Tứ Mao Trai.
Hoàng đế cứ chốc chốc lại liếc mắt nhìn ra bên ngoài, lão viện trưởng và Lại Thành ngồi ở bên cạnh cũng đều sẽ không tự giác mà nhìn ra bên ngoài theo hoàng đế. Thời gian trôi qua từng phút từng giây, mà tin tức Thẩm Lãnh đã ra khỏi thành vẫn chưa đưa tới đây, hoàng đế không yên lòng, tất nhiên lão viện trưởng và Lại Thành cũng không yên lòng.
"Nếu đã chỉ có mấy chỗ như vậy, cho dù là tìm kiếm từng chỗ một cũng sẽ không chậm, rất nhanh thôi."
Lão viện trưởng gắp một miếng đậu hũ trắng vào miệng nhấm nháp, thật ra đậu hũ trắng thì có thể có mùi vị phức tạp gì, nhưng các lão nhân sẽ luôn dùng vị giác tìm kiếm sự nhạy cảm của mình ở trong mùi vị đơn giản, thậm chí có thể nói là không có mùi vị này, ở mọi phương diện bọn họ đều đã trở nên chậm chạp, cho nên ở mọi phương diện đều muốn thể hiện rằng bản thân cũng không chậm chạp. Người trẻ tuổi không thích đậu hũ trắng là vì cảm thấy không ngon, lão nhân thích, sẽ còn nói với ngươi rằng mùi vị rất tuyệt.
Bọn họ sẽ nói, trong đậu hũ trắng ẩn chứa mỹ vị mà các ngươi không phát hiện được, để chứng minh vị giác của mình vẫn chưa thoái hóa.
Người trẻ tuổi cười nhạt, lão nhân cũng cười nhạt đối với phản ứng của người trẻ tuổi.
Lão viện trưởng là một ngoại lệ, lão không chậm chạp, lão thích ăn đậu hũ trắng là vì thật sự thích ăn, cũng không phải bởi vì răng không tốt.
"Vệ Lam đang đi theo rồi, huống hồ các đạo nhân của Tường Ninh Quán, người của Lưu Vân Hội, người của phủ Đình Úy, nhiều người như vậy đều ở đó."
Lão viện trưởng nói: "Nếu nhiều người như vậy mà không thể giải quyết dứt điểm một hai người kia, có thể thứ bọn họ đối mặt không phải là con người."
Hoàng đế ừ một tiếng, nhìn bình rượu bên cạnh, cuối cùng lựa chọn bỏ qua. Ông là hoàng đế, ông ta không thể lên triều với mùi rượu nồng nặc, cho dù lúc này ông ta thật sự rất muốn uống một ngụm rượu.
"Điều chính yếu nhất là, có Trà Nhi ở đó."
Lão viện trưởng liếc nhìn hoàng đế một cái: "Bệ hạ còn có gì phải lo lắng."
Hoàng đế thầm nghĩ ngay cả Trà Nhi thì trẫm cũng không yên tâm, con trai của trẫm, con dâu của trẫm ra ngoài đánh nhau với người ta, trẫm có thể yên tâm sao? Tuy rằng rất nhiều người đều từng nói, võ nghệ của tiểu cô nương Thẩm Trà Nhan này còn tốt hơn Thẩm Lãnh không ít, mà ngay cả Trân phi cũng từng nói, ở tuổi như Trà Nhi, bà cũng không có võ nghệ như Trà Nhi, cho dù là hiện tại bà cũng không phải là đối thủ của Trà Nhi.
Hoàng đế lại ừ một tiếng, cũng lại nhìn ra ngoài cửa lần nữa.
Vừa lúc lúc này Đại Phóng Chu bước nhanh vào, hạ giọng nói: "Bệ hạ, đã tìm được người rồi."
"Thế nào?"
"Vẫn chưa biết, tin tức vẫn chưa gửi tới đây."
"Lại đi xem tiếp."
"Vâng."
Đại Phóng Chu lại xoay người chạy ra ngoài.
