Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 699 - Chương 699: Cuộc Sống Hải Ngoại

Chương 699: Cuộc sống hải ngoại Chương 699: Cuộc sống hải ngoại

Thì ra biển lớn như vậy.

Đây là cảm khái của Trà gia. Nàng từng đặt chân đến bờ biển, từng đứng trên bờ cát nhìn ra xa, nhưng chỉ có lúc đi thuyền biển cưỡi sóng liên tục nhiều ngày vẫn chưa nhìn thấy đất liền thì nàng mới chính thức hiểu được độ rộng lớn của biển, cũng cảm nhận được tâm trạng dù có rất nhiều người cùng ra biển trong khoảng thời gian lâu cũng sẽ cảm thấy cô đơn mà Thẩm Lãnh từng nói.

Có lẽ con người trời sinh đã không thuộc về hải dương, chỉ là cưỡng hành muốn chinh phục hải dương để chứng minh sức mạnh của con người.

Thủy sư cường đại cũng không thể nào ngăn được nỗi nhớ đất liền của các binh sĩ. Mỗi một lão nhân khi dạy con cháu đều từng nói bốn chữ "cước đạp thực địa" (1) này, nhưng người chưa từng lênh đênh trên biển sẽ không hiểu có đôi lúc bốn chữ "cước đạp thực địa" này là chỉ ý nghĩa gì.

Nhưng cũng may Trà gia không phải nữ nhân duy nhất trong đội ngũ này, còn có một Hồng Thập Nhất Nương điên đảo chúng sinh đã ở trong đội ngũ thủy sư nữa.

Hồng Thập Nhất Nương có lòng tự tôn rất mạnh, ngay cả nam nhân nàng ta cũng không phục, bất kỳ một nam nhân nào cũng không phục, đương nhiên cũng sẽ không phục Trà gia. Nàng ta chỉ rất tôn kính nhưng không cho rằng Trà gia đáng sợ như lời Trần Nhiễm bọn họ nói, đều là nữ nhân, có gì khác nhau chứ.

Cho đến một ngày sau giờ Ngọ mọi người ở trên thuyền đều hơi chóng mặt và khó cản được cơn buồn ngủ, cuối cùng Hồng Thập Nhất Nương cũng không kìm nén được, nhân lúc không có người đã mời Trà gia đến đuôi thuyền muốn so đấu thử một chút.

Trà gia cười nhận lời, rất nhanh đã trở về.

Sau khi Trần Nhiễm biết chuyện cứ luôn hỏi Hồng Thập Nhất Nương thua thảm cỡ nào, lần nào Hồng Thập Nhất Nương cũng sẽ cho Trần Nhiễm một cước vào mông sau đó xoay người bỏ đi. Còn lâu nàng ta mới nói mình thua thảm cỡ nào, tất nhiên Trà gia cũng sẽ không nói, dù sao bắt đầu từ ngày đó nàng ta gặp Trà gia đã thay đổi xưng hô, không còn là tướng quân phu nhân, mà là đại ca ta.

Có thể làm cho nữ nhân ưu tú như vậy cực kỳ sùng bái, Trần Nhiễm nói nếu Trà gia thật sự là một nam nhân thì có thể sẽ là kẻ địch của toàn bộ nam nhân, bị người ta hận.

"Thật ra đến Cầu Lập không quá xa."

Thẩm Lãnh đứng ở một bên mạn thuyền chỉ về phía tây: "Ta nghe người của thương đội nói, đi thuyền thẳng tới phía tây có thể tới một vùng đất chúng ta hoàn toàn xa lạ, chữ viết và ngôn ngữ của người bên đó cũng không giống chúng ta, chỉ có đội thuyền được tiếp tế trang bị đầy đủ mới có thể đi tới nơi, ít nhất phải đi một năm thậm chí trên mấy năm ở trên biển."

Trà gia lè lưỡi: "Mấy năm."

Trên đất liền đi một năm cũng sẽ khiến người ta thấy khó chịu, nếu đi trên biển một năm chẳng phải là sẽ làm người ta phát điên à.

"Điều chính yếu nhất là, nghe đồn có thần chú."

