Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 697 - Chương 697: Quyết Đấu

Chương 697: Quyết đấu Chương 697: Quyết đấu

Sáng sớm hôm sau phụ nhân dẫn theo thiếu niên kia cùng xuống núi đi mua thịt heo và cải thảo, mua rượu lâu năm và lạc cho Mộc Chiêu Đồng, lúc đi còn chào hỏi Mộc Chiêu Đồng. Trong biệt viện chỉ còn lại một mình Mộc Chiêu Đồng, lão nhân đi lại cũng hơi tập tễnh lấy cái ghế đẩu ngồi ở trong viện nhìn cái này nhìn cái kia. Đây là viện tử của lão ta, phần mộ của lão ta, cho nên cũng không thể thật sự dễ dàng nhường cho người khác.

Cho dù mẹ con hai người đó đã sinh sống ở đây mười mấy năm.

Một cái cáng tre dừng lại ở bên ngoài tiểu viện, Tuần Trực từ trên cáng tre xuống, đi nhanh vài bước: "Các lão."

Mộc Chiêu Đồng khẽ lắc đầu sau khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt Tuần Trực: "Lại thất bại rồi?"

"Thất bại rồi."

Tuần Trực đi đến bên cạnh Mộc Chiêu Đồng cúi đầu nói: "Tất cả đều làm theo lời dặn của các lão, chuyện cũng đều phát triển theo dự tính của các lão, nhưng không ngờ chỉ là thiếu một bước cuối cùng... Các lão nói, nếu Thẩm Lãnh biết tin Hàn Hoán Chi và Diệp Lưu Vân bị thương, như vậy thì Thẩm Lãnh tất nhiên sẽ trở lại, quả thật hắn đã về."

Mộc Chiêu Đồng ừ một tiếng: "Hắn là kẻ thù của ta, con trai ta chết trong tay hắn... Cho nên ta vẫn luôn cố gắng hết sức để có thể hiểu về người này nhiều hơn. Hắn xuất thân nghèo khổ hèn mọn, đừng nói có phải là con của hoàng đế hay không, chỉ nói riêng việc từ nhỏ đã không dễ dàng sống sót trong hoàn cảnh đó, đại khái sẽ chỉ trở thành hai loại người. Thứ nhất, bởi vì từng chịu quá nhiều ủy khuất, quá nhiều cực khổ cho nên trong xương tủy đã là độc địa. Con người ở trong bóng tối cho nên tim cũng đen tối, vì mình mà có thể hy sinh tất cả những thứ khác, dù là bất cứ người nào cũng được, ta vốn nghĩ Thẩm Lãnh nhất định sẽ trở thành người như vậy."

Mộc Chiêu Đồng trầm mặc một lát rồi tiếp tục nói: "Một người không có hiểu biết gì, sau khi đã có quyền lực, địa vị và tài phú, quan niệm của con người sẽ có thay đổi nghiêng trời lệch đất, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép tất cả những gì mình đã có được lại dễ dàng mất đi như vậy, hắn sẽ biến thành một con dã thú những thứ vinh hoa phú quý này."

Mộc Chiêu Đồng liếc mắt nhìn Tuần Trực một cái: "Đây là phán đoán ban đầu của ta, cho nên khi đó ta vẫn luôn nghĩ Thẩm Lãnh không khó giết, thậm chí không cần ta đích thân sắp xếp gì cả, hắn sẽ để lộ bản tính vì tham quyền thế địa vị, tham tài phú, tham cái này tham cái kia, hoàng đế thích hắn chỉ là nhất thời, lâu dần sẽ chán ghét."

Tuần Trực nói: "Nhưng Thẩm Lãnh dường như không có gì thay đổi."

"Đúng vậy... Đây chính là loại người còn lại mà ta muốn nói."

Mộc Chiêu Đồng bưng cái ấm tử sa nho nhỏ của mình lên uống một ngụm trà: "Người sống trong hoàn cảnh đó, thế mà từ đầu đến cuối đều chân thành thân thiện với người khác, hắn là người duy nhất ta từng gặp. Ta đã quan sát hắn nhiều năm, cuối cùng cũng xác định hắn sẽ không biến thành một con dã thú, rất thất vọng... Cho nên điều này đã khiến ta xác định được một chuyện khác, khi người mà hắn quan tâm gặp nguy hiểm bị tổn thương thì hắn sẽ liều lĩnh đi bảo vệ."

