Tòng Xích chết, hoàng đế buồn.
Ông ta vốn định ra ngự viên rời khỏi Tứ Mao Trai tìm một nơi có thể khiến mình bình tĩnh lại, hai bờ sông Tiểu Hoài nhìn có vẻ náo nhiệt, nhưng trong Hồng Tụ Lâu lại giống như có động trời khác vậy. Cũng không phải đóng cửa lại là không nghe được âm thanh bên ngoài, cũng không phải đóng cửa sổ là không nhìn thấy sự phồn hoa bên ngoài, chỉ là bởi vì có một nữ nhân tên Vân Hồng Tụ, nàng ta ngồi ở đó, nghe nàng ta nói chuyện, nhìn nàng ta pha trà, chính là thế giới thanh tịnh.
Vốn muốn giải sầu một chút, nhưng hoàng đế cũng không ngờ rằng đến nơi giải sầu này lại phiền lòng như vậy.
"Cút vào trong cho trẫm!"
Giọng nói của hoàng đế có một chút tức giận.
Thẩm Lãnh gần như rớt cả cằm, đâu ngờ sẽ gặp hoàng đế vào lúc này.
Cửa mở ra, Thẩm Lãnh che mặt cúi đầu đi vào Hồng Tụ Lâu, không dám ngẩng đầu cũng không dám nói chuyện, như một đứa trẻ phạm lỗi bị thầy giáo gọi vào thư phòng, bộ dạng lóng ngóng đó giả vờ rất giống.
Hoàng đế đang ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thẩm Lãnh đi vào như vậy có chút tức giận.
"Giả vờ?"
Ông ta trừng mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái.
Thẩm Lãnh vội vàng trả lời: "Không có không có, thần thật sự sợ hãi."
Hoàng đế khoát tay ra hiệu đóng cửa Hồng Tụ Lâu lại, sau đó lại trừng mắt nhìn Vân Hồng Tụ mới vừa vào trong một cái. Đương nhiên hoàng đế biết là nàng ta cố ý ở bên ngoài nói những lời đó với Thẩm Lãnh, nàng ta có hơn phân nửa tâm tư là cố ý để cho hoàng đế nghe được, đương nhiên, cũng chỉ có người huệ chất lan tâm như nàng ta mới có thể đoán được tâm tư của Thẩm Lãnh trong vài câu nói của hắn.
Ông ta lườm nàng ta, Vân Hồng Tụ mỉm cười xinh đẹp, nói một câu thần nữ đi nấu chút đồ ăn khuya cho bệ hạ rồi ra ngoài phòng khách.
Hoàng đế ngồi ở đó với vẻ mặt giận dữ, Thẩm Lãnh đứng ở đó hết sức ủy khuất, trong phòng khách trống rỗng, ai dám ở lại?
"Khanh thật to gan!"
Hoàng đế bỗng nhiên quát một tiếng.
Thẩm Lãnh quỳ xuống bụp một tiếng: "Lá gan thần... rất lớn."
Hoàng đế đứng lên, tức giận đi vòng quanh Thẩm Lãnh: "Không phải khanh muốn khiến trẫm tước hết tất cả mọi thứ của khanh sao? Được! Trẫm sẽ giúp khanh toại nguyện, trẫm sẽ tước bỏ mọi thứ của khanh, từ hôm nay trở đi bãi miễn tất cả chức quan tước vị trên người khanh. Khanh muốn làm người tốt thì trẫm sẽ cho khanh làm người tốt! Cả đời đi làm người tốt!"
Thẩm Lãnh quỳ ở đó, có chút bướng bỉnh không nói câu nào.
Vân Hồng Tụ bưng một chén canh đi ra đặt ở trên bàn, đi đến bên cạnh hoàng đế khẽ nói: "Chẳng lẽ bệ hạ còn cảm thấy hắn không đủ ủy khuất?"
"Hắn ủy khuất cái gì!"
Vân Hồng Tụ khẽ thở dài một tiếng: "Người không biết vô tội, bệ hạ biết mà."
Hoàng đế còn muốn nổi giận, đột nhiên hiểu ý tứ trong câu nói này của Vân Hồng Tụ... Người không biết vô tội, Thẩm Lãnh biết gì? Hắn chẳng biết gì cả, cho nên hắn có lỗi gì? Không ai nói với hắn rằng có thể ngươi sẽ là con của bệ hạ, cũng không có người nào nói cho hắn biết, Thẩm Tiểu Tùng lo sớm muộn gì cũng có một ngày thái tử sẽ không thể chấp nhận ngươi cho nên mới phải trù tính. Chính bởi vì biết rõ suy nghĩ của Thẩm Tiểu Tùng nên hoàng đế cũng chỉ là hơi giận chứ không phải là phẫn nộ, Thẩm Tiểu Tùng thương Thẩm Lãnh, chẳng lẽ ông ta lại không thương Thẩm Lãnh?