Thẩm Lãnh cười giải thích: "Ta từng nghe bọn họ nhắc đến, có người từng muốn qua bên đó xem thử, chuẩn bị một đội thuyền hơn mười chiếc thuyền lớn, mang theo lương thực và nước ngọt đầy đủ xuất phát, nhưng trên đường đi lại xảy ra vấn đề, thuyền viên bắt đầu bị bệnh quy mô lớn, da rữa nát, răng cũng bắt đầu rụng, vì thế có người nói đây là lời nguyền của hải yêu, đội thuyền đành phải trở về, cả đi cả về mất hai năm. Mà lúc đi đội ngũ có hơn mười chiếc thuyền với hơn ba ngàn người, chỉ có không đến bốn trăm người còn sống trở về, mỗi người trở về cũng đều sắp không cầm cự được nữa."

Trà gia kinh sợ há hốc miệng: "Thật sự có hải yêu?"

"Chắc chắn không phải."

Thẩm Lãnh nói: "Lần trước lúc từ Cầu Lập trở về có đi chung thuyền cùng người của Thẩm gia, họ cũng đã dự đoán, người của Thẩm gia nghi đó là một loại bệnh."

Trà gia ừ một tiếng: "Người của Thẩm gia nói vậy thì chắc hẳn là như vậy."

"Lãnh Tử."

"Ừm?"

"Chàng ở trên biển có sợ không?"

"Ta là một đại nam nhân, đội trời đạp đất, sợ biển gì chứ."

Trà gia cúi đầu: "Ừm."

Thẩm Lãnh thở ra một hơi thật dài: "Sợ."

Trà gia ngẩng đầu nhìn sangThẩm Lãnh, theo bản năng cầm tay của Thẩm Lãnh.

Thẩm Lãnh cố gắng cười cười: "Có lẽ có người trời sinh đã không sợ biển, ta xem như là loại người khá nhát gan. Hồi nhỏ lớn lên ở bờ sông, nếu không phải vì quá đói thì ta cũng sẽ không xuống nước bắt cá, sợ nước, trời sinh đã sợ."

Trà gia: "Nhưng lần đó Thẩm tiên sinh và ta cố ý để cho thủy phỉ bắt được, chàng đã nhảy xuống sông bơi ngược dòng."

Thẩm Lãnh nắm chặt tay Trà gia: "Khi đó quên nỗi sợ hãi."

Đây là lần đầu tiên hắn nói với Trà gia chuyện hắn sợ nước, cũng chỉ là nói với Trà gia, hắn sẽ không nói cho người khác biết khi hắn nhìn chăm chú ra biển xa sẽ có một nỗi sợ hãi không thể kháng cự được, nó sẽ khiến tay chân hắn lạnh toát. Mọi người trong thủy sư vĩnh viễn sẽ không biết vị tướng quân trẻ này phải trải qua sự đấu tranh thế nào để vượt qua nỗi sợ nước. Hắn từng leo lên lưng kình ngư, nhìn có vẻ rất tiêu sái, nhưng đó chỉ là cưỡng ép mình thích ứng với biển lớn.

Hắn là tướng quân của thủy sư, một tướng quân thủy sư sợ nước không chỉ sẽ bị người ta cười nhạo, còn là một kẻ thất bại.

Thẩm Lãnh không cho phép mình thất bại, hắn tâm cao nhưng khí không ngạo, không cho phép mình thất bại, là vì hắn sợ phụ lòng người khác.

"Có cách gì hữu dụng không?"

Trà gia dùng đầu đụng vào vai Thẩm Lãnh: "Để ta không sợ như vậy nữa."

"Không ra biển."

Thẩm Lãnh xoa đầu Trà gia, trong lòng nghĩ sau này vĩnh viễn sẽ không để nàng đi tiếp xúc với việc mà nàng không thích, nàng sợ biển sâu thì cách xa biển sâu, nhưng muốn làm được điều này, nhất định phải khiến cho mình trở nên cường đại hơn mới được.

"Vậy chẳng phải là ta thua chàng à?"

