Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 692 - Chương 692: Người Bình Thường

Chương 692: Người bình thường Chương 692: Người bình thường

Đúng lúc này Nhị Bản ở bên cạnh lại phát hiện ra cái gì đó. Đó là một sợi dây đỏ, to bằng ngón tay cái, còn buộc từng cái nút thắt một, nút thắt buộc hơi lớn, khoảng cách nút thắt tương đương với nhau. Nhị Bản đạo nhân cầm sợi dây đỏ kia nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Sư huynh, đây lại là cái gì? Tại sao nhìn thấy nó hình như mặt ta còn đỏ hơn nữa?"

Thẩm Lãnh quay đầu lại liếc nhìn, thật ra hắn cũng không biết đó là cái gì.

Hắn không biết, nhưng hắn có suy nghĩ trưởng thành: "Chắc là một loại hình cụ."

Nhị Bản đạo nhân đưa sợi dây đỏ cho Thẩm Lãnh: "Vậy thì huynh dùng cái này ép hỏi hắn!"

Thẩm Lãnh nhận lấy sợi dây đỏ nhìn nhìn, cảm thấy thứ này có lẽ dùng tốt hơn kia cái yếm vừa rồi một chút, dù sao thì đây mới là dây thừng thực sự. Hắn cầm dây thừng tới gần Tào Thuần, cũng không biết tại sao Tào Thuần vừa mới đỡ được một chút sau khi nhìn thấy dây thừng này liền rụt về phía sau. Từ phản ứng của Tào Thuần là Thẩm Lãnh biết ngay mình đã đoán đúng, đây là một thứ hình cụ!

Nhị Bản đạo nhân đi qua: "Dây thừng không thể nào vô duyên vô cớ bị thắt nút, cho nên chắc là nút thắt này có tác dụng, với trí tuệ của ta mà phỏng đoán, hẳn là thứ này sẽ nhét vào chỗ nào đấy."

Gã đi quanh Tào Thuần một vòng: "Lỗ mũi!"

Thẩm Lãnh: "Được!"

Hắn dùng dây thừng siết mặt Tào Thuần, Nhị Bản đạo nhân dịch chuyển vị trí sợi dây đỏ, sau đó phát hiện có lẽ phỏng đoán của mình không đúng.

"Không khớp với lỗ mũi, chỉ có thể là một nút thắt là khớp, khoảng cách giữa hai nút khá rộng."

Thẩm Lãnh nói: "Ta biết rồi."

Hắn bắt đầu kéo dây thừng cọ qua cọ lại trên mặt Tào Thuần, nút thắt ở trong lỗ mũi Tào Thuần ra ra vào vào, cọ qua cọ lại, có lúc còn cọ vào miệng, kéo vào kéo ra, môi của Tào Thuần cũng cọ đến mức sưng tều lên, môi bị cọ tróc da, mũi cũng vậy. Không biết tại sao Tào Thuần không kiên trì chịu đựng mà ọe một tiếng, nằm bò ở đó nôn thốc nôn tháo.

"Khai, ta khai..."

Thẩm Lãnh ném sợi dây đỏ cho Nhị Bản: "Lát nữa cho người của phủ Đình Úy xem thử đây là cái gì, có lẽ bọn họ biết."

Nhị Bản ừ một tiếng, cầm sợi dây đỏ đi ra ngoài phòng, không lâu sau bên ngoài liền truyền đến một trận cười vang, trong đó tiếng cười của Hắc Nhãn lớn nhất.

Tào Thuần quỳ sấp ở đó nói: "Ta không biết là ai chủ mưu muốn giết chết Diệp Lưu Vân và Hàn Hoán Chi, ta thật sự không biết sự tình, ta chỉ biết có mấy chỗ ẩn náu, ta nói cho ngươi biết, ngươi đi tìm là được... Ta cũng không biết hiện giờ các lão ở chỗ nào, chỉ có chờ các lão liên hệ với ta mới được, nhưng ngươi làm ồn như vậy thì người của các lão tất nhiên sẽ phát giác được, sau này cũng sẽ không có người liên hệ với ta nữa. Nếu các lão không muốn hiện thân, trên thế giới này không ai có thể dễ dàng tìm được ông ta."

Thẩm Lãnh cũng cảm thấy Mộc Chiêu Đồng quả thật có năng lực như vậy, cho nên ừ một tiếng rồi hỏi: "Ngươi và Mộc Chiêu Đồng cóquan hệ gì?"

"Không, không có quan hệ gì."

Tào Thuần ho khan trả lời: "Ta xuất thân hàn môn, đến Trường An đi thi thì dùng hết bạc, các lão là chủ khảo lần đó đã từng giúp đỡ ta."