Mộc Chiêu Đồng liếc nhìn Tuần Trực: "Hắn có thể từ bỏ tất cả vì Thẩm Tiểu Tùng, cho nên ta tính được hắn sẽ về Trường An, thậm chí hắn sẽ cố ý để cho hoàng đế biết hắn trở về. Hắn bằng lòng hy sinh bản thân mình, để cho hoàng đế bãi miễn tất cả chức quan tước vị của hắn, biếm thành thứ dân, dùng cách này để bảo vệ Thẩm Tiểu Tùng, bảo vệ người mà hắn quan tâm."

"Đương nhiên, cho dù hắn không có tâm tư này thì kết cục cũng giống nhau. Sau khi hoàng đế biết cũng khó tránh khỏi sẽ có người tố cáo Thẩm Lãnh, cho nên bãi miễn hắn là kết quả không thể kháng cự, tước đi binh quyền của hắn, biến thành một bách tính bình dân, ta sẽ có vô vàn cách khiến cho hắn chết hoặc là sống không bằng chết. Điều chính yếu nhất là cũng sẽ có cách để đụng đến binh quyền của thủy sư."

Tuần Trực thở dài: "Khổ nỗi, đã đánh giá thấp sự che chở của hoàng đế đối với hắn."

"Cho nên..."

Mộc Chiêu Đồng nói: "Xem ra bảy tám phần mười hắn đúng là con của hoàng đế."

Tuần Trực nói: "Trong triều đình Lại Thành đã ra mặt nói chuyện với không ít người, cho nên không có tấu chương dâng lên, người của chúng ta muốn hỏi xem thái độ của các lão, rốt cuộc có dâng tấu không?"

"Không dâng nữa, không ý nghĩa."

Mộc Chiêu Đồng khoát tay: "Hoàng đế cũng đã bắt đầu phá hỏng quy tắc của chính ông ta, cho dù liều mạng để lộ người của ta tiếp tục dâng tấu tố cáo Thẩm Lãnh thì cũng không có ý nghĩa gì, không làm những chuyện mất nhiều hơn được ta. Hoàng đế là một người có nguyên tắc, nhưng khi ông ta đã vì Thẩm Lãnh mà ngay cả quy củ cũng phá hỏng thì còn có nguyên tắc gì nữa?"

Tuần Trực thở dài: "Vậy thì cứ từ bỏ cơ hội đã phải đánh cược tính mạng của nhiều người như vậy mới đổi được ư?"

"Đây không tính là đánh cược gì."

Mộc Chiêu Đồng nói: "Không phá đi thì không xây được, lúc ngươi tới thôn nhỏ ở huyện Phương Thành gặp ta, ta và ngươi nói chuyện rất lâu. Khi đó ta đã nói với ngươi, làm đối thủ với người như hoàng đế Đại Ninh là không có phần thắng, ông ta chiếm thiên thời địa lợi nhân hoà, tất cả mọi thứ đều nằm trong tay ông ta, cơ hội duy nhất của chúng ta chính là khiến hoàng đế tưởng là chúng ta nhất định sẽ thua, đã thua rồi thì không có gì để thua nữa... Ta cố ý để cho tất cả mọi chuẩn bị của hoàng hậu đều bị lộ ra, ngươi hiểu ý của ta chứ."

Tuần Trực nói: "Học sinh hiểu, ý của các lão là, khiến cho hoàng đế tưởng là đã moi hết tất cả những thứ hoàng hậu chuẩn bị ra ngoài, đã không còn cái gì có thể uy hiếp được ông ta nữa. Mà trong quá trình này lại khiến hoàng đế cực kỳ thất vọng về thái tử, cuối cùng phế bỏ thái tử, đương nhiên kết cục tốt nhất là khiến hoàng đế tự tay giết thái tử... Tất cả mọi sắp xếp của hoàng hậu đều bị phế bỏ, thái tử cũng đã chết, hoàng đế sẽ mất đi lòng cảnh giác."

"Không."

Mộc Chiêu Đồng lắc đầu: "Ngươi đã để sót một bước."

Tuần Trực ngẩn ra: "Sót một bước?"