Một câu nói này của Vân Hồng Tụ đã khiến cơn tức của hoàng đế lập tức tiêu tan.
Thẩm Lãnh quỳ gối ở đó như một đứa trẻ bướng bỉnh. Hắn không biết gì cả, nhưng hắn có suy nghĩ của mình, có lựa chọn của mình, hắn không mong muốn luôn là được người khác bảo vệ và cũng khao khát bảo vệ người khác. Hoàng đế biết Thẩm Tiểu Tùng từng nói với Thẩm Lãnh, con người sống trên đời phải nhớ ơn nhiều nhớ hận ít, nhớ ơn nhiều sẽ thì sẽ muốn cảm ơn, nhớ hận nhiều thì sẽ muốn trả thù, lòng cảm ơn có thể khiến một người ấm áp, lòng báo thù sẽ chỉ khiến một người rơi vào hầm băng.
Thẩm Lãnh vẫn luôn ghi nhớ.
Đối với hắn mà nói, trên đời này ân tình lớn nhất không phải sinh mà là nuôi. Hắn không biết người sinh ra hắn là ai, cũng không biết người đó đang ở chỗ nào, là sinh mà không nuôi. Người nuôi hắn tên là Thẩm Tiểu Tùng, hắn thà rằng bản thân mình chết cũng không muốn nhìn thấy Thẩm Tiểu Tùng bị tổn thương, nếu đặt ở trước mặt Thẩm Lãnh một sự lựa chọn, hắn mất đi vinh hoa phú quý đổi tuổi già an khang cho Thẩm Tiểu Tùng, hắn sẽ đánh đổi không chút do dự.
Hoàng đế thở ra một hơi thật dài, đi đến chỗ ghế dựa ngồi xuống. Vân Hồng Tụ bưng bát canh đã nấu xong cho hoàng đế, hoàng đế nhận lấy nếm một ngụm cảm thấy mùi vị rất không tồi, lại nhìn Thẩm Lãnh vẫn bướng bỉnh quỳ gối ở đó chẳng nói câu nào, ngay cả xin tha thứ cũng không định nói, vì thế nói một câu có vẻ tức giận: "Cho hắn một bát!"
Vân Hồng Tụ đi qua kéo Thẩm Lãnh: "Vẫn chưa chịu đứng dậy?"
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Hay là quỳ đi."
Hoàng đế giận dữ nói: "Mặc kệ hắn, để hắn quỳ."
Vân Hồng Tụ cười lắc đầu đi sang một bên, vị trí nàng ta đứng rất khéo, hơi lùi về phía sau ở một bên hoàng đế, có thể rất dễ dàng khiến người ta bỏ qua sự hiện hữu của nàng ta, nàng ta biết mình nên đặt mình ở một vị trí như thế nào.
Hoàng đế uống nửa bát canh rồi để bát trên bàn trà ở một bên, thở mạnh một hơi rồi nói: "Trẫm vốn tưởng khanh có thể thông minh hơn Thẩm Tiểu Tùng một chút."
Thẩm Lãnh cúi đầu trả lời: "Người do ông ấy dạy dỗ, có thể thông minh được đến mức nào."
Hoàng đế không nhịn được muốn cười, nhưng nghĩ lại mình vẫn còn đang tức giận, làm hoàng đế phải có tôn nghiêm của mình, cho nên gắng gượng nén cười, hoàng đế à... Hoàng đế không cần thể diện ư?
"Trẫm không nói giỡn, trước giờ trẫm cũng sẽ không lấy quốc gia đại sự để nói giỡn, những lời trẫm đã nói lúc nãy tất nhiên phải giữ lời, khanh muốn đi mở một quán cơm nhỏ thì cứ đi mở, muốn về quê nhà quận An Dương thì cứ về, nhưng vẫn như vậy, bọn trẻ và Trà Nhi cô nương không thể đi theo khanh chịu khổ, trẫm sẽ giữ họ ở lại Trường An."
Thẩm Lãnh: "Ồ..."
Hoàng đế trừng mắt: "Khanh có thái độ gì vậy hả!"
Thẩm Lãnh cúi đầu thấp hơn nữa.
Vân Hồng Tụ ở phía sau hoàng đế khẽ ho khan một tiếng, hoàng đế thở ra một hơi lại cố gắng kiềm chế tính tình, lườm Thẩm Lãnh nói: "Lúc nãy khanh nói Đại Ninh có hàng vạn hàng ngàn văn thần trí giả, võ tướng danh soái nhiều như mây, không phải là Đại Ninh không thể thiếu khanh, khanh nói đúng, nhưng chẳng lẽ bên cạnh Diệp Lưu Vân và Hàn Hoán Chi cũng chỉ có một người sống là khanh? Bọn họ thiếu khanh thì không được?"
