Kim Tú Phường ở đối diện Hồng Tụ Lâu đã mười năm, tầm nhìn cách một con sông, khoảng cách gần như thế. Năm đó tất nhiên Vân Hồng Tụ đã phái người điều tra lai lịch của đông chủ đứng sau Kim Tú Phường này. Với khả năng của nàng ta lúc đó, một câu nói là hơn phân nửa người trong giang hồ thành Trường An đều sẽ làm việc cho nàng ta, trong đó cũng bao gồm Lưu Vân Hội. Nhưng năm đó tra đi tra lại cũng không tra được Kim Tú Phường và hoàng hậu có quan hệ gì, không có quan hệ với hậu tộc, không có quan hệ với đại học sĩ, đông chủ Tào Thuần của Kim Tú Phường lai lịch cũng sạch sẽ, trước khi vào Trường An chưa từng có tiếp xúc gì với bất cứ một vị đại nhân vật nào.
Cho nên Vân Hồng Tụ cũng có chút kinh ngạc khi nhìn thấy người trẻ tuổi lưng đeo hắc tuyến đao kia đi đến cửa Kim Tú Phường, người làm hàng xóm với mình mười năm, chẳng lẽ thật sự sẽ có vấn đề?
Thẩm Lãnh cũng không biết Kim Tú Phường có vấn đề hay không, Kim Tú Phường cũng không nằm trong danh sách được những đạo nhân của Phụng Ninh Quán khai ra, sở dĩ hắn không đến những nơi trên danh sách trước mà đến đây chỉ là vì trước đó lúc giết Tiêm Ma Sinh, hắn nhìn thấy một cái khăn tay thêu chữ Kim Tú Phường ở trong phòng của tiểu viện đó.
Chuyện này đương nhiên cũng không có chỗ gì không thỏa đáng, Tiêm Ma Sinh cũng không phải thánh nhân, vào thanh lâu không phải là chuyện khác thường gì, nhưng Thẩm Lãnh lại nghĩ, người như Tiêm Ma Sinh ở thành Trường An, mọi cử động đều sẽ nằm trong tầm mắt của thái tử hoặc là hắc thủ đứng đằng sau. Người theo dõi Tiêm Ma Sinh sẽ không để cho y tùy ý đi lại ở trong thành Trường An, cho dù là một thanh lâu, tất nhiên cũng là nơi mà hắc thủ đứng đằng sau có thể khống chế được.
Về phần Tiêm Ma Sinh mang một cái khăn tay ra ngoài, có lẽ là một sự trùng hợp, cũng là Tiêm Ma Sinh lưu luyến mùi một vị cô nương trong thanh lâu này.
Đây là một chuyện nhỏ.
Nhưng Thẩm Lãnh cảm thấy đằng sau chuyện nhỏ này có liên lụy lớn.
Đạo tông không cho phép đệ tử môn hạ vào nơi bướm hoa, cho nên một đạo nhân dáng vẻ anh tuấn còn đeo một thanh hắc tuyến đao như Thẩm Lãnh xuất hiện ở sông Tiểu Hoài lập tức dẫn đến sự chú ý của rất nhiều người, là lão đại thực thụ ở hai bên bờ sông Tiểu Hoài, Vân Hồng Tụ biết chuyện cũng không muộn.
Chỉ là nàng ta không ngờ được đạo nhân đó là Thẩm Lãnh.
"Đi xem thử tình hình."
Vân Hồng Tụ khoát tay căn dặn một tiếng, hai nữ tử đứng ở sau lưng nàng ta lập tức đi nhanh xuống lầu.
Thẩm Lãnh đứng ở cửa Kim Tú Phường nhìn đèn lồng đỏ treo trên cao, mà gã sai vặt đứng ở cửa đón khách thì nhìn hắn với vẻ mặt tò mò.
Thẩm Lãnh cất bước về phía trước, gã sai vặt vội vàng tiến lên cản lại: "Đạo gia, ngươi đừng vào chỗ chúng ta thì hơn."
Thẩm Lãnh bị hắn ta cản lại, nghiêng đầu nhìn vào bên trong Kim Tú Phường, sau khi vào cửa là một tấm bình phong nên cũng không nhìn thấy tình hình trong đại đường, nhưng có thể nghe được tiếng oanh ca yến hót, dường như có không ít khách.
