Cửa bị người ở bên trong kéo ra kêu két một tiếng, Thẩm Lãnh đứng ở cửa nhìn tên người Bột Hải đang trừng mắt hắn. Người nọ sau khi đối mắt với Thẩm Lãnh một cái liền vội vàng dời ánh mắt đi, không tự chủ được lui về sau một bước, cho dù đã qua rất lâu nhưng hắn ta vẫn chưa quên trận giết chóc trên chiến trường Bột Hải của Thẩm Lãnh, vĩnh viễn cũng khó mà quên được.
Kẻ xuất hiện ở trước mặt hắn ta là một nhân đồ (1).
Ở Bột Hải, hắn ta từng thấy Thẩm Lãnh giết người, những chuyện nghe được lại càng nhiều hơn.
Bởi vì quân lương không nhiều, bởi vì cần phải tốc chiến tốc thắng, lúc tiến quân ba người Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An, Diêm Khai Tùng đều không giữ tù binh, thậm chí còn từng tàn sát hết nam nhân trong cả một thành, việc tàn sát trong từng trận, từng trận chiến diệt Bột Hải làm cho nam nhân của Bột Hải quốc giảm đi hơn sáu phần.
Cho dù tới bây giờ, nhắc tới tên của Thẩm Lãnh, Mạnh Trường An là những người Bột Hải còn sống sót vẫn sẽ run sợ trong lòng.
Thẩm Lãnh nhìn tên người Bột Hải kia lui về sau khẽ lắc đầu: "Ở trong đô thành của Đại Ninh, có một người Bột Hải mở cửa cho ta, ta không thích ứng lắm, cũng không vui."
Tên người Bột Hải ra mở cửa dường như nhận thấy được hàn ý trong giọng điệu của Thẩm Lãnh liền lập tức rút lui, nhưng hắn ta làm sao có thể nhanh hơn Thẩm Lãnh. Hắn ta mới lùi lại thì tay của Thẩm Lãnh đã đến, một bàn tay tát vào mặt tên người Bột Hải, tay ấn cái đầu kia lên tường viện bên cạnh, sau một tiếng trầm đục vang lên, tường viện lõm vào một chút, độ cong đại khái chính là độ cong của đầu, nhưng đầu đã vỡ, tường không bị thiệt.
Thẩm Lãnh cất bước vào cửa, thi thể mềm nhũn ngã sang một bên.
Tiêm Ma Sinh ngồi bên cạnh bàn đá thở dài: "Người Ninh chính là ngông cuồng như vậy, ngươi không thể phản kháng khi người Ninh đến nhà ngươi, nếu không ngươi sẽ phải chết. Khi ngươi đến nhà người Ninh đương nhiên càng không thể phản kháng, nếu không cũng phải chết, nói như vậy dường như không chính xác... Nên nói là người Ninh có thể đến nhà người, nhưng ngươi không thể đến nhà người Ninh?"
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Lúc ngươi xin học ở Tứ Hải Các là tới đây thế nào?"
Tiêm Ma Sinh nhất thời không phản bác được.
Thẩm Lãnh vừa đi vừa nói: "Người Ninh xưa nay đều không phải là không nói đạo lý."
Tiêm Ma Sinh lắc đầu: "Buồn nôn, đạo lý mà người Ninh nói không phải là người Ninh lớn nhất sao?"
Thẩm Lãnh: "Chẳng lẽ không đúng?"
Tiêm Ma Sinh chỉ chỗ đối diện bàn đá: "Ta biết đêm nay không chết không ngừng, nhưng trước khi ngươi động thủ có thể ngồi xuống nói chuyện vài câu với ta không? Ta có vài chuyện đến bây giờ cũng không hiểu được, con người trước khi chết cũng luôn muốn được rõ ràng."
Thẩm Lãnh thật sự ngồi xuống đối diện với y.
"Trước đây ta học ở Tứ Hải Các, ngươi biết bài học mà Tứ Hải Các giảng cho chúng ta là gì không?"
Thẩm Lãnh lắc đầu.
Tiêm Ma Sinh nói: "Thứ mà những tiên sinh dạy học trong Tứ Hải Các giảng đại khái quy kết một chút là được... Những người đến đây xin học như các ngươi nên hiểu, văn hóa của Đại Ninh cực mạnh, thương nghiệp cực mạnh, nông nghiệp cực mạnh, quân sự cực mạnh."
Y nhìn Thẩm Lãnh: "Hết sức vô vị, thứ ta muốn học không phải biết Đại Ninh mạnh cỡ nào, mà là muốn biết tại sao Đại Ninh mạnh."
