Một đám người Cầu Lập chặn xe ngựa của Thẩm tiên sinh lại, cầm đầu là một lão già nhìn khoảng năm mươi tuổi, rất gầy, ánh mắt rất phức tạp, cũng rất mâu thuẫn. Có thể nhìn thấy hy vọng và tuyệt vọng hỗn tạp trong ánh mắt của một người cũng đủ để chứng tỏ sự đau khổ của người này.
Có chừng mấy chục người chặn đường, bọn họ sợ hoành đao của chiến binh Đại Ninh, cho nên lúc chặn đường người đã quỳ dưới mặt đất.
Xe ngựa không thể không dừng lại, Thẩm tiên sinh đẩy cửa xe ra bước xuống xe ngựa, những người Cầu Lập kia bắt đầu dập đầu, thậm chí lão già cầm đầu còn dùng tiếng Ninh bập bõm hô tôn trưởng cứu chúng ta.
Tôn trưởng, là tôn xưng của người Cầu Lập thờ phụng Đạo tông đối với đạo nhân.
Để tiện xuất hành ở Cầu Lập nên Thẩm tiên sinh mặc đạo bào trên người.
"Tại sao các ngươi cản xe?" Thẩm tiên sinh hỏi.
Người đi theo bên cạnh ông đều là thân binh của phủ tướng quân, phần lớn đều đã rất quen thuộc người Cầu Lập. Giáo úy thân binh doanh của Trang Ung là Mã Hóa Xuân tiến lên hỏi thăm vài câu, không bao lâu sau liền nhíu mày lại.
Lão già Cầu Lập kia vừa nói vừa dập đầu, dập đầu đến nỗi trán nhanh chóng đỏ lên.
"Cầu xin tướng quân ngài, cũng cầu xin vị tôn trưởng kia, chúng ta thật sự là không có cách nào mới đến bên ngoài phủ tướng quân chờ. Quân đội Đại Ninh đóng ở huyện Ngưỡng Minh chúng ta tăng quan lương lên gấp đôi, chèn ép quá chặt, chúng ta cũng là bất đắc dĩ mới đến đây."
Thẩm tiên sinh hỏi: "Có chuyện gì?"
Mã Hóa Xuân quay đầu nhìn về phía Thẩm tiên sinh: "Không có gì, bọn họ nói không có chia ruộng lương thực, lát nữa ta phái người thông báo với quan phủ huyện Ngưỡng Minh là được."
"Huyện Ngưỡng Minh?"
Tuy Thẩm tiên sinh không biết nói tiếng Cầu Lập nhưng cũng biết huyện Ngưỡng Minh ở đâu. Phủ tướng quân của Trang Ung ở đô thành Cầu Lập cũ, sau này hoàng đế bệ hạ Đại Ninh đổi tên thành này là Nam Bình, thành Nam Bình cách huyện Ngưỡng Minh ít nhất hơn năm trăm dặm, những người này đi quãng đường xa như vậy đến đây tất nhiên là có đại sự. Người Cầu Lập sợ người Ninh tận xương tủy, nếu không phải đã đến mức ngay cả mạng cũng không cần thì ai sẽ chạy đến đây chặn đường người từ trong phủ Trang Ung đi ra? Theo bọn họ thấy đây là hy vọng không có hy vọng.
"Ồ." Thẩm tiên sinh gật đầu: "Vậy ngươi nói với bọn họ, sẽ thông báo cho quan phủ của huyện Ngưỡng Minh chia ruộng cho bọn họ."
Mã Hóa Xuân vâng một tiếng, đi đến bên cạnh lão già Cầu Lập kia nói: "Người bị ngươi chặn lại không có cách nào giúp ngươi, ông ấy là đạo trưởng chứ không phải quan viên. Các ngươi về trước đi, ta sẽ phái người đến huyện Ngưỡng Minh xem tình hình như thế nào."
Lão già Cầu Lập nghe ra được sự lấp liếm trong câu nói này, quỳ gối ở đó không chịu đứng dậy: "Quan lương đã tăng hai lần rồi, lần đầu tiên tăng gấp đôi, lần thứ hai lại tăng gấp đôi, giao nộp toàn bộ lượng lương thực thu hoạch được cũng chỉ miễn cưỡng đủ, nếu là thu hoạch kém chút là cũng không đủ, đâu còn có thể sống được chứ."