Trà gia bĩu môi: "Cách làm chính xác nhất hẳn là vượt qua sợ hãi giống như chàng. Chàng làm như thế nào?"

"Cái này..."

Thẩm Lãnh chỉ một cột nước phun lên ở chỗ xa phía một bên thuyền lớn: "Cưỡi nó."

Trà gia nhìn khoảng cách, nóng lòng muốn thử.

Thẩm Lãnh kéo tay Trà gia: "Đừng đi..."

Trà gia bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện: " Đội ngũ thủy sư của chúng ta cũng lênh đênh trên biển quanh năm, dường như không ai mắc loại bệnh quái lạ đó?"

Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Có thể là thiên quyến."

Trà gia ừ một tiếng, lúc này trong bụng truyền đến tiếng ọc ọc, mặt nàng hơi đỏ lên.

Thẩm Lãnh cười nói: "Ta đi nấu cơm cho nàng."

Trà gia: "Đừng, để ta làm."

Thẩm Lãnh: "Vật tư trên thuyền chúng ta vẫn rất thiếu thốn."

Trà gia: "Chàng có thể nói rõ được không?"

Thẩm Lãnh: "Không thể..."

Hắn xoay người rời đi, một lát sau bưng một cái tô nhỏ trở lại: "Ăn tạm cái này cho đỡ đói trước đã. Trái cây dễ bị hư thối nên không thể mang theo quá nhiều lên thuyền, cho nên thứ này có thể ăn như trái cây, lúc mới đầu sẽ cảm thấy không ngon, lâu rồi thì thứ này cũng trở thành mỹ vị."

Trà gia nhìn nhìn, đó lại là một tô rau giá.

"Trên biển khí hậu ẩm ướt, người của chúng ta đã mang thêm nhiều đậu nảy mầm, rột rột, lúc rảnh rỗi thì nhúm một nắm ăn."

Thẩm Lãnh đưa tô rau giá cho Trà gia sau đó liền đi nấu cơm. Trà gia nhón hai cọng giá bỏ vào miệng, không ngờ lại có cảm giác ngòn ngọt mới lạ, quả nhiên, rột rột, giòn giòn, hơi ngọt.

Cầu Lập.

Trang Ung đang thu xếp hành lý, Trang phu nhân và Nhược Dung cô nương gần như đã dọn dẹp hết những thứ cần chuẩn bị, chỉ còn chờ ý chỉ của bệ hạ đến.

Thẩm tiên sinh liếc nhìn Trang Ung: "Chưa chắc bệ hạ sẽ triệu ngươi về."

Trang Ung cười lắc đầu: "Ngươi nghĩ thế nào?"

Thẩm tiên sinh cười mà không nói.

Thật ra hai người đều hiểu, sớm muộn gì ý chỉ của bệ hạ cũng sẽ đến, lần này Thẩm Lãnh suất quân xuôi nam, hẳn là ý chỉ sẽ cùng mang đến. Nghĩ đến là tiểu tử ngốc kia truyền chỉ, trong lòng hai người cũng đều có chút là lạ.

"Chúng ta vốn là tranh thủ hơn một năm nay."

Trang Ung ngồi đó nhìn con gái thu dọn đồ đạc, trong ánh mắt ngập vẻ cưng chiều.

"Trở về cũng tốt, họ luôn không quen với cuộc sống ở bên này, sau khi về Trường An phỏng chừng ta sẽ có rất nhiều thời gian ở cùng họ. Ngươi nghĩ ngươi sẽ bị bệ hạ quên? Nếu ta bị triệu về Trường An, ngươi cũng sẽ phải trở về, chúng ta đang làm chuyện bệ hạ không thích."

Thẩm tiên sinh thở ra một hơi thật dài: "Cho nên ta lại đi xem thử, hẳn là không bao lâu nữa sẽ phải trở về."

"Đi đi. Tối hôm nay ta bảo Nhược Dung làm vài món ăn, ngươi về sớm một chút."

"Biết rồi."