Mới đi ra ngoài không bao lâu đã lại chạy về: "Vệ Lam phái người trở về nói, bên Thẩm Lãnh đã bắt rồi. Võ nghệ của đạo nhân tên là Trì Chân đó rất mạnh, Thẩm Lãnh không cho người khác ra tay giúp đỡ, đánh với Trì Chân đạo nhân rất lâu, đao của hai người đều phá hỏng cả viện tử. Người được Vệ Lam phái về nói chỉ thấy trong viện đao quang loá mắt, một lát sau căn phòng sụp xuống, một lát sau tường viện sụp xuống, một lát sau cây cối trong viện đều đổ, đại thụ có thể vòng tay ôm mới xuể. Đây có thể là đối thủ mạnh nhất trên giang hồ mà tướng quân Thẩm Lãnh từng gặp, đánh gần nửa canh giờ mới phân thắng bại."
Hoàng đế rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm: "Còn Trà Nhi thì sao?"
Đại Phóng Chu trả lời: "Trà Nhi cô nương à, Trà Nhi cô nương ở bên cạnh nhìn khoảng gần nửa canh giờ."
Hoàng đế nhìn lão viện trưởng, lại nhìn Lại Thành. Lại Thành nhìn lão viện trưởng, lại nhìn hoàng đế. Lão viện trưởng nhìn hoàng đế rồi lại nhìn Lại Thành, cứ cảm thấy có chuyện gì đó rất ghê gớm trong câu nói đơn giản kia.
Hoàng đế rót một chén trà uống hết, dùng một chén trà nóng để nén cảm xúc của mình, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
"Có bị thương không?" Ông ta hỏi.
Đại Phóng Chu trả lời: "Không có tin tức, nói là đã giao người cho Nhiếp Dã của phủ Đình Úy cùng đi theo, tướng quân Thẩm Lãnh đã vào đội ngũ cấm quân hướng đi tới cổng thành rồi."
Hoàng đế nhíu mày: "Đưa tin kiểu gì vậy, ngay cả chuyện người có bị thương hay không cũng không biết?"
"Không đến gần được."
Đại Phóng Chu trả lời: "Lúc tướng quân Thẩm Lãnh và Trì Chân đạo nhân kia đánh nhau, người của Lưu Vân Hội vốn ở gần đó đều không thể không rút đi, nói là rất hung hiểm, hung hiểm đến mức ngay cả bọn họ cũng không thể tới gần một chút. Thị trở lại vệ truyền tin nói... Đây là trận chiến kinh tâm động phách nhất mà đời này hắn từng chứng kiến, giống như biển rộng sóng cuồng, chỉ có Trà Nhi cô nương có thể đứng ở trong viện xem bọn họ đánh."
Hoàng đế thở ra một hơi: "Lại đi xem tiếp."
Đại Phóng Chu lập tức xoay người chạy ra ngoài.
Lại Thành nuốt nước bọt: "Trà Nhi cô nương mạnh như vậy sao?"
Lão viện trưởng nhấp một ngụm trà: "Rất nhiều người đều nói hy vọng có thể nhìn thấy Trà Nhi cô nương ra tay, muốn xem thử một kiếm kia rốt cuộc có bao nhiêu phong thái, nhưng Thẩm Lãnh từng nói, Trà Nhi cô nương không biết đánh nhau, nàng ta đánh nhau là một chuyện rất vô vị... Dù sao cũng chỉ một kiếm."
Lại Thành lại nuốt nước bọt một cái: "Tướng quân Thẩm Lãnh sợ vợ không phải là không có nguyên nhân..."
Sau khi nói xong bỗng nhiên sực nhớ tới một chuyện, vội vàng cúi đầu, hy vọng bệ hạ sẽ không nghĩ nhiều, kết quả là ngay khoảnh khắc ông ta cúi đầu liền nhìn thấy hoàng đế nhìn sang ông ta, Lại Thành hận không thể tìm một kẽ đất để chui vào... Hoàng đế và Trân phi nương nương cũng rất giống Thẩm Lãnh và Trà Nhi cô nương, đương nhiên hoàng đế bệ hạ cũng không đánh lại Trân phi nương nương.
"Thần biết tội."
Lại Thành cúi đầu.
Lão viện trưởng mím môi cười.
Nửa nén nhang sau, Đại Phóng Chu lại từ bên ngoài chạy vào: "Vệ Lam đích thân dẫn người nhìn tướng quân Thẩm Lãnh và Trà Nhi cô nương ra khỏi thành, năm trăm kỵ binh cấm quân đưa người ra ngoài, nói là Thẩm tướng quân đã trúng một đao nhưng không ở chỗ yếu hại, đã được băng bó bôi thuốc, trên đường đi có tin tức gì đều sẽ kịp thời gửi đến Trường An, xin bệ hạ yên tâm."
