Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 689 - Chương 689: Chỗ Nào Cũng Nhúng Tay Vào

Chương 689: Chỗ nào cũng nhúng tay vào Chương 689: Chỗ nào cũng nhúng tay vào

Ngay cả Trân phi cũng không thể kịp chú ý người này xuất hiện ở bên cạnh Hàn Hoán Chi khi nào, càng không chú ý tới y rời khỏi chỗ cách mình không xa từ khi nào, không chú ý không có nghĩa là người này cường đại hơn Trân phi rất nhiều, chỉ là vì Trân phi thật sự thật không ngờ sẽ là y.

Phó thống lĩnh thị vệ đại nội Tòng Xích đứng ở bên cạnh Hàn Hoán Chi, chỉ đứng ngây ra như phỗng, không có bất kỳ động tác nào.

Hàn Hoán Chi nhìn y, Diệp Lưu Vân cũng đang nhìn y.

"Đại nhân, đây có tính là tai bay vạ gió không?"

Tòng Xích cười khổ một tiếng, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Hàn Hoán Chi, kiếm của y nằm trong tay.

"Tại sao?" Hàn Hoán Chi hỏi một câu.

Tòng Xích lắc lắc đầu: "Đâu có nhiều tại sao như vậy. Nếu không phải tên tiểu tử ngốc kia giết ngự y Ngôn đại nhân thì ta cần gì phải xuất hiện, nếu không phải hắn nghe được cuộc nói chuyện của Ngôn đại nhân và Tô đại nhân, ta cũng không cần phải xuất hiện. Thật ra cho dù là tới bây giờ ta cũng cảm thấy ta không cần phải xuất hiện, đương nhiên không cần không có nghĩa là sẽ vĩnh viễn giấu được, chẳng qua là lừa mình dối người."

Y lại liếc mắt nhìn Hàn Hoán Chi một cái: "Nhưng mà ta sợ... Qua nhiều năm như vậy việc ta sợ nhất là hoàng hậu nương nương đột nhiên phái người tới tìm ta, sợ nhất là bà ta bảo ta đi làm chuyện gì đó, nhưng may mà vị trí của ta đã rất cao, cho nên chắc hẳn hoàng hậu nương nương cũng không nỡ để cho ta bại lộ, qua nhiều năm như vậy cũng không tìm tới ta."

Y nhìn ra bên ngoài, nhìn người trẻ tuổi tên là Tống Nhất Học kia.

"Này! Chuyện không phải làm như vậy, mạng của ta hỏng trong tay ngươi rồi."

Trân phi muốn đi lên, Tòng Xích lập tức khoát tay: "Nương nương người đừng qua đây, ta sẽ không làm hại Hàn đại nhân và Diệp tiên sinh."

Trân phi dừng bước chân lại.

Tòng Xích hướng ra bên ngoài hô một tiếng: "Đưa hai bình rượu tới đây."

Rất nhanh chóng, thị vệ đại nội dưới trướng y liền chạy ra ngoài tìm rượu, không bao lâu sau đã mang hai bình rượu chạy về. Tòng Xích bảo người ta để rượu ở cửa chính rồi y tự đi lấy, lại trở lại ngồi xuống bên cạnh Hàn Hoán Chi, uống một ngụm hết gần nửa bình, rượu nặng lạnh và cay vào miệng lại biến thành lửa, nóng đến mức y phải nhếch môi.

"Ta tưởng là hoàng hậu chết rồi thì tất cả đều trôi qua, từng có một thời gian thậm chí ta còn vui vẻ đến mức không khống chế nổi bản thân. Hàn đại nhân, ta không biết ông có thể hiểu hay không, sự thoải mái khi cuối cùng cũng được giải thoát đó... Hoàng hậu đã chết rồi, ông nói tại sao còn âm hồn bất tán như vậy? Bà ta đã chết rồi, hậu vị cũng đã bị bệ hạ phế bỏ, thi thể cũng không được giữ lại ở hoàng lăng, nhưng sao bà ta lại giống như vẫn còn sống vậy."

Hàn Hoán Chi nói: "Ma quỷ đều ở trong lòng bản thân con người."

