Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 698 - Chương 698: Thể Chất Hay Dính Thị Phi

Chương 698: Thể chất hay dính thị phi Chương 698: Thể chất hay dính thị phi

Thành Trường An, cung Vị Ương.

Bầu không khí trong Tứ Mao Trai có vẻ hơi ngưng trọng, bệ hạ giận dữ liền chém đầu tất cả đạo nhân Phụng Ninh Quán, ngay cả Trì Chân đạo nhân kia cũng không giữ lâu thêm cho dù một ngày, thậm chí còn trực tiếp lăng trì Kình Thương.

Đối với tâm cảnh của bệ hạ mà nói, đây là chuyện rất khác thường.

Nếu tâm tính bệ hạ không trầm ổn, hai mươi năm nay bất cứ một chuyện gì ở Đại Ninh cũng có thể làm cho ông ta rối loạn trận hình. Bệ hạ không thẩm vấn đã trực tiếp giết người, điều này khiến cho rất nhiều người đều không hiểu được.

"Tuyên chiến."

Lão viện trưởng nhìn sang Lại Thành ở bên cạnh: "Bệ hạ thật sự nổi giận rồi."

"Đúng vậy, Mộc Chiêu Đồng đang tuyên chiến."

Lại Thành bĩu môi: "Chỉ là đến bây giờ ta cũng không hiểu, rốt cuộc quân bài chưa lật của vị Mộc đại học sĩ kia là gì? Mưa gió suốt mấy năm nay không có gì hơn là một vài thủ đoạn giang hồ, cũng không thấy lão ta lấy ra cái gì thật sự có thể đáng nhắc đến."

"Nhưng lão ta nhất định có."

Lão viện trưởng lắc đầu: "Chỉ là không nhìn thấu."

Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân, hai người vội vàng đứng lên đi tới cửa khom người chào, bệ hạ đã về.

Sau khi vào cửa hoàng đế nhìn lão viện trưởng và Lại Thành: "Như thế nào?"

"Mọi người đã ổn rồi."

Lại Thành cúi đầu trả lời: "Thần đã nói chuyện với mấy người."

"Ừm."

Hoàng đế ừm một tiếng, tiện tay mở một bản tấu chương trên bàn ra xem, nhưng ánh mắt lại hơi mất tập trung. Đại Phóng Chu là một người lanh lợi cỡ nào, nhìn thấy bệ hạ có vẻ không yên lòng liền vội vàng khom người cáo lui, trong Tứ Mao Trai chỉ còn lại quân thần ba người.

"Lão ta đang phát tiết."

Hoàng đế bỗng nhiên cười cười: "Trẫm chèn ép lão ta hai mươi mấy năm, từng chút từng chút lấy hết quyền lợi trong lòng tay lão ta, lão ta không muốn lấy ra, trẫm liền bẻ ngón tay của lão ta để kéo ra. Nhưng nói ra thì diễn xuất của Mộc Chiêu Đồng thật sự không tệ, đến ngay cả trẫm cũng cho là lão ta đã chấp nhận số mệnh."

Lão viện trưởng nói: "Tính tình của lão ta..."

Lão viện trưởng không nói tiếp câu sau, với kiểu tính tình có thù tất báo của Mộc Chiêu Đồng thì làm sao mà có thể thật sự chấp nhận số mệnh, chỉ là diễn xuất của lão ta quả thật tốt đến mức lừa được tất cả mọi người, diễn ra được sự bi thương của anh hùng tuổi xế chiều khiến người ta thổn thức. Nói Mộc Chiêu Đồng là cáo già, chẳng lẽ lão viện trưởng không phải? Lão viện trưởng cũng không nhìn ra tâm tư thật sự của Mộc Chiêu Đồng.

"Lão ta không phục."

Hoàng đế nói: "Lão ta nghĩ sở dĩ trẫm có thể gạt tay lão ta ra chỉ bởi vì trẫm là hoàng đế, chứ không phải trẫm cao minh hơn lão ta, cho nên oán khí mà lão ta đè nén hai mươi năm đã phát tiết ra. Trẫm bảo tiên sinh hai người các khanh về trước chờ trẫm, là vì trẫm lại không hiểu rõ lắm trong tay Mộc Chiêu Đồng còn có quân bài gì? Lão ta lao sư động chúng, hao tổn tâm cơ để chạy trốn khỏi ngõ Bát Bộ, dù sao cũng phải cực kỳ ghét trẫm mới được."