Thẩm Lãnh thò tay vào ngực giống như muốn lấy thứ gì đó, gã sai vặt tưởng đó là một chút bạc mà "đạo nhân rượu thịt" là muốn cho hắn, trong lòng còn đang suy nghĩ nếu mình lấy bạc của người ta thì có nên để người ta vào hay không.
Thế nhưng Thẩm Lãnh lại lấy ra một cái khăn dài màu đen, đứng trước mặt gã sai vặt che kín mặt chỉ để lộ ra cặp mắt.
Gã sai vặt giật mình: "Đạo gia, ngươi đây là?"
Thẩm Lãnh nghiêm túc: "Cướp."
Gã sai vặt nhìn cặp kia mắt to của Thẩm Lãnh, bỗng nhiên liền không nhịn được nở nụ cười: "Đạo gia, ngươi điên rồi sao?"
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Thật sự là cướp."
Cùng lúc đó, hai cô nương nhanh chóng tới gần Thẩm Lãnh bị người ta cản lại, hai cô nương kia ngẩn người, khó tin nhìn người cản bọn họ... Hắc Nhãn.
Hắc Nhãn cười cười vẻ áy náy: "Các cô nương của Hồng Tụ Lâu đừng nhúng tay vào chuyện này, các ngươi dẫn ta đi gặp Vân đại gia."
Hai cô nương kia liếc nhìn nhau, chỉ vào Thẩm Lãnh: "Đó là làm gì ?"
Hắc Nhãn quay lại liếc nhìn: "Ngươi xem hắn đã che mặt lại rồi, chắc là một vụ cướp."
Một trong hai cô nương nhìn Hắc Nhãn giống như nhìn kẻ ngốc: "Một đạo nhân, ngang nhiên đến ngoài cửa thanh lâu, sau đó bịt mặt trước mặt người ta, ăn cướp?"
Hắc Nhãn: "Có thể là bởi vì hắn sĩ diện."
Gã kéo cánh tay hai cô nương kia đi về: "Đừng xen vào là được, dẫn ta đi gặp Vân đại gia, ta sẽ tự giải thích."
Gã sai vặt ở cửa Kim Tú Phường nhìn Thẩm Lãnh gần như cười ná thở, sinh thời ấy mà, thật là thế giới rộng lớn cái gì cũng có, cái tên kia lại rất nghiêm túc che mặt lại ở trước mặt hắn ta, thái độ thật là... rất qua loa.
Thẩm Lãnh nhấc bước muốn đi vào, gã sai vặt lại thò tay ra cản lại: "Sợ là không được rồi, hay là đạo gia đi chỗ khác giỡn đi, nếu ngươi muốn tầm hoan tác nhạc thì về thay một bộ y phục khác rồi đến, cửa lớn của Kim Tú Phường ta rộng mở cho ngươi mọi lúc. Nếu đạo gia nghiêm túc muốn đi cướp, chi bằng đi Hồng Tụ Lâu phía đối diện, bên đó nhiều tiền hơn chỗ chúng ta."
Thẩm Lãnh: "Không thể tham, ta biết chừng mực, người sống trên đời cần nhiều tiền như vậy làm gì?"
Gã sai vặt: "..."
Hắn ta còn chưa kịp nói gì, tay của Thẩm Lãnh chém một nhát lên cổ hắn ta, lực độ không lớn, trước khi làm rõ ràng tình hình tất nhiên Thẩm Lãnh sẽ không mở sát giới bừa bãi. Gã sai vặt kia rên một tiếng rồi ngã xuống, đặt mông ngồi bệt trên bậc thềm trượt xuống, trượt đến kế tiếp bậc thang, trượt xuống một bậc nữa, mông đập lên bậc thềm bộp bộp cũng rất có cảm giác.
Trợ thủ ở bên trong cửa giận dữ khi nhìn thấy cảnh này, mấy người xông ra, nhưng đâu có cơ hội xuất thủ cho bọn họ, sau một lát là vài ba người đã nằm ở cửa. Thẩm Lãnh nhấc bước vào cửa lớn, sau đó trở tay đóng cửa lại, dáng vẻ rất lịch sự.
