Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 688 - Chương 688: Dư Độc Chưa Hết

Chương 688: Dư độc chưa hết Chương 688: Dư độc chưa hết

Tiêm Ma Sinh ngã xuống đất bị Thẩm Lãnh một đao đâm chết, nhưng người Bột Hải ở chung quanh vẫn chưa chết, bọn họ nhìn nhau. Giây phút Tiêm Ma Sinh bị giết, bọn họ giống như cũng mất đi cái cọc cuối cùng của cuộc đời.

Bản thân giết chóc vốn không có tình cảm, nếu có thì cũng sẽ không đồng cảm với kẻ yếu.

Cho nên rất nhanh chóng chung quanh toàn là tử thi.

Thẩm Lãnh từ phía sau viện tử trèo ra ngoài nhìn nhìn, 3 – 4 người Bột Hải đang quỳ trên mặt đất đều bị đánh đến mặt mũi bầm dập. Nhị Bản đạo nhân nhìn thấy Thẩm Lãnh đi ra, vẻ mặt ngại ngùng: "Đánh thành như vậy đã là cực hạn của ta rồi, thật sự không biết giết người."

Thẩm Lãnh: "Nhắm mắt lại."

Nhị Bản đạo nhân ồ một tiếng, xoay người đối mặt với vách tường, đao quang lóe lên, đầu người rơi xuống đất.

Thẩm Lãnh vỗ vỗ vai Nhị Bản đạo nhân: "Đi, đến chợ."

Nhị Bản đạo nhân vội vàng đi theo phía sau Thẩm Lãnh, mãi không dám quay đầu lại nhìn thi thể không đầu trên mặt đất, bởi vì sợ nên giọng nói cũng hơi run, mặc dù gã cũng không nhìn thấy.

"Sư huynh."

"Ừm?"

"Giết người có cảm giác gì?"

"Ngươi không cần biết."

Nhị Bản đạo nhân ồ một tiếng, dường như đã sớm quên mình mới là sư huynh. Dựa theo thời gian nhập môn trong đạo quán mà nói, có thể gã nhập môn sớm hơn Thẩm Lãnh không ít, nhưng mà nhập môn sớm dường như cũng không phải định số gì, ngẫm lại xem Thẩm tiên sinh làm đại sư huynh như thế nào.

"Sư huynh."

Nhị Bản đạo nhân đi theo phía sau mông Thẩm Lãnh: "Huynh cứ hay nói huynh là sư huynh, nhưng trước giờ huynh đều không hỏi sư gia đạo hiệu của huynh."

"Ừm?"

Thẩm Lãnh ngẩn ra, lắc đầu cười cười, cũng chỉ có Nhị Bản mới suy nghĩ vấn đề nghiêm túc như vậy.

"Ta đạo hiệu là Nhị Bản, huynh là sư huynh của ta."

Thẩm Lãnh: "Vậy là Nhất Bản?"

Nhị Bản đạo nhân nghĩ nghĩ: "Nhất Bản đạo nhân à."

Thẩm Lãnh: "Có vấn đề gì không? Không phải là nhất lớn hơn nhị à?"

Nhị Bản đạo nhân: "Vậy thì không được. Trước đây lúc sư gia lấy đạo hiệu cho ta là dùng nhị, cho dù huynh ép buộc ta làm sư đệ của huynh, đạo hiệu của huynh cũng phải có một chữ nhị chứ không phải là nhất. Nhưng vừa rồi lúc ta chờ ở phía sau vẫn suy nghĩ, chữ nào có thể xứng với huynh? Ta không có đọc sách gì cả, ta cũng không biết khen huynh thì nên dùng từ gì, mấy từ anh minh thần võ gì đó ta cảm thấy cũng không giống lắm, hơn nữa ngoại trừ từ anh minh thần võ này ra, ta cũng không nghĩ ra được từ gì hay hơn, dù sao trong đầu ta cũng chỉ có hai chữ... giỏi vãi."

Thẩm Lãnh: "Chẳng lẽ ngươi muốn bảo ta là Nhị Ngưu đạo nhân?"

Nhị Bản đạo nhân lắc đầu: "Tên đó rất không hay."

Thẩm Lãnh: "Tin ta giết ngươi không?"

Nhị Bản đạo nhân bỏ chạy lạch bạch lạch bạch.

Cung Vị Ương, viện Thái Y.

Hàn Hoán Chi chậm rãi mở mắt ra, hôn mê đã mấy ngày, một đao sau lưng tuy rằng xử lý vết thương kịp thời, nhưng dường như không chỉ đơn giản như vậy là có thể vượt qua tai nạn này. Có những lúc ngẫm lại mình thật sự là mạng lớn, có nhiều người chết trong tay ông ta như vậy, cũng có nhiều người muốn giết ông ta như vậy, chủ quản phủ Đình Úy hai mươi mấy năm nay, đây là lần đầu tiên đến gần cái chết như thế.

