Lại Thành hết sức cẩn thận liếc nhìn hoàng đế một cái, thầm nghĩ bệ hạ à, chuyện Thẩm Lãnh trở về sợ là không dễ giấu giếm, nhưng ông ta cũng không dám nói, nếu như nói thì bảy tám phần mười bệ hạ sẽ nói nếu không thì trẫm gọi khanh đến làm gì? Cho nên chuyện này tuy không dễ làm nhưng ông ta vẫn phải liều mình đi làm. May mà chức nghiệp chủ yếu của ông ta chính là dựa vào miệng nói chuyện, chức nghiệp thứ yếu mới là thứ phụ Nội các.
Hoàng đế liếc nhìn sắc trời bên ngoài: "Thôi đi, khanh cũng đừng về ngủ nữa, không bao lâu nữa là trời sáng rồi, trẫm dặn người đi làm chút đồ ăn mang đến, khanh ăn cùng trẫm, cả đêm không ngủ thực sự cũng hơi đói bụng."
Lại Thành cúi đầu: "Thần tuân chỉ."
Hoàng đế hỏi: "Muốn ăn gì?"
Lại Thành: "Sáng sớm khẩu vị không tốt, ăn đại một chút là được, bệ hạ ăn gì thì thần ăn cái đó."
Hoàng đế cười cười: "Trẫm giao cho khanh một việc khó, cho nên coi như là trẫm khao khanh, muốn ăn gì thì bảo bọn họ đi làm một ít, cứ việc nói."
Lại Thành: "Sáng sớm ăn đồ quá dầu mỡ cũng không tốt, thanh đạm một chút."
Hoàng đế: "Cũng được."
Lại Thành: "Hay là ăn lẩu?"
Hoàng đế: "..."
Trời vẫn còn rất tối, tính ra còn khoảng một canh giờ nữa trời mới sáng, thời gian các cổng thành Trường An mở cửa cũng không phải là bất biến, mùa đông cổng thành mở muộn một chút, mùa hạ thì sớm một chút. Dựa theo thời gian mở cửa hiện tại, tính ra thời gian Thẩm Lãnh rời thành Trường An cũng là lúc trời gần sáng, ông ta chỉ mong tiểu tử ngốc kia có thể thuận lợi ra khỏi thành trước khi trời sáng.
Đương nhiên Lại Thành hiểu nguyên nhân hoàng đế không ngủ được, chừng nào Thẩm Lãnh không xuất thành, chừng đó hoàng đế sẽ không yên tâm được.
"Lẩu."
Hoàng đế dường như bỗng nhiên cũng có hứng thú: "Vậy thì ăn lẩu."
Lại Thành: "Thật đáng tiếc."
Hoàng đế hỏi: "Đáng tiếc gì?"
Lại Thành: "Lão viện trưởng thích ăn lẩu như vậy, nhất là thích ăn lẩu một cách yên tĩnh, giờ này yên tĩnh như vậy hẳn là lúc lão viện trưởng thích nhất, đáng tiếc, lão viện trưởng không được ăn lẩu mà bệ hạ ban cho."
Hoàng đế: "Tiên sinh lớn tuổi rồi, giờ này đang ngủ ngon, không tốt."
Lại Thành: "Đúng vậy, không tốt, thần chỉ tùy tiện nói thôi, thần không phải nghĩ mấy chuyện xấu đâu."
Hoàng đế: "Trẫm hiểu."
Sau nửa canh giờ, lão viện trưởng dụi mắt đi vào Tứ Mao Trai, liếc nhìn nồi lẩu bốc hơi nóng nghi ngút trên bàn u oán thở dài một tiếng: "Cảm ơn bệ hạ sáng sớm còn nhớ lão thần như thế."
Hoàng đế chỉ vào Lại Thành: "Vừa rồi đệ tử đắc ý của khanh gào khóc, nói nhìn thấy lẩu ngon như vậy thầy của mình không được ăn sẽ khó chịu trong lòng, khó chịu thì sẽ không khống chế nổi, khóc oa oa, trẫm đau lòng."
