Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 684 - Chương 684: Không Được!

Chương 684: Không được! Chương 684: Không được!

Hoàng đế im lặng rất lâu, không xem thái tử giả vờ kiên định và tha thiết, cũng không hỏi thái tử làm như vậy có phải là xuất phát từ bản tâm của con hay không, đối với hoàng đế mà nói, dường như những điều này đều đã không còn quan trọng nữa.

"Trẫm biết rồi."

Cuối cùng hoàng đế chỉ nói ba chữ như vậy, sau đó khoát tay, thái tử có chút không hiểu thái độ của phụ thân là như thế nào, lẽ nào đây không phải là điều phụ thân muốn nhìn thấy ở mình sao?

Nhưng gã ta cũng không hỏi, chỉ khom người lui ra ngoài.

Hoàng đế cảm thấy mặt mình hơi đau, ngay trước lúc thái tử vào ông ta còn nói với lão viện trưởng rằng thái tử thiện tâm, lão viện trưởng cũng nói thái tử thiện tâm.

Bây giờ thì sao?

Giám trảm?

Hoàng đế cười khổ: "Tiên sinh chê cười rồi."

Lão viện trưởng lắc đầu, không nói gì.

Hoàng đế nhìn chén trà nóng hổi trước mặt nghĩ chắc là có thể khiến mình ấm áp hơn, uống một ngụm, trong lòng vẫn lạnh như băng, cũng không biết là ảo giác hay là như thế nào mà lạnh giống như có một luồng khí lạnh luồn qua luồn lại trong xương sống sau lưng.

"Sợ rằng đây không phải xuất phát từ bổn ý của điện hạ, hẳn là trong Đông Cung có người cố ý giựt giây. Lão thần nghĩ nên tra xét người trong Đông Cung kỹ càng một chút, nếu không phải có người cố ý làm như vậy, thì cũng là người bên cạnh thái tử nghiền ngẫm tâm tư bệ của hạ quá nhiều đã cho thái tử phán đoán sai lầm."

Cuối cùng lão viện trưởng vẫn cảm thấy nên nói vài câu gì đó.

"Lão thần cũng là người nhìn thái tử lớn lên. Lúc thái tử còn nhỏ, có một lần theo bệ hạ đến trường săn săn bắn, cấm quân vây được một đàn hươu, bệ hạ bảo thái tử đi bắn, thái tử cũng không nhẫn tâm xuống tay với nai con, đối với dã vật còn như thế, đối với người thân càng thiện hơn mới đúng."

Hoàng đế trầm mặc.

Hồi lâu sau lắc lắc đầu: "Nó đã trưởng thành rồi."

Nhưng một lát sau hoàng đế vẫn quay đầu lại liếc nhìn ra ngoài cửa: "Đại Phóng Chu, gọi Vệ Lam vào."

Đông Cung.

Thái tử bảo Tào An Thanh đóng chặt cửa phòng, cho tất cả mọi người đều cách xa thư phòng, sau đó một cước đạp đổ bàn, đồ đạc trên bàn rơi xuống đất. Thái tử xoay người gào thét với Tào An Thanh: "Ông ta còn muốn bắt ta như thế nào nữa? Không phải mọi lúc mọi nơi ta đã biểu hiện giống một người mà ông ta muốn ta trở thành rồi sao? Chẳng lẽ ta làm còn chưa tốt? Ta còn phải làm gì nữa?!"

Tào An Thanh quỳ xuống bụp một tiếng không ngừng dập đầu: "Đều là lỗi của nô tì, là nô tì nghĩ kế lung tung, nếu nô tì không nói loạn thì điện hạ cũng sẽ không tức giận đến như vậy, điện hạ xử trí nô tì như thế nào cũng được, vẫn mong điện hạ bớt giận bảo trọng bản thân."

Thái tử lớn tiếng quát: "Có quan hệ gì với ngươi? Rõ ràng chính là ông ta nhìn ta như thế nào cũng không vừa mắt! Ông ta chỉ nhìn tên Thẩm Lãnh kia thuận mắt, tên Thẩm Lãnh kia làm như thế nào ông ta cũng thấy tốt. Chưa xin chỉ đã tự ý khai chiến với Bột Hải quốc, chuyện lớn như vậy mà ông ta đã phạt cái gì? Cho Thẩm Lãnh đóng cửa suy ngẫm mười ngày không được ra ngoài, Thẩm Lãnh nhiều lần kháng chỉ bất tuân, ông ta lại phạt gì?"