"Rốt cuộc là lại bị thương."
Hoàng đế khẽ thở dài một tiếng, Lại Thành và lão viện trưởng liếc nhìn nhau một cái, không ai lên tiếng.
Ngoài thành Trường An.
Thẩm Lãnh nhìn vết thương trên cánh tay trái của mình, nhớ lại đao pháp của Chân Sát Thương, đao của y vô cùng hung ác, lần đầu tiên Thẩm Lãnh nhìn thấy sát khí nặng như vậy, đấu pháp hung hiểm như vậy ở một người chưa từng lên sa trường. Đao pháp này mang theo hàn khí bức người giống như chiến ý do đại quân mười vạn tụ tập trên giáo trường cô đọng mà thành, Thẩm Lãnh có cảm giác đao pháp đó giống như đã từng quen biết, sau này mới sực hiểu, đao pháp đó có rất nhiều chỗ đều là được sửa đổi từ chiến trận đao của chiến binh Đại Ninh.
"Ít nhất là cấp mười một." Hắn thì thầm nói.
Đây là mức đánh giá cực cao cực cao của Thẩm Lãnh.
Trà gia đang kiểm tra thương thế của Thẩm Lãnh, sau khi nghe được đánh giá của Thẩm Lãnh liền hỏi một câu: "Cái gì?"
"Không có gì."
Thẩm Lãnh cười cười: "Chỉ là nói đao pháp của Chân Sát Thương rất lợi hại."
Trà gia gật đầu: "Quả thật là cũng được."
Thẩm Lãnh: "Vậy nàng có lo lắng ta sẽ chết trong tay hắn không?"
Trà gia: "Không ai có thể giết chàng ở trước mặt ta."
Thẩm Lãnh cười hì hì, sáp lại giống như một cô vợ bé: "Ta cứ hô hào không cho nàng ra tay, có phải là giận ta rồi không?"
Trà gia lắc đầu: "Không."
Thẩm Lãnh nói: "Nếu nàng đánh thì hẳn là nhanh hơn ta không ít."
Trà gia: "Ta đánh? Không thú vị."
Thẩm Lãnh: "..."
Hắn không nhịn được nghĩ đến sau khi mình và Chân Sát Thương đánh nhau không bao lâu thì Trà gia đã đến. Hắn vốn còn đang lo lắng cho Trà gia ở bên kia, sau khi nhìn thấy Trà gia xuất hiện trong lòng lập tức ổn định lại, sau đó mới biết được Trà gia một kiếm chặt đứt tứ chi của Kình Thương... Chỉ một kiếm, cho nên nói và Trà gia giao thủ là một chuyện hết sức hết sức vô vị.
Đó là Kình Thương, sư đệ của Chân Hiên Viên đấy, là người liên thủ với Khiên Hoàng có thể đánh bại Thương Cửu Tuế trong lời đồn. Thẩm tiên sinh từng nói, dưới tay Thương Cửu Tuế ngay cả một chiêu ông cũng không đỡ được... Nhưng nhìn Trà gia hiện tại, Kình Thương trong lời đồn lợi hại như vậy mà ngay cả một kiếm của Trà gia cũng không đỡ được.
"Người có thể tiếp được một kiếm của ta, có lẽ có thể giết ta."
Trà gia liếc nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Thứ chúng ta luyện cũng không giống nhau."
Thẩm Lãnh lo lắng hỏi: "Có lẽ mà nàng nói là có mấy phần xác suất?"
Trà gia: "Chắc là ba phần."
Thẩm Lãnh càng lo lắng hơn, Trà gia nói người nào có thể tiếp được một kiếm của nàng có thể sẽ có ba phần xác suất giết nàng. Thẩm Lãnh quyết định sau này không thể để cho Trà gia ra tay nữa, dù sao người có thể kinh động đến Trà gia xuất thủ đều sẽ không phải là hạng giá áo túi cơm gì.
Trà gia đưa cho Thẩm Lãnh một bình nước: "Đừng lo, dù sao ta vẫn có chín mươi bảy phần tỷ lệ thắng."
Thẩm Lãnh: "..."