Tòng Xích ừ một tiếng: "Hàn đại nhân nhìn rất thấu triệt. Sở dĩ ta trở lại ngồi ở đây nói chuyện với ông vài câu, không phải ta muốn giết ông, cũng không phải ta muốn bào chữa cho chính mình, so với nói bào chữa thì không bằng nói ta muốn giải thoát. Nếu lúc nãy ta đi thì chắc hẳn có thể thuận lợi xuất cung, sáng sớm ngày mai có thể ra khỏi Trường An. Với năng lực của ta chắc là cũng có thể tránh được việc truy tra của phủ Đình Úy, tìm một nơi không người sống nốt quãng đời còn lại... Nhưng đủ rồi, thật sự đủ rồi, trước đây không hiểu một người nói sống đủ rồi là cảm giác gì, bây giờ ta hiểu hơn ai khác."

Tòng Xích hỏi Hàn Hoán Chi: "Có lẽ đại nhân có thể thể hội được cảm giác lo lắng thấp thỏm cả ngày lẫn đêm đó chứ?"

Hàn Hoán Chi lắc đầu: "Ta không thể thể hội, nhưng chắc là người bị phủ Đình Úy ta truy tra đều như vậy."

Tòng Xích thở dài: "Ta đã ngóng trông hoàng hậu chết từ lâu rồi, ai ngờ chờ được bà ta chết nhưng cũng phải là kết thúc. Có chuyện có thể là Hàn đại nhân không biết, bệ hạ cũng không biết, nhưng hẳn là Hàn đại nhân từng suy nghĩ tới, có thể bệ hạ cũng từng suy nghĩ, nhưng bệ hạ dùng người thì không nghi ngờ người cho nên ta vẫn là phó thống lĩnh thị vệ đại nội. Ngày hoàng hậu chết vừa khéo là ngày ta trực, mà trong cung hoàng hậu trước giờ cũng đều là ta trông coi, nếu lúc ấy ta vào nói, có thể cứu được hoàng hậu."

Y uống một ngụm rượu: "Ta tuần tra đến bên ngoài cung hoàng hậu, nghe thấy âm thanh bất thường, ta cũng đã vào tẩm cung của hoàng hậu, kia tiếng thét chói tai vì sợ của những hoạn quan và cung nữ đó thật ghê tởm, bọn họ muốn siết chết hoàng hậu, ta theo bản năng rút đao muốn đi qua, nhưng bỗng nhiên cũng không biết tại sao, âm thanh ghê tởm đó của bọn họ lọt vào tai ta bỗng nhiên trở nên hay hơn hẳn."

Tòng Xích hít sâu, một lần rồi lại một lần.

"Nếu Tống Nhất Học không giết hai vị ngự y kia thì ta cũng sẽ giết, trên thực tế lúc ta đi giết hai người bọn họ thì nhìn thấy thi thể."

Hàn Hoán Chi nói: "Cho nên qua nhiều năm như vậy ngươi cũng chưa làm chuyện gì có lỗi với bệ hạ, ngươi không động thủ với ta, đến bây giờ cũng không, vừa rồi nếu ngươi không trở vào trong phòng, có lẽ sẽ không có ai nghi ngờ ngươi."

Tòng Xích cười khổ: "Đại nhân hà tất còn phải lừa gạt ta? Với khả năng của đại nhân, nhất định ông sẽ có phỏng đoán khi biết được hai vị ngự y có vấn đề. Tuy rằng Ngôn đại nhân đã chết, nhưng Tống Nhất Học nghe được ông ta nói có người sẽ làm nội ứng hiệp trợ bọn họ giết hai vị đại nhân, người này còn có thể là ai?"

Hàn Hoán Chi lắc đầu: "Đâu có dễ dàng phỏng đoán đến ngươi như vậy, là vấn đề trong lòng bản thân ngươi. Ngươi là một trong Ngũ Sắc Lộc cung Vị Ương, thần tử được bệ hạ tín nhiệm, cho dù ta biết có người phối hợp với hai ngự y kia, ta cũng sẽ không nghĩ tới ngươi đầu tiên."

Tòng Xích ngẩn ra: "Sẽ không sao?"

Hàn Hoán Chi: "Sẽ không."

Trong ánh mắt Tòng Xích lóe lên một tia hối hận, nhưng rất nhanh chóng liền hoàn toàn biến mất.

"Không sao cả."

Tòng Xích nói: "Ngũ Sắc Lộc à, một từ thật hay, ta từng luôn lấy làm tự hào."

