Đã có không ít người tụ tập ở cửa huyện nha Huyện Ngưỡng Minh, trên đường cái bên ngoài huyện nha đều bị vây chật như nêm cối. Những người Cầu Lập tụ tập đây mỗi người đều rất căng thẳng, nỗi sợ hãi đối với người Ninh đã sâu tận xương tủy bọn họ, bọn họ không biết chuyện gì sắp xảy ra, nhưng mỗi người đều cảm thấy tử thần đang lảng vảng ngay bên cạnh mình.
Thẩm Lãnh đứng ở trên bậc thềm nhìn chung quanh cảm thấy cũng đã tạm được rồi, người nhiều hơn nữa cũng không chen vào được, những người này truyền miệng nhau dẫn đến hiệu quả mà mình muốn đạt tới, nhìn số người lúc này đã đủ rồi.
Mười mấy người quỳ bên dưới bậc thềm, đều là đám thổ phỉ bị chiến binh trước đó, những người này từ huyện bên cạnh đốt giết qua, có lẽ là đã điên rồi, đâu còn tính toán đến ngày mai, tương lai hay sống chết gì, bọn họ giống như là một đám dã thú bị giết chóc nuốt chửng tâm trí, phá hoại có thể mang đến khoái cảm cho bọn họ. Đối với con người mà nói hổ báo sài lang là dã thú, đối với hổ báo sài lang mà nói con người cũng là dã thú.
"Ta là Thẩm Lãnh."
Thẩm Lãnh đứng trên bậc thềm lớn tiếng nói: "Có thể các ngươi không quen cái tên này, dù sao cũng đã rất lâu rồi ta không ở Cầu Lập, cho nên ta tự giới thiệu với các ngươi một chút, cũng hy vọng từ hôm nay trở đi các ngươi sẽ nhớ cái tên này."
Hắn liếc mắt nhìn các bách tính kia một lượt: "Người Ninh đầu tiên giết vào Cầu Lập là ta, binh bộ thượng thư của các ngươi, đại tướng quân thủy sư của các ngươi đều là ta giết. Người đầu tiên quyết định không giữ tù binh người Cầu Lập cũng là ta, mỗi một trận chiến đều không giữ lại, ít thì giết mấy ngàn nhiều thì chém mấy vạn. Người khuyên hoàng đế bệ hạ Đại Ninh đối xử khắc nghiệt với người Cầu Lập cũng là ta, đánh kẻ không phục, giết kẻ không theo, ta là khổ chủ của các ngươi, tất cả những chuyện trải qua các ngươi có thể đều bắt nguồn từ ta."
Hắn nói xong câu này, Lâu Hổ không tự chủ được vung tay lên. Theo hắn ta thấy, Thẩm Lãnh chính là anh hùng danh xứng với thực, là truyền kỳ.
Đánh kẻ không phục, giết kẻ không theo, tám chữ này đã làm nóng máu của hắn ta.
Thẩm Lãnh từ trên bậc thềm xuống dưới, rất nhiều người Cầu Lập ở trên đường cái, đã đến mức độ người chen người, nhưng lúc Thẩm Lãnh đi xuống bậc thềm, người Cầu Lập vẫn chen về phía sau giống như thuỷ triều xuống. Cho dù là chen chúc bị đau cũng không ai dám phát ra âm thanh, trong mắt bọn họ, Thẩm Lãnh dường như biến thành ác ma trong nháy mắt.
Thẩm Lãnh đi đến trước mặt những người đang quỳ kia, trầm mặc một lát rồi tiếp tục nói: "Biết tại sao ta lại đối xử với người Cầu Lập khắc nghiệt, thậm chí nói hung tàn như thế không? Bởi vì đó là các ngươi nên nhận được. Lúc thủy sư của các ngươi tàn sát bách tính Đại Ninh ta ở bờ biển nam cương Đại Ninh, các ngươi nhất định không ngờ sau này cũng sẽ bị chiến binh Đại Ninh ta tàn sát. Không phải người Cầu Lập các ngươi hết lòng tin theo Thiền tông sao? Thiền tông có một câu nói là nhân quả báo ứng, đây là nhân quả báo ứng của các ngươi."
Hắn vươn tay ra, Trần Nhiễm rút bội đao ra đưa cho hắn.