Lão viện trưởng nhìn Lại Thành: "Lão thần nhìn ra được, khó chịu đến mức cười to oa oa."
Lại Thành thở dài: "Cũng không thể là một mình học sinh khó chịu..."
Hoàng đế: "Khanh nói là cùng trẫm ăn bữa cơm sáng khanh rất khó chịu?"
Lại Thành: "Bệ hạ thứ tội... Ý của thần là, thần có thể cùng bệ hạ dùng thiện là cực kỳ vinh hạnh, nhưng lát nữa lên triều làm sao nói chuyện với các đại nhân chuẩn bị sâm tấu tướng quân Thẩm Lãnh, thần vẫn chưa nghĩ xong phải dùng từ như thế nào. Tiên sinh cũng biết, lúc học ở thư viện học ở trường thần viết văn kém nhất, viết văn trước giờ đều không tốt."
Lão viện trưởng: "Cho nên, bệ hạ, ý của Lại đại nhân là trước đây khi mắng bệ hạ ngay cả bản thảo hắn cũng chưa từng làm."
Lại Thành: "..."
Hoàng đế: "Gừng càng già càng cay."
Màn đêm bên ngoài Cung Vị Ương tất nhiên cũng đen như vậy, người đi lại trong đêm tối sẽ luôn có một chút hàn ý. Một con mèo không nhà ngồi ở đầu ngõ, có thể nó đã nhìn chằm chằm cả đêm xem có chuột để ăn hay không, trên đường cái xa xa có người đi nhanh đến chỗ cách nó không xa, con mèo giật mình xù lông lên, thầm nghĩ đây là cô hồn dã quỷ từ nơi nào tới, quả quyết không phải là một người, nếu không thì làm sao mà bước đi nhẹ đến mức ngay cả nó cũng không phát hiện ra?
Thẩm Lãnh đeo hắc tuyến đao đi đến đầu ngõ, liếc nhìn con mèo vừa chui vào trong bóng tối, nghĩ có lẽ mình cũng là một con mèo.
Mèo phải bắt chuột.
Đây là nhà thứ tư, hắn đi tìm từng chỗ một dựa theo những nơi Tào Thuần khai ra, ba chỗ trước đó đều đã đi rồi, ba chỗ ẩn náu đó đều không có người, hy vọng ở đây sẽ có, nếu còn không tìm được y nữa thì chỉ có thể rời khỏi Trường An. Bệ hạ đã nói rõ ràng như vậy rồi, Thẩm Lãnh không thể phụ lòng... Mặc dù lúc về Trường An tâm ý của hắn kiên quyết, nhưng khi hắn nhìn thấy tóc bạc ở hai bên tóc mai của bệ hạ, nhìn thấy sự phức tạp trong ánh mắt của bệ hạ, lòng hắn lại mềm nhũn.
Cất bước đi vào ngõ nhỏ, chắc là con mèo kia vẫn đang ở một chỗ khuất trong bóng tối theo dõi hắn. Thẩm Lãnh đột nhiên có một cảm giác khó hiểu, máu khắp toàn thân dường như cũng chảy nhanh hơn, trước đây cảm giác này thường xuyên xuất hiện khi ở trên chiến trường.
Hắn đi đến cuối ngõ hẻm, cửa đang đóng, xuyên qua khe cửa có thể nhìn thấy trong viện có ánh sáng, người ở trong viện chắc hẳn là một người chịu khó, dậy sớm đến như vậy.
Thẩm Lãnh đẩy cửa, nhìn có vẻ không dùng lực nhưng âm thanh cửa mở hơi lớn, then cửa và trục cửa đồng thời bị lực tay của hắn đẩy gãy, hai cánh cửa bay vào trong viện, dừng lại ở chỗ cách nam nhân trẻ tuổi đang sắp xếp gánh hàng kia không xa.