Lão viện trưởng và Lại Thành vừa mới nói về chuyện này, tất nhiên bọn họ cũng hiểu hoàng đế còn chưa tan triều đã bảo hai người bọn họ đến Tứ Mao Trai chờ thì chỉ có thể là vì chuyện Mộc Chiêu Đồng.

Ngón tay của hoàng đế khẽ gõ mặt bàn: "Trẫm phát hiện trẫm chậm hơn lão ta một bước, cũng đã trúng bẫy của lão ta. Bề ngoài có vẻ như mưu đồ của lão ta bị phá vỡ từng chút một, lão ra đề, trẫm giải đề, nhưng đến bây giờ trẫm mới tỉnh ngộ lại, trẫm vẫn chưa giải được đề bài của lão ta ra. Lão ta muốn khiến cho trẫm không thoải mái, trẫm đã diệt hậu tộc phế hoàng hậu, toan tính của lão ta đã thành, quả thật trẫm không thoải mái, cũng may là đề bài về Thẩm Lãnh, trẫm đã giải được."

Đúng lúc này Đại Phóng Chu từ bên ngoài chạy vào: "Bệ hạ, Hàn Hoán Chi Hàn đại nhân cầu kiến."

"Hắn không nằm yên tĩnh dưỡng còn chạy tới đây làm gì."

Hoàng đế đứng dậy: "Dìu người vào."

Không bao lâu sau, Đại Phóng Chu và hai tiểu thái giám hết sức cẩn thận đỡ Hàn Hoán Chi vào trong. Hàn Hoán Chi thoạt nhìn khí sắc đã khôi phục không ít, sắc mặt tuy còn hơi tái nhợt nhưng tinh thần không tệ, chỉ là trong ánh mắt có chút lo âu, rất ít khi ông ta lo âu như vậy.

"Không có người ngoài, nghĩ đến cái gì thì cứ việc nói thẳng."

Hoàng đế khoát tay ra hiệu cho Đại Phóng Chu bọn họ ra ngoài, Đại Phóng Chu đỡ Hàn Hoán Chi ngồi xuống sau đó liền vội vàng rời khỏi Tứ Mao Trai. Hàn Hoán Chi cúi đầu nói: "Thần tới là vì chuyện của Mộc Chiêu Đồng. Phủ Đình Úy vẫn đang truy tra tung tích của lão ta, đầu tiên là phát hiện nơi dừng chân của lão ta trong một thôn nhỏ ở huyện Phương Thành, chỉ là người đã sớm bỏ đi rồi, sau đó thì không có tin tức hữu dụng gì truyền về."

Hoàng đế hỏi: "Dáng vẻ của khanh không giống như là đến nói cho trẫm biết không bắt được lão ta, là chuyện gì khác?"

Hàn Hoán Chi trả lời: "Thần nghĩ mãi vẫn không hiểu mưu đồ của Mộc Chiêu Đồng là gì, sau đó lại nghĩ, nếu miễn cưỡng còn có lời giải thích hợp lý, đó chỉ có thể là lão ta đang phát tiết sự bất mãn đối với bệ hạ, là muốn trả thù bệ hạ."

Hoàng đế gật đầu: "Nói tiếp."

Hàn Hoán Chi tiếp tục nói: "Thần cho người sắp xếp lại hồ sơ của phủ Đình Úy một chút, buổi sáng dùng một canh giờ để chỉnh lý những việc khá lớn mà Mộc Chiêu Đồng từng làm trong suốt nhiều năm làm quan như vậy, dù sao đó cũng là đại học sĩ, vượt quá phạm vi chức quyền điều tra hàng ngày của phủ Đình Úy. Trong hồ sơ cũng không nhiều thứ hữu dụng, nhưng thần lại phát hiện có một số việc dường như không bình thường."

Hàn Hoán Chi nói: "Sau khi Mộc Chiêu Đồng trở thành thủ phụ Nội các thì rất ít khi rời khỏi Trường An, suốt hai mươi mấy năm sau khi bệ hạ vào kinh thành, mười năm đầu lão ta đều không hề rời khỏi Trường An, mười năm sau, cứ cách hai năm lão ta sẽ ra ngoài một lần. Thanh danh của lão ta quá tốt, gần như không rời Nội các, hơn nữa là cứ cách hai năm mới rời kinh một lần, cho nên căn bản là cũng không có ai chú ý đến chuyện này, thậm chí hành trình mỗi hai năm lại đi một lần này cũng không được viết chi tiết."