Thẩm Lãnh nhìn về phía Trà gia đứng ở cửa, Trà gia khẽ gật đầu, xoay người vào trong huyện nha.
Việc Thẩm Lãnh muốn làm, không muốn để Trà gia nhìn thấy.
Thẩm Lãnh giơ ngang hoành đao: "Bất kể là ở Đại Ninh hay là ở Cầu Lập, đã làm chuyện sai thì phải chịu phạt, phạm tội thì phải chịu chết. Ta không muốn biết, cũng không muốn nghe lý do tại sao những người này phát điên đi hủy hoại đồng ruộng, càng không muốn biết tại sao bọn họ lại giết người, ta chỉ biết bọn họ hủy đồng ruộng giết người, đây là phạm tội, phạm tội phải giết."
Đao hạ.
Người ở ngoài cùng trong hàng người Cầu Lập đang quỳ kia bị Thẩm Lãnh chém rơi đầu, trong đám người lập tức truyền đến một trận kinh hô. Đám người vốn đã rất chật chội lại lùi về phía sau, rất nhiều người đều chen đến vách tường phía sau, cơ thể cũng bị chèn ép, bởi vì sợ hãi mà mặt cũng trở nên méo mó.
"Là ta khuyên hoàng đế bệ hạ Đại Ninh, phải định thuế phú quan lương tương đối cao cho người Cầu Lập các ngươi, đại khái phải chiếm khoảng sáu phần toàn bộ thu hoạch của các ngươi, trong đó bốn phần dùng làm quân lương, hai phần thu về quan phủ địa phương dùng làm lương thực dự trữ, bốn phần còn lại là cho các ngươi giữ mạng sống, nhưng tại sao các ngươi không muốn sống?"
Hoành đao của hắn lại hạ xuống, cái đầu thứ hai rơi xuống đất.
"Rõ ràng đại tướng quân Trang Ung đã ban bố pháp lệnh, tất cả các nơi Cầu Lập không được nộp tiền lương chậm cũng không được kháng cự, các ngươi dùng lao động đổi lấy sinh tồn, công bằng không? Có thể bản thân các ngươi cảm thấy vô tội, nhưng đối với chúng ta mà nói các ngươi đây là trừng phạt đúng tội, cho nên sẽ không có ai thương hại các ngươi."
Thẩm Lãnh chém đao thứ ba, lại một cái đầu người rơi xuống đất.
Thẩm Lãnh ném đao cho Lâu Hổ, Lâu Hổ nhe răng cười đi qua, một đao chặt đứt đầu người thứ tư.
Cách làm này của Thẩm Lãnh, quả thực khiến cho hắn ta sôi máu.
Thẩm Lãnh trở lại trên bậc thềm, dừng lại một lát rồi tiếp tục nói: "Cầu Lập, Điệu quốc, Nam Lý, ba nơi này đều thuộc quyền quản lý của đại tướng quân Trang Ung. Nếu các ngươi cảm thấy quan lương do Đại Ninh định ra quá cao thì cũng phải chịu đựng, bởi vì đây là do triều đình Đại Ninh định ra, đại tướng quân cũng không quyền sửa đổi, nhưng mà..."
Thẩm Lãnh xoay chuyển lời nói: "Đại tướng quân nhân từ, cũng đồng ý chăm sóc các ngươi, nhưng nếu các ngươi không tuân theo luật pháp thì kết cục chỉ có thể là chết, cũng như những người này. Ta vẫn là câu nói kia, mặc kệ tại sao các ngươi phạm tội, phạm tội là sự thật, là sự thật thì phải giết, đây chính là thái độ của ta, chắc chắn cũng là thái độ của đại tướng quân, nhưng..."
Ngữ khí của Thẩm Lãnh lại bất chợt cao lên: "Nếu các ngươi đã là con dân của Đại Ninh, trong quan pháp, trong tình lý, bất cứ chuyện gì chỉ cần dựa theo quy định, đại tướng quân cũng sẽ không làm khó dễ các ngươi. Lúc nãy ta mới nói, đại tướng quân đồng ý chăm sóc các ngươi, nếu các ngươi cảm thấy có nguyên nhân gì không thể sống tiếp được thì có thể đến ngoài cửa phủ đại tướng quân ở thành Nam Bình cầu kiến đại tướng quân. Sau khi ta rời khỏi đây cũng sẽ đến thành Nam Bình, nếu đại tướng quân không rảnh để gặp các ngươi, ta sẽ gặp các ngươi, yêu cầu hợp lý thì ta nghe, người nào phạm pháp loạn kỷ cương sẽ giết không tha."