Chân Sát Thương dậy rất sớm, bởi vì y phải đi nhập hàng. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì khoảng nửa canh giờ sau là gánh hàng của y sẽ được chất đầy, hai canh giờ sau y sẽ đến phía tây thành, sau giờ ngọ là lúc mọi người dễ buồn ngủ nhất, những đạo nhân trong Tường Ninh Quán kia lại không có đắc đạo thành tiên nên chắc cũng không ngoại lệ. Nếu vẫn không có gì bất ngờ nữa thì y lẳng lặng vào hậu viện cũng sẽ không bị người khác phát hiện, dù sao thì y biết rõ chỉ có một người ở trong hậu viện, giống như lúc ở Phụng Ninh Quán trong cung Vị Ương, Tiểu Trương chân nhân thích ở một mình, tuy rằng gã rất nhát gan.
"Chào buổi sáng."
Thẩm Lãnh giơ tay lên vẫy vẫy chào hỏi, không qua loa một chút nào.
"Chào buổi sáng."
Chân Sát Thương rất khách khí chào hỏi lại, cũng không qua loa một chút nào.
"Buôn bán tốt không?"
Thẩm Lãnh chỉ chỉ vào gánh hàng kia, gánh hàng của người bán hàng rong sẽ luôn lớn hơn một chút, hai cái sọt trúc kia nếu chất đầy hàng hẳn là cũng không nhẹ.
"Không tốt lắm."
Chân Sát Thương bỏ đòn gánh trong tay xuống, đi đến chỗ chậu nước ở bên cạnh lấy khăn mặt vắt khô, lau mặt: "Buôn bán vốn nhỏ đều không tốt, nhất là thời gian gần đây, một tháng trước có thể kiếm lãi được khoảng chừng ba lượng bạc, bây giờ đại khái chỉ có khoảng một lượng bạc, cho nên vốn định bán nốt hôm nay rồi sẽ đổi nghề."
Thẩm Lãnh: "Vậy thì thật xin lỗi, quấy rầy ngươi đổi nghề rồi."
Chân Sát Thương nhìn cái khăn đen trên mặt Thẩm Lãnh: "Tại sao không lấy xuống cho ta nhìn thử?"
Thẩm Lãnh: "Không được."
Chân Sát Thương lắc đầu thở dài: "Có ý nghĩa sao? Cho dù che mặt lại thì cũng không phải ta không biết ngươi là ai."
Thẩm Lãnh: "Che mặt là một kiểu tôn trọng."
Chân Sát Thương có chút khó hiểu, đó là sự tôn trọng dành cho ai?
Thẩm Lãnh hỏi: "Đồ ngươi bán có đầy đủ không?"
Chân Sát Thương: "So với người bán hàng rong bình thường thì đầy đủ hơn, dù sao ta cũng có sức lực lớn."
Thẩm Lãnh rất nghiêm túc hỏi: "Có khỉ không?"
Sắc mặt Chân Sát Thương hơi khó coi.
Y lau mặt, vén cổ tay áo lên, trở lại bên gánh hàng, cầm đòn gánh lên suy nghĩ một chút, bẻ gãy đòn gánh rắc một tiếng, rút một thanh đao rất lạ từ trong đòn gánh ra. Thanh đao này rất nhỏ, độ rộng của thân đao đại khái chỉ bằng một nửa hoành đao chế thức của Đại Ninh, chiều dài cũng ngắn khoảng năm tấc, nhưng đao này nhìn cũng không nhẹ, nhỏ hẹp và nhọn nhưng lại có cảm nặng nề khó hiểu.
Chân Sát Thương đi đến giữa viện tử: "Ngươi trở lại là vì Diệp Lưu Vân? Trong lòng có cảm giác bảo vệ sẽ khiến dũng khí của mình trở nên lớn hơn, ta rất hiểu... Ta cũng đang nghĩ hay là cũng tìm lý do cho mình? Có lý do thì sẽ có dũng khí, ví dụ như... báo thù cho con khỉ kia của ta thì ngươi cảm thấy thế nào?"
Thẩm Lãnh gật đầu: "Có thể, dù sao nó cũng chết thảm như vậy."
