Thẩm Lãnh chờ sau khi tất cả đình úy đều lui ra ngoài rồi đóng cửa phòng lại, không để ý đến mấy đạo nhân Phụng Ninh Quán vẻ mặt kinh sợ đứng ở đó, chậm rãi bước qua kéo rèm cửa sổ lại, giây phút bức rèm cửa sổ dày nặng khép lại bóng tối bao trùm, Thẩm Lãnh chính là bóng tối.
Trước giờ hắn đều là một người tâm hướng về ánh sáng ấm áp, nhưng không có nghĩa là hắn chỉ có ánh sáng và ấm áp.
"Trước hết tạm thời ta không hỏi các ngươi gì cả, ta nói đơn giản tình hình của ta một chút đã."
Thẩm Lãnh tháo mũ quan của phủ Đình Úy xuống để sang một bên: "Các ngươi đều biết ta, ta tên là Thẩm Lãnh. Các ngươi luôn nhìn chằm chằm vào cẩm y phủ Đình Úy trên người ta, với tâm tư của các ngươi hẳn là cũng đoán được không phải ta quang minh chính đại đến đây. Ta phụng chỉ xuôi nam chinh chiến, đã đi cách Trường An rất xa, nhưng Hàn Hoán Chi và Diệp Lưu Vân đều bị đánh lén bị trọng thương hiện tại sống chết chưa biết, cho nên ta trở về. Nói những này là muốn cho các ngươi biết ta không có thời gian gì, cũng không có đường lui, ta kháng chỉ về kinh trên cơ bản là đường chết."
Thẩm Lãnh duỗi tay ra, Nhiếp Dã lập tức đưa bội đao của gã cho Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh đi đến trước mặt Trì Minh đạo nhân: "Hiểu lời ta nói không? Lựa chọn giữa ta chết và các ngươi chết, đương nhiên là các ngươi chết trước, cho nên vẫn mong các ngươi nghe kỹ câu hỏi của ta."
Trì Minh đạo nhân nhìn Thẩm Lãnh, cũng không biết tại sao lại không dám nhìn thẳng vào mắt Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh quay đầu lại liếc mắt nhìn Nhiếp Dã một cái: "Sẽ mang đến phiền phức cho ngươi."
Nhiếp Dã cười cười: "Thủ hạ của Hàn đại nhân không có một người nào là sợ phiền phức. Hàn đại nhân từng nói, người của phủ Đình Úy là người gây phiền phức, gây phiền phức rồi dẹp bỏ phiền phức, bình thường lúc không có phiền phức chúng ta sẽ còn cảm thấy vô vị, muốn đi chỗ nào đó gây ra chút phiền mới được."
Thẩm Lãnh: "Phiền phức lần này để ta dẹp bỏ, dù sao chuyện kháng chỉ cũng không chỉ một lần."
Hắn quay đầu nhìn về phía Trì Minh đạo nhân: "Nghe nghiêm túc, trả lời nghiêm túc, Thiên Tự Khoa mà ngươi biết có bao nhiêu chỗ ẩn náu ở trong thành Trường An."
Trì Minh đạo nhân nhìn vào mắt Thẩm Lãnh, khó khăn nuốt nước bọt.
Thẩm Lãnh lui về phía sau một bước, hai tay cầm đao giơ lên cao cao, sau đó một đao chém rụng.
Đao từ đỉnh đầu cắt đi vào, từ dưới háng cắt ra ngoài, trong nháy mắt cả người bị bổ thành hai mảnh.
Thẩm Lãnh gập cánh tay trái, tay phải cầm đao, đao lau máu lên cánh tay trái.
Sau đó đi đến trước mặt Trì Chính đạo nhân: "Ngươi biết Thiên Tự Khoa có bao nhiêu chỗ ẩn náu ở thành Trường An?"
Trì Chính đạo nhân nhìn Thẩm Lãnh, lại nhìn hai nửa thi thể trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt giống như tờ giấy.
"Mười mấy chỗ, ta biết."
Trì Chính đạo nhân nhìn về phía sư phụ Tằng Độ đạo nhân của bọn họ: "Chắc là sư phụ biết nhiều hơn."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng, đi đến trước mặt Tằng Độ đạo nhân: "Có thể không động đao không?"
Tằng Độ đạo nhân điên cuồng gật đầu: "Có thể, ta biết gì thì ta đều nói."