Thẩm Lãnh nói xong lại nhìn về phía Lâu Hổ: "Lâu giáo úy, sao không giết nữa?"
Sắc mặt Lâu Hổ khó coi đến cực điểm, hắn ta chợt hiểu Thẩm Lãnh triệu tập bách tính Cầu Lập không phải muốn giết gà dọa khỉ, mà là xao sơn chấn hổ.
Lâu Hổ cầm thanh đao kia đứng ở đó, lòng sùng bái Thẩm Lãnh mãnh liệt lúc nãy từ từ trở nên lạnh băng.
Trần Nhiễm đi đến bên cạnh Lâu Hổ, thò tay ra lấy lại hắc tuyến đao: "Xem ra Lâu giáo úy mệt rồi nhỉ?"
Gã một đao một người, chém chết tất cả những người còn lại, vết máu trên đao vào một cỗ thi thể: "Nhớ lời tướng quân nói, hợp lý hợp pháp, có chuyện nói chuyện, muốn nói gì cũng được, phạm pháp loạn kỷ cương, tất chết không thể nghi ngờ."
Gã liếc mắt nhìn Lâu Hổ một cái, Lâu Hổ nhìn thấy sát ý trong ánh mắt của Trần Nhiễm.
Thẩm Lãnh cười cười với Lâu Hổ: "Xem ra Lâu giáo úy thật sự hơi mệt rồi. Cũng khó trách, huyện Ngưỡng Minh nhiều chuyện như vậy đều là một mình Lâu giáo úy gánh vác, nhân lực có cực hạn, đừng quá vất vả. Ta thấy hay là như vậy, chuyện dân chính giao cho quan phủ địa phương, quân nhân thì đừng chen chân vào chuyện mình không am hiểu, mỗi nghề một chuyên môn, không thì những người ở quan phủ địa phương cầm bổng lộc lại không làm gì cả, chẳng phải là lãng phí ư?"
Lâu Hổ nhìn Thẩm Lãnh, không nói câu nào.
"Còn có một chuyện nữa."
Thẩm Lãnh lớn tiếng nói: "Trong khoảng thời gian ngắn đại tướng quân sẽ không rời khỏi Cầu Lập, đại khái là trong vòng vài ba năm sẽ không đi, có lẽ mãi cũng sẽ không đi. Còn ta phụng chỉ về Cầu Lập hỗ trợ đại tướng quân làm việc, một phần chức trách quan trọng nhất của Tuần Hải Thủy Sư ta chính là chở lương thực đi, cho nên từ hôm nay trở đi, ta sẽ sắp xếp người của phủ Đình Úy và người của thủy sư ta tuần tra chuyện trưng thu quan lương ở các nơi Cầu Lập. Số lượng, ngày tháng, chất lượng, ta sẽ không hỏi tới chuyện trước đây, chuyện sau này người của ta quản lý. Vẫn là câu nói đó, ai làm việc nấy, nếu chức trách của ta là lương thực thì chắc chắn ta phải nhúng tay vào chuyện lương thực, nằm ngoài chuyện lương thực thì ta không xen vào, nhưng chuyện nằm trong chức trách của ta, tuyệt đối đừng để ta tức giận."
Thẩm Lãnh cười cười: "Ta không thích tức giận, tức giận thì luôn phát hỏa, phát hỏa thì sẽ có chuyện không hay."
Hắn quay vào trong viện gọi một tiếng: "Chúng ta đi thôi."
Trà gia đang ngồi ở trong đại đường huyện nha đứng dậy đi ra ngoài. Thẩm Lãnh chỉ chỉ tường viện bên cạnh, dù sao cửa bên này còn có nhiều thi thể đẫm máu như vậy. Trần Nhiễm nhìn thấy Thẩm Lãnh chỉ về phía tường viện liền lớn tiếng hô một câu: "Phu nhân đi bên kia!"
Bốn thân binh đi nhanh qua, đồng thời xuất cước, ầm một tiếng, đạp tường viện sụp xuống một mảng lớn.
Lần này đã dọa bao nhiêu người run lên.