Thẩm Lãnh cũng gật đầu biểu thị đồng ý.
Tiêm Ma Sinh tiếp tục nói: "Cho nên trước hết ta lẻn vào Phẩm Học Viện muốn học văn hóa thật sự của Đại Ninh, sau một thời gian học lén thì phát hiện cũng không có gì đặc biệt. Sau đó ta lại lẻn vào Giảng Vũ Đường, dù sao thì thứ muốn học nhất là Đại Ninh luyện binh như thế nào, làm cho một người trẻ tuổi ưu tú biến thành một tướng quân ưu tú như thế nào. Ta học trộm được một ít, nhưng không bao lâu đã bị phát hiện nên ta vội vàng trốn đi. Sau khi trở lại Tang quốc ta dùng những gì mình học được để huấn luyện quân đội, dùng phối chế tiêu chuẩn đội năm người của Đại Ninh, chiến pháp cũng là dùng chiến pháp tiêu chuẩn của Đại Ninh, tại sao người do ta huấn luyện ra vẫn không bằng chiến binh quân Ninh?"
Thẩm Lãnh trả lời: "Chờ sau này ta đi Tang quốc xem thử rồi trả lời ngươi."
Mặt Tiêm Ma Sinh biến sắc: "Đại Ninh còn muốn diệt Tang quốc ta?"
Thẩm Lãnh không nói.
Tiêm Ma Sinh trầm mặc một lúc, cười khổ: "Đúng thế... sao Đại Ninh sẽ cho phép một quốc gia sắp quật khởi xuất hiện bên cạnh mình? Với sự kiên cường, phẩm chất, hiếu học người Tang quốc chúng ta, chỉ cần Tang quốc ta thống nhất, tương lai tất nhiên sẽ là mãnh hổ bên cạnh Đại Ninh, thậm chí có thể khiến Đại Ninh đứng ngồi không yên, tương lai cũng có thể có thể nuốt chửng Đại Ninh, các ngươi sợ."
Thẩm Lãnh thở dài: "Ngươi nói sai rồi, diệt Tang quốc chỉ là bởi vì nhìn người Tang quốc các ngươi không vừa mắt."
Tiêm Ma Sinh lại trầm mặc.
Y bưng chén trà lên uống một ngụm, dường như rất thỏa mãn với trà thơm.
"Ninh quốc thật sự rất lớn, ta từng nghĩ không chỉ một lần, nếu người Tang quốc chúng ta cũng có đất đai rộng rãi như vậy, có cá gạo Giang Nam, có bãi cỏ tươi tốt, có bình nguyên xa xôi, có sông núi vô tận thì thật tốt. Chỉ là ông trời bất công, người Tang sinh ra đã ở trên những hòn đảo nhỏ kia, mà người Ninh các ngươi thì được trời chiếu cố cho nên sống ở mảnh đất lớn này."
Thẩm Lãnh: "Vậy thì sao?"
Tiêm Ma Sinh nói: "Cho nên người Ninh các ngươi hà tất phải kiêu ngạo? Ai sống ở mảnh đất lớn này cũng sẽ như vậy."
Thẩm Lãnh: "Đó cũng đúng là ông trời bất công, ta không thể nào thể hội được người Tang các ngươi bất lực cỡ nào, đáng thương cỡ nào. Ông trời cho người Ninh sống ở mảnh đất lớn này, chỉ cần người Ninh không phụ sự ưu ái của trời là đủ rồi. Nếu người Ninh sinh sống ở đây nhưng lại đạp hỏng mảnh đất này, đạp hỏng non sông tươi đẹp này, vậy thì tương lai có một ngày bị người Tang các ngươi tiêu diệt cũng không phải là không có khả năng. Trời ưu ái sẽ biến thành trời trách phạt, mà người như chúng ta sống chính là để không cho ngày đó đến."
Tiêm Ma Sinh nhìn Thẩm Lãnh, lại rơi vào trầm mặc.
"Cho nên đây là một chuyện khác mà ta không hiểu."
Một lát sau Tiêm Ma Sinh nhìn vào mắt Thẩm Lãnh, dùng ngữ khí đầy oán hận nói: "Lấy một ví dụ, người Tang chúng ta sinh sống ở nơi nghèo khổ, chúng ta chính là một hộ nghèo, mà các ngươi sống ở nơi giàu có, các ngươi là một hộ giàu. Người giàu thì nên có bộ dạng của một người giàu, những chuyện như liều mạng thì giao cho người Tang chúng ta có được không? Chẳng lẽ các ngươi không nên hưởng lạc sao? Không nên sa đọa sao? Các ngươi trời sinh đã giàu có nhưng còn liều mạng hơn cả chúng ta..."