Diệp Lưu Vân cũng đã tỉnh.

"Sắc mặt ngươi nhìn có vẻ tốt hơn chút rồi."

Diệp Lưu Vân nằm trên giường nghiêng đầu nhìn Hàn Hoán Chi: "Vừa rồi lúc ngươi còn mê man ta đã nghĩ, lúc trước chúng ta cùng sống ở Trường An, ngươi ở phủ Đình Úy, ta ở Lưu Vân Hội, nhưng hai mươi năm chúng ta gần như chưa từng gặp mặt, bởi vì chúng ta đều lo chuyện của Lưu Vân Hội lộ ra sẽ không tốt cho bệ hạ, chúng ta bắt đầu gặp mặt thường xuyên hơn từ lúc nào?"

"Sau khi Thẩm Lãnh đến."

Hàn Hoán Chi tuy vẫn rất đau đầu, nhưng ông ta trả lời câu hỏi này cũng không khó khăn, bởi vì ông ta cũng từng suy nghĩ đến.

Vốn dĩ hai người một ở quan phủ một ở trong ám đạo, nhưng lại đều là người của bệ hạ, cho nên tất nhiên không thể gặp nhau nhiều, nếu như vậy sẽ không tốt đối với danh dự của bệ hạ, cũng dễ khiến Diệp Lưu Vân bị lộ, chỉ có khi Hàn Hoán Chi rời kinh thì Diệp Lưu Vân mới ra ngoài Trường An gặp ông ta một lần. Khi đó hai người còn từng cảm khái, trong thành Trường An tựa như đã ngăn cách thế giới của hai người.

Nhưng sau này việc gặp mặt dường như trở nên thường xuyên hơn, tiến triển tự nhiên, cũng không cảm thấy đột ngột một chút nào.

Hàn Hoán Chi từng nghĩ tới vấn đề này, ông ta xác định sau khi quen biết Thẩm Lãnh mới có rất nhiều thay đổi, cái gã Thẩm Lãnh đó à... Hắn nói người quan tâm nhau thì gặp nhau nhiều vẫn là tốt hơn, lỡ như xảy ra chuyện gì bất ngờ rồi hối hận vì không gặp nhau thêm vài lần cũng có tác dụng gì? Cho nên nhân lúc vẫn chưa phải hối hận nếu nên gặp thì cứ gặp, thời gian không giữ người.

Khóe miệng Hàn Hoán Chi hơi giương lên.

Diệp Lưu Vân cũng cười: "Tiểu tử ngốc đó quả thật đã làm thay đổi rất nhiều người. Vừa rồi lúc ngươi ngủ ta còn nghĩ, nếu là trước đây ta biết tin ngươi bị phục kích thì liệu có chạy đến hay không? Có lẽ đáp án cũng không chắc chắn, có thể ta sẽ đi giết người sau khi ngươi chết, muốn báo thù cho ngươi, báo thù thì có tác dụng cái rắm gì, nhìn thấy người sống vẫn tốt hơn."

Hàn Hoán Chi cười cười, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: "Nguy rồi."

Diệp Lưu Vân ngẩn ra: "Sao vậy?"

Hàn Hoán Chi nói: "Ta quên dặn một câu, người của phủ Đình Úy đừng gửi tin tức cho Thẩm Lãnh."

Diệp Lưu Vân: "Không cần dặn, thủ hạ của ngươi cũng không ngốc, lúc này nói cho tiểu tử ngốc kia biết tất nhiên hắn sẽ chạy về, hắn mà về là hỏng rồi. Tước đó mấy lần kháng chỉ bất tuân, bệ hạ đã rất bao che cho hắn rồi, lần này thì khác, hắn là phụng chỉ lãnh binh, còn kháng chỉ trở lại nữa thì chính là tội mất đầu, ngay cả bệ hạ không nỡ giết hắn, sợ là cũng sẽ cách hết chức của hắn, như thế nào cũng phải cho quốc pháp một lời giải thích."

Diệp Lưu Vân càng nói càng không chắc chắn, ông ta cũng không xác định người của phủ Đình Úy có truyền tin cho Thẩm Lãnh hay không, rồi làm sao có thể xác định người của Lưu Vân Hội có truyền tin cho Thẩm Lãnh hay không? Cái tên Hắc Nhãn kia...

Hàn Hoán Chi nói: "Phải nhắc nhở bệ hạ."

