Vân Hồng Tụ chỉ nói hai chữ... Ai quản?
Ai còn quản?
Tào Thuần đứng ở lầu hai khẽ lắc đầu khi nhìn thấy Vân Hồng Tụ đi vào, mà gã béo cẩm y lúc nãy còn muốn bắt Thẩm Lãnh tháo khăn đen trên mặt xuống thì mấp máy môi không thể nói được gì, xoay người trở về gian phòng riêng trước đó, không lâu sau đã cầm đồ của mình đi xuống lầu, lúc đi ngang qua bên cạnh Vân Hồng Tụ còn liếc nhìn nàng ta một cái, dường như hơi bất mãn.
Vân Hồng Tụ thản nhiên nói một câu lát nữa sẽ có người tìm ngươi nói chuyện, gã béo cẩm y dường như run lên một cái, bước nhanh hơn rời đi.
Vân Hồng Tụ nhấc chân đi đến giữa đại đường, liếc mắt nhìn một lượt, thế là mọi người sực tỉnh nhanh chóng rời đi, không bao lâu, trong Kim Tú Phường vốn còn náo nhiệt đã trở nên vắng lặng.
Tào Thuần khoát tay, người canh giữ ở cửa lập tức đóng cửa lớn lại.
"Một đạo nhân không biết ở đâu tới, ta cũng không để vào mắt. Đạo tông là quốc giáo của Đại Ninh, nhưng đạo nhân cũng không thể ngông cuồng."
Tào Thuần đi đến đầu bậc thang, y ở giữa, Thẩm Lãnh ở trên lầu, Vân Hồng Tụ dưới lầu.
"Nhưng một đạo nhân lại cũng có thể kinh động tới Vân đại gia, ta càng thấy tò mò hơn, ngươi là một đạo nhân như thế nào?"
Thẩm Lãnh không trả lời mà nhìn về phía Vân Hồng Tụ: "Dính vào chuyện này không tốt."
Vân Hồng Tụ trầm mặc một lát: "Diệp Lưu Vân là bằng hữu của ta, bằng hữu của ta không nhiều."
Thẩm Lãnh nhún vai, đột nhiên chân trùng xuống, người từ lầu ba cấp rơi nhanh xuống dưới, cầu thang bị giẫm sụp xuống, trong nháy mắt khói bụi cuộn lên, vụn gỗ bay tán loạn. Thẩm Lãnh từ lầu ba rơi xuống lầu hai, nhìn cảnh tượng lộn xộn chung quanh mình, khẽ lắc đầu: "Người của ngươi nói dối không tốt, hắn nói ngươi ở lầu ba."
Tào Thuần nhìn chuôi đao lộ ra sau lưng Thẩm Lãnh: "Ta nói mà, hóa ra là một đạo nhân giả. Từ khi nào mà người của quân đội Đại Ninh nhát gan đến mức giấu đầu thụt đuôi, còn phải đóng giả đạo nhân như vậy?"
Thẩm Lãnh không động thủ mà là lui về sau mấy bước. Phía sau hắn là cửa sổ của lầu hai, nếu Tào Thuần muốn đi thì dường như chính là đường ra gần nhất. Trước đó lúc lên lầu Thẩm Lãnh cũng đã quan sát, nhiều năm lãnh binh, hắn đã sớm có thói quen luôn lưu tâm đến hoàn cảnh quanh mình.
Sau khi đứng vững mới làm một thế tay mời.
Vân Hồng Tụ nói Diệp Lưu Vân là bằng hữu của nàng ta, cho nên ý của Thẩm Lãnh là ngươi lên trước.
Vân Hồng Tụ nhấc chân muốn lên lầu. Tào Thuần nghe được cái tên Diệp Lưu Vân này xong sắc mặt liền thay đổi, chỉ là y không hiểu tại sao lại tìm được đến y. Đường dây này của y và những đường dây khác của Thiên Tự Khoa căn bản là không có liên hệ, cho dù là những người trong Phụng Ninh Quán kia cũng không biết, cho dù là Chân Sát Thương cũng không biết. Đường dây này có liên quan trực tiếp với Đông Cung, mà ở trước đó, đường dây này thậm chí còn không có quan hệ gì với Đông Cung.
Y họ Tào, ở Đông Cung bên cạnh thái tử có một thái giám cũng họ Tào, Tào An Thanh từng nói đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng có ân cứu mạng với cả nhà y.