Thẩm Lãnh vẫn không nói, hắn cũng không biết nói gì. Hắn vốn dĩ không phải là một người giỏi phản biện, huống hồ hắn cũng không muốn phản biện gì cả.
Vân Hồng Tụ rót một chén trà cho hoàng đế: "Bệ hạ từng nói, trị quốc bình thiên hạ, là dựa vào tình cảm đối với quốc gia, nhà hòa vạn sự hưng, là dựa vào tình cảm thân quyến, cho nên trong thiên hạ này quan trọng nhất không có gì qua được một chữ tình..."
Hoàng đế: "Khanh im miệng."
Vân Hồng Tụ: "Ồ, vậy thì thần im miệng."
Ngay lập tức trong cả phòng khách đều trở nên yên lặng, không có một thanh âm nào phát ra, cho nên không khí liền có vẻ hơi ngưng trọng.
"Khanh đứng lên đi."
Một lúc lâu sau hoàng đế dường như đã dịu đi một chút, nhưng vẫn trừng mắt nhìn Thẩm Lãnh, đó là ánh mắt khiến người ta cũng không khỏi có chút thương cảm, không phải thương cảm với Thẩm Lãnh mà là thương cảm với bệ hạ. Sự đau khổ Thẩm Lãnh không có mấy người hiểu, sự đau khổ của hoàng đế thì có mấy người thật sự hiểu được.
"Ngay trong đêm nay cút ra khỏi Trường An, trẫm coi như chưa có chuyện gì xảy ra cả."
"Thần vẫn không thể đi, thần gần như đã tra được chỗ ở của Trì Chân đạo nhân."
"Trong thành Trường An chỉ có một mình khanh có thể đánh nhau?"
Cơn tức hoàng đế vừa mới nén xuống lại bốc lên, sao Thẩm Lãnh lại không biết tốt xấu như vậy? Ông ta đã lui bước rồi... Ông ta là hoàng đế đấy, người là hoàng đế cũng đã lui bước rồi, đã cho Thẩm Lãnh một lối thoát lớn như vậy, sao tiểu tử ngốc ngươi lại không thể đi theo lối thoát đó?
"Trước khi trời sáng thần sẽ cút, nhưng thần phải tự tay giết hắn."
Cái tên đó, bướng bỉnh như một kẻ ngốc.
Hoàng đế trầm mặc.
Lại một hồi lâu sau, hoàng đế lại thở mạnh ra một hơi: "Khanh đi đi."
Lúc này Thẩm Lãnh mới đứng dậy, khom người lui về phía sau, lúc đi tới cửa Thẩm Lãnh ngẩng đầu liếc nhìn hoàng đế một cái. Hôm nay là lần đầu tiên hắn dám ngẩng đầu nhìn nhìn hoàng đế, trong khoảnh khắc đó tim của Thẩm Lãnh giống như bị thứ gì đó đâm một nhát... Tại sao nhìn hoàng đế giống như lập tức già đi không ít? Trước giờ đều không chú ý tới hai bên tóc mai của hoàng đế lại đã có nhiều tóc bạc như vậy. Hắn nhìn thấy mắt của hoàng đế, nhìn thấy sự phức tạp không thể hình dung ra được trong ánh mắt đó, đau lòng, tức giận, tự trách, còn có rất nhiều rất nhiều, mà chính là kiểu ánh mắt này làm cho cảm giác tim mình bị thứ gì đó đâm vào của Thẩm Lãnh càng mãnh liệt hơn.
"Bệ hạ, hãy bảo trọng."
Hắn lại quỳ xuống: "Thần có tội."
Cũng không biết tại sao, một câu bảo trọng này đã khiến hoàng đế vốn có tâm cảnh trầm ổn như thế lại không thể khống chế được cảm xúc của mình. Ông ta đứng bật dậy, đi nhanh mấy bước tới chỗ Thẩm Lãnh, nhưng lúc vừa muốn chạm vào Thẩm Lãnh thì lại bị Vân Hồng Tụ ở phía sau kéo lại. Vân Hồng Tụ khẽ lắc đầu với ông ta, hoàng đế xoay người bước vào trong đại đường, trong giây phút xoay người lại, khóe mắt lăn xuống một giọt nước mắt.
"Trẫm không cần khanh quan tâm, quản tốt bản thân khanh đi."
Lời còn đang nói, người đã vào đến bên trong.