Thẩm Lãnh thò tay ra nắm tay Trà gia, Trà gia tựa vào vai Thẩm Lãnh, mắt vẫn không rời khỏi vết thương trên cánh tay trái của Thẩm Lãnh, trong ánh mắt của nàng chỉ có đau lòng. Mặc dù nói chuyện nghe vẫn nhẹ nhàng bình thản, nhưng trên thực tế người khác căn bản không thể hiểu được nỗi đau lòng của nàng, cho nên nàng mới đứng ở một bên trong suốt cuộc quyết đấu như cuồng phong bạo vũ đó.
"Rất muốn biết bây giờ Mộc Chiêu Đồng đang ở chỗ nào."
Thẩm Lãnh nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của Trà gia: "Trước đây vẫn luôn đánh giá thấp lão ta. Người ta nói cao thủ trên giang hồ sẽ đạt tới mấy cảnh giới trên con đường tu hành của mình, chính là cái gọi là nhìn núi không phải núi, nhìn nước không phải nước, về sau nhìn núi vẫn là núi, nhìn nước vẫn là nước... Lúc đầu ta cảm thấy Mộc Chiêu Đồng rất lợi hại, dù sao cũng là người suýt chút nữa thì khống chế Đại Ninh, ngay cả hoàng tộc cũng gần như bị lão ta khống chế. Sau này biết được đó là bởi vì tiền hoàng hậu mẫu hậu tác quái, Mộc Chiêu Đồng chẳng qua là tiểu lâu la của tiền hoàng hậu, rồi sau này lại cảm thấy Mộc Chiêu Đồng bị hoàng hậu khống chế, cũng không có lợi hại như lúc ban đầu nghĩ. Bây giờ xem lại, thật ra bất kể là phía tiền hoàng hậu hay là hoàng hậu, đều là người bị lão ta lợi dụng... phán đoán ban đầu mới là phán đoán chuẩn xác nhất, lão ta thật sự rất lợi hại."
"Nàng đang nghĩ gì vậy?"
Thẩm Lãnh thấy Trà gia không nói gì liền hỏi một câu.
"Ta cảm thấy ta hơi ích kỷ."
Trà gia nói rất khẽ.
"Tại sao?"
Thẩm Lãnh khó hiểu.
"Giữa đường chàng biết được Hàn đại nhân và Diệp tiên sinh bị thương liền quyết tâm trở lại, ta biết rõ là hung hiểm cỡ nào, cũng biết chàng quyết tuyệt cỡ nào. Ta không ngăn cản chàng là bởi vì ta nghĩ nếu như kế hoạch của chàng thành công, chàng không còn là tướng quân, ta không còn là tướng quân phu nhân, thật ra như vậy cũng rất tốt. Chúng ta sẽ rời Trường An về quê nhà quận An Dương của chàng, xây một căn nhà ở bờ sông, câu cá nuôi chó, nhìn sóng lên sóng xuống, ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn, chính bởi vì ta nghĩ những điều này nên mới để chàng trở lại, thật ra ta nên ngăn cản chàng."
Cái đầu nhỏ của Trà gia rúc vào trong ngực Thẩm Lãnh: "Ta thật sự ích kỷ."
Thẩm Lãnh bật cười.
Trà gia à, quả nhiên vẫn là người hiểu hắn nhất.
Chỉ là nàng không nói ra.
Nữ nhân ở sông Tiểu Hoài liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của Thẩm Lãnh đó, làm sao có thể hiểu rõ Thẩm Lãnh hơn Trà gia? Từ đầu đến cuối nàng đều biết suy nghĩ của Thẩm Lãnh, chỉ là nàng đứng ở phía sau Thẩm Lãnh vô điều kiện, mặc kệ hắn đưa ra quyết định gì nàng đều ủng hộ.
Có người nói nữ nhân khi yêu sẽ trở nên càng ngày càng ngốc, còn có người nói nữ nhân sinh con xong sẽ ngốc ba năm.
Trà gia khác, bắt đầu từ ngày Thẩm Lãnh cõng Trà gia lên là nàng đã ngốc rồi.
Mãi vẫn ngốc.
Thẩm Lãnh cúi đầu hôn một cái lên trán Trà gia.
Trà gia nhắm mắt lại: "Lãnh Tử, chàng mệt chưa?"
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Không mệt."
Trà gia ừ một tiếng: "Vậy thì ta sẽ nằm trong lòng chàng thêm một lát, thật ra ta biết, chàng rất mệt, rất mệt."