Mộc Chiêu Đồng giơ một ngón tay lên: "Ta từng nói với ngươi, bước đầu tiên làm cho tất cả những gì hoàng hậu chuẩn bị đều bị lộ ra ngoài, từng thứ từng thứ bị hoàng đế nhổ bỏ, làm cho ông ta tưởng là khả năng của ông ta, thật ra lại là chúng ta khiến cho ông ta phát hiện một cách hợp lý."

Lão ta giơ ngón tay thứ hai lên: "Bước thứ hai làm cho ông ta hoàn toàn mất tín nhiệm đối với thái tử, sau đó xúi giục thái tử mưu phản, cuối cùng hoàng đế giết thái tử."

Mộc Chiêu Đồng giơ ngón tay thứ ba lên: "Bước thứ ba mới là bước quan trọng nhất... Sau khi đi xong bước thứ hai hoàng đế sẽ không cho rằng tất cả mầm họa lớn đều đã bị giải quyết, còn có ta... Tới lúc đó sẽ đến lượt ta đi chết, sau khi ta chết, hoàng đế mới thật sự thở phào nhẹ nhõm. Ta chết vào lúc nào là có học vấn cả, nếu tùy tiện chết là được thì ta cần gì phải hao hết tâm tư để ra khỏi ngõ Bát Bộ thành Trường An."

Sắc mặt Tuần Trực hơi tái nhợt: "Các lão..."

Mộc Chiêu Đồng xua tay: "Không có gì, không cần cảm thấy thương cảm cho ta. Ta đã đến tuổi này rồi còn có gì để lưu luyến, chẳng qua là sống chết mà thôi, lúc con trai ta đi là đã mang đi nửa cái mạng của ta rồi."

Tuần Trực nhìn lão nhân râu tóc bạc trắng trước mặt, lần đầu tiên cảm nhận được nỗi sợ và kiên quyết mà người muốn báo thù mang đến.

"Người trong Phụng Ninh Quán đã chết, Tòng Xích một trong Ngũ Sắc Lộc của cung Vị Ương đã chết."

Mộc Chiêu Đồng cười ha ha nói: "Ngươi biết tại sao ta từ bỏ nhiều quân cờ quan trọng như vậy không?"

"Học sinh không biết."

"Là để khiến cho hoàng đế nảy sinh nghi ngờ, thậm chí là đau khổ."

Mộc Chiêu Đồng tiếp tục nói: "Lúc nãy ta đã nói, ta cố ý làm cho những thứ hoàng hậu chuẩn bị đều bị hoàng đế nhổ bỏ. Người trong Phụng Ninh Quán và thị vệ đại nội đã bại lộ, hoàng đế sẽ không cảm thấy thoải mái, ngược lại sẽ sinh nghi, nghi ngờ rốt cuộc trong cung Vị Ương còn có ai là người của hoàng hậu? Nếu không nằm ngoài dự liệu của ta, cái chết của đạo nhân Phụng Ninh Quán và cái chết của Tòng Xích không phải kết thúc mà là mới bắt đầu, một khi Hàn Hoán Chi khôi phục lại sẽ lập tức điều tra cả cung Vị Ương."

Sắc mặt Tuần Trực đại biến: "Ngay cả Hàn Hoán Chi không chết các lão cũng tính toán đến?"

Mộc Chiêu Đồng cười nói: "Mấy người đó có thể tùy tiện giết được Hàn Hoán Chi? Đương nhiên, với ta mà nói nếu Hàn Hoán Chi chết cũng là một chuyện tốt. Hàn Hoán Chi bắt tay vào điều tra người ở trong cung Vị Ương, sẽ có một số lượng lớn người bị trục xuất, hoàng đế đã phế hoàng hậu tru diệt hậu tộc, thê ly tử tán giờ mới bắt đầu. Ta muốn khiến ông ta phải chịu nỗi đau hơn ta gấp mười lần trăm lần, không phải ta muốn lật đổ đế quốc này, ngay từ đầu đã không phải vậy, ta chỉ muốn khiến ông ta đau khổ thôi."

Tuần Trực chỉ cảm thấy sau lưng mình lạnh toát từng hồi.

Đúng vậy, hoàng hậu bị dời ra khỏi hoàng lăng, phế bỏ hậu vị, cả Dương gia bị diệt môn, đây là chuyện Mộc Chiêu Đồng muốn nhìn thấy, từng chuyện từng chuyện đều đã xảy ra.