Nhiếp Dã đi tới cầm đao trong tay Thẩm Lãnh: "Chuyện một người chết hay là để ta giải quyết đi, một người chết ở trong phủ Đình Úy cũng không tính là chuyện lớn gì."
Thẩm Lãnh không tranh giành gì, hỏi một câu: "Có thể mang Tằng Độ ra ngoài không?"
Nhiếp Dã hỏi: "Bây giờ?"
Thẩm Lãnh nói: "Đưa người đến Nghênh Tân Lâu chờ ta trước, ta còn có chút việc khác cần làm."
Hắn cầm mũ quan của phủ Đình Úy đội lên rồi ra khỏi phủ Đình Úy. Một canh giờ sau Thẩm Lãnh trở lại Tường Ninh Quán, Tiểu Trương chân nhân đã đem tất cả danh sách từ Khâm Thiên Giám trở lại, nàng giao cho Thẩm Lãnh. Lúc ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Lãnh lại phát hiện ánh mắt của Thẩm Lãnh không giống với lúc trước, đó là một kiểu sát ý mà trước giờ nàng đều chưa từng thấy, chỉ liếc mắt một cái, Tiểu Trương chân nhân dường như nhìn thấy cả thành Trường An đều đang chảy máu.
Nàng có ảo giác mình nhìn thấy tương lai, nhìn thấy máu chảy thành sông chung quanh Thẩm Lãnh.
"Cẩn thận một chút."
Nàng cắn môi nói ra bốn chữ, xoay người trở về phòng đóng cửa lại, khi dựa lưng vào cánh cửa còn run rẩy. Nàng không biết thứ mình nhìn thấy là cảnh tượng gì, một khắc khi nhìn thấy mắt của Thẩm Lãnh, loáng thoáng giống như nhìn thấy một người đứng ở cổng thành Trường An, máu từ trong cổng thành ồ ạt tuôn ra giống như sóng lớn. Người nọ đứng trong sóng lớn, nhưng sóng máu lại không có dính vào người hắn, tách ra ở bên cạnh hắn. Ở bên ngoài cổng thành dường như có binh giáp như rừng, nhưng đều là bóng đen, không thấy rõ đó là quân đội ở đâu, sóng máu cuồn cuộn tuôn về phía binh giáp như rừng kia.
Thật ra Tiểu Trương chân nhân cũng không tin mình sẽ nhìn thấy tương lai, cũng chưa từng tin năm đó sư phụ nói có người có thể tiên đoán tương lai, thậm chí nàng cảm thấy những cách nói tướng mạo mệnh số mà sư phụ dạy nàng đều là thứ viết trên giấy gạt người khác, mà nàng đọc nhiều như vậy chỉ là vì cô đơn. Nhưng trước khi bảo nàng đến thành Trường An, sư phụ nàng từng nói con người là sự tồn tại phức tạp nhất, cũng thần kỳ nhất trên thế giới này, truyền thuyết về thần chưa chắc thật sự chỉ là truyền thuyết, có người làm một số chuyện mà người khác không làm được, đó chính là thần.
Có lẽ trong dòng lịch sử mênh mông thật sự có người có thể liếc mắt nhìn vạn năm thật. Sư phụ còn nói, chân nhân núi Long Hổ đời thứ nhất từng nhìn thấy hậu thế tràn ngập ánh sáng, lấp lánh đủ màu giống như sao, núi Long Hổ đã truyền qua nhiều đời như vậy, chỉ có nàng thật sự có thể xếp gần chân nhân đời thứ nhất, chỉ là bởi vì nàng cặp mắt nhìn không rõ đó của nàng.
Cho dù đó cũng được coi như là di ngôn lâm chung của sư phụ, Tiểu Trương chân nhân vẫn cảm thấy chẳng qua là sư phụ tự an ủi mình, là nói cho nàng biết ngươi là người không giống người thường, là cho nàng tự tin.
Thật ra nàng không nhìn rõ sự chân thành trong ánh mắt của sư phụ nàng vào ngày rời núi Long Hổ, cũng không nhìn ra kỳ vọng của sư phụ đối với nàng, đưa nàng đến Trường An ở bên cạnh hoàng đế Đại Ninh không chỉ là để bảo vệ nàng, cũng bởi vì nàng liên quan đến quốc vận Đại Ninh.