Vòng qua bình phong, trong đại đường là cảnh ca múa thái bình, tiếng cãi cọ và đánh nhau ở cửa bị tiếng nhạc tiếng hát át đi, mọi người đang đắm chìm trong không khí vui vẻ ở đại đường cũng không phát hiện ra.
Thẩm Lãnh đứng ở đó nhìn một lát, chú ý tới có một tên trợ thủ đứng ở đầu bậc thang, hán tử kia cũng nhìn chằm chằm không chớp mắt vào các cô nương mặc váy dài mỏng tang đang nhảy múa ở chính giữa đại đường. Thẩm Lãnh đi đến bên cạnh kề vai với hắn ta đứng lại, chỉ vào vũ đài: "Cô nương thứ ba bên trái không tệ, dáng người đẹp."
Tên trợ thủ kia bĩu môi: "Rõ ràng là người thứ nhất bên phải đẹp nhất, nàng tên là Tiểu Liên, thật đẹp."
Vừa quay đầu lại nhìn thấy người đứng bên cạnh không phải người của mình mà là một đạo nhân che mặt, hán tử kia giật thót mình, né người sang bên cạnh vừa muốn hét lên, Thẩm Lãnh lập tức bịt miệng hắn ta, tay còn lại bóp cổ của hắn ta, hán tử kia lập tức mất sức chống cự, bị Thẩm Lãnh kéo đến góc phía sau cầu thang. Hắn ta nhìn Thẩm Lãnh với vẻ mặt hoảng sợ, Thẩm Lãnh ngồi xổm bên cạnh hắn ta rất khách khí nói: "Ta muốn biết đông chủ của Kim Tú Phường các ngươi có ở đây không? Ngươi đừng kêu, ngươi kêu thì ta giết ngươi trước, ngươi nên biết ta đã vào được đây cũng liền có nghĩa là đồng bọn của ngươi ở ngoài cửa đã chết, ta có thể dễ dàng giết bọn chúng, tất nhiên cũng có thể dễ dàng giết ngươi."
Hán tử kia gật gật đầu, ánh mắt lại càng hoảng sợ hơn.
Thẩm Lãnh buông tay che miệng hắn ta ra: "Bây giờ có thể trả lời ta rồi chứ?"
Hán tử kia liếc nhìn ra bên ngoài, muốn nói, không dám.
"Ngươi... Ngươi tìm đông chủ chúng ta làm gì?"
Thẩm Lãnh: "Nghiệt duyên."
Hán tử kia: "Đông chủ chúng ta là nam."
Thẩm Lãnh ngẩn ra: "Cho nên là nghiệt duyên..."
Hán tử kia: "Đạo gia ngươi đi đi, ta trên có già dưới có trẻ, với lại những người như chúng ta đều là làm công cho người ta mà thôi, ta cũng không biết chuyện của đông chủ chúng ta."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Trả lời không đúng, đông chủ các ngươi ở lầu mấy? Ở phòng nào?"
Hán tử kia: "Lầu ba, phòng cuối cùng."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng, tay giơ lên vỗ xuống, hán tử kia rên một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh.
Thẩm Lãnh từ trong góc phía sau cầu thang đi ra, bị cái gì đó móc vào ống quần, quần cũng suýt nữa thì bị kéo xuống, hắn tháo quần ra khỏi chỗ bị móc vào rồi đi ra ngoài, còn chỉnh sửa lại quần, Vừa ra ngoài liền nhìn thấy một thiếu nữ bưng đĩa trái cây đi ngang qua, đúng lúc nàng ta nhìn thấy Thẩm Lãnh xách quần đi ra, liếc nhìn vào bên trong, tên hộ vệ kia nằm trên mặt đất...
Thẩm Lãnh nhìn thấy sự kinh hoảng và khó tin trong ánh mắt của cô nương này, hắn nhanh chóng hiểu được chuyện gì, ý tứ trong ánh mắt nàng ta giống như là ngươi lại dám ngang nhiên làm hại một nam nhân trong Kim Tú Phường như thế! Cho nên Thẩm Lãnh khẽ lắc đầu thở dài một tiếng: "Không phải như ngươi nghĩ, ta cũng không đến mức tốn nhiều công sức như vậy vào đây chỉ để làm hại một nam nhân... Ngươi không biết đâu, nếu ta muốn làm hại nam nhân thì rất thuận tiện."