Hoàng đế phế bỏ hoàng hậu, diệt hậu tộc, chẳng lẽ ông ta vui vẻ?

Đương nhiên ông ta sẽ không vui vẻ.

Mộc Chiêu Đồng nói: "Chờ sau khi ta đã chết, hoàng đế sẽ thở phào một hơi, sau đó yên tâm dẫn binh đi bắc cương ngự giá thân chinh."

Tuần Trực biết, câu này mới là mấu chốt, nhưng cho tới bây giờ ông ta cũng chưa hiểu trong tay Mộc Chiêu Đồng còn có lá bài gì có thể đánh ra. Những thứ hoàng hậu sắp xếp chuẩn bị đều đã bị phế bỏ, cuối cùng ngay cả Mộc Chiêu Đồng cũng phải tự dâng lên một cái đầu người, khi đó còn có cái gì có thể đả kích được hoàng đế?

Ông ta không hiểu, nhưng sự tự tin trong ánh mắt Mộc Chiêu Đồng lại khiến ông ta xác định đó là nắm chắc thắng lợi trong tay.

"Thẩm Lãnh không quan trọng."

Mộc Chiêu Đồng nói với ngữ khí bình thản: "Chỉ là một khâu để cho hoàng đế thể hội nỗi đau mất con thôi, ta muốn khiến mỗi một người ông ta quan tâm phải chết trước mặt ông ta, đả kích liên tục không ngừng mới có cảm giác, sau khi thái tử chết ta sẽ xin chết... Sau khi ta chết, ngươi sẽ biết tất cả những bố trí sau đó. Lúc trước ta đã viết một phong thư giao cho một người mà ta tín nhiệm, chờ sau khi ta chết phong thư này sẽ giao cho ngươi, đây cũng coi như là trải sẵn một con đường cho ngươi. Tuần Trực tiên sinh, ta biết ngươi có đại tài trị quốc, ta cũng hứa với ngươi sẽ cho ngươi một vũ đài, ngươi cứ chờ là được."

Tuần Trực cúi đầu: "Các lão vẫn nên nghĩ lại."

"Ta không sao."

Mộc Chiêu Đồng đứng dậy, đi đến bên cạnh hòn giả sơn nho nhỏ, dáng vẻ vịn tay vào giả sơn có vẻ rất già nua, ngay cả lưng cũng đã không thể thẳng được nữa.

"Ta tặng ngươi vinh hoa phú quý không phải là vì ngươi, cũng phải có một người xử lý cục diện rối rắm, còn bởi vì ta cũng không có người nào có thể phó thác được. Tính tình ngươi cũng được, ta tặng ngươi một lần nghịch biến cuộc đời, mà ngươi đồng ý với ta một chuyện là được."

"Mời các lão nói."

"Phu nhân ta."

Mộc Chiêu Đồng quay đầu lại nhìn Tuần Trực một cái: "Tất cả mọi chuyện sẽ chấm dứt khi hoàng đế ngự giá thân chinh, khi đó không ai còn có thể chăm sóc bà ấy nữa, ngươi giúp ta được chứ? Không cần cho bà ấy ăn ngon mặc đẹp, để bà ấy có thể sống tốt là được."

Tuần Trực khom người cúi đầu: "Bất luận chuyện thành hay không thành, bất luận cuối cùng là kết cục gì, học sinh đều sẽ sắp xếp tốt để lão phu nhân yên ổn sống quãng đời còn lại."

"Ta tin ngươi."

Mộc Chiêu Đồng đi qua vỗ vai Tuần Trực: "Cho nên ta giao cho ngươi đòn tấn công cuối cùng đó, chờ ngươi nhận được phong thư đó thì sẽ hiểu tất cả. Ta bố trí nhiều năm như vậy, mấy năm sau là có liên quan đến việc con trai ta bị giết, nhưng mười mấy năm trước là trận quyết đấu giữa ta và hoàng đế. Ông ta dùng hai mươi năm để bòn rút quyền lợi trong tay ta, ta dùng hai mươi năm để bố trí khiến ông ta khó chịu, nghĩ mà xem, nếu cuối cùng thành công, ông ta sẽ vô cùng vô cùng khó chịu."

Lão ta cười cười, giống như một con cáo già.

"Ta à... diễn kịch đều giỏi hơn bất cứ ai, ta không nói, không một ai phát hiện được."

Bình Luận (0)
Comment