"Xin lỗi." Tào Thuần chỉ vào Vân Hồng Tụ: "Ngươi không cần lên đây."
Cổ tay y xoay lại, trong cổ tay áo trượt ra một thanh chủy thủ, y không định công kích ai cũng không định bỏ chạy. Trong lòng y biết rõ Vân Hồng Tụ mạnh cỡ nào, tên đạo nhân đáng chết không biết từ đâu chui ra kia đang chặn đường lui gần nhất và cũng chắc chắn nhất, mà mấy năm nay y vẫn luôn không ngừng nói với chính mình một câu... Chuẩn bị, lấy cái chết để tận trung.
Chủy thủ chạm vào ngực y.
"Có phải rất không nhàm chán không?"
Tào Thuần phất tay bảo thủ hạ vốn dĩ đã tụ tập lại tản ra, với y mà nói giờ đã không cần nữa rồi.
"Dù sao ta cũng nghĩ chắc các ngươi sẽ cảm thấy nhàm chán."
Khóe miệng Tào Thuần nở một cười thỏa mãn, không chỉ là thỏa mãn mà còn có đắc ý.
"Cho dù các ngươi tìm được ta giống như mèo mù vớ cá rán, các ngươi cũng có tự tin hơn ta rất nhiều, cho nên các ngươi đều rất lạc quan, nhưng các ngươi lạc quan hơi quá sớm, dù sao cũng phải bắt sống ta mới được đúng không?"
Y vừa nói vừa ấn chủy thủ vào ngực mình, sau khi mũi dao đâm vào thì y cũng không ấn thêm được nữa.
Cho nên vẻ mặt vốn đắc ý trên mặt hắn từ từ đọng lại.
"Nhìn xem, có phải là nghĩ hơi đơn giản không?"
Thẩm Lãnh nhìn Tào Thuần rất nghiêm túc nói: "Ngươi đã đánh giá cao sức chịu đựng đau đớn của con người, ta cũng chưa từng gặp được mấy người có thể không mượn ngoại lực mà tự đâm dao vào ngực của mình, nhưng ngươi cũng đừng nhụt chí. Đạo tông cứu người khỏi nước lửa, để ta dạy ngươi, ngươi nên đổi cách khác, ngươi cài chủy thủ lên tường, sau đó tự đâm vào, như vậy chắc sẽ đỡ hơn một chút."
Thẩm Lãnh vừa nói còn vừa khoa tay múa chân, nhìn giống như là một người thầy tận tâm.
Vân Hồng Tụ nhíu mày: "Ngươi thật sự muốn để hắn chết?"
"Ta vốn dĩ là đến làm hắn chết." Thẩm Lãnh trả lời một câu.
Vân Hồng Tụ hỏi: "Có thể hỏi được một ít thông tin từ miệng hắn."
"Ví dụ?" Thẩm Lãnh hỏi.
Vân Hồng Tụ nhìn Thẩm Lãnh như nhìn kẻ ngốc, thầm nghĩ cái này còn có cái ví dụ gì? Ví dụ như y có thể có liên quan tới hoàng hậu, ví dụ như y có thể có liên quan với vị đại học sĩ bỏ trốn kia, ví dụ như y có thể có liên quan với Đông Cung thái tử, ví dụ như y rất quen thuộc với Thiên Tự Khoa... Nhưng những ví dụ này nàng ta có thể nói ra ư?
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Ngươi xem, vốn dĩ ngươi cũng không biết ví dụ gì."
Hắn nhìn về phía Tào Thuần: "Tại sao ngươi còn chưa động thủ, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra hai người chúng ta là người một phe? Ta đang cực lực tranh thủ thời gian cho ngươi đấy, nàng ta đã bị ta hù dọa rồi, nhanh động thủ, chậm sẽ sinh biến!"
Tào Thuần nhìn Thẩm Lãnh với vẻ mặt nghi hoặc, thật sự không hiểu tại sao Thẩm Lãnh lại có thái độ như vậy.
Thẩm Lãnh thấy y vẫn không có hành động dường như đã sốt ruột, đi tới chỗ Tào Thuần: "Có phải ngươi không ấn xuống được không? Để ta giúp ngươi."
Tào Thuần lui mấy bước sang bên cạnh: "Đứng lại!"
Thẩm Lãnh thật sự đứng lại.