Thẩm tiên sinh ra khỏi phủ tướng quân của Trang Ung, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Thời tiết ở bên Cầu Lập này thật sự khiến người ta phiền chán, phương bắc Đại Ninh vào mùa đông lạnh đến mức không thò tay ra được, nhưng ở bên Cầu Lập này thì cử động một chút là người đầy mồ hôi, kiểu không khí oi bức này sẽ làm người từ phương bắc Đại Ninh khổ sở. Chiến binh thường trú ở Cầu Lập phải mất nhiều năm mới miễn cưỡng thích ứng được.

Đã vào tháng 7, nhiệt độ bên Cầu Lập này có thể khiến người tuyệt vọng, đứng dưới mặt trời lâu một chút là da sẽ không chịu nổi.

Xe ngựa vẫn luôn chờ ở cửa, sau khi Thẩm tiên sinh lên xe cũng không cảm thấy khoang xe cản được cái nóng thiêu đốt, ngược lại còn càng oi bức bức, đẩy cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài. Những người Cầu Lập đã sống ổn định trở lại vẻ mặt tươi cười, mặc dù Đại Ninh trưng thu thuế má không phải là nhẹ, nhưng so với triều đình Cầu Lập mà nói ngược lại còn ít hơn một chút, trong tay những bách tính này ít nhiều cũng có lương thực thừa có tiền thừa, cuộc sống đã có hy vọng, con người cũng đều trở nên thoải mái hơn.

Nhưng thù hận thì không tiêu tan.

Các nơi trên Cầu Lập vẫn còn tiếp tục chống cự, lâu dài so với dự tính rất nhiều. Lúc đầu Trang Ung phán đoán có lẽ trong vòng một năm rưỡi là có thể tiêu diệt quân đội và phản quân Cầu Lập phân tán ở các nơi trên Cầu Lập, nhưng mà bây giờ đã nhiều năm trôi qua, chiến hỏa vẫn chưa ngừng, cho nên Trang Ung vẫn đang từng bước giảm bớt áp lực lên bách tính Cầu Lập, cuộc sống của bọn họ càng ngày càng tốt, số người chấp nhận tham gia phản quân đã càng ngày càng ít.

Xe ngựa đi qua một rừng cây ven đường, một người trẻ tuổi mặc đạo bào đang ngồi ở ven đường giảng gì đó, hàng trăm bách tính Cầu Lập vây quanh, rất nghiêm túc lắng nghe, thi thoảng bọn họ gật đầu, trên mặt có vẻ tín phục chân thành.

Thẩm tiên sinh có chút đắc ý khi nhìn thấy cảnh này, cách này là ông nghĩ ra.

Năm Cầu Lập bị diệt, Thẩm tiên sinh liền đề nghị với bệ hạ chọn đạo nhân từ các nơi trong Đại Ninh phái đến Cầu Lập truyền giáo giảng đạo. Người Cầu Lập vốn hết lòng tin theo Phật tông, bắt đầu từ hai năm nay số lượng người chuyển sang tin Đạo tông cũng đã không ít. Đạo tông hỗ trợ quan viên Đại Ninh thường trú ở Cầu Lập thống trị địa phương, rất có hiệu quả.

Thật ra lúc ấy Thẩm tiên sinh hiến kế cho bệ hạ cũng là có tư tâm, nếu ông có thể lấy lý do này để đến Cầu Lập, hiện tại cũng sẽ không có sự ngờ vực vô căn cứ của bệ hạ, chỉ là bệ hạ không đồng ý.

Xe ngựa men theo con đường tiếp tục đi về phía trước, sơn trang cách phủ tướng quân của Trang Ung còn khoảng hơn nửa canh giờ mới đến nơi, Thẩm tiên sinh đã rất quen thuộc con đường này, người Cầu Lập cũng cực kỳ sợ quân đội Đại Ninh, bên cạnh ông có thân binh của Trang Ung hộ tống, cho nên dù thế nào ông cũng không ngờ sẽ có người chặn đường ông ở đây.

Là một đám bách tính.

Người Cầu Lập.

(1) Cước đạp thực địa có nghĩa là giẫm chân lên mặt đất chắc chắn, hàm ý làm việc nghiêm túc chắc chắn, làm đến nơi đến chốn.

Bình Luận (0)
Comment