Chân Sát Thương nhìn chung quanh, trên tường bên trái xuất hiện hai bóng người, một người đeo đao, một người đeo song kiếm dài ngắn, trên bờ tường bên phải cũng có hai người, một người ngồi xổm giống như mèo không có binh khí, một người đang đứng thì có binh khí, còn là binh khí rất lớn, vác trên vai giống như vác một nửa cánh cửa.
Vị trí phía sau Thẩm Lãnh, một bạch y nhân trẻ tuổi đứng ở cửa, trong tay cầm một cây trường thương màu đỏ thẫm, còn đeo một thanh kiếm, dường như sát ý của gã còn nặng hơn Thẩm Lãnh một chút, chắc hẳn là đang cưỡng chế.
Chân Sát Thương quay đầu lại, một nam nhân đứng trên nóc nhà, cũng là một thân áo trắng, trong tay cầm một cây thiết thiên.
"Dẫn theo nhiều người như vậy."
Chân Sát Thương thở dài: "Coi như là cũng rất coi trọng ta."
Thẩm Lãnh nghiêm túc trả lời: "Ỷ nhiều hiếp ít là tác phong từ trước đến nay của danh môn chính phái chúng ta."
Chân Sát Thương ngẩn ngươi: "Ngươi nói cũng đúng, ta đại diện cho tà môn phản phái bày tỏ không thể phản bác."
Y giơ đao trong tay lên chỉ vào Thẩm Lãnh: "Ta nghe nói đao pháp của ngươi cũng được xưng là nhất tuyệt trong quân, lựa chọn dùng đao là đúng rồi, đao mới là vũ khí của nam nhân, còn những thứ khác nhiều nhất chỉ tính là đồ chơi, nhất là kiếm, đó là hung khí ư? Nhiều nhất chỉ tính một món đồ phẩm trang sức, văn nhân đeo chơi thôi."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Ta thì không dám nói câu này, dễ bị đánh."
Ở bên ngoài cách tiểu viện này khoảng hơn mười trượng, trong một tiểu viện khác cũng có mấy người đang đứng. Vốn dĩ Kình Thương phát giác được Chân Sát Thương bị người khác theo dõi, vừa muốn bỏ đi thì bên ngoài có người gõ cửa, hắn ta mới từ cửa phòng đi ra thì cửa viện đã bị đẩy ra, một cô nương trẻ tuổi đeo trường kiếm đi vào, cô nương kia trông cũng rất đẹp, dáng người thẳng tắp, rất có anh khí.
Một đạo nhân từ bên ngoài tường viện bay vụt vào, cũng đeo kiếm nhưng nhìn có vẻ hơi lóng ngóng, mấu chốt là tên kia lại còn có dáng vẻ rất căng thẳng.
Ở bên ngoài một bên tường viện khác cũng có một người bay vụt vào, nhìn hơi béo, cho dù là việc đơn giản như nhảy vào tường viện ông ta cũng phải rất khó khăn mới làm được, hơi thở hổn hển, cầm trong tay một thanh kiếm gỗ đào, trên kiếm gỗ đào còn dán một tờ bùa vàng.
Một đạo nhân trung niên ngồi khoanh chân trên nóc nhà, say khướt, hẳn là đã uống không ít rượu.
Vốn tưởng rằng người nên tới đều đã tới, đâu ngờ ngoài cửa còn có một đạo nhân trung niên dìu một lão đạo nhân râu tóc bạc trắng đi vào. Lão đạo nhân kia già đến mức đi bộ mấy bước cũng run rẩy, nếu không có người đỡ thì một trận gió cũng có thể thổi ngã lão, cũng không biết người già như vậy còn đến đây để làm gì.
Kình Thương cảm thấy hơi khó chịu.
Hắn ta chỉ sang phía viện tử của Chân Sát Thương: "Phối trí ở bên kia dường như cao hơn một chút."
Nhị Bản đạo nhân lắc đầu: "Ngươi hiểu cái rắm."
Gã lén liếc mắt nhìn Trà gia một cái, lẩm bẩm nói: "Bên này mới là cao."