Hoàng đế hỏi: "Nói rõ ràng một chút."

Hàn Hoán Chi nói: "Thần nghĩ là, lúc này có thể Mộc Chiêu Đồng đang ở bất cứ một nơi nào lão ta từng đi qua, những nơi này đều phải mau chóng phái người điều tra những năm đó lão ta đã làm gì."

"Nội các có ghi chép."

Lại Thành vội vàng đứng dậy: "Thần đi lấy."

Không bao lâu sau Lại Thành chạy về, trong tay cầm một tập hồ sơ.

"Mùa xuân năm Thiên Thành thứ mười một, Mộc Chiêu Đồng xin nghỉ về quê tế tổ. Mùa hạ năm Thiên Thành thứ mười ba, Mộc Chiêu Đồng xin nghỉ về quê tế tổ. Mùa xuân năm Thiên Thành thứ mười lăm, Mộc Chiêu Đồng xin nghỉ về quê tế tổ..."

Lại Thành ngẩng đầu liếc nhìn hoàng đế một cái: "Đều là về quê."

Lão viện trưởng lắc đầu: "Chỉ sợ là không phải thật sự về quê. Phủ Đình Úy có thể gửi công văn đến địa phương hỏi thử, chính là chuyện xảy ra trong mười mấy năm này, nếu Mộc Chiêu Đồng thật sự về quê thì sẽ có rất nhiều bằng chứng phụ."

Hàn Hoán Chi gật đầu rồi nhìn về phía hoàng đế nói: "Bệ hạ, thần đã gửi công văn đến địa phương hỏi rồi."

Hoàng đế khẽ nhíu mày, Mộc Chiêu Đồng này, rốt cuộc đã bí mật làm bao nhiêu chuyện?

Hai tháng sau.

Hàn Hoán Chi đã khôi phục khá nhiều, thoạt nhìn chỉ là khí sắc vẫn hơi kém. Từ một tháng trước ông ta đã trở về phủ Đình Úy chủ sự, hai vụ án quan trọng nhất hiện giờ phủ Đình Úy đang làm đều là ông ta đích thân theo dõi. Một là vụ án rốt cuộc là ai ở bắc cương đã để cho người Bột Hải vào. Cổ Lạc và Cảnh San vẫn không có manh mối, những bằng chứng nhập quan kia đều là giả, nhưng kỹ thuật làm có thể đánh tráo giả thành thật, muốn tra được những bằng chứng giả này xuất phát từ tay người nào cũng không dễ dàng. Việc điều tra ở bắc cương rơi vào cục diện bế tắc, cũng chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Hoắc Đinh.

Một vụ án khác là chuyện của Mộc Chiêu Đồng, kết quả điều tra của phủ Đình Úy vừa mới gửi về từ quê nhà của Mộc Chiêu Đồng.

Hàn Hoán Chi mở hồ sơ ra xem: "Mùa xuân năm Thiên Thành thứ mười một Mộc Chiêu Đồng trở về nhà tổ của lão ta, lấy cớ đi đường mệt nhọc sinh bệnh để từ chối gặp rất nhiều người, chỉ gặp mấy người có vai vế trong gia tộc, cũng không phải là gặp mặt trực tiếp, mà lão ta nằm trên giường cách một lớp màn..."

Hàn Hoán Chi lật đến phần sau: "Năm Thiên Thành thứ mười ba cũng như vậy, năm Thiên Thành thứ mười lăm cũng như vậy."

Ông ta nhíu mày: "Cách hai năm trở về một lần, nhưng sau khi trở về lại không gặp tộc nhân?"

Nhiếp Dã ở bên cạnh cúi đầu nói: "Có lẽ căn bản là lão ta không về, người trở về là giả, bởi vì sợ bị phát hiện cho nên mới giả bệnh, lão ta quyền cao chức trọng, ai cũng sẽ không nói gì, phủ Đình Úy lại không thể theo dõi hành trình của đại học sĩ thủ phụ đương triều..."

Hàn Hoán Chi nói: "Tra xem bao năm qua lão ta trở về là đi như thế nào."

Nhiếp Dã nói: "Đã điều tra rồi, mỗi lần Mộc Chiêu Đồng về quê đều là đi đường thuỷ, tuyến đường cố định, ngay cả chỗ dừng nghỉ mỗi lần cũng là cố định, thời gian dừng nghỉ mỗi lần cũng gần như nhất trí."

"Điều tra hết tất cả những nơi dừng nghỉ."