Sắc mặt của Mã Hóa Xuân hơi khó coi. Gã cũng nghe đồn việc trưng thu ở địa phương đều không dựa theo số lượng triều đình chế định, nhưng không ngờ lại nhiều đến mức độ này, nhưng mà gãchỉ là giáo úy thân binh doanh, tuy Thẩm tiên sinh là bằng hữu tốt của đại tướng quân, nhưng chuyện này dính dáng đến quân vụ... Huyện Ngưỡng Minh là khu quản lý của tướng quân Hải Sa, giáo úy chiến binh của tiêu doanh đóng ở huyện Ngưỡng Minh vốn là đội chính thân binh của Hải Sa, tên là Lâu Hổ.
Việc này vẫn là để Thẩm tiên sinh tránh đi tốt hơn, người của tướng quân Hải Sa ngay cả bên đại tướng quân cũng không tiện trực tiếp xử trí.
Mã Hóa Xuân đỡ lão già kia lên: "Nếu chứng thực tình hình như ngươi nói thì tự nhiên sẽ cho các ngươi một lời giải thích, nhưng tạm thời chúng ta còn có chuyện gấp... Cao Thông, ngươi đưa mấy người này đi tìm chỗ sắp xếp cho bọn họ trước."
Mã Hóa Xuân quay đầu lại căn dặn một tiếng, thập trưởng thân binh doanh Cao Thông đi qua nhỏ giọng nói: "Giáo úy, việc này đừng quản thì tốt hơn. Lâu Hổ là người của tướng quân Hải Sa, nếu chúng ta nhúng tay vào, sẽ khiến tướng quân Hải Sa nghĩ đây là thái độ của đại tướng quân, dễ dấy lên mâu thuẫn, đừng quên bên đó vốn đã nhiều chuyện, chúng ta là thân binh của đại tướng quân."
"Còn có thể làm sao được? Chẳng lẽ đuổi người đi? Việc này ở ngoài cửa phủ đại tướng quân không bao xa, một khi truyền đi thì danh dự của đại tướng quân phải làm sao?"
Mã Hóa Xuân nói: "Trước hết cứ đi làm như ta nói, sắp xếp người ở khách điếm, chờ lát nữa ta hộ tống Thẩm tiên sinh trở lại rồi hỏi tình hình kỹ lưỡng... Lâu Hổ tuy là người của tướng quân Hải Sa, nhưng một khi kích động dân biến chính là chuyện lớn.
Cao Thông cũng đành phải gật đầu.
Thẩm tiên sinh tới đây cũng không lâu, nhưng ông cũng biết một ít chuyện trong nội bộ thủy sư. Nội bộ thủy sư hiện giờ đã lẳng lặng chia làm hai phe phái, bên Trang Ung chủ trương ủng hộ việc tận lực trấn an bách tính Cầu Lập nhiều hơn trên cơ sở chính sách của triều đình, làm như vậy là để khiến số người tham gia phản quân càng ngày càng ít, nhưng người bên Hải Sa thì có thái độ cứng rắn hơn nhiều. Hải Sa vốn chủ trương người phản thì tất phải giết, người dưới trướng gã có thể sẽ chấp hành với mức độ lớn hơn nữa.
Tuy Thẩm tiên sinh đoán được chuyện không có đơn giản như Mã Hóa Xuân nói, nhưng tất nhiên ông sẽ không biểu hiện gì ra ngoài.
Cao Thông dẫn theo một đội mười người hộ tống những nạn dân kia đi tìm khách điếm sắp xếp ở lại. Mã Hóa Xuân dẫn người hộ tống Thẩm tiên sinh đến sơn trang, gần nửa canh giờ sau, Thẩm tiên sinh xuống xe ngựa cười cười với Mã Hóa Xuân: "Nếu các ngươi có việc gấp thì không cần chờ ta, lúc về ta tự đi."
Mã Hóa Xuân vội vàng cúi đầu: "Đại tướng quân đã dặn chờ tiên sinh, tiên sinh cứ đi làm việc."
Thẩm tiên sinh ừ một tiếng, cất bước vào sơn trang.
Trong phòng khách, Lâm Lạc Vũ đang cau mày nhìn thấy Thẩm tiên sinh đến liền đứng dậy đón.
"Bao nhiêu chuyện phiền lòng, ngay cả ngươi cũng rầu rĩ đến như vậy?"
Thẩm tiên sinh cười hỏi một câu.
"Chúng ta có một thuyền bị chiến thuyền của Hải Sa chặn lại."
Lâm Lạc Vũ rót một chén trà cho Thẩm tiên sinh: "Ta thử tìm người đi dàn xếp một chút, bên kia không chịu nghe, đã biết rõ là thuyền của phiếu hào Thiên Cơ chúng ta nhưng cứ giữ không buông... Ta đang nghĩ, liệu có phải là trong triều đình đã xảy ra vấn đề gì?"