Cô nương kia kêu a một tiếng, Thẩm Lãnh thầm nghĩ thôi vậy, vẫn không muốn động thủ với nữ nhân.
Hắn mặc kệ nàng ta, cất bước lên bậc thang, sự chú ý của mọi người đều dồn sang bên cầu thang, thế mà hắn lại cứ dễ dàng đi lên lầu hai sau đó lại lên lầu ba như vậy, nhưng đến góc rẽ ở lầu ba lại không thể không dừng lại. Hai người mặc trường sam đứng ở đó, vẻ mặt lạnh lùng âm hiểm nhìn hắn. Thẩm Lãnh nghe thấy âm thanh liền nhìn xuống dưới lầu, không ít hộ vệ của Kim Tú Phường đang đi lên bậc thang.
"Các vị!"
Đúng lúc này, cửa của gian phòng cuối cùng trên lầu ba mở ra, một nam nhân trung niên mặc trường sam sải bước đi ra, liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, sau đó xoay người hướng mặt về phía đại đường nói lớn: "Các vị, thật sự xin lỗi, hôm nay trong Kim Tú Phường ta có chút biến cố, cho nên đành phải mời các vị tạm thời rời đi, bao năm qua cảm ơn sự quan tâm của các vị đối với Kim Tú Phường."
Tiếng nhạc trong đại đường dừng lại, tất cả mọi người đều nhìn về phía nam nhân trung niên đứng ở lầu ba.
"Xin lỗi các vị."
Nam nhân trung niên khom người cúi đầu: "Xin các vị nể mặt Tào mỗ nhân ta."
Cửa của một gian phòng riêng trên lầu hai mở ra, một nam nhân béo tròn mặc cẩm y mặt vẻ giận dữ đi ra, vịn lan can nhìn lên trên: "Tào tiên sinh, có phải là ai tới làm khó ngươi không? Nếu gặp chuyện phiền toái gì thì ngươi cứ nói một tiếng, thành Trường An ngay dưới chân thiên tử, Kim Tú Phường lại làm ăn đứng đắn, ở trong thành Trường An này..."
Sau đó hắn ta nhìn thấy Thẩm Lãnh.
"Đạo nhân?"
Gã béo cẩm y kia giơ tay lên chỉ vào Thẩm Lãnh: "Đạo nhân thối tha trong đạo quán nào, dám tháo thứ trên mặt ngươi xuống không?!"
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Không tháo, xấu hổ."
Gã béo cẩm y giận dữ quát: "Ngươi dám đến Kim Tú Phường gây rối, còn xấu hổ?!"
Thẩm Lãnh tiếp tục lắc đầu: "Sợ ngươi xấu hổ."
Gã béo cẩm y kia giận dữ, từ lầu hai đi nhanh lên lầu ba. Tuy Thẩm Lãnh không biết người này, nhưng nghĩ chắc hẳn là có chút địa vị trong triều đình, một người nhớ mặt người khác kém như Thẩm Lãnh tất nhiên cũng sẽ không cố ý nhớ dáng vẻ mỗi một người, thật ra hắn cũng không tham gia triều hội nhiều. Chờ khi người kia đi đến nửa đường, đông chủ Tào Thuần của Kim Tú Phường chắp tay nói: "Vẫn mong Cố đại nhân về đi, chuyện hôm nay, tốt nhất là Cố đại nhân đừng nhúng tay vào."
Gã béo cẩm y kia hừ một tiếng: "Nếu ta cứ muốn quản thì sao?"
Đúng lúc này cửa lớn của Kim Tú Phường mở ra két một tiếng, có một nữ tử mặc váy dài màu đỏ cất bước đi vào, ngẩng đầu nhìn chung quanh, chậm rãi hỏi một câu: "Ai quản?"
Gã béo cẩm y nhìn thấy nữ tử kia là khí thế lập tức giảm mạnh, mấp máy môi, không dám lên tiếng.
Người tới, Hồng Tụ Thiện Vũ, Vân Hồng Tụ.