Thẩm Lãnh không nghi ngờ gì nhiều, dù sao thì quả thật là Mộc Chiêu Đồng cũng từng giúp đỡ rất nhiều người. Hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi: "Viết ra hết những địa chỉ mà ngươi biết, còn nữa, ngươi có biết Trì Chân đạo nhân trong Phụng Ninh Quán đang ở chỗ nào không, rốt cuộc hắn có thân phận gì?"

"Hắn vốn tên là Chân Sát Thương, là con trai của Chân Hiên Viên."

Tào Thuần dứt khoát nói ra tất cả, thật sự sợ Thẩm Lãnh lại tra tấn y nữa.

Thẩm Lãnh ra ngoài giao người cho Hắc Nhãn bảo gã đưa đến phủ Đình Úy, sau đó ra khỏi Kim Tú Phường chuẩn bị đi tới chỗ tiếp theo. Hắn không có nhiều thời gian, trong cung sẽ nhận được tin tức rất nhanh, tuy rằng hắn mặc một bộ trang phục của đạo nhân hiện thân nhưng hẳn là bệ hạ sẽ đoán được là hắn trở về, nếu đêm nay không thể tìm được Chân Sát Thương, có thể hắn cũng sẽ không có cơ hội báo thù cho Diệp Lưu Vân bọn họ.

Tất cả những người muốn giết Hàn Hoán Chi đều chết ở nông trường, nhưng người muốn giết Diệp Lưu Vân vẫn còn sống, đây là nguyên nhân Thẩm Lãnh trở lại.

Ngoài cửa Kim Tú Phường, Thẩm Lãnh vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Nhị Bản đạo nhân đang nghiêm túc hỏi Vân Hồng Tụ ở cách đó không xa. Nhị Bản đạo nhân thoạt nhìn vẻ mặt ngây thơ vô hại, cầm sợi dây đỏ kia hỏi: "Bọn họ đều cười ta, nhưng đây rốt cuộc là cái gì?"

Trong ánh mắt Vân Hồng Tụ có chút hàn khí mờ nhạt, Hắc Nhãn ở bên cạnh thấy sắp có chuyện, vội vàng đi qua kéo Nhị Bản đạo nhân sang một bên, cúi đầu khom lưng giải thích với Vân Hồng Tụ. Nhị Bản đạo nhân không biết Vân Hồng Tụ nhưng tất nhiên Hắc Nhãn quen, nếu như Vân Hồng Tụ tưởng Nhị Bản đạo nhân là một kẻ biến thái, nàng ta ra tay, võ nghệ của Nhị Bản đạo nhân chưa chắc có thể chống đỡ nổi.

"Bây giờ cho dù ngươi vẫn dùng khăn đen che mặt, chẳng lẽ người khác không biết ngươi là ai?"

Vân Hồng Tụ liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái.

Thẩm Lãnh trả lời: "Giả vờ thì cũng phải giả vờ tiếp, đa tạ Vân đại gia, ta còn có việc phải đi, xin cáo từ tại đây."

Vân Hồng Tụ chậm rãi nói: "Ta đã nói rồi, Diệp Lưu Vân là bằng hữu của ta."

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Vân đại gia vẫn đừng rời khỏi sông Tiểu Hoài thì tốt hơn, ngươi rời khỏi chỗ này, động tĩnh sẽ trở nên rất lớn."

Vân Hồng Tụ nhíu mày: "Chẳng lẽ ngươi trở lại thì động tĩnh vẫn chưa đủ lớn?"

Thẩm Lãnh: "Ta không sao cả."

Vân Hồng Tụ không hiểu: "Ngươi không sao cả? Ngươi độc lĩnh một quân chức vị quan trọng, sự tùy ý của ngươi có thể khiến cho tất cả đều biến thành bọt nước, những thứ từng liều mạng giành được đều sẽ tan thành mây khói, thậm chí có thể còn có tính mạng của ngươi nữa."

"Cuộc đời ta mục tiêu ban đầu là nuôi heo."

Thẩm Lãnh trả lời: "Ta cảm thấy nuôi heo chắc hẳn có thể kiếm được không ít tiền, còn có thịt ăn, sau đó mục tiêu lớn hơn, con người ta khi lớn lên cũng sẽ luôn điều chỉnh mục tiêu của mình."

Vân Hồng Tụ không nghĩ được nguyên nhân Thẩm Lãnh nói chuyện này là gì, nhưng vẫn không nhịn được tò mò, hỏi một câu: "Mục tiêu sau này là gì?"