Thẩm tiên sinh lắc đầu: "Trong triều đình chưa chắc đã xảy ra vấn đề gì, có lẽ là người bên Hải Sa đã nghe được phong thanh... Rất nhiều người đều đang nghị luận bệ hạ cố ý triệu Trang Ung về Trường An, Hải Sa thay thế Trang Ung chủ quản tam đất nam cương này, người dưới trướng hắn khó tránh khỏi hống hách theo. Ta đã gặp Hải Sa, chắc chắn hắn không đến mức như thế, nhưng người dưới trướng hắn thì khó nói."
Lâm Lạc Vũ gật đầu.
Người bên Hải Sa và người bên Trang Ung về bản chất không giống nhau. Trang Ung là người đặt nền móng cho thủy sư, là ông đích thân làm từ con số 0, thủ hạ của Trang Ung đều là nguyên lão của thủy sư, càng được coi là thủy sư Đại Ninh chính thống. Bên Hải Sa thì khác, người của Hải Sa quản lý là âm thầm tạo thuyền luyện binh, mà mặc dù là tạo thuyền nhưng sau này Thẩm Lãnh cướp chiến thuyền Cầu Lập về, thuyền mẫu được cải tiến ở xưởng thuyền An Dương cũng không có đến chỗ Hải Sa, so sánh ra thì người dưới trướng Hải Sa có vẻ hơi xa cách với lớp người cũ của thủy sư sông Nam Bình.
Sau này sau khi Trang Ung trọng thương thì thực quyền của thủy sư ở trong tay Hải Sa, tất nhiên thủ hạ của Hải Sa sẽ có một chút thay đổi về tâm thái, đã gần hai năm Trang Ung đều không can thiệp nhiều, mọi việc đều là Hải Sa làm chủ. Tuy rằng mọi chuyện Hải Sa vẫn xin chỉ thị nhưng thủ hạ của gã đã nhận định chắc chắc Hải Sa sẽ thay thế Trang Ung.
Lúc trước cũng đã có mâu thuẫn, Trang Ung phân phối thuyền mới tạo của xưởng thuyền An Dương cho các quân dựa theo tỉ lệ, nhưng người bên Hải Sa cho rằng chiến thuyền của bọn họ vốn là loại cũ, cho nên muốn thay hết tất cả chiến thuyền, vì thế còn cãi nhau một trận to với quan viên quân nhu hậu cần. Trang Ung không ra mặt, Hải Sa ra mặt mắng chửi thủ hạ một trận, trực tiếp giáng chức hai vị tướng quân tứ phẩm thành ngũ phẩm, giáng chức ba tướng quân ngũ phẩm thành giáo úy.
Tuy rằng Hải Sa đã dẹp yên chuyện này, nhưng các tướng lĩnh bên kia dù ít dù nhiều vẫn không phục, vì thế Trang Ung cố ý căn dặn, điều chỉnh lại tỷ lệ thuyền mới, lô thuyền mới của xưởng thuyền An Dương đó có bảy phần được đổi cho bộ đội của Hải Sa.
"Chuyện dân chính."
Lâm Lạc Vũ cau mày nói: "Bên đại tướng quân chủ trương xoa dịu, nhưng bên tướng quân Hải Sa thì thái độ cứng rắn, chúng ta thân cận với bên đại tướng quân, người dưới trướng tướng quân Hải Sa chặn thuyền của chúng ta hơn phân nửa cũng chỉ là muốn tìm cảm giác tồn tại, nhưng chuyện này không dễ xử lý. Nếu nói với đại tướng quân, đại tướng quân ra mặt tìm tướng quân Hải Sa, tướng quân Hải Sa lại ra mặt tìm thủ hạ của hắn, những người đó sẽ sinh lòng oán hận. Nếu trực tiếp tìm tướng quân Hải Sa, tìm hắn để tố cáo thủ hạ của hắn ư? Cũng không dễ nói."
Thẩm tiên sinh ừ một tiếng: "Bắt bao nhiêu người của chúng ta?"
"Hơn hai trăm người."
Lâm Lạc Vũ nói: "Bên kia nói là nghi ngờ chúng ta nhập cư trái phép người qua đây, cho nên bắt hết mọi người."
Thẩm tiên sinh hừ một tiếng: "Người từ Cầu Lập đến Đại Ninh nhập cư trái phép thì không nói, người từ bên Đại Ninh sang Cầu Lập này nhập cư trái phép để làm gì?"