Y uống hết bình rượu thứ nhất, nhìn Trân phi ở bên ngoài: "Nương nương yên tâm, thần đã nói sẽ không làm hại Hàn đại nhân, cũng sẽ không làm hại Diệp tiên sinh, chỉ là trong lòng thần đau khổ. Trước khi được bệ hạ tín nhiệm, thần được hoàng hậu tín nhiệm, nhưng sau khi bệ hạ cho thần làm phó thống lĩnh thị vệ, thần lại ngày càng đau khổ, mỗi ngày mỗi ngày, trong lòng giống như có hai người đứng hai bên trái phải đang giằng co, lôi kéo một hồi thì chảy máu, bệ hạ đối đãi với thần càng tốt thần lại càng buồn, với thần mà nói mỗi ngày đều là tra tấn."

Y thở ra một hơi thật dài, mở bình rượu thứ hai: "Tòng Xích ta, có lỗi với bệ hạ, có lỗi với Đại Ninh."

Y cũng uống hết bình rượu thứ hai.

"Uống rượu rồi, lên đường sẽ không sợ."

Tòng Xích đứng lên, chậm rãi đi tới cửa nhìn người ở bên ngoài: "Lúc nãy Hàn đại nhân nói nếu ta không trở lại trong phòng, ông ấy sẽ không nghi ngờ ta, ta tin ông ta, giống như bệ hạ tin ta, nhưng chính bởi vì như thế nên ta không thể nào giấu giếm nữa. Con người à... có rất nhiều khi đều sẽ đưa ra lựa chọn sai lầm, lúc nên hối cải lại không có dũng khí, nhưng có dũng khí đối mặt với cái chết, cho dù không có chuyện hôm nay, sớm muộn gì ta cũng sẽ lựa chọn như thế này."

Y quỳ xuống, mặt hướng về phía Đông Noãn Các.

"Bệ hạ à, thần Tòng Xích có tội."

Y nâng nắm tay phải lên ngang ngực: "Tất cả các huynh đệ đi theo ta đều phải nhớ, Tòng Xích ta là một tội nhân, tội nhân thì nên có kết cục mà tội nhân đáng có. Suốt nhiều năm như vậy việc ta sợ nhất là cũng dẫn các ngươi đi lạc lối, cũng may, ta đã làm được, các ngươi đều sạch sẽ, không cần lo lắng, bệ hạ sẽ không trách sai bất cứ người nào, ta không dám lấy vợ sinh con, cho nên ngoại trừ bệ hạ ra cũng chỉ nợ cha mẹ, ta không nợ tiền các ngươi, cho nên các ngươi không cần mắng ta."

Nắm tay phải của y gõ trên ngực: "Nguyện lấy cái chết của ta để răn đe."

Phập một tiếng, y đâm trường kiếm của mình vào ngực, hai tay nắm chuôi kiếm vẫn còn xoay chuyển qua lại, mặt đã méo mó.

"Kiếp sau, làm một Ninh thần sạch sẽ."

Sau khi nói xong câu đó Tòng Xích ngã sấp xuống, chuôi kiếm đóng trên mặt đất, thi thể nằm ở đó, máu nhanh chóng chảy đầy đất.

Mọi người đứng ở đó nhìn, không ai, chỉ có người chảy nước mắt.

Nửa canh giờ sau, Tứ Mao Trai.

Hoàng đế đã ngủ nhưng vẫn nghe được tin này, ông ta đứng dậy khoác áo đi đến thư phòng ở bên ngoài ngồi xuống, đột nhiên cũng muốn uống rượu. Tòng Xích dùng hai bình rượu để trấn an mình bình tĩnh, có thể y chưa làm một chuyện sai trái nào, nhưng không chịu nổi sự giày vò trong lòng.

Trong cung Vị Ương này, rốt cuộc hoàng hậu vẫn còn ảnh hưởng đến bao nhiêu người?

Ngày hoàng hậu chết, hoàng đế đi đến bên giường đặt thi thể, trong một khoảnh khắc ông ta thật sự muốn vén tấm vải trắng trùm trên thi thể lên xem thử, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được. Những người nhìn thấy cảnh đó có lúc nhớ lại sẽ cảm thấy bệ hạ hơi nhẫn tâm một chút, nhưng họ không hiểu bệ hạ không nhìn không phải là nhẫn tâm, cũng không phải không dám, chỉ là ông ta không muốn trí nhớ của mình giữ lại hình ảnh của hoàng hậu khi chết.

Vệ Lam quỳ gối ở cách đó không xa, không ngẩng đầu, nhưng nước mắt đã thấm ướt mặt đất.

"Thần có tội, thần lại không thể phát giác được Tòng Xích cũng là..."

"Khanh không sai, Tòng Xích cũng không sai, sai là ở thời kì đó."