Tào An Thanh quỳ ở đó đầu chạm đất, nhìn có vẻ sợ hãi đến mức vai cũng run lên, nhưng khóe miệng lại mỉm cười. Y quỳ gối cúi đầu thấp như vậy tất nhiên thái tử cũng không nhìn thấy biểu cảm trên mặt y.

"Đều là lỗi của nô tì, sau này nô tì không bao giờ nói nhảm nữa."

Thái tử đi qua giơ tay kéo Tào An Thanh dậy: "Nếu ngươi không nói gì nữa, ta còn có thể nói chuyện cùng ai? Ta đã nói với ngươi không chỉ một lần, bên cạnh ta chỉ có một mình ngươi là còn có thể tín nhiệm, mặc kệ ngươi nói gì, ta biết đều là thật lòng suy nghĩ cho ta, ta biết lòng trung thành của ngươi đối với ta."

Gã ta vỗ vai Tào An Thanh: "Ta không trách ngươi, chỉ là không hiểu rốt cuộc ông ta còn muốn bắt ta làm thế nào nữa, làm thế nào cũng sai."

Thái tử thở ra một hơi thật dài, lật cái bàn bị đạp đổ lên, Tào An Thanh vội vàng đi qua động tay hỗ trợ.

Thái tử ngồi xuống thở dài: "Vẫn phải mau chóng có người của ta mới được, ngươi đi hỏi xem hiện giờ các lão ở đâu? Còn chuyện nữa là... Dương gia không còn thì không còn, mẫu hậu bị liên lụy thì ta không thể nhẫn nhịn, điều chính yếu nhất là Diệp Lưu Vân, Hàn Hoán Chi chưa có kẻ nào chết."

Tào An Thanh cúi đầu: "Hai người đó đều ở viện Thái Y."

Thái tử ừ một tiếng: "Vậy thì sao?"

Tào An Thanh nói: "Nô tì suy nghĩ biện pháp, hai phế nhân đã không thể động đậy, cũng không đến mức vẫn không dễ giết như vậy."

Thái tử gật gật đầu: "Hành động bí mật một chút."

Tào An Thanh nói: "Điện hạ yên tâm, cho dù tra được cái gì thì cũng đến không chỗ điện hạ được, người do nô tì sắp xếp đều không có quan hệ với Đông Cung."

Cuối cùng thái tử cũng có thể mỉm cười: "Ngươi làm việc, ta vẫn yên tâm."

Liên Sơn đạo.

Thẩm Lãnh ngồi thuyền lớn tiếp tục xuôi nam, lần này đi Cầu Lập phải đi mất mấy tháng, hắn nhớ bọn trẻ, nhưng hắn biết Trà gia càng nhớ hơn cho nên cố gắng ở bên cạnh Trà gia nhiều hơn. Mấy năm gần đây hai người đã có rất ít thời gian ở cùng nhau lâu như vậy, ngược lại cũng có thể giảm bớt nỗi nhớ bọn trẻ của Trà gia một chút.

Hắn không tự chủ được lại nhớ tới lần đầu tiên cùng Trà gia đến Trường An, hai người cũng ngồi thuyền, nhưng khi đó ai có thể nghĩ sau này sẽ biến thành như bây giờ?

Khi đó đến Trường An chỉ là lo Mạnh Trường An xảy ra chuyện gì. Đến Trường An, một mình Thẩm Lãnh tiêu diệt Lưu Lãng Đao, lần đó khiến Diệp Lưu Vân ghi nhớ Thẩm Lãnh người này. Lúc ấy suy nghĩ của Diệp Lưu Vân cũng đơn giản, chỉ là cảm thấy nếu có thể nhận một người như vậy vào Lưu Vân Hội thì chắc có thể có thêm một Hắc Nhãn.

Nói với Trà gia về lần đó, Trà gia không nhịn được cười nói: "Hàn đại nhân mặt lạnh tâm nóng, Diệp đông chủ còn mặt lạnh tâm nóng hơn Hàn đại nhân."

Trà gia nói: "Chúng ta có thể sống yên ổn ở thành Trường An, thật ra là Diệp tiên sinh hỗ trợ nhiều nhất."

Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Khi đó tiên sinh nói phải nhớ ân tình của người khác với mình nhiều, sau này chúng ta nên dùng sổ ghi lại hết mới được, ta sợ sẽ quên."

Trà gia cười nói: "Chàng sẽ quên?"

Đúng lúc này một con chim bồ câu trắng đậu trên thuyền, Thẩm Lãnh đi qua, con chim bồ câu trắng kia lại bay lên đậu trên cánh tay hắn, thoạt nhìn cũng không sợ người chút nào. Thẩm Lãnh lấy tờ giấy buộc trên chân chim bồ câu trắng xuống, mở ra xem, sau khi xem xong sắc mặt liền dần dần tái nhợt.

Hắn đưa tờ giấy cho Trà gia, Trà gia xem xong sắc mặt cũng tái đi.

"Diệp tiên sinh, Hàn đại nhân, sống chết chưa biết."

Thẩm Lãnh hít sâu một hơi lại chậm rãi thở ra, biên độ ngực phập phồng hơi lớn.

"Chàng không thể quay lại nữa, để ta về."

Không ai hiểu rõ Thẩm Lãnh hơn Trà gia, vì người mình quan tâm, tiền đồ, công danh, lợi lộc gì đó đều là cặn bã. Diệp tiên sinh cũng vậy, Hàn đại nhân cũng vậy, bất kỳ một người nào xảy ra chuyện thì Thẩm Lãnh đều sẽ chẳng cần chức vị tướng quân của mình. Bây giờ là hai người cùng gặp chuyện, bề ngoài là người của Dương gia quấy phá, nhưng nếu không có ai ủng hộ Dương gia thì đâu ai còn có thực lực động thủ với Diệp Lưu Vân và Hàn Hoán Chi.

Thẩm Lãnh đã nhiều lần kháng chỉ, bệ hạ sai hắn xuôi nam trở về thủy sư tác chiến, lúc này hắn lại trở về, cho dù bệ hạ thiên vị hắn đến mức nào thì cũng không thể không phạt hắn.

"Nếu ta trở về là thật sự không bình tĩnh, chắc tiên sinh cũng sẽ mắng ta."

Thẩm Lãnh nhìn Trà gia: "Diệp tiên sinh và Hàn đại nhân cũng đều từng nói ta làm việc kích động, hai người bọn họ xảy ra chuyện, bệ hạ cũng sẽ không bỏ qua cho bất cứ người nào, cho nên dù không quay về cũng không gì."

Trà gia ừ một tiếng, nhưng sao nàng lại không rõ suy nghĩ thật sự của Thẩm Lãnh?

"Bệ hạ đối đãi với Diệp tiên sinh và Hàn đại nhân như người nhà, những kẻ đó sẽ bị trừng phạt."

Thẩm Lãnh vẫn nói tiếp.

Trà gia thở dài.

Thẩm Lãnh vẫn đang lẩm bẩm: "Tất nhiên phủ Đình Úy và người của Lưu Vân Hội cũng sẽ không bỏ qua cho những kẻ đó, bất kể là người của Dương gia hay là Thiên Tự Khoa cũng sẽ không buông tha. Phủ Đình Úy và Lưu Vân Hội có người nhiều như vậy, thêm một mình ta không nhiều, thiếu một mình ta cũng không ít, ta trở về cũng chưa chắc có thể điều tra ra hung phạm là ai, một khi để bệ hạ biết được sẽ phạt ta rất nặng, nghĩ lại thấy thật là mất nhiều hơn được, bị người khác túm được nhược điểm thì sẽ hoàn toàn không có cách giải thích."

Trà gia không đáp lời.

Thẩm Lãnh lại thở ra một hơi thật dài, nhìn về phía Trà gia, vẻ mặt áy náy.

"Xin lỗi, ta không thuyết phục bản thân được."

Trà gia ừ một tiếng: "Chỉ cần chúng ta thật nhanh."

Thẩm Lãnh nói: "Đúng vậy, chỉ cần chúng ta thật nhanh."

Trường An.