Tào Thuần nhìn Thẩm Lãnh lại nhìn Vân Hồng Tụ, đột nhiên xoay người, chủy thủ cắm trước ngực đâm vào tường, đúng lúc này sàn gỗ dưới chân y đột nhiên vỡ ra một cái hố, một bàn tay từ phía dưới thò ra muốn túm lấy mắt cá chân của Tào Thuần. Mặc dù võ nghệ của Tào Thuần không tính là cường giả gì, nhưng phản ứng cũng không tệ, trong khoảnh khắc sàn gỗ vỡ ra y lập tức nhấc chân lên, bàn tay kia lại không thể túm được.
Nhị Bản đạo nhân ở lầu một nhảy lên, nắm đấm phá vỡ sàn gỗ, khi bàn tay sắp túm được mắt cá chân của Tào Thuần thì Tào Thuần đã nhấc chân lên, Nhị Bản đạo nhân cảm thấy trên tay trống trơn, kêu a một tiếng, lè lưỡi ra ngoài, lại nhất quyết nhảy lên cao một chút, người ở giữa không trung tất nhiên không tiện phát lực, gã lè lưỡi đạp hai chân nhìn giống như con cóc.
Nhị Bản đạo nhân nhảy bật lên cao, ngón tay chạm vào chân Tào Thuần. Nhị Bản đạo nhân cũng không nhìn thấy gì cả, cho nên chạm vào liền túm lấy, nhưng khoảng cách hơi bị lệch, gã không thể nào túm chặt được, chỉ có thể dựa vào cảm giác mà siết tay lại, ngón tay cái và ngón trỏ nắm ngón chân cái của Tào Thuần, tuy rằng cách một lớp giày nhưng giữ cũng rất chắc, rất có lực.
Nhị Bản đạo nhân tạo thế lan hoa chỉ nắm ngón chân cái kéo Tào Thuần xuống dưới, bịch một tiếng, một chân của Tào Thuần lọt xuống lỗ hổng trên sàn gỗ, giờ thì Nhị Bản đạo nhân xem như có thể túm chắc được rồi, hai cánh tay ôm chân của Tào Thuần kéo xuống. Tào Thuần bị lọt một chân xuống, một chân kia co lại bị kẹt ở trên, đương nhiên bị kẹt chỗ quan trọng hơn không thể nói ra được, dựa theo quy định triều đình, cho dù là trực tiếp viết ra cũng không được.
Nhị Bản đạo nhân lè lưỡi phát lực kéo xuống, Tào Thuần ở bên trên bị kẹt chỗ đó thì lè lưỡi kêu thảm thiết.
Gã kéo một cái, người bị mắc kẹt trên lầu kêu một tiếng, kéo một cái, kêu một tiếng...
Hắc Nhãn ngồi cạnh cửa sổ che mặt: "Thật thê thảm."
Bên cạnh cửa sổ, Đoạn thấy cũng che mặt: "Vô cùng thê thảm."
Xá ở một cửa sổ khác lại lắc đầu: "Nói bừa, ta cảm thấy rất đẹp."
Vân Hồng Tụ cảm thấy không tốt lắm... Đây không phải phong độ xuất thủ mà cao thủ giang hồ nên có trong ấn tượng của nàng ta. Trong số những người nàng quen biết, Diệp Lưu Vân phong độ ngời ngời, có khí độ tông sư, Hàn Hoán Chi tuy âm trầm nhưng cũng là khí độ của đại gia, hai đạo nhân kia? Một người ở trên lầu thu hút sự chú ý của Tào Thuần, một người ở dưới lầu đánh lén, đã đánh lén lại còn không đứng đắn như vậy.
Cho nên nàng ta đành phải xoay người, nàng ta cũng có khí độ của đại gia, cũng không thể trực tiếp bật cười trong trường hợp như thế này được, như vậy không tốt với hình tượng của nàng ta.
Trong một gian phòng của Kim Tú Phường, Nhị Bản đạo nhân nhìn trang sức màu hồng phấn chung quanh có chút tò mò. Thẩm Lãnh ở bên cạnh thẩm vấn Tào Thuần, còn gã thì đi tới đi lui trong phòng, nhìn cái gì cũng thấy lạ.
Gã nhìn thấy trên giường có một thứ màu đỏ, đi qua cầm lên nhìn. Thứ đó chắc nói là y phục, chỉ là một mảnh vải nho nhỏ, chắc là vải, cắt may coi bộ cũng rất không tệ. Gã liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, cầm miếng vải này đi đến bên cạnh Thẩm Lãnh nhỏ giọng hỏi: "Đây là cái gì?"
