếc xe ngựa dừng lại trên quan đạo, Hàn Hoán Chi nhìn Diệp Lưu Vân, Diệp Lưu Vân nhìn Hàn Hoán Chi, hai người nhếch nhác nhìn nhau cười, sau đó đồng thời ngã xuống.

Đông Noãn Các.

Sắc mặt hoàng đế vô cùng âm trầm, cho dù chẳng nói câu nào nhưng loại áp lực đó cũng làm cho Đại Phóng Chu đứng ở cách đó không xa sợ tới mức hơi run lên.

Lại Thành thật cẩn thận nhìn sắc mặt của hoàng đế, muốn nói nhưng lại không biết lúc này có thể nói gì. Diệp Lưu Vân bị thương nặng còn đang cấp cứu, Hàn Hoán Chi cũng không tốt hơn là bao, hai người đều chưa thoát khỏi nguy hiểm, điều chính yếu nhất là là Tín Vương đã chết, Lục Vương cũng trọng thương.

Một vị thân vương đã chết, chuyện này thật sự rất nghiêm trọng, rất nghiêm trọng.

"Quan viên bên nông trường là ai sắp xếp qua đó?" Hoàng đế hỏi.

"Là tiểu lại của Viện Nội Vụ cung Vị Ương, mười một năm trước đã điều qua rồi."

Lại Thành cúi người trả lời: "Phủ Đình Úy đang điều tra thân phận của những người chết kia, trong đó phát hiện Dương Đông Nguyên... người trong nhà noàng hậu."

Lúc nói câu này môi Lại Thành cũng hơi run lên, ông ta biết rõ mình vừa nói câu này ra khỏi miệng sẽ hậu quả như thế nào.

"Đạm Đài."

Hoàng đế nhìn về phía đại tướng quân cấm quân Đạm Đài Viên Thuật đứng ở một bên.

"Điều binh."

"Thần tuân chỉ!"

Đạm Đài Viên Thuật đi nhanh ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment