Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 683 - Chương 683: Phế Hậu, Diệt Tộc

Chương 683: Phế hậu, diệt tộc Chương 683: Phế hậu, diệt tộc

Triều đình.

Hoàng đế quét mắt nhìn bá quan văn võ đứng ở phía dưới, có lẽ là cũng biết chuyện hôm qua bệ hạ điều binh bắt toàn bộ cả Dương gia, mọi người đều hơi sợ, dường như ngay cả hít thở cũng không dám phát ra âm thanh. Các đại nhân đều cúi đầu biết rất rõ giờ này khắc này bệ hạ phẫn nộ cỡ nào, vào lúc này ai lại dám làm cho bệ hạ không vui nữa?

"Các khanh cứ luôn khuyên trẫm phải rộng lượng nhân từ."

Hoàng đế chậm rãi thở ra một hơi.

"Lúc trẫm diệt Lâm Việt, các khanh nói hoàng đế bệ hạ của Đại Ninh phải ban ân huệ cho chúng sinh khắp mọi nơi, phải có tấm lòng yêu thương dân chúng thiên hạ. Các khanh nói Lâm Việt quốc diệt, trên đời không còn dân Lâm Việt nữa mà chỉ có Ninh thần, vì thế trẫm hạ chỉ đối xử tử tế với bách tính đất Lâm Việt. Trẫm miễn xá cho những dân Lâm Việt cũ từng chống cự đại quân xuôi nam, trẫm cũng miễn xá cho những văn thần Lâm Việt giậm chân chửi mắng trẫm."

"Lúc trẫm diệt Cầu Lập, các khanh vẫn nói như vậy. Trẫm vốn định cho Cầu Lập diệt tộc, nếu các khanh đã nghĩ trẫm nên có lòng rộng lượng nhân từ thì trẫm có, cho nên trẫm áp chế tính tình, không tiếp tục giết chóc ở bên Cầu Lập nữa."

"Thổ Phiên lấn biên, lấy cớ hòa thân để tụ tập ba mươi vạn binh quấy nhiễu tây cương Đại Ninh, trẫm vốn có ý diệt Thổ Phiên, vẫn là các khanh khuyên trẫm phải dùng nhân từ trị thiên hạ, dùng nhân từ cảm hóa lê dân, cho nên trẫm chỉ cho Đàm Cửu Châu đánh vào Thổ Phiên năm trăm dặm mà thôi."

Hoàng đế im lặng một lát, chỉ ra bên ngoài.

"Hiện tại những người đang quỳ ở bên ngoài kia vốn nên là người thân của trẫm, người nhà mẹ đẻ của hoàng hậu, là quốc thân, nhưng với người Cầu Lập, với người Lâm Việt, với người Thổ Phiên, trẫm cũng chưa từng có sát niệm lớn như vậy. Trẫm biết các khanh vẫn sẽ khuyên trẫm phải nhân từ, nhưng cái gọi là nhân từ, chỉ có thể là đồng lõa của tội ác. Có lẽ các khanh sẽ còn nói, đối với kẻ thù còn lưu một đường sống, sao có thể đuổi tận giết tuyệt với người của mình?"

Hoàng đế đứng dậy: "Còn có người nói, giết chóc quá nặng sẽ có báo ứng... Trẫm không sợ báo ứng, trước giờ trẫm muốn giết chóc cũng không ít. Có thể lúc các khanh mở miệng ngậm miệng là nói nhân từ đều đã quên, hoàng đế của Đại Ninh, tính cả các đời hoàng đế trước trẫm, đều không nhân từ."

Ông ta lắc đầu: "Trẫm cũng nghĩ hoàng hậu đã qua đời rồi, chẳng lẽ còn phải kéo nàng ta vào?"

Ông ta đưa mắt nhìn những triều thần kia một lượt.

"Trẫm có thể!"

Ông ta ngồi xuống: "Đại Phóng Chu, tuyên chỉ."

Đại Phóng Chu tiến lên hai bước, có người chú ý tới lúc Đại Phóng Chu mở ra thánh chỉ ra tay cũng đang run rẩy, có lẽ bất kể là ai tuyên đọc bản thánh chỉ này cũng sẽ run... Lần này là hoàng đế thật sự nổi giận, ai cũng không ngăn cản được.

Việc xử trí Dương gia, chỉ bảy chữ.

Mưu nghịch phản loạn, diệt toàn tộc.

Việc xử trí hoàng hậu đã qua đời, nhiều hơn một chữ, tám chữ.

Phế bỏ hậu vị, dời khỏi hoàng lăng.

Đây là chuyện Đại Ninh lập quốc mấy trăm năm qua đều chưa từng có, hậu tộc bị diệt toàn tộc? Chuyện này thật sự quá đáng sợ, rất nhiều người vẫn cảm thấy khó tin, nhưng chuyện này không thể khuyên can. Có người nhìn về phía đô ngự sử Ngự sử đài Lại Thành, vị đại nhân hiện giờ đã quý vi thứ phụ Nội các này mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, đứng ở đó chẳng nói câu nào. Ông ta cũng không phải kẻ ngu xuẩn, chẳng lẽ trong lúc này ông ta lại đứng ra kiếm chuyện cho mình?

Người chết chính là một vị thân vương, còn có một vị thân vương trọng thương, Diệp Lưu Vân đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, Hàn Hoán Chi sống chết chưa biết, nếu hoàng đế nhẫn nhịn chuyện này thì ông ta còn là hoàng đế ư?

Cho nên Lại Thành còn lâu mới đứng ra nói bệ hạ người nên nhân từ... Trong lòng Lại Thành chỉ có một suy nghĩ, giết là đúng.

Nếu như nói còn có ý nghĩ gì khác, vậy thì có thể là giết quá muộn rồi.

Đương nhiên làm Nội các thứ phụ và đô ngự sử Ngự sử đài thì ông ta cảm thấy không đứng ra khuyên can bệ hạ đã là giới hạn rồi, cũng không thể đứng ra hô một tiếng giết rất hay, giết rất đẹp...

Trước khi lên triều, thủ phụ Nội các đại học sĩ Nguyên Đông Chi hỏi Lại Thành: "Tâm tư của bệ hạ đối với Dương gia là đã có sát niệm, nhưng một khi bệ hạ thật sự hạ chỉ diệt tộc Dương gia, các bách tính sẽ mắng bệ hạ không niệm tình cũ, sẽ mắng bệ hạ là một bạo quân..."

Lúc ấy Lại Thành trả lời: "Nguyên đại nhân nghĩ là các bách tính đều ngốc ư?"

Nguyên Đông Chi nhất thời không nói được gì, vẫn lại nói thêm một câu: "Cũng không thể không nói câu nào cả."

Lại Thành trả lời: "Ta sẽ không nói câu nào cả."

Nguyên Đông Chi thở dài: "Dù sao cũng là hơn một ngàn nhân mạng."

Lại Thành trả lời: "Ta là đô ngự sử, là ngôn quan, việc không quen nhìn nhất chính là kết bè phái, nhưng ta cũng có bằng hữu, người sống đều sẽ có bằng hữu của mình, Hàn Hoán Chi là bằng hữu của ta."

Đã nói đến nước này rồi, Nguyên Đông Chi cũng không thể nói thêm gì nữa.

Diệt tộc, phế hậu.

Theo lý mà nói đây là chuyện lớn, cho dù hoàng đế có quyết định như vậy thì cũng phải đến Thái Miếu bẩm báo tổ tiên trước, phế hậu là chuyện lớn, diệt hậu tộc càng là chuyện lớn, hoàng đế cũng phải thỉnh tội trước bài vị của liệt tổ liệt tông, nhưng hoàng đế căn bản là không định làm như vậy, nếu ông ta muốn thỉnh tội thì cũng là vì cảm thấy trước đây mình hơi quá nhân từ với hoàng hậu, với hậu tộc.

Ngồi trên ghế rồng, hoàng đế giơ tay lên xoa xoa đầu lông mày: "Hôm nay không bàn chuyện khác nữa, đều lui xuống đi."

Đại Phóng Chu lập tức tiến lên nói: "Bãi triều!"

Triều thần rời khỏi đại điện, lúc hoàng đế đứng dậy lại lảo đảo suýt nữa thì ngã, Đại Phóng Chu vội vàng đỡ hoàng đế: "Bệ hạ bảo trọng long thể."

Hoàng đế lắc đầu: "Trẫm mệt rồi, cho người đi dọn dẹp Tứ Mao Trai một chút, hôm nay trẫm chuyển đến Tứ Mao Trai ở."

Cùng lúc đó, thái tử hồn bay lạc phách rời khỏi đại điện, gã ta biết giờ phút này mình nên xuất hiện ở trước mặt hoàng đế, nên dùng một dùng tư thái rất đau lòng cũng rất tiếc nuối để khuyên giải an ủi phụ thân, nhưng gã ta không làm được...

Mẫu hậu đã làm gì sai? Tại sao lại bị phế hậu? Còn phải chuyển ra khỏi hoàng lăng?

Gã ta cũng không biết mình trở lại Đông Cung như thế nào, lúc ngồi trên ghế xụi lơ giống như một đống bùn, tất cả sức lực toàn thân đều đã bị rút sạch, cả thế giới biến thành một màu trắng xoá, đều mất đi tất cả màu sắc.

Tào An Thanh hết sức cẩn thận đi qua đặt một chén trà nóng xuống, sau đó đi đến chỗ thái tử thò tay ra, đưa tay xoa bóp cổ cho thái tử: "Nếu điện hạ mệt thì nghỉ một lát, cũng không phải mỗi một chuyện đều có thể vừa lòng đẹp ý, bây giờ điện hạ cũng không thể ngăn cản được gì... Vốn dĩ nô tì còn muốn khuyên điện hạ lúc này nên đến Đông Noãn Các, nhưng nghĩ lại, như vậy là quá làm khó điện hạ rồi."

Thái tử khẽ lắc đầu: "Dù ngươi nói thì ta cũng sẽ không đi."

"Không đi thì không đi."

Tào An Thanh nói: "Bệ hạ cũng sẽ không trách cứ điện hạ vì chuyện này."

"Trách cứ thì trách cứ, ngay cả mẫu hậu ta mà ông ta cũng có thể phế bỏ, còn không thể phế bỏ ta?"

Thái tử thở ra một hơi thật dài: "Là ta đã quá sơ sót... Vốn dĩ ta chỉ muốn dùng một Dương gia đã vô dụng để đổi lấy Hàn Hoán Chi. Dương gia có quá nhiều vũng nước bẩn, quá nhiều vết bẩn, lau cũng không sạch, sau này nếu ta lên ngôi, Dương gia không những sẽ không trở thành trợ lực cho ta mà ngược lại cũng sẽ biến thành vết bẩn của ta, cho nên hoàng diệt Dương gia thì diệt... Ta chỉ không ngờ sẽ liên lụy đến mẫu hậu, người đã qua đời, tại sao phụ hoàng còn nhẫn tâm như thế?"

Tào An Thanh mấp máy môi, muốn nói có thể là hoàng đế muốn nhắc nhở điện hạ người, có lẽ ý của hoàng đế là ngay cả hoàng hậu đã chết ta cũng có thể phế bỏ, ta cũng có thể phế bỏ thái tử là ngươi.

Nhưng y không nói.

Không dám nói, cũng không muốn nói.

"Tào An Thanh, bây giờ ta phải làm sao mới có thể được phụ hoàng tin tưởng?" Thái tử hỏi.

Tào An Thanh thầm nghĩ điện hạ à, bây giờ ngoại trừ chẳng làm gì ra thì người không thể nào khiến hoàng đế an tâm. Biện pháp duy nhất chính là người ngoan ngoãn chấp nhận tất cả, không tranh không cướp không lộ diện, giữ khuôn phép làm bổn phận thái tử của người, đợi một thời gian nếu bệ hạ cảm nể tình người chăm chỉ thành khẩn sẽ còn khen ngợi vài câu, giờ này khắc này, mặc kệ người làm gì cũng sẽ khiến cho bệ hạ thấy phản cảm.

Nhưng mà, nô tì ta không thể khuyên người làm như vậy được, nếu người làm như vậy, không chừng người sẽ không chết được.

"Điện hạ nên làm cho bệ hạ cảm thấy là bất kể như thế nào điện hạ đều là đứng về phía bệ hạ, cha con đồng tâm."

Thái tử nhíu mày: "Ngươi nói rõ ràng một chút."

Tào An Thanh vừa bóp vai cho thái tử vừa nói: "Hiện giờ bệ hạ đang nổi nóng, điện hạ tuyệt đối đừng đi cầu xin cho người của Dương gia, nếu như vậy nhất định bệ hạ sẽ nghĩ điện hạ và người của Dương gia có dính líu với nhau, bệ hạ muốn giết thì giết, dù sao đó cũng là chuyện mà điện hạ mong muốn xảy ra."