Diệp Lưu Vân ngẫm nghĩ: "Nếu hắn trở lại, lúc này đi nhắc nhở bệ hạ sợ là đã muộn rồi."

Hàn Hoán Chi thở dài: "Phủ Đình Úy chắc sẽ không, người của Lưu Vân Hội chắc cũng sẽ không, nhưng đừng quên phiếu hào Thiên Cơ... Cao Tiểu Dạng là một người thiếu tâm nhãn."

Diệp Lưu Vân gật đầu, nha đầu đó quả thật là một người thiếu tâm nhãn.

Đúng lúc này dường như cửa phòng bị người đẩy ra kêu két một tiếng, một người trẻ tuổi cất bước vào, mặt tươi cười: "Thay thuốc cho hai vị đại nhân, bởi vì ngự y Ngôn đại nhân có việc tạm thời không thể dứt ra được, cho nên bảo ta đến đây, sau đó Ngôn đại nhân sẽ đích thân qua kiểm tra thương thế cho hai vị đại nhân."

Diệp Lưu Vân liếc mắt nhìn Hàn Hoán Chi một cái, Hàn Hoán Chi cũng nhìn ông ta một cái.

Người trẻ tuổi này tên là Tống Nhất Học, là đệ tử của ngự y Ngôn đại nhân trong viện Thái Y dạy dỗ, chịu khó nhanh nhẹn và còn rất hiểu chuyện, trước đó cũng là gã ta thay thuốc cho Hàn Hoán Chi và Diệp Lưu Vân, nhưng không có lúc nào gã ta tới một mình, đều là ngự y Ngôn đại nhân dẫn gã ta theo.

Tống Nhất Học xoay người đóng cửa phòng lại, đi đến giữa giường của hai người đặt hòm thuốc xuống: "Nhìn hai vị đại nhân có vẻ đều đã khôi phục một chút rồi."

Gã ta vươn tay ra dùng mu bàn tay áp lên trán Hàn Hoán Chi: "Đỡ sốt rồi."

Hàn Hoán Chi cười cười tỏ ý cảm ơn.

Sắc mặt Tống Nhất Học có chút mất tự nhiên, gã ta mở hòm thuốc ra: "Vết thương bắt đầu liền lại rồi, cho nên mỗi lần thay thuốc đều sẽ rất đau đớn, lúc bóc băng vải sẽ kéo theo một lớp da non, đại nhân ngài cố chịu một chút."

Hàn Hoán Chi ừ một tiếng: "Làm phiền."

Hàn Hoán Chi cảm thấy có chút khác thường. Ngày bình thường Tống Nhất Học đâu có nói nhiều như vậy, đều là nhanh nhẹn làm việc, không nhiều nói nhiều lời.

Tống Nhất Học vừa lấy đồ trong hòm thuốc ra vừa nói: "Tuy rằng ta chưa từng đích thân cảm nhận sự đau đớn này đáng sợ cỡ nào, nhưng nghĩ thôi cũng có thể biết được, da non mọc đến bên ngoài băng gạc, bám vào ô lưới, lúc bóc ra..."

Dường như gã ta tự nói rồi tự sợ, rùng mình một cái.

Diệp Lưu Vân cười lắc đầu: "Ngươi làm việc ở viện Thái Y mà sao vẫn còn sợ cái này."

Tống Nhất Học nói: "Thật ra ta sợ thấy máu, Ngôn đại nhân nói ta làm việc nhanh nhẹn, ta là thật sự sợ, nhìn thấy máu sẽ chóng mặt, cho nên cố gắng làm nhanh một chút, nếu làm cho Hàn đại nhân cảm thấy rất đau vì tháo băng vải nhanh, vẫn mong thứ lỗi."

Gã ta lấy một lọ thuốc trong hòm thuốc ra đặt ở trên bàn, Hàn Hoán Chi liếc nhìn: "Đổi thuốc rồi?"

Tống Nhất Học nói: "Nên đổi thuốc khác rồi, vết thương cơ bản đã khép lại, thuốc dùng bây giờ sẽ không giống loại thuốc lúc trước."

Hàn Hoán Chi cũng không nghĩ nhiều, dù sao nơi này là viện Thái Y.

Tống Nhất Học đỡ Hàn Hoán Chi nghiêng người để lộ vị trí vết thương ra, gã ta tháo từng lớp băng vải ra, tay đang hơi run, nhưng gã ta đưa lưng về phía Diệp Lưu Vân, tất nhiên Diệp Lưu Vân không nhìn thấy. Hàn Hoán Chi lại đưa lưng về phía gã ta, cho nên Hàn Hoán Chi cũng không nhìn thấy.