Hoàng đế lắc đầu: "Là trẫm đã sai."

Vệ Lam không ngừng dập đầu, nhưng hoàng đế lại không nói gì nữa.

Ông ta chỉ nghĩ, ngày hôm đó thật sự nên vén vải trắng lên nhìn thử, hỏi một câu, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Rốt cuộc ngươi còn muốn hại bao nhiêu người?

Lúc hoàng hậu còn sống có rất nhiều người, rất nhiều chuyện thoạt nhìn dường như không có vấn đề gì, nhưng sau khi bà ta chết ngược lại còn làm cho những người vốn đang sống yên bình này từng người một đến gần hố sâu tử vong. Tòng Xích không phải là người cuối cùng, hoàng đế cũng không biết sẽ còn có bao nhiêu người đi bồi táng cho hoàng hậu.

Nếu như mình kiên quyết một chút, phế bỏ nàng ta ngay trong đêm rời khỏi phủ Lưu Vương thành Vân Tiêu, đằng sau sẽ không có nhiều chuyện như vậy.

"Lấy bình rượu kia đến."

Im lặng hồi lâu, hoàng đế căn dặn một tiếng: "Lấy hai cái chén, Vệ Lam, uống cùng trẫm một chén."

Vệ Lam vội vàng đứng dậy, giơ tay lên lau nước mắt rồi chạy ra ngoài, không lâu sau bưng rượu trở lại. Hoàng đế bảo gã ngồi đối diện với mình, tự tay rót cho Vệ Lam một chén rượu, rót đầy một chén cho mình, nhưng sau đó không uống mà hắt xuống mặt đất.

"Kính Tòng Xích một chén trước đã. Lúc nãy trẫm vẫn nghĩ suốt nhiều năm như vậy hắn sống như thế nào, càng nghĩ càng khổ."

Ông ta rót chén rượu thứ hai: "Nỗi khổ có thể nói ra được cũng không tính là khổ, điều không nói được..."

Hoàng đế một hơi uống cạn sạch rượu trong chén.

Cùng lúc đó, sông Tiểu Hoài thành Trường An.

Sông Tiểu Hoài là một nơi rất kỳ lạ, mỗi một nam nhân đều không dám nói mình đã đến sông Tiểu Hoài sẽ giữ bổn tâm không tiện, hoặc là bổn tâm của nam nhân vốn cũng không phải là thứ sạch sẽ thuần túy, thứ cứng rắn giữ gìn cũng không phải bổn tâm, mà là tín niệm và trung thành.

Hai bờ sông Tiểu Hoài có quá nhiều thanh lâu, trong mỗi một thanh lâu đều có câu chuyện, câu chuyện liên quan đến rượu ngon và mỹ nữ, còn chưa bắt đầu bài kể đã lan tỏa vài phần kiều diễm.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Lãnh đến bờ sông Tiểu Hoài, lần đầu tiên nhìn thấy sự xa hoa truỵ lạc vẫn rộn ràng trong đêm khuya, trong mắt Thẩm Lãnh đèn lồng đỏ treo trên cao ở đó lại không có sức hấp dẫn gì, hắn nhìn đèn lồng đỏ, cảm thấy đó là máu vẫn chưa chảy.

Ở sông Tiểu Hoài có một câu nói, thanh lâu dọc hai bờ sông nhiều hơn nữa cũng không nhiều hơn hai bàn tay của Vân Hồng Tụ Hồng Tụ Lâu, thanh lâu lớn hơn nữa cũng không lớn hơn lòng bàn tay của Vân Hồng Tụ.

Nhưng ngay cả Vân Hồng Tụ cũng không biết là tay của hoàng hậu đã thò tới chỗ này rồi.

Trân phi sẽ không ghen ghét chuyện hoàng đế tới đây gặp Vân Hồng Tụ, nhưng hoàng hậu sẽ ghét, hoàng hậu ghét hận ai thì nhất định sẽ có sắp xếp.

Giờ này khắc này Thẩm Lãnh đang đứng ở Kim Tú Phường bên bờ bắc sông Tiểu Hoài, phía đối diện Kim Tú Phường chính là Hồng Tụ Lâu.

Giờ này khắc này Vân Hồng Tụ đang đứng ở cửa sổ lầu hai Hồng Tụ Lâu nhìn sang phía đối diện, nhìn người trẻ tuổi lưng đeo đao kia.

Có lẽ gió đêm vẫn còn lạnh, nàng ta không kiềm chế được rùng mình một cái.

Bình Luận (0)
Comment