"Sau đó thì sao?" Thái tử lại hỏi.

"Sau đó điện hạ có thể đi xin bệ hạ, điện hạ đích thân giám trảm toàn tộc Dương gia."

Tào An Thanh vừa nói câu này ra khỏi miệng thái tử liền mở to mắt, hắn quay phắt đầu lại nhìn về phía Tào An Thanh: "Lòng ngươi cũng thật là rất ngoan độc."

Tào An Thanh vội vàng lui về phía sau một bước quỳ xuống: "Nô tì cũng là nói nhảm, nhưng trong lòng quả thật đều là suy nghĩ cho điện hạ. Nếu điện hạ muốn rũ sạch mối quan hệ với Dương gia, không có cách nào tốt hơn làm như vậy, nếu bệ hạ nghe điện hạ đồng ý đích thân giám trảm thì đâu còn nghi ngờ điện hạ có liên quan với hậu tộc nữa? Nếu nô tì nói không đúng xin điện hạ xử trí nô tì, nô tì không một câu oán hận."

Thái tử trầm mặc thật lâu, giơ tay ra đỡ Tào An Thanh dậy: "Ta biết ngươi đều là tốt cho ta, hiện tại bên cạnh ta có thể cũng chỉ tín nhiệm một mình ngươi... Vốn tưởng rằng đại học sĩ có thể giúp ta giúp một tay, nhưng hình như mà lão ta không muốn giúp ta. Tào An Thanh, ngươi đừng phụ sự tín nhiệm của ta đối với ngươi."

Tào An Thanh vội vàng cúi người: "Mạng này của nô tì đều là của thái tử điện hạ, nô tì đã chuẩn bị sẵn sàng chết vì điện hạ bất cứ lúc nào."

Thật ra nên là chuẩn bị cho điện hạ chết bất cứ lúc nào.

Thái tử thở dài một hơi: "Cứ làm như ngươi nói đi, nghỉ một lát, nghỉ một lát rồi ta sẽ đi gặp phụ hoàng."

Đông Noãn Các.

Hoàng đế ngồi trên ghế nhìn nội thị bỏ tất cả hồ sơ vào trong rương chuẩn bị mang đến Tứ Mao Trai. Hàng năm đến mùa hè thì ông ta mới qua đó tránh nóng, hiện tại mới tháng 3, trong Tứ Mao Trai có rất nhiều cây, lạnh hơn Đông Noãn Các không ít, nhưng ông ta không muốn ở trong cung Vị Ương nữa, ít nhất là hiện tại không muốn.

"Tiên sinh."

Hoàng đế nhìn lão viện trưởng ngồi ở một bên: "Lát nữa khanh đi gặp thái tử, dù sao đó là mẫu thân của nó, trẫm mệt rồi, cũng phiền lòng, khanh thay trẫm đi an ủi vài câu, nó có thể nhẫn nhịn không có tới gặp trẫm cầu xin cho người của Dương gia đã không dễ rồi."

Lão viện trưởng cúi đầu: "Lát nữa thần sẽ đi Đông Cung cầu kiến thái tử."

Hoàng đế ừm một tiếng.

"Thật ra trẫm lại muốn nó cầu xin hơn, dù sao đó cũng là người thân của mẫu thân của nó, là cữu cữu của nó."

Hoàng đế xoa xoa đầu lông mày: "Nếu như bây giờ nó đến tìm trẫm cầu xin, là thiện tâm. Bây giờ không nói mà sau này mới xin trẫm đừng liên lụy quá rộng, là biết đại cục. Bây giờ không nói sau này cũng không nói, sợ là trong lòng đã ghi hận trẫm, trẫm cũng phải nói chuyện với nó rõ ràng mới được."

Lão viện trưởng nói: "Điện hạ vẫn luôn thiện tâm."

Hoàng đế gật gật đầu: "Điểm này thì trẫm cũng biết."

Nhưng ông ta mới nói xong không bao lâu thì thái tử đã đến. Sau khi nghe thái tử nói xong, trong nháy mắt sắc mặt hoàng đế trở nên trắng bệch, lúc nhìn về phía lão viện trưởng, trong ánh mắt đó thậm chí có một chút sợ hãi. Cùng lúc đó, ông ta cũng nhìn thấy sự sợ hãi, và cả sự lo lắng trong ánh mắt của lão viện trưởng.

Bình Luận (0)
Comment