Thẩm Lãnh nghiêm túc trả lời: "Nuôi hai con heo."

Vân Hồng Tụ: "..."

Nàng ta là nữ nhân trí tuệ cỡ nào, thật ra có rất nhiều quốc sách của Đại Ninh bắt nguồn từ kiến nghị của nàng ta với bệ hạ, nữ nhân đứng ở trước mặt Thẩm Lãnh có lẽ là một nữ tử truyền kỳ nhất suốt mấy trăm năm Đại Ninh lập quốc đến này, còn truyền kỳ hơn cả Trân phi. Nữ nhân này văn có thể an bang lập quốc, võ có thể tung hoành giang hồ, nàng ta xuất thân hèn mọn nhưng có khí độ đại gia, điều chính yếu nhất là nàng ta rất hiểu hoàng đế, chỉ nói suy nghĩ trị quốc của hoàng đế đối với Đại Ninh, nàng ta còn hiểu hoàng đế hơn cả Trân phi.

Cho nên câu trả lời có vẻ như hoang đường bất kham của Thẩm Lãnh khiến nàng ta nhạy cảm nhận ra được điều gì đó. Nàng ta chăm chú nhìn Thẩm Lãnh, trong ánh mắt có một chút đau lòng.

"Có đáng không?" Nàng ta hỏi.

Thẩm Lãnh sửng sốt.

Việc hắn muốn làm, suy nghĩ của hắn, mục tiêu của hắn, có lẽ ngay cả Trà gia cũng không nhìn thấu, tất cả mọi người bên cạnh hắn đều không nhìn thấu. Nhìn xa trông rộng như hoàng đế, tâm tư kín đáo như Hàn Hoán Chi, những người này cũng sẽ không nghĩ đến Thẩm Lãnh trở lại không chỉ là để trút giận cho Hàn Hoán Chi và Diệp Lưu Vân, còn có một mục đích sâu xa hơn, mục đích này, Thẩm Lãnh sẽ không nói với ai cả, nhưng mà trong khoảnh khắc này hắn nhìn thấy được trong ánh mắt của Vân Hồng Tụ, Vân Hồng Tụ đã hiểu suy nghĩ của hắn.

"Có đáng không?"

Vân Hồng Tụ lại hỏi một lần nữa.

Thẩm Lãnh không biết trả lời như thế nào, cũng không muốn trả lời.

"Bọn họ đối xử với ngươi quá tốt đúng không."

Vân Hồng Tụ khẽ lắc đầu, hai người đứng ở cửa Hồng Tụ Lâu, chỉ có hai người bọn họ, những người khác đều đã tránh đi.

Lần đầu tiên Vân Hồng Tụ cảm thấy lựa chọn của một nam nhân khiến người ta đau lòng như thế.

"Ngươi không biết mình là ai, không biết tại sao có người lại giúp ngươi sắp xếp một số chuyện, ngươi cảm thấy mọi người bên cạnh đều đối xử với ngươi quá tốt, mà cái tốt này có lẽ không chỉ đơn thuần là bởi vì bản thân ngươi. Ngươi không tìm được đáp án, cũng không có ai nói cho ngươi biết đáp án, cho dù là người thân cận nhất của ngươi cũng sẽ không nói cho ngươi biết đáp án, ví như Thẩm tiên sinh."

Sắc mặt Thẩm Lãnh hơi tái đi, bởi vì hắn đã xác định nữ nhân lần đầu tiên gặp đang đứng trước mặt hắn đây nhìn thấu tâm tư của hắn. Trước đó hắn và Vân Hồng Tụ không có bất kỳ tiếp xúc nào, thế nhưng trong nháy mắt này nàng ta đã trở thành người hiểu hắn nhất, cho nên hắn hơi thảng thốt cũng hơi lo sợ, không biết tại sao lại lo sợ.

Vân Hồng Tụ nói với ngữ khí có chút thương cảm: "Ngươi không biết gì cả, nhưng chính bởi vì như vậy nên ngươi mới sợ. Ngươi không biết là vì bọn họ muốn bảo vệ ngươi, không muốn khiến ngươi bị tổn thương nữa, nhưng ngươi lại phát hiện làm như vậy cực kỳ có khả năng mang đến hậu quả vô cùng không tốt cho người mà ngươi quan tâm, nếu bọn họ tiếp tục giúp ngươi, có thể sẽ gặp phải tai họa cực lớn."

Thẩm Lãnh không thể nói được gì, chỉ có chấn động.