Hàn Hoán Chi thở ra một hơi: "Tuy chậm nhưng chuyện cần phải điều tra đã không phải là Mộc Chiêu Đồng ẩn thân ở chỗ nào nữa rồi, mà là Mộc Chiêu Đồng muốn làm gì... Nhiếp Dã, ngươi dẫn đội xuôi nam, tra kỹ lưỡng."

Nhiếp Dã khom người: "Thuộc hạ sẽ đi sắp xếp nhân thủ ngay."

Hàn Hoán Chi nhìn về phía Phương Bạch Kính: "Ngươi tiếp tục điều tra chuyện Thiên Tự Khoa, lục tìm cẩn thận trong Kinh Kỳ đạo."

Phương Bạch Kính chắp tay: "Thuộc hạ hiểu."

Hàn Hoán Chi lại nhìn về phía Diêu Hổ Nô: "Mấy ngày nay ta đã xem hết những bài thơ của Mộc Chiêu Đồng từng viết Lão ta làm thơ phần lớn đều viết phong cảnh sơn thủy. Mới đầu cũng không chú ý, sau đó mới sực nhớ đã bỏ sót một nơi, xem lại một lần nữa, chỗ lão ta viết trong thơ phần lớn là nơi lão ta đã đi qua, duy chỉ có Khiêu Sơn là lão ta chưa đi qua, nhưng lão ta đã viết tổng cộng ba bài thơ về Khiêu Sơn và Ư Đồ ở Thanh Huyện, trong ý thơ có một cảm giác quy ẩn điền viên, đối với một nơi chưa từng đến thì nên là tâm trí hướng về nơi đó mới đúng, sao lại nảy sinh cảm khái quy ẩn nơi này... Ngươi đi điều tra thêm chỗ đó."

Diêu Hổ Nô chắp tay: "Thuộc hạ sẽ xuất phát ngay."

"Phương Bạch Lộc, hai người các ngươi đều đi đi."

Hàn Hoán Chi cau mày: "Ta cứ có cảm giác chỗ đó hơi bất thường."

Diêu Hổ Nô nói: "Bên hắn còn đang theo dõi vụ án khác, một mình thuộc hạ dẫn đội qua đó là đủ rồi."

Hàn Hoán Chi trầm mặc, người trong tay ông ta quả thật là hơi thiếu. Người của Thiên Tự Khoa vẫn chưa sa lưới toàn bộ, nhưng những người này cũng không khó tra xét, đều là đạo nhân trong các đạo quán thành Trường An trước đây, tất cả đều là người có đăng ký, chỉ là những người này võ nghệ đều không tầm thường, đối phó cũng hơi phiền phức. Ba người Phương Bạch Kính và Nhiếp Dã, Diêu Hổ Nô đều rời kinh, hiện tại ông ta vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, không để lại một vị thiên bạn nào trong thành Trường An quả thật không ổn thỏa.

"Cũng được, một mình ngươi dẫn đội đi, mọi việc phải cẩn thận, phát hiện có chỗ nào không ổn thì chờ chi viện, người của Thiên Tự Khoa trước giờ đều đi theo Mộc Chiêu Đồng, những người đó là không thể khinh thường."

"Thuộc hạ hiểu."

Diêu Hổ Nô chắp tay, xoay người ra ngoài.

Mộc Chiêu Đồng dù thế nào cũng sẽ không ngờ Hàn Hoán Chi lại nghiêm túc đọc những bài thơ do lão ta viết, sẽ càng không ngờ rằng Hàn Hoán Chi lại tìm được manh mối trong thơ của lão ta, nhưng Mộc Chiêu Đồng cũng không lo lắng gì, lão ta đã nhường biệt viện đó, tặng cho cặp mẹ con kia rồi.

Nhưng Mộc Chiêu Đồng cũng không rời khỏi hồ Ư Đồ, lão ta thật sự rất thích rất thích chỗ này.

Cùng lúc đó Thẩm Lãnh cũng đã đến nam cương, ngựa không dừng vó chạy về phía nam, mất hơn hai tháng mới đuổi kịp đại đội nhân mã của Trần Nhiễm bọn họ. Thủy sư tập kết ở nam cương, Thẩm Lãnh nghỉ ngơi một ngày liền lên chiến thuyền xuất phát đến Cầu Lập.

Tựa như là rời khỏi nơi thị phi.

Nhưng nơi hắn đến, hình như chỗ nào cũng có thị phi.

Bình Luận (0)
Comment