Thẩm Lãnh: "Có phải nghĩ là không có một đường sống không?"
Tiêm Ma Sinh không trả lời, nhưng không trả lời chính là trả lời.
Thẩm Lãnh hỏi: "Ngươi hỏi xong chưa? Ta còn có việc khác phải làm, nếu ngươi hỏi xong rồi thì rút đao đi."
Tiêm Ma Sinh uống hết trà trong chén, có chút tiếc nuối: "Thật ra còn muốn châm thêm nước một lần nữa."
Thẩm Lãnh lắc đầu.
Tiêm Ma Sinh đứng dậy lui về phía sau, nhìn những người Bột Hải chung quanh: "Ta vốn tưởng rằng có thể lợi dụng những người này một chút, cũng chỉ là lợi dụng một chút, ngươi cảm thấy những người Bột Hải này ghê tởm sao? Dù sao ta cũng cảm thấy ghê tởm."
Thẩm Lãnh: "Ngay cả người Tang quốc các ngươi cũng cảm thấy người Bột Hải ghê tởm?"
Tiêm Ma Sinh gật đầu: "Nếu chúng ta có thể nói chuyện thêm một lát, ta sẽ cùng ngươi mắng người Bột Hải lâu hơn, đương nhiên lúc ta và bọn họ ngồi với nhau, phần lớn thời gian là cùng mắng người Ninh."
Thế mà Thẩm Lãnh vẫn có thể bật cười.
Tiêm Ma Sinh rút trường đao ra: "Ninh đao của các ngươi quá thẳng, không có một chút độ cong nào, sau khi trở lại Tang quốc ta đã đích thân sửa chữa, điều chỉnh lại Ninh đao một ít, ngươi hãy xem thử đao của ta như thế nào?"
Thẩm Lãnh rút hắc tuyến đao ra, không nói gì.
Tiêm Ma Sinh trượt chân trái lên phía trước, hai tay cầm đao, chân phải ở phía sau từ từ gập lại, đột nhiên chân phải phát lực, người nhanh chóng đến trước người Thẩm Lãnh. Y chỉ là dùng một chân phải để co gối phát lực mà thôi, một bước này dài hơn một trượng, chém một đao xuống, giống như một tia sét lóe lên trong bầu trời đêm.
Hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh hướng lên trên, keng một tiếng...
Nửa thanh trường đao của Tiêm Ma Sinh bay lên bầu trời đêm, cũng không biết rơi xuống nơi nào.
Thẩm Lãnh nhìn Tiêm Ma Sinh đáp xuống đất, lắc đầu: "Vẫn chưa kịp nhìn đao của ngươi đã chặt gãy, nhưng hẳn là chẳng ra sao cả."
Tiêm Ma Sinh nhíu mày, cắm thanh đao gãy xuống đất, trượt cái áo khoác trên người xuống. Áo rơi xuống đất, lúc này mới nhìn thấy trên thắt lưng y còn cắm hai thanh đao, chỉ là ngắn hơn thanh đao của y lúc nãy không ít, một thanh dài khoảng chừng hai xích, một thanh chỉ dài hơn một xích rưỡi.
Thẩm Lãnh tiến lên một bước chém một đao, tay trái Tiêm Ma Sinh rút ra một thanh đao đỡ lấy, đốm lửa văng tung tóe, tay phải của y rút thanh đao còn lại ra lia ngang chém về phía bụng Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh lui về phía sau một bước tránh đi.
Tiêm Ma Sinh thu đao lại, nhìn lưỡi dao của thanh đao kia, trên lưỡi đao bị mẻ một miếng nho nhỏ.
Y đá một cước vào chuôi đao của thanh đao gãy vừa cắm trên mặt đất, chân phát lực cực kỳ xảo diệu, thanh đao kia quay tròn bay về phía Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh chém một đao đánh bay đao gãy, Tiêm Ma Sinh đã đến trước người, đao bên tay trái lia ngang cổ họng Thẩm Lãnh, đồng thời khi Thẩm Lãnh giơ đao lên đỡ, đao bên tay phải Tiêm Ma Sinh đã đâm về phía bụng Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh nhấc chân đá vào cổ tay phải của Tiêm Ma Sinh, đao kia trượt sang một bên.
Hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh ép xuống, đao bên tay trái của Tiêm Ma Sinh không thể không chống đỡ. Lực này ép xuống, đầu gối của Tiêm Ma Sinh liền không chịu nổi, một chân co lại quỳ xuống, đao bên tay phải lại lia ngang cắt về phía đầu gối Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh nhảy bật trên, nhưng đao trong tay vẫn ấn xuống, cánh tay trái của Tiêm Ma Sinh không chịu nổi phải hạ xuống, hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh liền chém lên vai Tiêm Ma Sinh.
Tiêm Ma Sinh đau đớn, tay phải cầm đao đâm thẳng tới cổ họng Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh lui về phía sau tránh thoát. Tiêm Ma Sinh đứng lên sau đó nghiêng đầu nhìn vết thương trên vai, không nhịn được mà thở dài: "Đao của ngươi dùng chất liệu gì để tạo ra vậy? Sau khi trở lại Tang quốc ta đã đi rất nhiều nơi, tìm kiếm vật liệu tốt, cuối cùng hai năm mới kiếm được một chút, miễn cưỡng tạo ra hai thanh đoản đao này, nhưng xem ra vẫn không tốt hơn đao của ngươi."
Thẩm Lãnh trả lời: "Không biết."
Tiêm Ma Sinh có vẻ mặt khó tin: "Bảo đao như thế này, mà ngay cả là chất liệu gì ngươi cũng không biết?"
Thẩm Lãnh nghĩ nếu nói cho y biết là vật liệu do phụ thân của Trần Nhiễm vớt được ở dưới nước khi đi mò cá, không chừng người này sẽ điên mất, nhưng Thẩm tiên sinh cũng chỉ nói đây là huyền thiết, rốt cuộc huyền thiết là thứ gì thì Thẩm tiên sinh cũng không nói rõ.
Cho nên Thẩm Lãnh thật sự không biết.
Tiêm Ma Sinh giận dữ: "Đao cho ngươi thật lãng phí."
Y sải bước về phía trước, hai thanh đao giống như gió xoáy, ngọn đèn trong viện không quá sáng, nhưng đao quang sáng chói. Hai thanh đao này của y chém ra liên miên không dứt giống như hình thành một vòng tròn ánh sáng, đao nhanh đến mức làm cho mắt người ta cũng không theo kịp, người lao về phía trước, vòng tròn ánh sáng xoay chuyển về phía trước, sáng loá mắt.
"Đây là đao pháp ta tự nghĩ ra, tự nhận cao minh hơn đao kĩ của người Ninh các ngươi gấp trăm lần, ta quan sát lá rụng mà ngộ ra, đao kĩ này tên là Mộc Diệp Chi Vũ."
Một tiếng keng cắt ngang lời Tiêm Ma Sinh.
Thẩm Lãnh một đao đồng thời gạt hai thanh đao kia ra, góc độ lực độ vừa khéo.
Tuy nói thì nhẹ nhàng nhưng một đao này phải nhắm chuẩn ra tay lúc hai thanh đao giao nhau mới có thể đồng thời gạt hai đao ra.
Sau khi một đao gạt ra Thẩm Lãnh sải bước tiến lên phía trước, cánh tay trái co lại, khuỷu tay đập vào ngực Tiêm Ma Sinh, lúc Tiêm Ma Sinh lùi về phía sau thì đao bên tay phải hắn từ dưới hướng lên trên vạch ra một đường cong nửa vòng tròn hoàn mỹ đến cực điểm. Đao quang lóe lên, trên ngực Tiêm Ma Sinh nổ tung một lỗ máu, dưới ánh trăng, máu phụt ra ngoài.
Tiêm Ma Sinh ngã xuống đất bụp một tiếng, mắt nhìn trăng.
Thẩm Lãnh đi đến bên cạnh y, cúi đầu nhìn y: "Màu mè."
Tiêm Ma Sinh thở ra một hơi thật dài: "Ngươi vẫn chưa trả lời, tại sao cùng là chiến thuật phối chế đội năm người, chiến binh của các ngươi lại mạnh hơn?"
Thẩm Lãnh ngẫm nghĩ, thành thật trả lời: "Có thể là người của các ngươi không giỏi."
Đao rơi, đâm vào ngực Tiêm Ma Sinh.
Hắc tuyến đao dài dài đâm vào hơn phân nửa, đao cũng đâm vào mặt đất.
(1) Từ chỉ kẻ giết người hàng loạt, giết cực nhiều người.