Thẩm Lãnh liếc qua rồi quay đầu lại, lại liếc một cái.
"Cái này... Ngươi quan tâm đến nó làm gì?"
Nhị Bản đạo nhân cầm miếng vải kia: "Tuy ta không biết đây là thứ gì, nhưng ta cũng không hiểu tại sao nhìn một miếng vải nhỏ vô cùng đơn giản này mà ta lại có ảo giác bị đỏ mặt, nhịp tim cũng đang đập nhanh."
Thẩm Lãnh: "Ngươi đỏ mặt không phải là ảo giác, mặt ngươi đỏ giống như cái yếm đỏ vậy."
Nhị Bản đạo nhân: "Huynh lấy ví dụ này không hay, mà cái yếm đỏ là thứ..."
Gã giơ thứ cầm trong tay lên trước mắt, sau đó giật mình: "Cái yếm đỏ?"
Thẩm Lãnh: "Sang một bên chơi."
Nhị Bản cầm yếm đỏ đi qua bên cạnh nghiên cứu.
Thẩm Lãnh ngồi đối diện với Tào Thuần: "Ta không phải người của phủ Đình Úy, cho nên ta không cần dựa theo quy định của triều đình. Bây giờ ta hỏi ngươi hai câu, ngươi cho ta câu trả lời chính xác, sau đó ngươi có thể tiếp tục đi chết, nếu không muốn trả lời ta thì chỉ có thể đưa ngươi đến phủ Đình Úy, nếu vậy thì sẽ là sống không bằng chết... Thứ nhất, chuyện ám sát Diệp Lưu Vân và Hàn Hoán Chi là ai chủ mưu? Người đang ở?"
Tào Thuần hừ một tiếng.
Thẩm Lãnh nhìn sang bên cạnh, không có thứ gì tiện tay, vì thế vươn tay ra cầm lấy miếng vải mà Nhị Bản đạo nhân còn đang nghiên cứu, đứng dậy đi đến phía sau Tào Thuần, dùng miếng vải kia siết cổ Tào Thuần, một lát sau mặt Tào Thuần từ từ biến sắc, từ trắng thành xanh, từ xanh thành tím... Thấy Tào Thuần sắp tắt thở, Thẩm Lãnh buông tay ra, Tào Thuần lập tức thở dốc từng hơi từng hơi, không ngừng ho khan, vừa mới đỡ được một chút thì Thẩm Lãnh lại siết chặt.
Lặp lại mấy lần như thế, Thẩm Lãnh cũng không hỏi.
Sau khi kiên trì được một lát, Tào Thuần giơ tay lên vẫy vẫy ra hiệu mình muốn nói, Thẩm Lãnh lại buông lỏng miếng vải ra kia, Tào Thuần cuộn người ngã xuống, co giật một lát mới đỡ được. Nhị Bản đạo nhân nhìn Thẩm Lãnh bừng tỉnh đại ngộ: "Hóa ra là dùng để làm việc này, chẳng trách ta lại đỏ mặt tim đập nhanh, hóa ra thời gian siết dài một chút còn có thể tím mặt tim không đập."
Thẩm Lãnh ném miếng vải kia cho Nhị Bản đạo nhân: "Thứ này thật ra không quá đáng sợ, đáng sợ là thứ mà cái này trùm lên, loáng một cái là có thể làm cho người ta mơ hồ."
Nhị Bản đạo nhân: "Đó là cái gì?!"
Thẩm Lãnh: "Đi sang một bên chơi."
Nhị Bản: "Ồ..."
Thẩm Lãnh ngồi xổm bên cạnh Tào Thuần, ngẫm nghĩ rồi một câu: "Hay là ta hỏi thẳng thừng một chút, hiện giờ đại học sĩ ở đâu?"
Câu này vừa thốt ra, vai của Tào Thuần run bắn lên một cái.
Đúng lúc này Nhị Bản ở bên cạnh lại phát hiện ra cái gì đó. Đó là một sợi dây đỏ, to bằng ngón tay cái, còn buộc từng cái nút thắt một, nút thắt buộc hơi lớn, khoảng cách nút thắt tương đương với nhau. Nhị Bản đạo nhân cầm sợi dây đỏ kia nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Sư huynh, đây lại là cái gì? Tại sao nhìn thấy nó hình như mặt ta còn đỏ hơn nữa?"