Nếu không có mắt kính, nàng cũng sẽ không nhìn thấy sát ý lạnh căm trong ánh mắt Thẩm Lãnh, cũng sẽ không nhìn thấy sóng máu cuồn cuộn trong khoảnh khắc đó.
Ngoài cửa, Thẩm Lãnh và Trà gia đã thay đạo bào liếc nhìn nhau, Thẩm Lãnh đưa kiếm của Trà gia cho nàng: "Đến Nghênh Tân Lâu chờ ta, bên đó có một người quan trọng, ta phải mang Hắc Nhãn và Bạch Sát ra ngoài làm việc, trong Nghênh Tân Lâu phải dựa vào nàng rồi."
Đương nhiên Trà gia muốn đi theo bên cạnh Thẩm Lãnh, nhưng nàng cũng không tranh chấp, chỉ gật đầu: "Được."
Hai người đi ra khỏi hậu viện, Nhị Bản đạo nhân tựa vào cửa: "Cần trợ thủ không?"
Thẩm Lãnh và Trà gia đồng thời lắc đầu: "Không cần."
Nhị Bản đạo nhân: "Tốt xấu gì huynh cũng hỏi giá một chút, ta lấy rất rẻ, thật đấy, huynh hỏi thử xem, vừa hỏi là được ngay."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Trên tay ngươi đừng dính máu vẫn hơn."
Nhị Bản đạo nhân: "Giết người thì ta không biết."
Thẩm Lãnh: "Vậy thì ngươi ở lại đây bảo vệ Tiểu Trương chân nhân."
Nhị Bản đạo nhân lại lắc đầu: "Lừa ai chứ? Huynh không mang ta theo, ta tự đi theo, dù sao các người cũng chưa chắc có thể cắt đuôi ta được."
Thẩm Lãnh vỗ vai Nhị Bản đạo nhân: "Sư đệ, đối với ngươi mà nói giang hồ là sạch sẽ, có thể mãi vẫn sạch sẽ."
Nhị Bản cũng nghiêm túc vỗ vai Thẩm Lãnh: "Những tên đạo nhân giả kia khiến Đạo môn không sạch sẽ."
Thẩm Lãnh trầm mặc.
Trà gia hỏi Nhị Bản: "Biết dùng kiếm không?"
Nhị Bản lắc đầu: "Biết, tự nghĩ ra, nhưng lợi hại."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Vậy thì đi thôi."
Đêm.
Phía nam thành.
Người của Tuần thành binh mã ti bước đi chỉnh tề qua đường cái, ánh trăng kéo bóng của giáp sĩ ra thật dài thật dài, đối với các lão bách tính mà nói âm thanh giày chiến đi qua có thể giúp ngủ ngon, mỗi đêm trước khi ngủ nghe thấy tiếng bước chân chỉnh tề này là biết bên ngoài có thần bảo vệ, binh sĩ của Đại Ninh, chính là thần bảo vệ của mỗi một người.
Sau khi người của Tuần thành binh mã ti đi qua, từ chỗ sâu trong ngõ có một người trẻ tuổi mặc đạo bào đi ra, kỳ lạ là đeo một thanh đao, đạo nhân bình thường đều mang kiếm, người đeo đao chắc chắn không phải bình thường đạo nhân, hẳn là đạo nhân giả. Ánh trăng dường như hơi thiên vị, kéo cái bóng của đạo nhân trẻ này ra dài hơn, cũng đẹp trai hơn một ít.
Thẩm Lãnh đi qua đường cái rồi rẽ sang một ngõ nhỏ, dừng lại ở đầu ngõ, hai bên đường cái có đèn đêm chiếu sáng, nhưng trong ngõ nhỏ không có, tối đen như mực.
Người của Lưu Vân Hội tra được một chỗ có khả năng là chỗ ẩn náu của những người Bột Hải lọt lưới kia, mà vừa hay Tằng Độ đạo nhân khai ra chỗ Thiên Tự Khoa ẩn náu cũng có ở đây, cho nên điều này đủ để chứng tỏ mối quan hệ của người Bột Hải và Thiên Tự Khoa. Thiên Tự Khoa là năm đó hoàng hậu sáng lập, hoàng hậu chuẩn bị những thứ này đều là vì thái tử, cho nên hiện tại Thẩm Lãnh có ngốc hơn nữa cũng có thể nghĩ đến chuyện người Bột Hải lẻn vào Trường An có quan hệ với thái tử, nhưng đây chỉ là phỏng đoán, không có chứng cứ xác thực.