Bệ hạ chuyển đến Tứ Mao Trai, mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy miếng đất trồng rau bên ngoài kia, cỏ xanh đã phủ một tầng trên mặt đất, cũng không biết sao những cây cỏ dại này lại quật cường như vậy, còn nhớ tiểu tử ngốc kia đã rất cuốc đất rất triệt để rồi. Bỗng dưng dáng vẻ mồ hôi tuôn như mưa của tiểu tử ngốc kia vẫn ở ngay trước mắt, hắn lại còn dám cười nhạo mình không biết trồng trọt...

Khóe miệng hoàng đế cong lên, nụ cười bất giác xuất hiện khiến ngay cả chính ông ta cũng không phát hiện ra.

Lại đến lúc nên trồng chút gì đó rồi, sớm biết vậy đã sai tiểu tử ngốc kia cuốc đất lại thì thật tốt, bỗng dưng lại nghĩ đến hình ảnh hai đứa nhóc nhà Thẩm Lãnh ngồi xổm dưới giàn dưa leo gặm dưa leo ăn, nụ cười trên khóe miệng hoàng đế càng rõ hơn.

"Đại Phóng Chu, đi lấy cuốc đến đây."

Hoàng đế đứng dậy, vén cổ tay áo lên đi đến ngoài cửa sổ nhìn cỏ dại mọc dưới đất, lẩm bẩm nói: "Có những thứ cũng giống như cỏ dại này, chỉ có cuốc đất sâu hơn một chút đào cả rễ đi mới được, nhưng không chừng một trận gió sẽ thổi hạt cỏ ở nơi khác đến, đất đã cuốc cũng đã bón phân là sẽ tạo thành cỏ dại mới."

Đại Phóng Chu chạy thẳng đi lấy cuốc trở lại, nghe được hoàng đế lẩm bẩm cũng không dám đáp lời, đương nhiên y hiểu ý của hoàng đế... Hoàng hậu chết đã mấy năm, nhưng sức ảnh hưởng của hoàng hậu dường như vẫn thường xuyên xuất hiện khiến cho bệ hạ phiền lòng, hoàng hậu giống như một cơn ác mộng, cứ mãi đeo bám. Nghĩ xem năm ấy khi hoàng hậu chết, bệ hạ dường như muốn bước tới vén vải trắng lên nhìn khuôn mặt của hoàng hậu, cuối cùng lại từ bỏ. Một khắc này, tình cảm giữa hoàng đế và hoàng hậu coi như là thật sự kết thúc, nhưng ai có thể biết rằng đứt đoạn chứ không phải kết thúc.

Mấy năm nay gần đây Đại Ninh dường như cũng hơi tà môn, thê tử của tiên đế Lý Thừa Viễn chính là một người không để cho người bớt lo. Bàn tính của Mộc Chiêu Đồng gảy trơn tru như vậy, còn không phải vì tiền hoàng hậu ở đằng sau chống lưng, kết quả tiền hoàng hậu chết rồi, hoàng hậu sau càng khiến người không bớt lo hơn. Tiền hoàng hậu chết không thể khiến hoàng hậu giác ngộ, ngược lại còn làm cho hoàng hậu càng trầm trọng hơn, nữ nhân sao lại phức tạp như vậy chứ?

Đại Phóng Chu nghĩ thôi đã cảm thấy đáng sợ, thầm nghĩ mẹ nó chứ may mà mình là một thái giám, không cần trêu chọc vào nữ nhân.

Nữ nhân thật đáng sợ.

Khiến cho một thái giám có cảm ngộ như thế, có thể thấy được sức ảnh hưởng của hoàng hậu lớn cỡ nào.

Nhưng mà vừa nghĩ tới Trân phi, nghĩ đến Trà Nhi cô nương, y lại cảm thấy nữ nhân là một sinh vật tốt đẹp nhất trên đời.

Hoàng đế nhìn y một cái: "Ngươi đang nghĩ gì?"

Lúc này Đại Phóng Chu mới sực nhớ vẫn chưa đưa cuốc cho bệ hạ, vội vàng nghĩ một lời nói dối lấp liếm: "Nô tì nghĩ đến lần trước người cuốc đất là Thẩm tướng quân."

Hoàng đế ừ một tiếng: "Đúng vậy, là hắn..."

Ông ta đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: "Không được cho bất cứ người nào để Thẩm Lãnh biết chuyện Diệp Lưu Vân và Hàn Hoán Chi trọng thương!"

Bình Luận (0)
Comment