Vân Hồng Tụ nhìn Thẩm Lãnh, lại quay đầu đuổi theo bệ hạ, nhưng đến cửa lại vào không được, hoàng đế đã đóng cửa, nàng ta thử đẩy một cái nhưng không đẩy ra được. Hoàng đế ở trong phòng dựa lưng vào cánh cửa, nước mắt giàn giụa, ông ta cố sức rồi lại cố sức dùng lưng chống cửa, hai tay ôm mặt khóc. Ông ta không biết có phải mình khóc vì một câu bệ hạ bảo trọng đó của Thẩm Lãnh hay không, hay là bởi vì những cảm xúc đã tích tụ suốt nhiều năm qua đột ngột bùng nổ. Ông ta là hoàng đế, hoàng đế của Đại Ninh, sao ông ta có thể dễ dàng khóc được?
Ông ta cũng chỉ là một nam nhân.
Ông ta không dám phát ra âm thanh, hai tay ôm chặt trên mặt.
Thẩm Lãnh đứng dậy đi tới cửa, trầm mặc một lát rồi nói: "Thần biết thần suy nghĩ quá nông cạn, quá đơn giản, cũng quá bông đùa, không phải bệ hạ giận thần kháng chỉ bất tuân, là bệ hạ giận thần không cảm nhận được sự lương khổ dụng tâm của bệ hạ. Thần biết bệ hạ đối xử với thần tốt nhất, nếu không có bệ hạ che chở thần, với những lỗi lầm lớn mà thần phạm phải, có bao nhiêu lỗi cũng đều nên bị xử quyết mới đúng, thần có thể khiến bệ hạ thất vọng vì sự vô tri của thần, sự ấu trĩ và tùy hứng làm càn của thần, thần, sợ là thần không thay đổi được."
Hắn cúi người hướng vào trong phòng cúi lạy, sau đó xoay người đi nhanh ra ngoài.
Vân Hồng Tụ cũng xoay người dựa vào cửa, nàng ta ở bên này cửa, hoàng đế ở bên kia cửa.
Thật lâu sau, trong phòng truyền ra tiếng của hoàng đế: "Bảo Vệ Lam đi theo hắn."
Vân Hồng Tụ vâng một tiếng: "Đã bảo Vệ Lam đại nhân đi theo rồi."
Lại rơi vào trầm mặc.
Không biết qua bao lâu sau cửa bị hoàng đế mở ra kêu két một tiếng, Vân Hồng Tụ xoay người nhìn về phía hoàng đế, mắt của hoàng đế hơi đỏ nhưng đã khôi phục vẻ bình tĩnh, ông ta lại là vị hoàng đế uy nghiêm kia rồi.
Trở lại bên ngoài ngồi xuống, hoàng đế uống một ngụm trà đã nguội: "Trẫm phải về rồi."
Vân Hồng Tụ vâng một tiếng: "Thần đã phái người đi thông báo cho thứ phụ Lại Thành đại nhân đến Tứ Mao Trai chờ, cũng phái người đến phủ của cấm quân Đạm Đài đại tướng quân, trước khi trời sáng cấm quân sẽ có quân vụ khẩn cấp phải ra ngoài thành xử trí, mang theo lệnh bài của đại tướng quân, người của Tuần thành binh mã ti sẽ lập tức mở cổng thành để đội ngũ cấm quân ra ngoài. Ngày mai tất cả tấu chương đưa vào Nội các đều sẽ được Lại Thành đại nhân xử lý, cũng sẽ nói chuyện với những người dâng tấu chương... Thẩm tướng quân chưa từng trở về, kẻ giết người đêm nay chỉ là một đạo nhân không biết tên, sở dĩ giết người là vì hắn cảm thấy có người làm vấy bẩn danh dự của Đạo môn."
Hoàng đế gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.
"Bệ hạ, nếu mệt thì nghỉ ngơi một chút."
Nàng ta nhìn bóng lưng của hoàng đế.
"Để sau đi."
Hoàng đế nhấc bước đi ra ngoài.
Một canh giờ sau, Tứ Mao Trai.
Hoàng đế xoa xoa huyệt Thái Dương liếc nhìn Lại Thành một cái: "Truyền chỉ, Trang Ung không cần về nữa, trông coi nam cương thật tốt cho trẫm."
Lại Thành giật mình, nhìn về phía hoàng đế hỏi dò một câu: "Vậy, chuyện của Thẩm Lãnh?"
"Thẩm Lãnh làm sao?" Hoàng đế hỏi.
Lại Thành vội vàng cúi đầu: "Không có gì, không có gì... Thần chỉ cảm thấy hắn rời kinh đã lâu như vậy rồi, sợ là ý chỉ không đuổi kịp, chờ ý chỉ đến Cầu Lập không chừng lại không gặp được tướng quân Trang Ung, nói không chừng tướng quân Trang Ung đã trở về rồi."
Hoàng đế trợn mắt lườm ông ta.
Lại Thành lại nhanh chóng nói: "Thần nghĩ là đuổi kịp, sáng sớm ngày mai có thể đuổi kịp."
Hoàng đế: "Cút đi ngủ."
Lại Thành: "..."