Lại nghĩ đến người trẻ tuổi tên là Hoắc Đinh ở biên cương đông bắc trước đây, tất cả đều trở nên rõ ràng.
Trần Nhiễm từng hỏi Thẩm Lãnh liệu có phải là người do Bùi Đình Sơn cố ý cho vào hay không, lúc ấy Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An đồng thời lắc đầu. Bùi Đình Sơn không hạ lưu như vậy, cho dù kề đao lên cổ lão ta thì lão ta cũng sẽ không lợi dụng người Bột Hải để giết người Ninh, cho dù đến tận bây giờ có thể Bùi Đình Sơn vẫn muốn giết Thẩm Lãnh, giết Mạnh Trường An.
Thẩm Lãnh cất bước đi vào đầu ngõ. Từ đầu ngõ đi vào khoảng mười lăm bước, giữa hai căn nhà dân có một khe hở chỉ vừa một người, một tên thám báo người Bột Hải ẩn nấp ở đây, cứ cách một canh giờ sẽ đổi người, bảo đảm người ẩn nấp ở đây duy trì tinh lực dồi dào.
Trên thực tế, ngoài hắn ta ra, ở bên ngoài ngõ nhỏ có ít nhất bảy chỗ đều có ám tiêu của người Bột Hải. Bọn họ là nhóm người còn sót lại trong thành Trường An hiện giờ, không dám không cẩn thận.
Trên một cái cây cách đầu ngõ không đến mười trượng, Đoạn ngồi xổm ở đó kéo dây thừng lên, thi thể của thám báo người Bột Hải bị cột trên chạc cây. Trên nóc nhà cách gã khoảng mười trượng, Xá ngồi trên một cỗ thi thể, mượn ánh trăng nhìn về đầu ngõ phía xa xa, vẫy tay với Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh bước vào ngõ nhỏ, sau mười lăm bước liền đi ngang qua khe hở giữa hai căn nhà dân đó, nhưng hắn không để ý cũng không nhìn, cứ đi thẳng qua, lúc đi ngang qua khe hở kia, thi thể chậm rãi đổ ra ngoài lại bị một bàn tay kéo về.
Ly kéo thi thể không rơi xuống đất, khẽ than một tiếng: "Mẹ nó chật quá."
Thẩm Lãnh đi đến cửa nhà dân kia thì dừng lại, trong viện không có đèn, hợp thành một thể với bóng tối trong ngõ nhỏ.
Thẩm Lãnh giơ tay lên gõ cửa viện.
Hắc Nhãn ngồi xổm trên nóc nhà bên cạnh gật gật đầu, cũng không biết tại sao, gã cảm thấy gõ cửa như vậy là chuyện rất lớn lao, cảm thấy rất đẹp trai.
Ngọn đèn trong viện sáng lên, có tiếng đao tuốt ra khỏi vỏ.
Tiêm Ma Sinh khoác áo đi ra ngoài phòng, nhìn chung quanh tất cả thủ hạ đã đều xông ra ngoài, có người nhỏ giọng nói: "Đại nhân có thể đi trước, chúng ta chặn chúng."
Tiêm Ma Sinh lắc đầu: "Người đến gõ cửa, sẽ còn để cho chúng ta đi?"
Y chỉ cửa viện: "Khách khí mở ra, đừng tỏ vẻ chúng ta sợ, cũng đừng để người Ninh nghĩ chúng ta không biết đón khách như thế nào."
Tiêm Ma Sinh đi vào trong viện ngồi xuống, chỉ cái bàn đá: "Pha ấm trà lại đây, trà của người Ninh thật sự ngon, cũng không biết sau này còn có thể uống hay không. Năm ấy lần đầu tiên đến Ninh quốc, ta còn từng chế giễu khi nhìn thấy trong tiệm trà có hơn trăm loại trà được bán, nói trà chỉ là trà, đổi một cái bình một cái lọ thì khác nhau sao? Sau này mới biết hóa ra là khác thật..."
Không một ai biết tại sao vào lúc này mà y vẫn còn muốn uống trà.
"Trà của Tang quốc không ngon, trà của Bột Hải các ngươi lại càng không ngon, so với trà của người Ninh, vốn chỉ có thể gọi là lá cây được tùy tiện sao lên mà thôi."
Y để đao trên bàn đá.
"Bỗng nhiên ta đoán được người đến là ai, thật kỳ lạ."