Trước khi hắn rời thành Trường An, bệ hạ đơn độc triệu kiến hắn, bệ hạ bảo hắn chuyển lời cho Thẩm tiên sinh và Trang Ung đừng quá phận, triệu Trang Ung từ Cầu Lập về, nhìn như là vị cực nhân thần nhưng lại là tước đi tất cả thực quyền... Đây là sự uy hiếp của bệ hạ.

Thẩm Lãnh biết, nếu Thẩm tiên sinh bọn họ thật sự không lĩnh hội được cơn giận của bệ hạ, như vậy thì tương lai bệ hạ thật sự có thể sẽ đưa ra những quyết định nghiêm khắc gì đó.

"Ngươi muốn buông tay."

Vân Hồng Tụ tiếp tục nói: "Ngươi trở lại, đầu tiên là để giúp Hàn Hoán Chi và Diệp Lưu Vân trút giận, nhìn có vẻ như ngươi hết sức cẩn thận không muốn để cho người khác biết ngươi trở về, nhưng ngươi cũng biết rất rõ, chỉ cần ngươi trở lại tất nhiên bệ hạ sẽ biết, không chỉ là bệ hạ... Ngày mai lâm triều có thể sẽ có người đứng ra tố cáo ngươi. Ngươi đã kháng chỉ bất tuân mấy lần, lần này lại là tự ý về kinh, bệ hạ không giết ngươi, cũng sẽ tước bỏ mọi thứ của ngươi, khiến ngươi trở thành một bách tính bình dân."

Thẩm Lãnh vẫn không nói.

Vân Hồng Tụ khẽ thở dài một tiếng: "Bọn họ là vì bảo vệ ngươi nên đưa ra lựa chọn, thà bị bệ hạ trách phạt cũng vẫn giúp ngươi. Mà ngươi cũng có lựa chọn của mình, ngươi thà từ bỏ một thân công danh, từ bỏ quan cao hiển hách... Nhưng Thẩm tướng quân, ngươi có ngốc không? Ngươi làm như vậy, chẳng phải là tất cả mọi cố gắng của bọn họ đều uổng phí rồi ư?"

Thẩm Lãnh thở ra một hơi thật dài: "Nếu ta không ở triều đình, không danh lợi, không quan tước, bọn họ cũng sẽ không cần phải làm gì cho ta, huống hồ... ngay từ đầu ta cũng không phải là người một lòng theo đuổi những thứ này, với ta mà nói, giáp tướng quân hầu tước vị, không bằng cùng người mà ta quan tâm sống bình thản cả đời."

Vân Hồng Tụ trầm mặc thật lâu sau đó gật đầu: "Hiểu rồi."

Thẩm Lãnh trở lại chính là muốn để cho hoàng đế bãi miễn tất cả chức quan của hắn. Hắn đang đánh cược, đánh cược hoàng đế không giết hắn, chỉ cần không giết hắn, hắn sẽ có thể xử lý hết tất cả mọi uy hiếp đối với người mà hắn quan tâm, hắn không phải là tướng quân nữa, không lãnh binh nữa, Thẩm tiên sinh bọn họ còn gì để cần phải đi sắp xếp? Hắn đi làm một người bình thường trong lý tưởng, mặt trời mọc đi làm, mặt trời lặn nghỉ ngơi.

"Ngươi nói ngươi không phải một người một lòng theo đuổi những thứ này, nhưng nếu mất đi rồi, ngươi sẽ tiếc không?"

Vân Hồng Tụ đột nhiên hỏi một câu.

Thẩm Lãnh đứng ở đó, cẩn thận suy nghĩ, thành thật trả lời: "Có, dù sao đó cũng là ta cố gắng giành được."

Ngữ khí của Vân Hồng Tụ lại trở lại vẻ bình thản mà nàng ta vốn đã quen: "Nếu nam nhân không có khát vọng lớn, làm một người bình thường, cho dù nấu ăn mùi vị ngon một chút, cho dù luôn ân ái với thê tử, cho dù con cái có nếp có tẻ, nhưng lại bình thường vô vi, vô vi thì vô dụng, nam nhân vô dụng, thẹn với quá nhiều thứ."

Thẩm Lãnh nhún vai: "Ngươi thật sự nghĩ Đại Ninh không thể thiếu ta? Đại Ninh có rất nhiều người như ta, trong quân mãnh tướng nhiều như mây, trong triều trí thần có hàng vạn hàng ngàn, ta cũng thật sự chỉ là một người bình thường."

Đúng lúc này cửa của Hồng Tụ Lâu mở ra két một tiếng, có một giọng nói tức giận truyền ra.

"Cút vào trong cho trẫm!"

Bình Luận (0)
Comment