Bốn gã thân binh này vung áo choàng lên, gạt bụi đất ra, Trà gia từ một bên đi ra.
Thẩm Lãnh nhìn về phía Lâu Hổ: "Vốn định quấy rầy Lâu giáo úy một bữa cơm, nhưng nhìn cảnh máu me cũng không muốn ăn, ta còn phải đến thành Nam Bình. Ồ... Đúng rồi, tuyến đường thuỷ từ Sân Thủy Quan An ra cửa biển đến thành Nam Bình là đường vận lương phải đi qua, từ giờ trở đi thuộc về Tuần Hải Thủy Sư ta quản lý, sau này vẫn mong Lâu giáo úy hỗ trợ nhiều hơn."
Sau khi nói xong câu đó hắn đi về phía xe ngựa. Thiên bạn phủ Đình Úy Dương Kỳ chợt nhớ đến một chuyện, bước nhanh đến bên cạnh Thẩm Lãnh nhỏ giọng nói: "Cách đây không lâu Lâu Hổ đã bắt một chiếc thuyền, là thuyền của phiếu hào Thiên Cơ, vật tư trên thuyền bao gồm cả hơn hai trăm người hiện tại đều bị nhốt trong đại lao."
Thẩm Lãnh dừng bước chân lại, hắn chậm rãi quay lại nhìn về phía Lâu Hổ.
Một khắc khi nhìn thấy tầm nhìn của Thẩm Lãnh dừng lại trên người mình Lâu Hổ đột nhiên nảy sinh ảo giác, giống như mình lập tức rơi vào trong hầm băng vạn năm không tan vậy, trong nháy mắt toàn thân ớn lạnh.
Thẩm Lãnh xoay người, không đi trở lại, đứng ở khoảng cách chừng ba trượng nhìn Lâu Hổ. Mới đầu Lâu Hổ còn gắng gượng, chỉ chống đỡ được không đến năm giây đã không thể không cúi đầu xuống. Nói đến sát khí, chút sát khí đó của hắn ta chỉ là cái rắm.
Nếu như nói giết mấy người đã có thể tính là đồ tể, từ khi Thẩm Lãnh tòng quân tới nay, nam cương, bắc cương, tây cương, đông cương, Bột Hải, chém giết không ngừng, có bao nhiêu mạng người tích lũy trong tay Thẩm Lãnh? Thẩm Lãnh không phải đồ tể, hắn là nhân đồ trên chiến trường.
"Cứ giam đi."
Thẩm Lãnh thản nhiên nói ba từ, xoay người lên xe ngựa.
Khi đoàn xe của Thẩm Lãnh chậm rãi rời khỏi cửa huyện nha, Lâu Hổ lập tức giống như bị rút sạch sức lực, bất tri bất giác toàn thân đều đã ướt đẫm mồ hôi.
Cứ giam đi?
Cứ giam đi.
Ba từ này luẩn quẩn tới tới lui lui ở trong đầu Lâu Hổ, hắn ta cắn răng nhìn theo hướng Thẩm Lãnh rời đi, rất lâu sau đó thở ra một hơi thật dài: "Cho người giải tán, các ngươi giữ nhà, ta phải đi Hiền Thành cầu kiến tướng quân Hải Sa một chuyến. Thẩm Lãnh này..."
Hắn ta lắc đầu: "Là trở lại gây chuyện."
Đoàn xe theo quan đạo rời khỏi huyện Ngưỡng Minh. Trong xe ngựa, Thẩm Lãnh nhìn về phía Trà gia cười cười vẻ áy náy: "Có phải cảm thấy ta sát tâm quá nặng không?"
Trà gia lắc đầu: "Chuyện quân vụ, ta không hiểu, nhưng ta biết việc chàng làm nhất định có đạo lý."
Thẩm Lãnh vuốt tóc Trà gia: "Hy vọng có thể khiến Lâu Hổ hiểu được, tiếp đó khiến thêm nhiều người hiểu được, ta không muốn vừa về đã tranh chấp quá cứng rắn với bên Hải Sa. Ta sát tâm nặng, là vì có người nghĩ Trang Ung đã già rồi, cũng nghĩ Trang Ung đã phế cho nên có thể ức hiếp. Ức hiếp Trang Ung?"
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ: "Sát tâm của ta có thể càng nặng hơn."