Lâm Lạc Vũ nói: "Hiện tại tuyến đường ven biển phải đi qua đều là bộ hạ của tướng quân Hải Sa tuần tra, con đường vào Cầu Lập này, đi qua huyện Ngưỡng Minh, giáo úy Lâu Hổ của huyện Ngưỡng Minh bắt giữ người, hắn vốn là đội chính thân binh của tướng quân Hải Sa."
Lúc nãy Thẩm tiên sinh cũng nghe được cái tên này. Lúc Mã Hóa Xuân và Cao Thông nói chuyện với nhau tuy rằng nói rất nhỏ nhưng Thẩm tiên sinh cũng không điếc.
"Lại là người này?"
Thẩm tiên sinh càng nhíu mày sâu hơn: "Lúc nãy có mấy nạn dân đến bên ngoài phủ của Trang Ung chặn xe của ta lại, ta không hiểu tiếng Cầu Lập nhưng nghe hình như là bọn họ bị Lâu Hổ ức hiếp."
"Hiện tại chỉ xem bệ hạ có thái độ gì thôi."
Lâm Lạc Vũ thở dài: "Sợ là ngay cả đại tướng quân cũng không muốn dính vào thị phi thêm nữa. Thái độ của bệ hạ nếu thật sự muốn triệu đại tướng quân về, đại tướng quân sẽ càng không nhúng tay vào mọi việc, những người của chúng ta bị bắt vẫn phải tự nghĩ cách thôi."
"Là ta đã tính sót."
Thẩm tiên sinh lắc đầu: "Ta vốn muốn phát triển ở Cầu Lập, là vì Trang Ung ở đây, ta nghĩ cho dù Trang Ung bị triệu về Trường An thì cũng đã giao thiệp tốt với thủ hạ của hắn. Hơn nữa sau khi ta tới cũng cố ý tiếp xúc nhiều với Hải Sa, thế nhưng lại tính sót tâm thái thủ hạ của hắn, vốn không phải chính thống, thoáng chốc lại trở thành chính thống, khó tránh khỏi có tâm thái huênh hoang."
Ông đi qua đi lại ở trong phòng: "Hay là ta đi gặp Hải Sa vậy."
Lâm Lạc Vũ ừm một tiếng: "Cũng được."
Thẩm tiên sinh nói: "Hiện giờ Hải Sa đóng quân ở Hiền Thành, cả đi cả về cũng phải mất hơn mười ngày. Ngươi tiếp tục tiếp xúc với Lâu Hổ bên huyện Ngưỡng Minh, nếu thật sự không được thì đi gặp Trang Ung... Lão huynh đệ này của ta hiện giờ cũng là lưỡng nan, thủ hạ cũng đều có chút suy sút theo, thậm chí còn cảm thấy uất ức, chuyện này xét đến cùng cũng tại ta."
Lâm Lạc Vũ lắc đầu: "Thái độ của bệ hạ chắc hẳn là mau chóng cho thế hệ trẻ tuổi đi lên, cho dù tiên sinh không đến, hẳn là Trang Ung cũng sẽ bị triệu hồi, huống chi lúc trước ông ta bị thương nặng như vậy."
Thẩm tiên sinh thở dài một tiếng: "Trời cao... hoàng đế ở xa."
Cùng lúc đó, bờ biển bắc cương Cầu Lập.
Đội thuyền của Thẩm Lãnh phải tách ra, đại đội nhân mã do Vương Căn Đống thay quyền thống lĩnh đi chất hàng, Thẩm Lãnh và Trà gia thì phải đi thành Nam Bình gặp Trang Ung và Thẩm tiên sinh cho nên đội ngũ chia làm hai đội ở bờ biển. Thẩm Lãnh và Trà gia dẫn theo thân binh doanh trên ba chiếc thuyền đi đến thành Nam Bình.
Sau khi vào sông lục địa phong cảnh Cầu Lập làm cho Trà gia thấy mới mẻ mấy ngày, nhưng khí hậu thật sự khiến người ta khó chịu, nhất là nữ tử, ở trên thuyền rất không tiện. Thẩm Lãnh thương Trà gia, nghĩ dù sao cũng đã vào Cầu Lập, đi đường bộ và đi đường thủy cũng không khác bao nhiêu, cho nên để Đỗ Uy Danh và Vương Khoát Hải dẫn thân binh doanh đi thuyền tiếp tục xuôi nam, hắn và Trà gia dẫn theo một vài người lên bờ thuê xe đi đường bộ.
Sau khi xuống thuyền hỏi thăm một chút, cách huyện thành huyện Ngưỡng Minh cũng chỉ còn hơn mười dặm.