Gã ta mở lọ thuốc ra, chuẩn bị đổ thuốc lên vết thương của Hàn Hoán Chi, đúng lúc này cửa lại mở ra kêu két một tiếng... Tống Nhất Học quay phắt đầu lại, sau đó giật mình kêu một tiếng, bất ngờ không khống chế nổi bản thân, ngồi bệt trên mặt đất.

Hàn Hoán Chi và Diệp Lưu Vân không bị người mở cửa làm giật mình mà bị Tống Nhất Học làm giật mình. Hai người liếc nhìn, người ở ngoài cửa cũng không phải ai khác mà chính là ngự y Ngôn đại nhân, sao Tống Nhất Học lại sợ đến như vậy?

Phó thống lĩnh thị vệ đại nội Tòng Xích ở sau lưng Ngôn đại nhân đi ra, sắc mặt âm hàn: "Quả nhiên."

Khoảnh khắc nhìn thấy Tòng Xích, Tống Nhất Học dường như hoàn toàn sụp đổ, không ngừng lùi về phía sau, nhưng gã ta ngồi bệt trên mặt đất thì có thể lùi được đến đâu? Sau khi lưng đập vào tường thì không còn đường lui nữa, trợn mắt nhìn Tòng Xích bước tới từng bước một.

Thị vệ đại nội đỡ Ngôn đại nhân ra ngoài, đó chỉ là một cỗ thi thể.

Tòng Xích ngồi xổm xuống nhìn vào mắt Tống Nhất Học: "Ngươi giết sư phụ của ngươi?"

Tống Nhất Học gật đầu: "Phải... Không phải, ta... Là ta giết."

Tòng Xích túm lấy cổ áo của Tống Nhất Học xách gã ta lên ném ra phía sau, thị vệ đại nội ở phía sau bắt lấy Tống Nhất Học, Tòng Xích chắp tay nói: "Trân phi nương nương nhắc nhở chúng ta phải chú ý hơn tới người của viện Thái Y, ti chức vẫn suýt nữa thì phạm lỗi."

Hàn Hoán Chi lắc đầu, không muốn lên tiếng.

Tòng Xích đến gần Hàn Hoán Chi vừa muốn xem xét thương thế, đúng lúc này Trân phi xuất hiện ở ngoài cửa, khoát tay, thị vệ đại nội lập tức áp giải Tống Nhất Học lui ra ngoài trước. Sau khi vào trong, Trân phi nhìn nhìn, trước hết xem vết thương của Hàn Hoán Chi, lấy thuốc trong hòm thuốc của mình mang đến ra băng bó lại cho Hàn Hoán Chi. Hàn Hoán Chi này không sợ trời không sợ đất, lần này lại sợ tới mức ngay cả cử động cũng không dám cử động.

Trân phi thay thuốc xong rồi nói: "Có mấy lời không tiện nói quá rõ với người của thị vệ đại nội. Viện Thái Y... là nơi lúc trước hoàng hậu đã nhúng tay vào, dư độc chưa hết, ngày mai ta xem thử có thể đón y quán Thẩm gia vào hay không."

Hàn Hoán Chi gật đầu: "Đa tạ nương nương."

Trân phi ra ngoài, liếc nhìn sang Tống Nhất Học đang quỳ gối ở đó: "Là ngươi đã ném đồ vào trong cung của ta?"

Tống Nhất Học gật đầu như bằm tỏi: "Thần nghe lén được sư phụ muốn hạ độc hai vị đại nhân, thần không biết làm thế nào mới được, cho nên chạy đến bên ngoài cung của nương nương ném một hòn đá vào, trên hòn đá bọc mảnh vải viết câu, sau đó thần lại vội trở về muốn ngăn cản sư phụ. Thật không ngờ trước đó nghe lén ông ta và Tô đại nhân nói chuyện đã bị bọn họ phát hiện, vừa vào cửa bọn họ đã ở phía sau đánh lén thần, nhưng may mà thần còn trẻ, đã lỡ tay đánh chết sư phụ."

"Vậy tại sao ngươi lại tới đây rồi giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra?"

"Bởi vì bọn họ nói ở đây còn có người của bọn họ."

Tống Nhất Học đột nhiên ngẩng đầu lên: "Thần không biết ở đây còn ai có thể là người của bọn họ, cho nên đành phải gắng gượng giả vờ như chưa có chuyện gì mà tới đây. Thần nghĩ, sư phụ không tới, thần tới, nếu người trong bóng tối của bọn họ nhìn thấy nhất định sẽ hiện thân."

Trân phi chậm rãi nghiêng đầu nhìn vào trong phòng.

Không biết từ khi nào, trong phòng đã có thêm một người ở bên cạnh Hàn Hoán Chi.

Bình Luận (0)
Comment